70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ở trường chơi chưa đã, còn phải nhẫn nhịn Tề Kha Hàn diễu võ giương oai trước mặt mình nên Tả Linh Xuyên bực bội hồi lâu, rốt cuộc quyết định bắt Mạnh Triều Nhân về, đương nhiên phải làm đến khi hai người cạn kiệt tinh lực mới chịu dừng lại.

Mạnh Triều Nhân nói thì hay mà làm thì dở, mỗi lần Tả Linh Xuyên làm rất lâu, thời gian nghỉ ngơi cũng không có nên chẳng mấy chốc thể lực cậu đã chống đỡ hết nổi.

Làm đến lần thứ ba, cậu hoàn toàn không còn sức nhún trên eo nam sinh nên đành phải trả lại quyền chủ động cho y.

Cậu rất muốn đáp lại Tả Linh Xuyên nhưng sau mỗi lần lên đỉnh bắp chân cậu đều run lên, toàn thân như nhũn ra, một lát sau mới có sức lực chủ động hôn y.

Nhưng tinh lực của nam sinh dồi dào hơn cậu rất nhiều, sau khi xuất tinh bên trong cậu càng thêm mẫn cảm, chân bị gác lên vai đối phương, đỉnh dương vật nhếch lên có thể đâm vào chỗ sâu hơn trong huyệt.

Màn cửa kéo kín, cửa phòng đóng chặt, đèn tắt, mọi thứ đều chìm vào bóng tối ngọt ngào, chiếc giường hệt như một con thuyền nhỏ nâng họ lên khỏi cơn sóng dữ, nhưng khi cơn sóng lớn hơn ập đến thì cả hai lại bị cuốn vào biển dục vọng.

"Quá, quá sâu......" Mạnh Triều Nhân vùi nửa mặt vào chăn êm, tay bị nam sinh nắm chặt, ngón chân quặp lại vì kích thích quá mạnh, tuy đã cố mím môi nhưng vẫn có tiếng rên rỉ tràn ra khỏi cổ.

Tả Linh Xuyên áp sát vào cậu, hơi thở nóng ướt phả lên cổ cậu mang theo mùi bạc hà thơm ngát. Trong bụng nóng hổi, lỗ nhỏ chật hẹp bị dương vật y vạch ra hết lần này đến lần khác, Tả Linh Xuyên muốn cậu giữ lại tinh dịch nên khi cảm nhận được đối phương bắn xong rút côn thịt ra, cậu sẽ cố gắng thít chặt lỗ nhỏ, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của nam sinh.

Nhưng dù cố gắng thế nào vẫn sẽ có chút dịch trắng hòa với nước dâm chảy ra lỗ nhỏ chưa kịp khép lại.

"Xin lỗi......" Cậu dựa vào người Tả Linh Xuyên lí nhí xin lỗi y, "Tớ sẽ cố gắng học......"

Cậu hy vọng có thể làm thêm mấy lần nữa, không vì lười biếng mà bị Tả Linh Xuyên vứt bỏ.

Thú thật có những lúc Mạnh Triều Nhân muốn chạy trốn, dù sao đối với cậu ảo tưởng vẫn sướng hơn bị thao thật sự, hơn nữa cũng có thể làm cậu thỏa mãn.

Nhưng được Tả Linh Xuyên ôm thật thoải mái.

Cậu thích tất cả mọi thứ dễ chịu.

Sau khi bị bộ lọc ảo tưởng của cậu xử lý, những chuyện buồn phiền sẽ chỉ còn lại cặn bã ngọt ngào của niềm vui.

Cậu đã học được cách thả lỏng thần kinh căng cứng, trong đầu như nồi nấu kẹo đường từ từ hòa tan, ngoại trừ làm tình thì cậu chẳng còn nghĩ đến gì khác. Hôn rất ngọt, ôm rất ngọt, khắp người như bôi mật đặc sệt vậy.

"Thích tớ không?" Tả Linh Xuyên vừa hỏi vừa bế cậu lên khỏi giường để phòng ngừa cậu ngủ thiếp đi.

Khi bị bế lên, Mạnh Triều Nhân thoáng nhớ đến Tề Kha Hàn, nhớ đối phương bế mình trên hành lang trường học, tựa như chủ nhân đang hãnh diện khoe chó con của mình với người khác.

Tề Kha Hàn là người rất tốt.

Nếu hai người có thể cùng nhau nuôi cậu thì tốt quá.

Biết đâu có khả năng này thì sao? Mạnh Triều Nhân nghiêm túc suy nghĩ.

Cậu cảm thấy Tề Kha Hàn đã giúp mình tìm Tả Linh Xuyên, còn Tả Linh Xuyên đồng ý là vì muốn kích thích.

"Siêu thích luôn......" Cậu gật đầu rồi dụi mũi vào cằm Tả Linh Xuyên, nắm lấy góc áo nam sinh, cảm thấy tâm trạng y không tệ mới lí nhí đưa ra nguyện vọng của mình, "Gọi Tề Kha Hàn đến để ba chúng ta cùng chơi được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro