Chương 6: Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn bè không đáng tin cậy, cho nên Tô Hoan chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng thế nào để có thể dụ dỗ được một người đàn ông nghiêm túc như bố cô, về lâu về dài còn phải xem xét.

Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh chiếc áo của bố ướt sũng dính chặt vào người, Tô Hoan bỗng thấy nóng bừng, không ngờ một người đàn ông đã gần 40 lại có thân hình chuẩn như vậy, cơ ngực nở nang, cơ bụng như miếng đậu phụ, cô thật sự thèm muốn chạm vào.

Trong những đêm tiếp theo, Tô Hoan chốn trong chăn, mở từ điện thoại ra những đoạn phim khiêu dâm mà cô cất giữ đã lâu, nghiên cứu kỹ lưỡng, chăm chỉ học hỏi những chiêu trêu ghẹo đàn ông, nhưng những đoạn phim mà Hứa Tình Tình gửi cho cô lại quá kích thích, sự kích thích dữ dội khiến cô không nhịn được vừa xem vừa đưa tay xuống vuốt ve bộ phận sinh dục của mình để an ủi, sau vài ngày, cơ thể cô trở nên suy nhược, cô phải dừng việc nghiên cứu vô nghĩa và hư hỏng này.

Tô Hoan phát hiện ra rằng vì mấy ngày trước trên bàn cơm, bị bà nội ép hôn, nên bố và bà xảy ra chiến tranh lạnh, bố cô rất ít khi về nhà, có về thì thường cũng nửa đêm rồi, cũng không biết là làm cái gì.

Tình huống này khiến Thẩm Châu Châu trở nên kích động, Tô Hoan đôi khi nghe lén cô ta nói chuyện với bà nội, cơ bản là thuyết phục bố cô và cô ta nhanh chóng làm thủ tục kết hôn.

Có vẻ như bà nội đã nôn nóng muốn có được một đứa cháu trai rồi, và Thẩm Châu Châu cũng bức thiết muốn làm nữ chủ nhân của Tô gia.

Hừ , tưởng bở!

Tối hôm đó, Tô Hoan vừa uống trà sữa vừa trò chuyện video với mẹ, sau khi trò chuyện kết thúc, cô nhìn lên đồng hồ, đã gần 12h rồi, cô chuẩn bị đi ngủ, lại nghe thấy tiếng xe ngoài sân, là bố đã về.

Tô Hoan đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của ông bước xuống xe, cửa biệt thự nhanh chóng từ bên trong mở ra, Thẩm Châu Châu đi ra đón ông.

Tô Hoan bĩu môi, thầm chửi một tiếng tiện nhân, nghĩ lại bây giờ đã là nửa đêm, bà nội và người giúp việc đều đã đi ngủ, hai người trai đơn gái chiếc dễ xảy ra chuyện, vội mặc thêm áo ngủ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Lúc cô đi xuống tầng, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Châu Châu đang rót nước cho bố cô, Tô Hoan đi tới gọi " Bố "

Tô Vọng Chương vừa đi xã giao về, trên người nồng nặc mùi rượu, cầm ly nước uống một hớp lớn, quay đầu nhìn Tô Hoan nói: " Muộn như vậy rồi, sao còn chưa ngủ? Con gái không nên thức đêm, ảnh hưởng đến sức khỏe ".

Tô Hoan mím môi, đi tới ngồi bên cạnh ông: " Mấy ngày rồi không gặp bố, con muốn trò chuyện với bố một chút. "

Tô Vọng Chương ánh mắt không còn sắc bén như ngày thường, mang theo chút lười biếng của say rượu, nhìn cô hỏi: " Sao vậy con gái, thiếu tiền sao? "

" Không có ạ, con vẫn còn tiền. "

" Vậy về phòng ngủ đi "

Tô Hoan thật sự không yên tâm khi để Thẩm Châu Châu và Tô Vọng Chương ở cùng nhau, nói: "Bố, con đỡ người lên lầu nghỉ ngơi nhé? "

Lời con chưa nói xong, Thẩm Châu Châu đã vội vàng trả lời: " Hoan Hoan, cô đi ngủ đi, để tôi đỡ anh ấy lên lầu cũng được. "

Tô Hoan không thèm nói chuyện với cô ta, chỉ nhìn bố, chờ ông đáp lại. Người đàn ông đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, trầm giọng nói:

" Các người trở về phòng ngủ đi, ta không có uống say, cho nên không cần giúp đỡ. "

Nói xong, hắn liền đứng dậy đi lên tầng, để lại hai người đứng tại chỗ nhìn nhau.

Cuối cùng, Thẩm Châu Châu lên tiếng trước, đối với Tô Hoan nói: " Chúng ta nói chuyện đi. "

Tô Hoan không chút khách khí trợn mắt lên, " Chúng ta không có gì để nói. " Nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng lên trên tầng.

Bởi vì trước khi ngủ đã uống một ly trà sữa quá ngọt, Tô Hoan nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, sau khi đi xong lại cảm thấy khát nước, cho mên định xuống dưới để uống.

Vừa mở cửa, cô mơ hồ nghe thấy âm thanh từ phòng của bố, như là có người đang nói chuyện.

Tô Hoan nhíu mày, muốn lại gần để nghe, kết quả vừa đứng trước cửa phòng bố, cánh cửa đột ngột từ bên trong mở ra, Thẩm Châu Châu một thân chật vật, đầu tóc bù xù, vẻ mặt kinh hồm chưa định, loạng choạng từ bên trong đi ra, thoạt nhìn có vẻ như bị người bên trong đuổi ra ngoài.

Tô Hoan lộp bộp trong lòng, ngay sau đó chất vấn hỏi: " Nửa đêm sao cô lại ở chỗ này? "

Thẩm Châu Châu thần hồn lạc phách, không trả lời cô, vội vội vàng vàng chạy về phòng mình.

Tô Hoan không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, tò mò đẩy cửa phòng nhìn vào, giây tiếp theo đã bị một cái gối bay ra đập trúng, thanh âm phẫn nộ của người đàn ông theo đó vang lên: "Cút! "

Tô Hoan liếc mắt nhìn cái gối màu trắng rơi trên mặt đất, cẩn thận mở miệng hỏi: " Bố à, con là Hoan Hoan đây, bố làm sao vậy? "

Người trong phòng dừng lại, thanh âm khàn khàn, run rẩy nói: " Ở đây không có chuyện của con, về phòng đi ".

Thanh âm này nghe rõ ràng là có chuyện.

Tô Hoan tò mò muốn chết, không để ý tới mệnh lệnh của bố, nói: " Bố, bố làm sao vậy? Bố cảm thấy không khỏe à? Con đi vào nhé? "

Người đàn ông thở từng hơi nặng nhọc, hổn hển, nghe vậy lập tức cất cao giọng ngăn cản: " Đừng vào "

Nhưng đã muộn, Tô Hoan đã đẩy cửa phòng ra, nhấc chân đi vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro