Chương 1 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Trên chiếc giường lớn màu đen, chiếc chăn giữa giường bị đùn lên một khối, một bàn chân có mắt cá chân mảnh dẻ từ bên trong thò ra, đối lập với màu đen trên giường bằng mắt thường sẽ thấy bàn chân trắng nõn thò ra.

Chiếc di động nằm bên cạnh vang lên, bàn chân kia chậm chạp giật giật, khi tiếng chuông vang lên lần thứ hai Phương Thức Chu mới ló đầu ra, gương mặt còn đang say ngủ, trên chóp mũi chấm một nốt ruồi nhỏ.

Anh gian nan mở to mắt, nhíu mày đưa tay mò mẫm tìm chiếc di động đang reo liên hồi mà ấn phím nghe, đặt ở bên tai nói: “Khâu Hạ Đình, cậu có bệnh à, mới sáng tinh mơ đã gọi điện thoại cho tôi?”

Khâu Hạ Đình ở đầu dây bên kia giãy lên: “Đại ca, anh xem bây giờ là mấy giờ rồi, cả cơm trưa tôi cũng đã ăn xong rồi đấy!”

“Cậu cũng rỗi quá nhỉ?” Phương Thức Chu trở mình, hai chân rút vào trong chăn. Tuy là tiết trời đang vào hạ nhưng anh vẫn cảm thấy lạnh đến phát sợ.

“Bên này mới mở một quán Gay bar, buổi tối tới chơi không?” Khâu Hạ Đình nói.

“Không được rồi, buổi tối còn có việc.” Phương Thức Chu nói xong, không cho Khâu Hạ Đình có cơ hội nói tiếp liền cúp máy, tiện tay ném nó lên trên giường.

Phương Thức Chu không cử động một lúc mới chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt anh thoáng vẻ mơ hồ, chiếc chăn từ cổ trượt xuống vì động tác của anh, lộ ra mảng da thịt bị chà đạp —— toàn bộ vùng ngực và trên eo của anh đều là dấu hôn.

Cho dù anh có cẩn thận như thế nào thì khi cử động thì phần eo cũng dần cảm nhận từng cơn đau.

Phương Thức Chu nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể rồi thở ra một hơi, tiếp đó mở đôi mắt xinh đẹp hơi xếch lên.

Những chuyện nhục nhã xảy ra đêm qua cứ quẩn quanh trong đầu anh, ngừng trệ lại như một làn sương trắng lửng lờ trong không gian khép kín.

Nhà họ Phương sở hữu một dây chuyền công nghiệp lớn trên toàn thành phố Giang, có thể hiểu là vị thế gần như không thể lay chuyển. Phương Thức Chu là con trai thứ trong gia đình, anh từng có một người anh trai nhưng người đã mất khi anh còn rất nhỏ. Cha anh lại không có anh chị em nên Phương Thức Chu trở thành con một trong nhà, được mọi người yêu quý và cưng chiều, thời niên thiếu anh muốn ra ngoài tự lập nên không ai cản được anh.

Tuy rằng trong cuộc sống cá nhân Phương Chí Chu hơi tùy hứng, nhưng anh lại là một người giỏi kinh doanh, với lại những năm qua đã kiếm được rất nhiều tiền cho nhà họ Phương, xem như ưu điểm và khuyết điểm cân bằng, cũng không tính là mang sự xấu hổ về cho gia đình.

Đêm qua, bên phía công ty anh có ký hợp đồng thầu một công trình, sau đó tổ chức tiệc ăn mừng, nếu anh không có mặt thì xem không được nên phải đến chơi một lúc.

Chơi đến giữa chừng Phương Thức Chu bèn rời khỏi bàn tiệc, nhưng tài xế đến đón anh vẫn chưa đến, anh đành đi tản bộ dọc theo con đường lớn phía trước.

Đêm đầu mùa hạ không khí vẫn còn mát mẻ, gió thổi nhè nhẹ mang theo luồng hơi lạnh phả vào người, khiến anh không khỏi xoa xoa cánh tay. Sợ lạnh là tật xấu của căn bệnh còn sót lại từ thời thơ ấu của anh.

Vầng trăng trốn tịt trong rặng mây, đoạn đường này lại không có đèn đường, xung quanh là một mảng tối tăm yên tĩnh, không ngừng vang lên tiếng gió làm lá cây va vào nhau xào xạc.

Phương Thức Chu đi đến gần một công trường, anh lợi dụng ánh sáng yếu ớt từ  mặt trăng để nhìn, tiếp đó nhận ra dường như đây là công trường của mình nhưng chưa được khởi công. Tài xế vẫn chưa đến, những cơn gió cứ thi nhau thổi đến khiến anh cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Anh rất sợ lạnh, nguồn gốc là từ căn bệnh mà anh mắc phải khi còn nhỏ, dù có trị thế cũng cũng không thể chữa khỏi.

Phương Thức Chu đi lướt qua tấm sắt màu xanh lá cây để tránh gió, nghiêng người vào đó châm một điếu thuốc, cố gắng xua tan cái lạnh khó chịu đang chạy loạn cả người.

Đột nhiên xung quanh vang lên tiếng xào xạc, anh thận trọng ngẩng đầu lên, cẩn thận đi theo tiếng động đó. Âm thanh trong bóng tối chỉ vang lên một lúc rồi im bặt. Hồi lâu, anh mới thở phào nhẹ nhõm và nghĩ thầm có lẽ là tiếng gió.

Khoảnh khắc Phương Thức Chu chuẩn bị rời đi, bất chợt một cơn gió mạnh thổi ào vào mặt anh. Mùi đất trộn lẫn với bột giặt rẻ tiền xộc thẳng vào mũi, tức thì anh liền bị một bàn tay to mang theo hơi nóng hầm hập, dùng lực che kín miệng và mũi.

Khói trên điếu thuốc từ đầu ngón tay anh rơi xuống, lập lòe trên mặt đất như tia lửa đang nhảy nhót.

“Ưm ưm…” Phản ứng đầu tiên của Phương Thức Chu là cướp!

Anh vùng vẫy hết sức nhưng vẫn vô ích dưới bàn tay của người đàn ông kia, sau đó liền bị kéo đến một chỗ kín đáo hơn. Mặc dù xung quanh tối tăm và không thể nhìn rõ mặt đối phương, nhưng anh có thể phỏng đoán được vóc dáng của người đàn ông này cao to hơn mình và mạnh kinh khủng.

Ngay khi người đàn ông buông tay ra, Phương Thức Chu liền hét toáng lên. Vừa hét được từ "Cứu" thì miệng lập tức bị đối phương bụm lại.

“A…” Phương Thức Chu khiếp sợ mở to hai mắt, cảm nhận được một mảng ấm áp chạm vào môi mình. Anh cứng người đứng đờ tại chỗ, còn người đàn ông nọ đã kịp đưa chiếc lưỡi nóng hổi vào miệng anh, mang theo mùi bạc hà thoang thoảng.

Phương Thức Chu rên rỉ, cả cơ thể đều bị người đàn ông ép vào bức tường phía sau, cũng không thể cử động. Tay của người đàn ông nắm lấy cằm anh, cả chiếc lưỡi cũng cố chen vào vòm họng anh, không ngừng khuấy động khoang miệng khiến nước bọt chảy xuống cằm, trượt dài xuống chiếc cổ thon dài của anh.

Trong không gian tối tăm truyền đến từng tiếng thở dốc gấp gáp đầy nét nam tính cùng tiếng hôn ái muội khiến người ta đỏ mặt. Âm thanh rơi vào không gian nhỏ bé này vọng ra từng đợt sóng vang vọng.

Phương Thức Chu gần như dùng hết sức lực nhưng vẫn không thể lay chuyển được người đàn ông này. Anh cố gắng cắn vào lưỡi người đàn ông trước mắt nhưng hàm của anh đã bị chặn rất chặt.

“A a a…” Phương Thức Chu muốn chửi rủa, nhưng lại chỉ có thể phát ra một thanh âm trầm đục.

Đối phương rút dây nịt của Phương Thức Chu ra, trói hai tay anh ra sau lưng, thoăn thoắt cởi khóa quần, sau đó còn thọc tay vào trong quần lót của anh!

Mẹ kiếp, nhất định là kẻ biến thái!

--------------------

Cảnh báo chả tác giả: Có cưỡng chế, cảnh này không áp dụng ở hiện thực :)).

Chương 2:

Người đàn ông này nhìn qua còn rất trẻ và kỹ năng hôn rất tệ, lưỡi của Phương Thức Chu khi bị hắn mút rất đau. Trong lòng anh cảm thấy khó chịu nhưng không thể thoát ra, chỉ có thể cam chịu  bị người đàn ông đang ép mình vào tường, thân dưới không ngừng bị cọ xát.

Người đàn ông buông tha chiếc môi Phương Thức Chu ra, Phương Thức Chu liền hít thở hổn hển, hét lên: "Thả tôi ra! Anh là ai?"

Người đàn ông còn muốn hôn anh, nhưng Phương Thức Chu vội vàng quay đầu tránh: "Đồ biến thái, đừng hôn nữa, đau quá!"

Phương Thức Chu vừa nói xong, người đàn ông kia cũng dừng lại, nhưng nhanh chóng lật người anh lại, đút bàn tay to lớn vào trong chiếc quần lót bó sát màu đen, ôm trọn lấy dương vật đang ngủ say của anh. Phương Thức Chu hít một hơi, mặt bắt đầu đỏ gay. Đó là một bàn tay đầy vết chai sần, thô ráp, cứng nhám. Người đàn ông này dùng sức để làm nhưng lại không có kỹ năng, điều đó làm anh đau muốn chết.

"Dừng lại! Đồ biến thái! Đừng chạm vào tôi!"

Anh là Gay, nhưng điều đó không có nghĩa là anh chấp nhận việc bị một người đàn ông xạ lạ chạm vào con cu của mình!

Đối phương không vì lời nói của anh mà dừng lại, còn tay khác thì vén áo anh lên cao, lòng bàn tay thô ráp chạm vào da thịt mịn màng, men theo đường nét săn chắc trên cơ bụng, chạm vào đầu núm vú mềm mại của đối phương.

"Sao anh không cứng?" Giọng nói đầy nghi hoặc của người đàn ông thì thầm gần bên tai Phương Thức Chu, trong nháy mắt khiến da đầu anh tê dại.

"Cứng cái đầu mày! Mày có biết tao là ai không? Tao ——" Đôi mắt của Phương Thức Chu đột nhiên mở to trước khi anh nói dứt câu. Thứ cứng rắn ở háng người đàn ông đang cọ xát lên xuống dọc theo khe mông xuyên qua hai lớp vải, tiếng thở hổn hển bên tai càng lúc càng lớn.

Nhận thấy người này nghiêm túc càng làm Phương Thức Chu không khỏi sợ hãi. Bởi vì anh chưa bao giờ sử dụng "cửa sau". Lúc người đàn ông kia muốn cởi quần, anh liền vội nói: “Không, không, không, anh muốn tiền à? Tôi có tiền… Không, đừng cởi quần tôi! Không, đại ca, anh rất thích chơi lỗ đít à, nếu anh muốn thì tôi sẽ tìm cho anh. Được không?"

Mũi của người đàn ông kia cọ xát vào gáy Phương Thức Chu, hơi thở nóng bỏng phả vào chiếc cổ nhạy cảm của anh. Người đàn ông kia đang ngửi nơi đó, giống như một con thú đang tận hưởng mùi vị sợ hãi của con mồi trước khi chết, hắn đang khống chế quyền sinh sát trong tay, như thể cái miệng đẫm máu với những chiếc răng nanh sẽ nuốt chửng anh trong khoảnh khắc tiếp theo.

“Tôi không muốn người khác.” Giọng nói của người đàn ông khàn đục trầm thấp, đè nén dục vọng nặng nề.

Bao nhiêu lời hay ý đẹp thậm chí đến chửi bới văng tục thì Phương Thức Chu cũng lôi ra nói cho hết, nhưng đối phương lại không có ý định thả anh đi. Bàn tay thô ráp đầy vết chai của người đàn ông không ngừng nhào nặn thật mạnh trên ngực Phương Thức Chu. Cơ ngực được rèn luyện trong phòng tập lâu nay lại bị ngón tay của người đàn ông bóp chặt, có thể thấy thịt nhào ra từ những kẽ tay.

Hắn nhéo ngực Phương Thức Chu, kẹp núm vú mềm mại giữa những đầu ngón tay chai sạn, se mạnh rồi thỉnh thoảng nhẹ nhàng kéo ra.

“Dừng tay a…” Phương Thức Chu cắn môi, không ngờ bộ ngực vốn chưa từng được ai chạm vào của mình lại nhạy cảm như vậy. Người đàn ông liếm lên gáy anh, một tay chơi đùa với đầu núm vú, tay kia giữ bé cu của anh vuốt ve lên xuống. Cảm giác như có một dòng điện chạy dọc sống lưng anh, sóng điện chạy từ đầu vú khiến da đầu khiến anh tê dại, trái tim đau nhức sưng lên tựa như bị ai dùng tay bóp lấy.

Dương vật của anh có dấu hiệu cương cứng trong tay người đàn ông kia, quần của anh nhanh chóng bị kéo xuống mắt cá chân, một làn hơi lạnh xâm nhập vào da thịt, nửa thân cu bị trói chặt vào mép quần lót, sau cùng quần lót của anh cũng bị cởi ra, dương vật đang bừng bừng sức sống tiến vào trong chỗ ướt át, mềm mại và chật hẹp khiến da đầu anh lập tức tê dại, không nhịn được mà thở hổn hển.

Người đàn ông này dám nhét người anh em của anh cốc thẩm du để sục cu cho anh! Phương Thức Chu nghĩ không người đàn ông nào có thể từ chối một chiếc cốc thủ dâm. Anh cho rằng cảm giác vui sướng mà anh cảm nhận được là do phản ứng sinh lý chết tiệt này.

Phương Thức Chu muốn chửi rủa, nhưng tất cả lời nói của anh đều biến thành những tiếng rên rỉ khe khẽ. Anh phải cắn môi dưới để cảm nhận sự kích thích do chiếc cốc thủ dâm mang đến.

Người đàn ông kia liếm cổ anh, gai nhú thô ráp trên mặt lưỡi liếm đến tận sau tai, một bên đầu núm vú bị sờ nắn đến sưng đỏ, lối vào đã ẩm ướt và mềm mại, gắt gao cọ sát vào con cặc của hắn, mang lại cho hắn một khoái cảm biến thái.

Phần đùi của Phương Thức Chu trần trụi không một mảnh vải, mông bị người đàn ông kia hơi nâng lên, theo đó là một thứ gì đó cộm lên cứng ngắc áp vào mông anh, cọ lên cọ xuống một cách gợi tình. Người đàn ông cầm chiếc cốc thủ dâm bắt đầu mô phỏng cách giao hợp, cẩn thận thăm dò lúc chậm lúc nhanh, từng cơn sóng khoái cảm từ phía trước khiến chân anh muốn nhũn ra, hít thở cũng không thuận lợi.

Cổ tay anh bị trói sau lưng, mông bị ép nâng lên, có thứ gì đó nóng như thanh sắt nóng chen vào giữa mông, Phương Thức Chu đang chìm trong cơn khoái cảm liền tỉnh táo lại một chút, cất giọng chua ngoa: "Dừng lại! Sao mày dám! Chắc chắn tao sẽ giết hmm——"

Người đàn ông kia cười khẽ, sau đó dùng sức đẩy mạnh chiếc cốc thẩm du vào vật giữa háng Phương Thức Chu, tiếp đó bật công tắc trên chiếc cốc, trên thân dương vật xuất hiện một chấn động mãnh liệt, khoái cảm nhân đôi khiến anh hét toáng lên làm nước mắt sinh lý trào ra, anh ngẩng đầu lên hít thở dồn dập, cơ thể cứ như vậy mà không ngừng run rẩy.

"Đồ khốn... đồ biến thái..."

Đối phương có vẻ hài lòng với phản ứng của Phương Thức Chu, hắn hôn lên sau tai đối phương, bóp chất bôi trơn trên tay mình, tiếp đó dùng ngón tay chạm vào lỗ đít ở giữa mông đối phương. Đầu ngón tay dày cộm ấn vào lỗ đít, cọ xát lên xuống, khiến cho miệng đít của đối phương co rút theo bản năng, nhẹ nhàng mút lấy đầu ngón tay đang thăm dò của người đàn ông vào bên trong.

Người đàn ông nọ bật chế độ rung lên mức cao nhất đồng thời đưa một ngón tay dài vào mông anh, Phương Thức Chu bị kích thích đến mức liên tục phát ra tiếng rên rỉ, cắn lấy môi dưới gần như bật máu. Mảnh đất trinh nguyên chưa từng bị kẻ nào đặt chân đến của anh, hiện tại đang bị một người đàn ông thô bạo xâm nhập.

Chú thích: 

Cốc thẩm du: Loại cốc này khá đa dạng và nhiều màu. Tùy sản phẩm mà tần suất rung của nó cũng khác nhau dùng để làm gì thì m.ng cũng biết rồi đó.😆


Chương 3:

Trong môi trường tối tăm và mùi bê tông cốt thép tràn ngập khắp mọi nơi. Mặt Phương Thức Chu áp sát vào bức tường bê tông lạnh lẽo, còn người đàn ông phía sau áp sát vào người anh, cơ ngực của hắn nóng bỏng và rắn chắc đè chặt bả vai anh, khiến anh bị kẹp giữa hai bức tường giống như cá nằm trên thớt.

"Thằng khốn… Tao nhất định sẽ giết mày..."

Ngón tay của người đàn ông kia dính một lượng lớn chất bôi trơn đưa vào lỗ sau của Phương Thức Chu, anh vẫn cảm nhận được cơn đau phình ra đến khó tả vì khoái cảm mãnh liệt.

Những ngón nhầy nhụa gel lướt qua thành ruột mềm mại, lỗ sau chậm rãi co rút lại, mông của Phương Thức Chu theo bản năng nhếch về phía trước để né tránh sự xâm phạm, nhưng khi chiếc cốc thẩm du đụng vào vách tường càng đẩy dương vật phía trước bị lún vào sâu hơn, kèm theo tần số rung mạnh, khoái cảm ập đến mãnh liệt nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ, bởi vì đến lúc cao trào, anh khao khát được nhiều hơn nữa, nên vô thức vặn eo mình đón ý hùa theo chuyển động của tay người đàn ông, xuất tinh vào trong cốc thẩm du với tiếng thở hổn hển.

Sau khi xuất tinh, dương vật của anh mềm ra nhưng những tần suất rung không dừng lại.

"... Dừng… dừng...!" Người đàn ông cảm thấy toàn thân Phương Thức Chu đang run lẩy bẩy, thành ruột trong lỗ đít của anh cũng đang co rút kịch liệt, cắn chặt ngón tay của hắn. Hắn tắt công tắc của cốc thẩm du rồi tiện tay ném chiếc cốc xuống đất.

Cao trào qua đi Phương Thức Chu liền rơi vào trạng thái rỗng rỗng tuếch. Anh tuyệt vọng nghĩ, nếu không xảy ra vụ này thì bây giờ anh đã hút được một điếu thuốc.

Thế nhưng người phía sau không cho anh nhiều thời gian nghỉ ngơi, hắn rút ngón tay đang nhét vào ra một chút rồi hăng hái đẩy vào. Phương Thức Chu chợt tỉnh táo lại, theo bản năng siết mông lại dùng sức đẩy ngón tay ra, còn chưa kịp chửi rủa thì đã bị lật người, một chân nhấc lên, cánh mông liền bị tác động vật lý thật mạnh.

Phương Thức Chu đỏ mặt không tin nổi, giọng nói run run, tức giận nói: "Mày dám... Mày dám đánh tao?!"

Anh sống được hai mươi tám năm rồi, từ nhỏ đã là một viên ngọc quý, người có danh tiếng như anh sao lại bị kẻ hiếp dâm đánh mông!

Đối với anh mà nói, còn sự sỉ nhục nào nhục nhã hơn cả việc dương vật và lỗ đít đều bị đùa bỡn.

Người đàn ông kia phớt lờ sự vùng vẫy của anh, dùng cánh tay vạm vỡ của mình kẹp một chân của anh rồi kéo ngược về phía sau. Lỗ đít ở giữa mông bị phơi ra trong không khí, đồng thời đưa ngón tay thô ráp vào. Người đàn ông kia không ngừng thêm ngón tay vào để nông cho chỗ đó rộng ra, chất bôi trơn cùng với động tác ra vào tạo ra âm thanh ái muội. Phương Thức Chu bị đối phương cố định nên không thể cử động, cho dù anh có la hét chửi bới đều vô ích, cũng không ai nghe thấy. Lại làm người đàn ông kia càng thích thú và đối xử thô bạo hơn với mình.

Ngón tay xoa nắn lên vách ruột không có chút kỹ năng nào, nhưng thực sự khiến Phương Thức Chu cảm nhận được một loại khoái cảm mơ hồ, đấy là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể, khi ngón tay của người đàn ông chạm vào một nơi đó khiến anh không khỏi run rẩy, hít thở cũng nặng nề hơn một chút.

Có lẽ bản chất con người là theo đuổi niềm vui. Dương vật vừa mới xuất tinh của Phương Thức Chu sau khi bị trêu chọc lại bắt đầu ngẩng đầu lên.

Một thân cặc nóng bỏng đang cương cứng cọ xát vào thân dương vật đang dần cương của Phương Thức Chu, đẩy lên cơ bụng thon hơi gồ cơ của anh. Con cu của anh áp lên lớp lông mu rậm rạp của người đàn ông trước mặt, lỗ niệu đạo nhạy cảm liền cảm thấy đau và ngứa điên, hai cây dương vật cọ xát nhau đến chảy nước, cùng dính nhớp tinh dịch của đối phương.

Người đàn ông đưa cặc của mình vào lỗ đụ của anh, bộ phận nam tính lướt qua đáy chậu, đầu buồi khổng lồ ấn vào lỗ đít đang căng ra của anh và nhẹ nhàng ấn vào trong.

Phương Thức Chu mở miệng chửi bậy, không ngừng hít thở phì phò. Anh mắng hết ba đời của người kia nhưng đối phương vẫn không rủ lòng thương xót. Nhưng hắn tuyệt tình không quan tâm.

“Xin lỗi, anh có thể…” Người đàn ông kéo cà vạt của Phương Thức Chu ra, bụm chặt miệng anh, hổn hển nói: “Anh có thể bé cái mồm lại được không?”

Nói xong, người đàn ông lại đưa con cặc nóng bỏng của mình vào đó. Lối vào mềm mại và trơn trượt, kẹp chặt dương vật khiến hắn phải hít thở hổn hển mấy lần. Mùi vị được bọc trong vách ruột mềm mại ngon hơn vạn lần so với bất kỳ chiếc cốc thủ dâm nào.

“Mút chặt thật.” Người đàn ông thở dài. Kéo ra một chút rồi đẩy hết vào.

“Ưm…” Phương Thức Chu nhắm mắt lại, tuyệt vọng thừa nhận động tác xâm phạm của người đàn ông. Miệng anh bị cà vạt trói nên không thể nói, chất lỏng tiết ra từ miệng anh không thể nuốt được làm ướt cả miếng vải, đọng lại ở khóe miệng.

Nếu có người nhìn thấy, vốn là Phương thiếu gia lại bị một tên thô tục nâng chân chơi mông thì danh tiếng của anh ở Giang thị sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro