Chương 3: Đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt thấy Thẩm Châu Châu thở phì phò xoay người đi vào phòng bếp, Tô Hoan không khỏi đắc ý cong khóe miệng, lộ ra nụ cười trào phúng, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của bố, tâm tình nhất thời rơi xuống đáy vực, hận ý lại lần nữa dâng lên trong lòng.

Nếu không phải bố sau khi say rượu làm loạn, Thẩm Châu Châu sẽ không xuất hiện, mẹ cũng không nhất quyết đòi ly hôn, nếu như vậy, một nhà ba người bọn họ vẫn tốt đẹp, hòa thuận, ngồi chỗ này massage cho bố chính là mẹ.

Thẩm Châu Châu có gì tốt? Tướng mạo so với mẹ kém xa, chỉ vì ngực lớn hơn mẹ một chút, mông vểnh hơn mẹ một chút, chẳng lẽ đàn ông khi lên giường còn coi trọng dáng người hơn sao?

Nói đến dáng người...

Tô Hoan cúi đầu nhìn thoáng qua dáng người của mình, ngực lớn hơn Thẩm Châu Châu, eo cũng nhỏ hơn Thẩm Châu Châu, mông so với Thẩm Châu Châu cũng vểnh hơn, theo như lời bạn tốt Hứa Tình Tình nói, cô trời sinh chính là yêu tinh, chuyên môn quyến rũ đàn ông.

Tô Hoan âm thầm liếm liếm khóe môi, không biết cô dùng thân thể này dụ dỗ bố, bố có thể đi vào khuôn khổ hay không?

Tưởng tượng đến một ngày nào đó, cô có thể đứng trước mặt người bố nghiêm túc của mình cởi sạch quần áo, có lẽ còn có thể bị hắn cường kiện đè ở trên giường, dùng con cặc to lớn cứng ngắc hung hăng chọc thủng màng trinh, Tô Hoan liền cảm thấy cả người rạo rực, khuôn mặt nóng bừng, ngay cả nơi bí mật giữa hai chân cũng ẩn ẩn dâng lên cảm giác râm ran ngứa ngáy.

Trong đầu đang miên man suy nghĩ về những thứ dâm loạn, Tô Hoan cũng quên mất động tác trên tay, ngón tay vô thức nắm lấy tai bố, ở vành tai nhéo nhéo, một hành động thân mật lại khiêu khích như vậy, khiến cho Tô Vọng Chương theo bản năng bắt lấy cổ tay cô, hắn mở mắt ra ngay lập tức, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô.

Tô Hoan bị nhìn đến chột da, nhỏ giọng hỏi: " Bố, làm sao vậy?... "

Tô Vọng Chương lẳng lặng nhìn cô, trầm giọng hỏi: " Những thứ này con học được từ đâu? "

Cảm giác áp bức của người đàn ông thật sự quá cường đại, Tô Hoan cố nén cảm xúc hoảng sợ, chớp chớp mắt, vô tội hỏi ngược lại: " Có chuyện gì vậy bố? Bình thường con vẫn hay massage cho mẹ như thế này, có chỗ nào không đúng sao?"

Tô Vọng Chương nắm cổ tay con gái, cảm nhận được sự mềm mại tinh tế trong lòng bàn tay, trầm mặc vài giây, mới buông tay cô ra, nói: " Được rồi, không cần làm nữa. "

" Vậy bố có thấy thoải mái không? " Tô Hoan truy vấn. 

Ánh mắt Tô Vọng Chương từ trên mặt cô dời đi, hàm hồ đáp: " Ừh, cũng được ".

Không đợi hai bố con trò chuyện thêm vài câu nữa, trong phòng ăn liền truyền đến giọng nói ngọt ngào của Thẩm Châu Châu: "Anh Vọng Chương, Hoan Hoan, đến giờ ăn cơm rồi! "

Tô Hoan lại lần nữa bị ba chữ "Anh Vọng Chương " kích thích nổi da gà khắp người, cô nửa hờn dỗi nửa oán giận nói với bố: "Bố có thể bảo cô ta đừng gọi bố như vậy nữa được không, thật buồn nôn, mẹ con còn chưa bao giờ gọi bố như vậy. "

Tô Vọng Chương lần nữa nhíu chặt mi tâm, nói: "Bố không bảo cô ta gọi như vậy!"

Hiển nhiên hắn cũng không hài lòng với cách gọi này.

Hai người một trước một sau đi về phía phòng ăn, Thẩm Châu Châu đang  ân cần đem từng món ăn đặt lên bàn, sau đó lại chạy ra bên ngoài đỡ bà nội đang chơi với chó vào, bộ dáng ôn nhu yểu điệu kia, nhìn thế nào cũng giống một người con dâu hoàn hảo.

Tô Hoan ở một bên lạnh mắt nhìn, thầm nghĩ Thẩm Châu Châu có thể thích ứng khá tốt với cuộc sống ở Tô gia, thoạt nhìn như cá gặp nước, nghiễm nhiên là tư thái của một nữ chủ nhân.

Trong bữa ăn, đột nhiên bà nội hỏi bố cô: "Các con định khi nào thì đi làm thủ tục? "

Trong lòng Tô Hoan lộp bộp, ngẩng đầu lên nhìn bố, chỉ thấy động tác đang ăn cơm của hắn dừng một chút, biểu tình không hiểu, hỏi: " Thủ tục gì ạ? "

Thẩm Châu Châu bên cạnh thì đỏ mặt cúi đầu, bộ dáng thẹn thùng vô cùng.

Trên khuôn mặt phúc hậu của bà nội tràn ngập vẻ không vui, trừng mắt nhìn con trai một cái, nói: " Cùng Châu Châu đi làm thủ tục kết hôn, hai đứa đã phát sinh quan hệ với nhau rồi, chẳng lẽ con không định chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta? "

Sắc mặt Tô Vọng Chương cũng trầm xuống, nói: "Mẹ, chuyện này mẹ đừng tham gia vào, sự việc kia con vẫn đang điều tra, trước khi có kết quả, con sẽ không chịu trách nhiệm với bất kỳ ai "

Lão phu nhân trừng mắt nhìn, tức giận nói: "Con nói vậy là có ý gì, đã ngủ với người ta rồi, còn không muốn chịu trách nhiệm? "

" Con nói rồi, con phải tìm hiểu kỹ toàn bộ quá trình của sự tình. "

" Đây là con không muốn chịu trách nhiệm thì có, muốn làm một tên tra nam đúng không? "

Ngay cả từ tra nam mà bà cũng biết, lão phu nhân đúng là vẫn còn rất thời thượng, nhưng bà lại cổ động con trai và con dâu ly hôn, chẳng lẽ không phải là đẩy con trai mình trở thành một tên tra nam sao? Tô Hoan cắn môi, khóe mắt thoáng nhìn thấy hốc mắt Thẩm Châu Châu đã đỏ hoe, nhìn như muốn khóc, bộ dáng trông thật đáng thương, Tô Hoan quyết định tiên hạ thủ vi cường*, bỗng nhiên " bộp " một tiếng, cô đập đôi đũa xuống mặt bàn, đôi mắt đỏ hoe vì bất bình, giọng run run nói: " Mọi người ăn cơm tiếp đi, con không ăn nữa. "

*Ra tay trước sẽ dành được lợi thế.

Động tác đập đũa của cô rất lớn, lập tức tập trung toàn bộ sự chú ý của mọi người vào mình, thấy mọi người đều đang nhìn, vẻ mặt cô ủy khuất đứng lên, chạy thẳng lên lầu.

Đi đến góc cầu thang, cô mơ hồ nghe thấy bố dùng ngữ điệu nghiêm túc nói với bà nội: " Về sau đừng đề cập vấn đề này trước mặt Hoan Hoan nữa. "

Xem ra là đau lòng khi thấy cô ủy khuất như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro