Chapter 24: Out!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trầm Uyển Đình cùng Vân Dung từ tầng 35- Trung tâm cấp cứu, đi thang máy xuống sảnh tập huấn ở sân sau chờ đợi kết quả. Trầm Uyển Đình trong đợt sát hạch này căn bản không trầy một vết xước lại bị câu nói của Muộn Du Bình làm ngẩn người: "Cậu bị thương rồi."

Hôm nay Trầm Uyển Đình mặc một bộ đồ đen bó sát cơ thể, cũng là màu tượng trưng cho cấp A. Miệng vết thương ở sườn trái vì vận động mạnh đã bị rách ra, nhuốm cả một mảng y phục nhưng không nhìn kĩ sẽ không phát hiện được. Trước khi xuất phát, lão yêu bà Phù thủy đỏ đã viết thuật chú làm mất cảm giác đau đớn trên thân thể nên y không phát hiện ra được. Cuối cùng dưới ánh mắt ép đến không còn một tia sinh khí của Muộn Du Bình, y đành cùng Vân Dung đi kiểm tra.

Trong phòng chờ lúc này đã khá đông đúc, chia thành từng nhóm nhỏ đứng bàn tán về kết quả sắp tới. Nhưng hầu như mọi người ở đây trên mình đều quấn vài lớp băng trắng, thương thế ít nhiều đều có, có người còn trực tiếp quấn như xác ướp được đồng đội dìu vào.

"Cậu nói xem... vì sao lần sát hạch này khó như thế? Yêu ma, quái vật đưa ra đều rất biến thái hơn nữa không phải chỉ vượt qua một thử thách?"

"Cậu bị thương nhẹ vậy đã tính là gì? Nhìn xem người bên kia quấn thành dạng vậy, nên mừng mới phải!"

Trầm Uyển Đình nghe vậy cũng thấy khó hiểu thay bọn họ, lần khảo sát này rất khó sao? Số lượng người bị thương cao đến như vậy... rốt cục lý do là gì chứ?

"Này, nhìn thấy người bị quấn từ đầu đến chân đó không?" Y cũng hiếu kỳ đưa mắt nhìn theo. Chỉ thấy người kia từ trên xuống dưới đều quấn băng trắng, chỉ chừa lại đôi mắt, chẳng khác nào xác ướp, đang được đồng đội đỡ tựa vào thành tường, miệng không ngừng kêu la.

"Nghe nói anh ta là tay thiện xạ của cấp C. Lúc thi rất ra vẻ, ba hoa về tài nghệ của mình đến cuối cùng bị Thi Biệt cắn đến độ không còn ra hình người. Bàn Tử sư huynh đứng bên cạnh xem đến khi hắn mở miệng cầu cứu mới ra tay!"

Trầm Uyển Định phụt cười, với tính cách của Bàn tử dám làm ra loại sự tình như thế lắm. Muốn so tài thiện xạ trước mặt Bàn Tử, tên kia quả là tự đề cao bản thân quá mức rồi. Đến khi ý thức lại, Trầm Uyển Đình đã thu hút hầu hết ánh nhìn xung quanh. Quái gở có, khó chịu có đa phần là thù hằn xa cách. Y đối với tình huống này chính là mặc kệ, chìm trong suy nghĩ của chính bản thân.

Đột nhiên tiếng ồn ào lại dấy lên, Richard thần sắc nghiêm trọng trên tay cầm tập hồ sơ mỏng đến nỗi không thể mỏng hơn tiến vào bên cạnh là nhóm Muộn Du Bình. Mọi người ở đây nhìn thấy vậy trong lòng liền thấp thỏm, cầu mong cho tên của mình nằm trong số đó. Nhưng mong đợi hoàn toàn trái ngược với thực tế, ngay từ câu đầu tiên Richard đã dập tắt mộng đẹp của bọn họ:

"Đợt khảo sát lần này... chỉ có 5 người đủ tư cách thông qua!"

Một trận hút khí vang lên, có những tiếng xì xào bàn tán, có những trận nghị luận tranh cãi, phần lớn là oán thán về lần khảo sát này đủ biến thái nha. Vân Dung quả thật thấy lần này tỉ lệ đậu bằng với tỉ lệ trượt lần trước, đề thi cùng hình thức đưa ra hoàn toàn là một đẳng cấp không thể nào tưởng tượng được. Nhìn qua Trầm Uyển Đình thờ ơ, bản thân Vân Dung coi như ở trung tâm cũng có chút danh tiếng, lần này lại thi lên cấp cao nhất liền đứng ra nói vài lời công đạo.

"Màn sát hạch lần này có phải quá khó rồi không? Dù sao bọn tôi cũng là chân chính vừa thi lên, liền trực tiếp đưa ra loại yêu quái chưa từng thấy ở bản cấp, như vậy có quá bất công không?" Vân Dung lời này nói ra có mấy phần đạo lý, lại đánh trúng tâm lý được mọi người ủng hộ, nhất thời tăng thêm vài phần khí khái.

Richard vừa liếc về phía bên này, nhìn rõ người vừa nói trong lòng cảm thấy nên vì người này cầu phúc. Ai ở đây lên tiếng cũng được, duy nhất chỉ có Vân Dung là không được. Ai bảo bảo cô đắc tội Tiểu Ca- người được xưng là Sát thần của trung tâm chứ? Một câu "Quá tệ" đủ để Vân Dung suốt đời không thể ngoi lên cấp A rồi, đã vậy còn đá xéo mắt nhìn người của Richard ngày càng không được.

Richard chỉ liếc nhìn Vân Dung, đảo mắt khắp đại sảnh chờ động tĩnh lắng xuống mới cất cao lời:

"Vừa qua ở trung tâm đã xảy ra một sự cố lớn tin chắc mọi người ở đây đều biết. Một nhóm GH- cấp A mới gồm ba người tự ý xuất thủ đi làm nhiệm vụ săn tiền thưởng, trong đó có một GH bị thương nặng toàn thân vẫn đang cấp cứu tại trung tâm còn liên lụy một GH tiếp viện bị thương nặng. Lần hành động này tổn thất không chỉ danh dự, uy tín mà còn cả tính mạng. Cho nên lần sát hạch này, trung tâm đã nâng chỉ tiêu lên một bậc mới. Trong lúc chiến đấu, các giám khảo sẽ quan sát động tác, tốc độ phản ứng, đưa ra phương pháp ứng chiến cũng như cách xử lí tình huống khi rơi vào cạm bẫy và gặp phải yêu quái khó nuốt, không cần phải hạ gục tất cả yêu quái. Bên cạnh đó, các fly-camera bí mật luôn theo sát để thu lại quá trình sát hạch ứng chiến của mọi người, hội đồng thẩm định gồm tất cả GH cấp A sẽ đưa ra quyết định thông qua màn hình tại Phòng giám sát!"

Mọi người nghe lời nói Richard bên trên từng câu từng câu đều là suy nghĩ cho an nguy bọn họ mới đề ra phương pháp sát hạch biến thái này. Ban đầu tuy còn có người phản đối nhưng dần dần cũng thay đổi suy nghĩ, từ một góc nhìn khác đây có thể xem là một thử thách mang tính khiêu chiến, dần dần đại sảnh rơi vào một khoảng im lặng, không còn một kiến nghị nào tồn tại.

Nhưng trong đó không bao gồm người không dùng đại não để suy nghĩ như Vân Dung. Cô chỉ nghe được hai từ ghi hình, còn trực tiếp phát về Phòng giám sát? Như vậy chẳng phải những hình ảnh thê thảm của cô hôm nay đều rơi vào trong mắt các GH-cấp A sao? Cho dù bây giờ cô có vượt qua sát hạch thì mặt mũi đâu mà Vân Dung gặp người chứ? Nghĩ đến chuyện tốt này đều do Trầm Uyển Đình gây ra, ánh mắt nhìn y thêm vài phần oán hận.

"Người nào làm người đó chịu!" Vân Dung lớn tiếng phản bác. "Chẳng phải cô hại Mộ Dung Y Mẫn trọng thương hôn mê sao? Bản thân không có cấp bậc, không có năng lực thì cũng đừng học người khác đi tiếp viện. Tưởng là thiên tài chắc?"

Vân Dung không lưu chút mặt mũi nào cho Trầm Uyển Đình, thẳng thừng đứng trước mặt chất vấn còn không ngừng hướng y chỉ trích. Cô thành công khơi dậy làn sóng phẫn nộ của một số kẻ yếu ấm ức cùng những kẻ không định tâm hướng mũi giáo tội lỗi đổ lên người y.

Bàn Tử nghe vậy tức đến suýt chút hộc máu, đã muốn xông đến bên này thay y nói một lời công đạo nhưng rất nhanh đã bị Phan Tử kéo lại. Bàn Tử tuy nói giúp được nhất thời nhưng hiềm khích trên người y còn sâu hơn. Muộn Du Bình lúc này mới chú ý đến y vẫn luôn cuối đầu từ khi bắt đầu.

Trầm Uyển Đình đột nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu, tinh quang trong mắt tỏa sáng, khí tức lan tỏa thanh thuần khiến người khác phải kiêng dè: "Đúng là không phải ai đi tiếp viện đều được. Nếu ngày hôm qua cô đi, mọi sự đều khác." Y không biểu lộ cảm xúc, cố ý ngân dài câu nói.

Vân Dung tưởng rằng Trầm Uyển Đình đây là bản thân làm sai có lỗi, hướng cô nói vài lời tốt đẹp liền dương dương tự đắc: "Đây là điều hiển nhiên!"

"Hẳn là mang về không phải một người trọng thường mà chỉ là ba cái thi thể bị Huyết thi biến!" Y lên giọng, sắc mặt cũng không còn giữ vẻ hòa hoãn như ban nãy.

"Cô có ý gì?" Vân Dung cũng không chịu yếu thế hét lớn, lửa giận đốt đến một chút lý trí cũng không còn.

"Ngày hôm qua Trầm Uyển Đình tiếp viện đến nơi Mộ Dung Y Mẫn chỉ còn một tia hơi thở mong manh. Hơn nữa tình thế nguy cấp, y không chỉ cứu cả đội GH-cấp A mà còn dốc sức trị thương cho Mộ Dung Y Mẫn mới giữ lại được cái mạng. Hơn nữa vì liều mình dẫn dụ Yêu Nhện mà bị trọng thương. Vân Dung tiểu thư nói ra những lời kích động đó ý cô là gì?"

Richard thấy trên môi y nở một nụ cười lạnh liền vội vàng đáp lại Vân Dung. Trầm Uyển Đình là đệ tử duy nhất của Phù thủy đỏ- GH cấp S của trung tâm chi nhánh phía Tây này, hơn nữa cũng là người thứ hai duy chỉ sau bà ta sử dụng Tinh thần lực. Ai biết y không vui, ý niệm vừa chuyển liền đem cả trung tâm này biến thành bãi tha ma. Nghĩ đến trong lòng liền lạnh.

"Này..." Vân Dung ú ớ, lời đồn trong trung tâm nào phải như vậy? Đương nhiên là không phải, bởi chủ nhân lời đồn này là Bạch Hiểu Khiết mà.

"Tôi vốn không cấp bậc, không năng lực lại có thể đi tiếp viện là đúng!" Từ lời của Vân Dung thêm vào hai từ "có thể", trực tiếp chửi xéo rằng Vân Dung đương nhiên cấp B, năng lực dồi dào nhưng không bằng y. "Nhưng hôm qua đi tiếp viện còn có nhóm của Tiểu Ca. Vân Dung cô là nói người nào không có năng lực, không cấp bậc lại làm loạn đi tiếp viện vậy?" Trầm Uyển Đình bồi thêm một kích khiến Vân Dung không thể trở mình, thành công kéo đám người kia vào.

Vân Dung chỉ biết trừng mắt, uất ức nhìn Trầm Uyển Đình thực hận không thể gào lên "Bổn cô nương là chỉ đích danh cô mắng đó!" nhưng rốt cục lời nói vẫn là không thốt ra được.

Luận cấp bậc, luận năng lực đội Muộn Du Bình hơn hẳn cô không chỉ một bậc. Vân Dung càng không thể để Muộn Du Bình lưu lại ấn tượng xấu nên càng không thể phản bác. Duy chỉ còn có Trầm Uyển Đình, nhưng sự việc rõ ràng như thế, Vân Dung cô nếu phản bác dưới con mắt nhiều người như vậy sẽ bị cho rằng cậy mạnh hiếp yếu.

"Nếu không còn chuyện gì vậy sau đây tôi sẽ công bố tên những người an toàn vượt qua sát hạch lần này." Cuối cùng Vân Dung cũng chịu an tĩnh, Richard nhanh chóng phát thông báo quan trọng nhất đêm nay.

"Cấp A: Trầm Uyển Đình! Cấp B:..."

"Đợi đã!" Vân Dung lần nữa gây náo nhiệt, không tin được chỉ vào Trầm Uyển Đình bên cạnh. "Cấp A chỉ có Trầm Uyển Đình thôi sao?"

Richard gật đầu, đây là điểu hiển nhiên.

"Vậy tôi thì sao?"

"Cô out!"

Richard lời nói ra hết sức nhẹ nhàng càng khơi dậy lửa giận oán hận của Vân Dung: "Tại sao Trầm Uyển Đình được còn tôi thì không chứ? Chẳng phải cô ta chỉ là một Y sư nho nhỏ thôi sao?"

Vân Dung chỉ muốn gào lên để cho cả trung tâm này biết thân phận của Trầm Uyển Đình yếu ớt đến mức nào. Chỉ là một Y sư hỗ trợ, lợi thế là trị thương nhưng tấn công lại vô cùng kém. Thử hỏi một người như thế lên cấp A đối mặt vô vàn với hiểm nguy sẽ như thế nào?

Cùng lúc đó, một người mặc đồ xám bên ngoài khoác blouse trắng hối hả chạy về phía Trầm Uyển Đình thì thầm gì đó. Có người nhận ra người đó là Hellen- nhân viên cấp cao của Trung tâm cấp cứu và hồi sức, là một Y sư xuất sắc và ưu tú của trung tâm. Chỉ thấy thần sắc Trầm Uyển Đình trở nên nghiêm túc, liếc mắt về Richard xin chỉ thị. Richard gật đầu đồng ý, đưa bảng thành tích trong tay cho y, y liền vội vã ly khai.

Richard quay về chỗ không trực tiếp trả lời mà nhấn công tắc ở cỗ tay, hình ảnh Vân Dung liền hiện lên trên bức tường phía sau:

"Mọi người xin hãy nhìn kỹ. Vân Dung vừa bắt đầu đã nhảy lên bục cao tìm vị trí thuận lợi lao vào tấn công, hoàn toàn không để ý đến an nguy của giám khảo chính. Ngược lại, Trầm Uyển Đình lại lui về phía sau tạo Kết giới phòng vệ bảo vệ cả cho Tiểu Ca và mình." Richard tua đến một đoạn, dừng lại chỉ vào màn hình phân tích.

Bên dưới có người bắt đầu chỉ trỏ Vân Dung này cũng quá vô tình, Y sư vốn tấn công không cao còn suy nghĩ bảo vệ đồng đội như thế, Vân Dung này là quá háo thắng rồi.

Vân Dung lần đầu tiên đứng ở đầu ngọn sóng như vậy, nhất thời không biết phản ứng như thế nào nhưng cô vẫn không cam lòng phản bác lại: "Nhưng Tiểu Ca là giám khảo chính, năng lực tự vệ có thừa cần gì phải bảo vệ? Cũng không thể vì lý do này bác bỏ thành tích của tôi!"

"Vậy khi Vân Dung tiểu thư đi làm nhiệm vụ tiếp viện, có phải hay không chỉ nghĩ đến nhiệm vụ, cứu người thì không cần làm?" Richard lập tức đưa ra vấn đề, càng ngày càng không thể nhìn vừa mắt Vân Dung trước mặt.

Phải nói đến GH có thói quen làm việc theo nhóm. Tinh thần trượng nghĩa, đoàn kết tương trợ khi làm nhiệm vụ cùng nhau rất quan trọng. Vân Dung này quá ham hư danh lại hiếu chiến, một lời lại một lời dẫm nát ý nghĩa cao cả mà GH luôn hướng đến. Trong nháy mắt những người trước đây từng sùng bái Vân Dung đều trở mặt, mắng bản thân ngu ngốc trước đây không có mắt nhìn người.

"Chúng ta xem tiếp! Lúc này Vân Dung bị rơi vào cạm bẫy thiếp lập sẵn, nhưng trang bị cơ bản không có cung cấp Rìu phá ấn làm sao có thể thoát cô hẳn là nhớ chứ?" Richard bấm nút play tiếp tục.

Trên màn hình, Thi Biệt rẽ lối nhường đường cho Trầm Uyển Đình, từng bước từng bước tiến lại chỗ Vân Dung, bước đến đâu Thi Biệt liền khiếp sợ thu mình đến đó. Hiệu ứng này nên hẳn là ở trên người Muộn Du Bình chứ? Mọi người đồng loạt ồ lên một tiếng khi Trầm Uyển Đình tay không xuyên kết giới cứ như thế lôi cả Vân Dung ra ngoài không tốn chút sức. Tiếp theo là một loạt kinh hãi nối tiếp, Trầm Uyển Đình đi xuyên qua kết giới như chốn không người, trừng mắt một cái lại có thể đem kết giới phá bỏ hoàn toàn. Cả hội trường như đều rơi vào hầm băng, không một tiếng động, đây là sức mạnh gì?

Chưa để mọi người hoàn hồn, Richard đã chỉnh tiếp kèm theo một chút mỉa mai: "Chúng ta cùng nhìn qua cái mà Vân Dung tiểu thư gọi là thành tích!"

Đã làm nghề này, trước nhất là lá gan phải có thứ hai là phải có năng lực bảo hộ bản thân đó là điều cơ bản mà mọi người ở đây đều rõ. Nhưng quan sát màn hình sau khi một ánh sáng vụt qua, tiếp đến là một tiếng la thất thanh thu hút chú ý của mọi người, đợi sau khi nhìn rõ không ít người cảm thán bản thân đã quá may mắn.

"Kia... chẳng phải Yêu Sói sao???"

"Đúng vậy! Cho dù là GH cấp A cũng rất khó gặp!"

"Đây không phải loại khó nuốt nhất sao? Làm sao có thể đánh lại chứ?"

Tiếp đó là một loạt hình ảnh Vân Dung biến thành bao cát, tóc tai tán loạn, bị tấn công liên tiếp lại không thể xoay sở để phản đòn, chật vật đến cự điểm. Một lát sau Vân Dung rơi vào thế hạ phong, ngay cả cung tiễn cũng bị đánh văng, bị ép đến nghẹt thở:

"Cẩn thận!" Tiếng Trầm Uyển Đình vang lên.

Mọi người đổ dồn ánh mắt tập trung vào màn hình, thần kinh căng thẳng không một giây lơi lỏng. Chỉ thấy tên Yêu sói còn lại chỉa hướng tấn công về phía Muộn Du Bình. Mà Muộn Du Bình một mặt bình tĩnh, xoay người tung cước đã đem Yêu Sói đá đến chấn động bức tường phía sau. Mọi người đều là trố mắt không tin nhìn về phía Muộn Du Bình trên đài cao, sức mạnh cũng quá biến thái nha.

Một giây tiếp theo chính là chân chính chấn động, nhìn thấy Trầm Uyển Đình tay không vũ khí, chỉ mang theo trang bị cơ bản trong nháy mắt đã hạ gục Yêu Sói. Động tác thuần thục lưu loát, không thừa không thiếu lại có thể chế trụ Yêu Sói khó nuốt. Nhất thời mọi người cảm thán y không thôi.

"Vừa rồi Vân Dung tiểu thư đã nhìn thấy rõ. Thứ nhất, theo qui định để giám khảo chính ra tay sẽ bị hủy tư cách. Thứ hai, hạ một trong hai Yêu Sói là Trầm Uyển Đình. Vân Dung tiểu thư đối với thành tích của mình còn gì bất mãn không?" Richard nở một nụ cười thân thiện, càng làm nổi bật lên vẻ cay độc trên gương mặt Vân Dung.

Phía trên màn hình đang chiếu đến cảnh Trầm Uyển Đình vì Vân Dung trị thương, chuyên tâm chuyên chú, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi lập tức dấy lên những làn sóng bất bình.

"Từ đầu đến cuối làm không nên chuyện, còn trách ai?"

"Trầm Uyển Đình đúng là làm ơn mắc oán, từ đầu đến cuối đều vì cứu Vân Dung. Thân mang trọng thương cũng xuất ra tận lực vì y chữa trị, nào biết gặp phải kẻ vong ơn!"

"Đã vi phạm luật còn muốn đòi công đạo!"

"Tôi thấy Vân Dung không chỉ không có năng lực, ngay cả tư cách cùng nhân phẩm cũng không đủ!"

Lời này nói ra kéo được sự đồng tình của rất nhiều người, nhất thời Vân Dung từ một Pháp sư được mọi người yêu mến, kì vọng, ngưỡng mộ biến thành cái đích chỉ trích của mọi người. Vân Dung nghẹn khí, tức giận nuốt không trôi liền lao nhanh ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro