phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba không cầu xin sự tha thứ của con vì sự thật việc ba làm vốn dĩ không có gì sai,tất cả mọi thứ ba làm có thể làm con đau khổ nhưng rồi qua thời gian con có thể dần dần quên đi,còn đối với ba và mẹ thì đó là lý do để bảo vệ đứa con gái duy nhất của mình,sự gắn kết duy nhất trong cuộc đời của ba mẹ,thế nên Yonghwa ah,hãy hiểu cho ba….”

Gấp nhẹ bức thư và thả lỏng người trên ghế máy bay,Yonghwa nhắm mắt và hồi tưởng để từng nét từng chữ trong lá thư ấy gặm nhắm những suy nghĩ hổn loạn trong đầu mình.Có đau,có giận,có hận nhưng có hạnh phúc!

…………….

Từng hạt mưa nhẹ nhàng rơi lất phất trên thành cửa,tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương của Once cất lên cộng hơi nóng của tách trà phả lên như từng đợt khói làm cho khuôn mặt người con trai ấy đã tĩnh lặng lại càng thêm có gì đó bí ẩn hơn.

Đã ngồi ở đây được hơn nửa canh giờ nhưng xung quanh Yonghwa mọi thứ như không có gì tồn tại,bản nhạc được yêu cầu vẫn đang du dương trong chế độ lập đi lập lại còn tách trà thì chưa vơi đi chút nào vì có lẽ Yongwha không muốn để ý tới chúng,đôi mắt ấy đang bận rộn nhìn những hạt mưa phía ngoài ô cửa kính và xa hơn là nhìn ngắm ngôi nhà nơi cuối con đường,ngôi nhà thân thuộc mà từ đó xuất hiện bóng dáng một người đàn ông già với dáng vẻ mệt mỏi cùng chiếc ô sẫm màu đang từng bước bước về quán cà phê nơi Yonghwa đang ngồi đợi,người đàn ông của tình thương và niêm an ủi của Yonghwa…

-Ba……

                                                                                                                                                                                                                                                       ... .....

-Vì ba biết con rất bận nên ba sẽ nói nhanh thôi

-Vâng,ba cứ nói

-Ba có việc quan trọng muốn nhờ con

Nói xong người đàn ông già rút trong túi ra một tập phong bì và đẩy nhẹ về phía Yonghwa

-Dạ?việc gì vậy ba

-Con xem trong đó đi

Mở vội phong bì Yonghwa nhìn thẳng vào người đàn ông với ánh mắt ngạc nhiên và đầy thắc mắc

-Vé máy bay?

-Uhm

-Ba muốn con đi đâu sao?

-Uhm,con hãy đến địa chỉ mà ba ghi trên phong bì,ta muốn con đem một số thứ từ đó về

-Một số thứ?tận Sydney sao ba?

-Ba đã hỏi Jungshin về lịch làm việc của con và biết là tuần sau sau khi xong hoạt động quảng bá thì con sẽ được nghỉ 10 ngày thế nên ba đã mua vé máy bay vào ngày nghỉ đầu tiên,có lẽ hơi đột ngột nhưng ba mong là con sẽ giúp,vì những thứ ấy rất quan trọng,nó liên quan đến kỷ niệm của….của Seohuyn

-………..

-Ba xin lỗi nếu bắt con làm một việc quá sức như vậy.Ba biết tìm về ký ức có Seohuyn sẽ làm cho vết thương của con sâu thêm,nhưng thật sự nó rất quan trọng..

-Không đâu ba,con sẽ đi,nếu liên quan đến Seohuyn thì con sẽ đi,hơn nữa ba đã nói là nó rất quan trọng vì thế con sẽ đi.Ba đừng lo cho con,con ổn mà,mấy năm qua con đã tập quen với cảm giác từng cơn nhói lên khi nhớ về cô ấy rồi,quá quen rồi ba ah…..

-Yonghwa ah….

-Khì,con ổn mà,ba đừng lo,tới giờ con phải về rồi.Trước khi con đi con sẽ gọi cho ba

-Uhm,ba sẽ chờ tin vui của con

-Dạ.Tạm biệt ba

Cúi chào người đàn ông già Yonghwa bước vội phía cánh cửa nơi quản lý của cậu đang đợi,nhưng trong một thoáng chốc cậu chợt khựng lại mà quay về phía sau khi nghe giọng nói khàn ấm ấy vang lên

-Yonghwa ah,trong phong bì ấy có 1 lá thư,đợi khi lên máy bay rồi hãy mở ra.Hãy chắc chắn là phải đợi tới khi con lên máy bay rồi mới đọc con nhé.

Yonghwa đáp lại bằng một cái gật đầu thành kính và khi ngước lên để chào ông lần cuối Yonghwa bỗng thấy  trên khuôn mặt đã in hằn nhiều nếp nhăng ấy một nụ cười thoảng qua nhưng cho người khác cảm nhận được rằng,nụ cười ấy rất buồn và có điều gì đó nuối tiếc khó nói thành lời,một điều gì đó mà Yonghwa không thể hiểu được

……………………..


Từng biểu hiện gương mặt ấy,mọi thứ thật khó diễn đạt.Nhìn có vẻ thanh thản với đôi mắt nhắm nghiền,khuôn miệng hơi hé mở,từng vết hằn in trên trán khi tập trung đọc lá thư cũng đã dãn ra,tai thì đeo headphone,có lẽ Yonghwa đang thả hồn mình theo một giai điệu nhạc du dương nào đó.Nhưng mọi chuyện vốn dĩ không đơn giản như vậy,lá thư mà cậu gấp nhẹ nhàng lúc nãy,lá thư mà ba Seohuyn dặn chỉ được đọc khi đã lên máy bay,lá thư mà vừa cách đây mấy phút Yonghwa còn hồi tưởng bây giờ đang nhàu nát trong lòng bàn tay,ở trên đó lấm tấm một vài hình thù không rõ dạng màu đỏ,màu của máu….


…………………..


Rời khỏi chiếc taxi ,Yonghwa  đi dọc con đường nhỏ để kiếm tìm ngôi nhà theo địa chỉ mà ba Seohuyn ghi,vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh,Yonghwa cảm nhận được một điều gì đó rất gần gũi vì có lẽ cảnh tượng xung quanh tương tự ngôi nhà mà cậu và Seohuyn từng sống chăng?Cũng là những ngôi nhà màu trắng nối sát nhau,mỗi ngôi nhà đều có một khuôn viên nhỏ nơi trồng đủ loại màu sắc của cây cỏ,mỗi ngôi nhà là mỗi nét đặc trưng thu hút riêng cho dù nền của chúng vẫn là một màu trắng tinh khiết.

Dừng lại trước ngôi nhà trước mặt,Yonghwa ngạc nhiên với cảnh tượng xuất hiện trước mắt mình.Ngôi nhà hai tầng màu trắng,mái đỏ và dàn hoa bồ công anh đang bay phất phớt trước hiên nhà,bên cạnh là vô số loại hoa đủ màu sắc,nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn cả đó là hình bóng của một người phụ nữ đang bận tưới nước cho mảnh vườn nhỏ xinh ấy,một bóng dáng quen thuộc mà đã lâu rồi Yonghwa chưa gặp.Người phụ nữ với khuôn mặt thánh thiện như một bà tiên

-Mẹ…

Bị đánh động bởi tiếng gọi nhẹ nhàng ấy người phụ nữ vội quay mặt lại đối diện với Yonghwa.Trong một khoảng khắc bà đã bị shock đến nổi đánh rơi cả bình tưới xuống sân,nhưng chỉ là một khoảng khắc thôi vì bà biết rằng sự hiện diện của chàng trai đang đứng trước mặt mình có ý nghĩa quan trọng như thế nào.Vì thế,không một câu chào hỏi,không một tiếng hỏi thăm người phụ nữ chỉ nở nụ cười hiền từ mà bước về phía cánh cửa mở nó ra cùng với một lời nói ngắn gọn

-Tầng hai phòng cuối cùng bên phải

Bàng hoàng đứng trước cánh cửa đang rộng mở,Yonghwa vẫn không dám tin những điều đang xảy ra là sự thật,nhưng có một điều cậu biết chắc chắn đó là trong đó ẩn chứa một thế giới mới,một thế giới có thể giúp cậu thoát khỏi khoảng thời gian đắm chìm trong đau khổ trước đây,và ở trong đó cũng có ‘’điều bí ẩn’’ đang chờ đợi cậu.Vì thế để lại đằng sau một cái cúi đầu đầy lòng cảm ơn Yonghwa bước vào trong ngôi nhà.

Bước trên từng bật cầu thang một cách chậm rãi Yonghwa lại một lần nữa đắm chìm vào trong những suy nghĩ riêng,vì có lẽ hiện thực này giống như một giấc mơ được lên kịch bản sẵn vậy.Bất ngờ và khó tin!


………..



‘’Yonghwa ah,ba biết những chuyện ba sắp nói dưới đây có thể làm cho con bị shock và cảm thấy bị tổn thương đến tột cùng nhưng ba mong rằng con vẫn cố chịu đựng mà đón nhận chúng.

Thật ra khoảng thời gian gần đây khi con muốn gặp mặt mẹ nhưng không được lý do không phải là vì bà ấy không muốn gặp mặt con mà thực sự là vì bà ấy đang ở nơi con sắp đến,ở Sydney.Bà ấy ở đó vì …vì Seohuyn cần được chăm sóc trong thời gian hồi phục!

Đúng,là Seohuyn,là Seohuyn bằng xương bằng thịt!

Ta xin lỗi vì trong suốt mấy năm qua đã lừa dối con về cái chết của Seohuyn.Xin lỗi vì đã giả vờ sống như một người bị mù,bị điếc để lờ đi sự đau khổ đến mức muốn chết đi của con.Nhưng với tư cách một người làm cha ta đã không còn cách nào khác,ta buộc lòng phải xây dựng lên một kịch bản mà ở trong đó tất cả chúng ta đều là diễn viên.

Thực sự sau khi nhận được tin Seohuyn vì con mà tính mạng đang gặp nguy hiểm lúc đó trong ta đã có một phần của sự căm hận.Con biết lý do mà đúng không?Vợ chồng ta chỉ có Seohuyn là đứa con gái duy nhất,niềm hạnh phúc và an ủi duy nhất,nuôi nấng và yêu thương hơn 20 năm trời để cuối cùng trong một phút không suy nghĩ mà con bé vội làm điều dại dột ấy.Chứng kiến cảnh đứa con gái yêu quí nhất của mình nằm đó bất động đang từng ngày đối diện với tử thần thì liệu cha mẹ nào không đau không xót hả con?Chính vì thế mà ta đã đưa ra một quyết định tàn nhẫn.Đưa Seohuyn qua Sydney để điều trị và làm cho sự tồn tại của nó biến mất hoàn toàn bằng một cái chết!

Ta đã nhờ sự giúp đỡ của người bạn là viện trưởng của bệnh viện để có thể hoàn thành việc này một cách hoàn hảo mà không một ai để ý hay thắc mắc.Giác mạc mà con được nhận không phải của Seohuyn mà là của một cậu thanh niên tốt bụng nhập viện cùng ngày  sau khi không qua khỏi lưỡi hái của tử thần,gia đình cậu ta đã đồng ý hiến tặng sau khi cậu ấy qua đời.Còn về đám tang,ta đã lừa tất cả mọi người thậm chí là cả 8 đứa con gái còn lại trong SNSD rằng vì quá shock nên gia đình ta chỉ muốn lẳng lặng làm đám tang mà không muốn sự để ý hay thăm viến của dư luận và mọi người.Và điều ta cảm thấy ray rứt hơn cả là…ngôi mộ mà hằng năm các con vẫn đi thăm,ngôi  mộ mà đã không biết bao nhiêu lần ta bắt gặp con ngồi cạnh đó mà rơi nước mắt hay trò chuyện mọi thứ cho Seohuyn biết,tất cả đều là giả.Tất cả.

Và tưởng chừng kế hoạch để Seohuyn rời xa con,rời xa cái giới Showbiz khắc nghiệt và ồn ào đó đã thành công tuy nhiên ba năm trôi qua ta biết từ lúc bắt đầu vốn dĩ nó đã sụp đổ.

Khi Seohuyn tỉnh  dậy và nhận thức được mọi thứ con bé đã biết được mọi việc làm của ta.Nó đã shock,khóc và cầu xin nhưng ta đã không nhẹ lòng như vậy.Thậm chí ta còn dọa rằng sẽ cắt đứt tình mẫu tử nếu con bé còn tiếp tục nuôi ý định quay về,và ta đã thành công,vì biết gia đình là một trong những điểm yếu của Seohuyn.Thế nhưng ta đã phạm phải một sai lầm nữa,bắt đâù từ ngày hôm đó con bé đã không nói gì,dù chỉ là một từ mẹ ơi.Mặc dù vẫn nuôi hy vọng rằng đến một ngày nào đó khi không chịu được nữa con bé sẽ bật ra thành tiếng nhưng thật sai lầm khi đánh giá thấp bản tính bướng bỉnh của Seohuyn.Tới tận giờ phút này,qua ba năm rồi mà con bé vẫn không nói một từ nào cả.Chứng kiến cảnh ấy vợ chồng chúng ta đã nhận ra mình đã tàn nhẫn tới mức nào khi tước đi tình yêu,tình chị em,tình bạn và ước mơ của Seohuyn.Vì thế ta quyết định nói cho con biết toàn bộ sự thật vì ta biết con là người duy nhất có thể kéo Seohuyn ra khỏi tình trạng như bây giờ,chỉ có con mà thôi….’’


………………….



Hít một hơi thật dài sau những suy nghĩ ngổn ngang và tàn nhẫn ấy Yonghwa đẩy nhẹ cánh cửa phòng nơi cuối hành lang ,thật nhẹ cho những hồi hộp và lo sợ rằng mọi thứ thật sự chỉ là một giấc mơ và sẽ tan biến ngay khi bước vào,thế nhưng cô đang nằm đó,thiên thần của Yonghwa đang nằm đó với đôi mắt đang nhắm một cách yên bình.

Trạng thái khuôn mặt Yonghwa từ từ thay đổi,bàng hoàng có,sợ hãi có,nhưng rạng rỡ với nụ cười trên môi là quan trọng nhất.’’Cô ấy đang ở đó,đang ở đó’’

Bước tới phía thành giường nơi có một cô gái đẹp như thiên thần đang chìm vào giấc ngủ,Yonghwa sững sờ nhìn ngắm ngay khi ngồi xuống cho thõa niềm nhớ mong bấy lâu nay.Lâu và rất lâu.Đã hàng tiếng trôi qua Yonghwa vẫn ngồi đó lẳng lặng ngắm nhìn cho đến khi nhận thức ra rằng mình cần phải làm điều gì đó để xác thực rằng cô ấy sẽ không biến mất,Yonghwa gọi nhẹ nhàng

-Huyn ah…

-……

-Seo Joo Huyn….

Cựa nhẹ mình Seohuyn từ từ mở mắt,mở rồi lại nhắm,cô cứ làm thế vài lần cho đến khi khiến bản thân ngồi thẳng dậy mà nhìn chằm chằm vào người đang ngồi đối diện mình với đôi mắt mở to đầy tình cảm.

Trước hành động ấy Yonghwa mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Seohuyn mà nói

 

 

 

-Khuôn mặt này…ánh mắt này…bờ môi này …đẹp lắm,thật sự rất đẹp đến nỗi ba năm trôi qua mà vẫn không một chút tỳ vết.Em vẫn vậy,vẫn luôn tỏa sáng và dường như vẫn sống tốt mặc dù không có anh.Còn anh,trong khi đó đến thở thôi cũng trở nên quá khó khăn.Em…nếu em làm việc này để thử thách tình cảm anh,con người anh,hay chỉ đơn giản là em muốn chơi một ván bài và muốn thấy sự thất bại hoàn toàn của anh thì…Seo Joo Huyn ah,em thành công ngoài sức tưởng tượng của chính mình rồi đó-Ôm  cô vào lòng khi vừa dứt lời,Yonghwa siết chặt cô hơn như sợ mọi thứ sẽ tan biến nếu như tay buông lơi

-……

-Anh không thể sống thiếu em,đó là điều anh nhận ra trong bao năm không có em.Anh chỉ tồn tại trong thế giới này như một cái gì đó cứ lẳng lặng trôi qua yên bình theo dòng thời gian mà thôi,thế nên lần này anh sẽ không bao giờ buông.Em nói anh ích kỷ cũng được,chiếm hữu cũng được,ngang tàng cũng được nhưng từ bây giờ anh sẽ giữ em cho riêng mình,Seo Joo Huyn là của Jung Yonghwa!Anh sẽ bảo vệ em,yêu thương em dù cho trái đất này có sụp đổ chứ không thể để,ah không,phải là KHÔNG BAO GIỜ để vì anh mà em hành động ngu ngốc một lần nào nữa.Chính vì thế mà làm ơn,hãy luôn đứng ở nơi mà anh có thể nhìn thấy em….

-Hì

Bị bất ngờ trước tiếng cười nhẹ như gió thoảng ấy Yonghwa buông lơi vòng tay và đẩy nhẹ Seohuyn khiến cô đối diện với mình,để rồi ngỡ ngàng lần nữa trước những gì cô thốt ra

-Trong giấc mơ hằng đêm của em suốt mấy năm qua anh luôn luôn hiện diện nhưng chưa bao giờ nó lại hiện hữu rõ ràng và thật tới mức này.Khuôn mặt anh,giọng nói của anh,cả hơi ấm trong vòng tay anh…mọi thứ đều thật đến lạ lùng.Em có nên tiếp tục giấc ngủ để mãi cảm nhận được anh như thế này không hả Yonghwa,tình yêu của em? -Song hành cùng lời nói chứa đầy sự khao khát tình cảm đến ngẹn lòng ấy là bàn tay đặt nhẹ nhàng trên khuôn mặt Yonghwa và những hàng nước mắt rơi xuống cùng nụ cười xinh đẹp đang rộng mở.

Bất giác Yonghwa mỉm cười hạnh phúc mà ôm cô vào lòng một lần nữa,lần này thật chặt để cô cũng có thể cảm nhận được những thứ mà cậu đang cảm nhận,và rồi  để lại cho Seohuyn sự bàng hoàng cùng  ngạc nhiên đến không thốt nên lời khi nói


-Nếu sự tồn tại trong cuộc sống này của em là thật thì chắc chắn một điều rằng anh không phải là một giấc mơ đâu ngốc ah...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#faceboock