Chương 176+177: Sư tôn, có phải người thích ta không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 176: Sư tôn, người mua ta đi

Edit: Shizu

Sở Vãn Ninh buộc đuôi ngựa xong, liền ra bên ngoài rửa chén, ba cái chén, rửa thật lâu cũng không thấy y vào nhà.

Mặc Nhiên ngồi ở trên giường, có chút nôn nóng bất an, ngón tay vô ý thức mà sờ vào kẽ hở mép giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Làm sao bây giờ.

Hắn suy nghĩ.

Buổi tối hôm nay, nên ngủ như thế nào đây?

Chuyện này nhìn đơn giản như vậy, kỳ thật là vấn đề nan giải.

Mặc Nhiên không hiểu rõ tâm ý Sở Vãn Ninh, chính mình càng là thiên nhân giao chiến, dục vọng cùng lý trí đánh đến khí thế hừng hực.

Lúc này, rèm cửa được vén lên, Sở Vãn Ninh bí mật mang theo hàn ý bên ngoài, mang chén đã rửa sạch vào trong phòng. Y nhìn Mặc Nhiên ngồi ở mép giường liếc mắt một cái, ánh nến lách tách, ánh mắt y tựa hồ có chút vi diệu, nhưng ngay sau đó mi mắt mang theo vui vẻ, Mặc Nhiên rốt cuộc chưa kịp nhìn rõ ràng, y đã đưa lưng về phía hắn, ngồi ở bên cạnh bàn.

"Sư tôn chưa ngủ sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy mình nói sai rồi. Như thế nào lại nghe như đều cảm thấy như là một nam nhân khát, vội vàng mà mời ái nhân lên giường nghỉ tạm.

Sở Vãn Ninh không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Ta còn có chút việc phải làm. Ngươi mệt thì ngủ trước đi."

"Ta cũng không ngủ." Mặc Nhiên nói, "Sư tôn muốn làm chuyện gì? Ta giúp người."

"Ngươi không giúp được, đêm nay ta muốn làm ngưng âm hải đường hoa." Sở Vãn Ninh nói, giơ tay, đầu ngón tay hợp lại, tạo ra một đóa hải đường kim quang xán lạn, đặt ở bên cạnh bàn.
Hải đường này là do linh lực Sở Vãn Ninh ngưng tụ thành, có thể ghi lại lời nói ngắn ngủi, dùng để đưa tin, đây là độc môn bí thuật của y, những người khác không thể nào làm được.

Nhưng Mặc Nhiên có chút khó hiểu, hắn đi tới bên cạnh bàn, lôi ghế ra rồi ngồi xuống, cánh tay rắn chắc tựa lên ghế, cằm lại tựa lên cánh tay.

"Sư tôn làm cái này làm gì?"

"Làm để bán."

"Hả?"

Nghe ra trong giọng nói Mặc Nhiên hơi hơi giật mình, Sở Vãn Ninh nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Chúng ta không đủ tiền ngủ lại Phi Hoa Đảo bảy ngày, không phải là tôn tam nương kia giàu lắm sao? Ta làm ngưng âm hải đường này, quanh năm không tàn, kim quang lộng lẫy, ngươi nhìn đồ trang sức trên người nàng không có thứ gì sáng lên, ta cảm thấy nàng chính là thích đồ vật sáng lấp lánh. Làm tốt, ngày mai ta đi trên đường bán, ta xem nàng muốn hay không."

Mặc Nhiên nhịn không được bật cười: "Sư tôn muốn...... Bán hoa?"

Sắc mặt Sở Vãn Ninh hơi biến đổi, có lẽ không nghĩ tới việc mình cùng nhóm đại cô nương bán hoa lan trắng ở ngõ nhỏ giống nhau, thập phần đông cứng nói: "Hoa pháp thuật, không tính là hoa."

"Vậy ngày mai ta và người cùng đi bán."

Sở Vãn Ninh không hé răng, cúi đầu lại thật nhanh mà tạo ra bốn năm đóa hoa, rồi sau đó rầu rĩ nói: "Tùy ngươi, chỉ cần ngươi không chê mất mặt."

"Có gì mất mặt?" Mặc Nhiên cầm lấy một đóa, ngửi một chút, đóa hoa thực nhẹ, không có mùi hương, bộ dáng hoa quang lưu động thập phần ung dung độc đáo, kim quang chiếu rọi khuôn mặt anh tuấn của hắn, lông mi đen nhánh, hắn cười nói, "Tôn tam nương kia sợ là muốn khóc lóc cầu sư tôn bán cho nàng, sư tôn định bán một đóa bao nhiêu tiền?"

"Một trăm đóa hoa đều không có quá nhiều linh lực, bán ba đồng một đóa, thế nào?"

Mặc Nhiên: "............"

Sở Vãn Ninh lại nhìn hắn một cái, hơi hơi nhăn lại mi, do dự nói: "Nhiều?"

Mặc Nhiên thở dài, không nói nhiều, cũng không nói thiếu, chỉ nói: "Ngày mai sư tôn đừng ra giá, để ta bán."

"Vì sao? Hoa ta làm, do ta định giá."

"Ba đồng." Mặc Nhiên vươn ba ngón tay ở trước mặt Sở Vãn Ninh dở khóc dở cười, "Sư tôn, người là Bắc Đẩu Tiên Tôn, đây là hải đường đêm của người, là đồ vật Tu Chân giới đều cầu không được, người bán ba đồng?"

"Cũng không có ai cần. Thứ này trừ đẹp ra, có thể truyền âm, cũng không có công dụng gì khác, ta cảm thấy giá như thế này không sai biệt lắm."

Mặc Nhiên bị y chọc cười rồi: "Vậy, người bán hết cho ta, được không? Ta liền đưa tiền cho người."

Sở Vãn Ninh dừng tay, một đóa hoa hải đường ngưng được một nửa thì mất đi linh lưu chống đỡ, rơi xuống một cánh hoa ánh vàng rực rỡ, y thế nhưng thật sự vươn lòng bàn tay, nhàn nhạt nói: "Thành giao."

"......"

Mặc Nhiên im lặng một lúc lâu, mới sờ túi tiền, lúc này mới nhớ tới tiền dư trên người mình và Sở Vãn Ninh đều đã bị lão bà nhiều chuyện kia ép hết, không khỏi hơi xấu hổ.

Ngẩng mắt lại thấy Sở Vãn Ninh cười như không cười mà nhìn mình, không khỏi càng là không thể chịu được, thầm nói: "Sư tôn đã sớm biết ta không có tiền, còn......"

Sở Vãn Ninh cảm thấy hắn buồn cười, liền nói: "Là chính ngươi nói, nói muốn mua ta."

"Ta......"

Nói một nửa dừng lại.

Bởi vì bỗng nhiên cảm thấy lời nói này của Sở Vãn Ninh còn có nghĩa khác.

Sở Vãn Ninh vốn phải nói "Mua hoa của ta", y chính là chây lười, lời nói không nói xong, liền nghe thành Mặc Nhiên phải tốn ngân lượng mua người nam nhân trước mắt này, tim Mặc Nhiên đập thật nhanh.

Hắn không dám nhìn vào mắt Sở Vãn Ninh, sợ đối phương nhìn ra chút tâm tư đại nghịch bất đạo này. Nhưng vừa rũ mắt hắn liền nhìn thấy tay y, bỗng nhiên phát hiện Sở Vãn Ninh vừa rồi ở bên ngoài rửa chén thật lâu, lâu đến nỗi nước ấm biến thành nước đá, đầu ngón tay đều đỏ lên vì lạnh.

Mặc Nhiên cũng chưa kịp nghĩ nhiều, tựa như là theo quán tính, liền cầm năm ngón tay trên bàn.

Sở Vãn Ninh cả kinh, y vốn chính là ra vẻ trấn định, vươn tay đòi tiền, không có tiền, lại bỗng nhiên rơi vào trong lòng một đôi bàn tay dày rộng ấm áp dày rộng rồi, lòng bàn tay kia độ ấm vừa đủ, nhưng y lại giống bị bàn ủi nóng chạm vào, đột nhiên rút ra.

"Làm cái gì?!"

"......"

Mặc Nhiên vốn dĩ không có tâm tư hạ lưu, hắn thật sự chỉ là muốn làm Sở Vãn Ninh ấm áp, cảm thấy đau lòng.
Nhưng thấy y phản ứng lớn như vậy, lại là trăm triệu không dự đoán được, cũng nhất thời ngây dại.

Hai người ở dưới ánh nến mờ nhạt nhìn nhau, đột nhiên giọt nến rơi xuống, phát ra một tiếng nổ vang, đánh vỡ bầu không khí tịch mịch.

Sở Vãn Ninh quay đầu, thành giấu đầu lòi đuôi, nhất thời không hề hé răng, nhấp môi, có chút xấu hổ.

Mặc Nhiên nhìn bộ dáng trầm mặc không nói của y, mầm non trong lòng càng thêm khỏe mạnh rắn chắc mà nảy mầm, nỗ lực giúp đỡ chính mình, cào cho lòng ngực hắn càng ngứa.

"Sư tôn......"

Sở Vãn Ninh: "......"

"Người có phải hay không......" Nói một nửa, liền nghẹn lại, hắn không biết chuyện gì sẽ xảy ra, lý trí rốt cuộc làm hắn dừng cương trước bờ vực, hắn không tiếp tục nói nữa.

Nhưng mặc dù hắn không hỏi xong, Sở Vãn Ninh cứng rắn như cũ nói: "Không phải."

Mặc Nhiên sửng sốt: "Cái gì không phải?"

"Mặc kệ ngươi nói cái gì, đáp án đều là không phải." Sở Vãn Ninh nhíu mày lại, lông mày bén nhọn dựng thẳng, giống như mèo nhe răng trợn mắt bảo vệ chính mình, không cho người sống tới gần, "Cầm lấy."

Mặc Nhiên liền giơ tay ra bắt, tiếp tục gác trên lưng ghế, bộ dáng thực thành thật.

Sở Vãn Ninh tiếp tục ngưng hoa, cánh hoa hải đường vừa ngưng xong rơi xuống, y có chút phẫn nộ, càng phẫn nộ càng vô thố, một lát sau, Mặc Nhiên nói: "Sư tôn, kỳ thật vừa rồi ta, chính là muốn hỏi một câu, người có lạnh không, ta muốn... Làm ấm tay người."

"Ta không lạnh."

Gạt người, mới vừa rồi sờ vào bàn tay kia, rõ ràng lạnh băng.

Có lẽ cảm thấy hai người ngồi như vậy thật là xấu hổ, Sở Vãn Ninh nói: "Không có chuyện gì thì ngươi đi ngủ đi, ngày mai mang ngươi đi bán hoa."

"......"

Trước kia y thường nói "Mang ngươi đi tu hành" "Mang ngươi đi luyện võ" "Mang ngươi đi đọc sách".

Mang ngươi đi bán hoa gì đó......
Mặc Nhiên muốn nhịn, nhưng lại không nhịn xuống được, mắt đen hàm chứa ý cười, dưới ánh nến, giọng mũi nhợt nhạt mà "Ừ" một tiếng, nhưng lại không di chuyển.

"Đi ngủ đây."

Mặc Nhiên liếc mắt nhìn bên giường một cái.

Hắn quyết định, nói như thế nào cũng không thể ngủ trước Sở Vãn Ninh được.

Nếu như mình không chắc chắn nên ngủ giường thì vẫn là nên ngủ dưới đất đi, vậy xem ý tứ Sở Vãn Ninh, nếu đến lúc đó y ngủ dựa vào trong lòng hắn, rõ ràng cấp chính mình đằng địa phương, vậy ngủ giường.

Nếu Sở Vãn Ninh nằm ở giữa, kia...... Ai, hắn liền trung thực.

Mặc Nhiên có ý đồ xấu, mặt lại đỏ: "Ta không ngủ trước."

"Ngươi ngồi làm cái gì?" Sở Vãn Ninh nhíu mày.

Mặc Nhiên giơ tay, năm ngón tay thon dài hợp lại, thế nhưng lại dùng linh lực, tụ ra một con bướm hỏa hồng sắc.

Sở Vãn Ninh: "........................"

"Bán lấy tiền." Mặc Nhiên cười nói, đầu ngón tay phóng nhẹ, con bướm lửa đỏ kia nhanh nhẹn bay lên, rơi xuống bên đôi hoa hải đường hoa của Sở Vãn Ninh, phe phẩy cánh bướm ánh huỳnh quang chảy xuôi, ở hoa tâm ra ra vào vào, "Ta thấy cái này tương đối quý, ta lòng dạ hiểm độc, mười kim một con."

Sở Vãn Ninh nhìn con bướm chướng mắt kia bay tới bay lui, ngừng ở trên hải đường của y, liếm láp nhụy phấn non mịn.

Sở Vãn Ninh đen mặt.

"Mặc Vi Vũ!!"

"...... Làm sao vậy?"

Y giận đến không biết nên nói cái gì, nên nói như thế nào.

Vậy mà cuối cùng, chỉ lúng ta lúng túng mà nói: "Ba đồng một con, không thể nhiều hơn."

Mặc Nhiên cười ha ha.

Trong khi cười, hắn lại vê ra một con bướm lửa đỏ, đưa qua, con bướm kia ôn nhu mà dừng ở đầu ngón tay Sở Vãn Ninh.

"Ta bán cho người khác mười kim, ta cảm thấy giá này thích hợp."

"Vậy ngươi bán cho ta!" Sở Vãn Ninh hít một hơi, hung tợn nói, "Ta lại mang đi bán, tóm lại không thể so với hải đường của ta quý hơn."

Nghĩ nghĩ, lại nói thêm một câu: "Nhưng bây giờ trên người ta không có tiền, chờ trở về Tử Sinh Đỉnh, trả cho ngươi."

Mặc Nhiên cười, tụ ra ba con bướm, hắn nhẹ nhàng thổi một hơi, ba con bướm kia nhẹ nhàng bay vòng quanh Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên gối lên cánh tay của mình, ôn hòa nói: "Người nói cái gì."

"...... Ngươi chẳng lẽ còn không nhận ghi nợ sao." Sở Vãn Ninh hơi hơi nâng cằm lên, mặt mày còn mang theo tức giận, biểu tình lại rất kiêu căng, y nghĩ kỹ rồi, nếu là Mặc Nhiên thật sự dám nói không ghi nợ, mình chắc chắn lấy thân phận sư phụ, quản giáo thật tốt nam nhân không biết trời cao đất dày này một chút.

Nam nhân không biết trời cao đất dày lại cười càng trong sáng, má lúm đồng tiền của hắn thật sâu, giọng mũi nhợt nhạt, nói: "Không phải, ta là muốn nói......"

Muốn nói cái gì?

Sở Vãn Ninh giống như là sẵn sàng đón quân địch, uy phong ngời ngời.

"Người mua ta đi." Nam nhân không biết là cố ý hay là vô tình, tỉnh táo mà nói ra ngôn ngữ mơ hồ ái muội như vậy, hắn gối lên cánh tay mình, nghiêm túc mà nhìn chăm chú Sở Vãn Ninh, ôn nhu cười nói, "Ta bán cho người, không lấy tiền."

Như thế nào cũng không dự đoán được câu trả lời này

Sở Vãn Ninh ngẩn ra, mặt bỗng dưng đỏ.

Đêm đã rất khuya, linh điệp cùng hải đường đầy phòng, đã sớm đủ bán. Nhưng bọn hắn ai cũng chưa đứng dậy đi ngủ trước.

Tâm tư Mặc Nhiên tất nhiên là không cần phải nói, hắn tính toán xem Sở Vãn Ninh ngủ như thế nào, lại hành sự tùy theo hoàn cảnh. Sở Vãn Ninh tuy không biết hắn tính toán, nhưng cũng không ngốc, y trong lòng cũng có nghĩ tới, muốn biết đêm nay Mặc Nhiên sẽ làm sao như thế nào.

Hắn sẽ ngủ dưới đất...... hay là ngủ giường?

Tuy rằng người nam nhân này làm y cảm thấy càng ngày càng nguy hiểm, nhưng là nếu Mặc Nhiên thật sự muốn nằm trên giường đi, y cũng không định đuổi hắn đi.

Y thậm chí có thể cảm thấy được dưới đáy lòng mình có tia hy vọng, hy vọng Mặc Nhiên sẽ buồn ngủ mà đứng dậy, nói một câu "Mệt rồi", sau đó đến nằm trên giường.

-- Hắn sao còn không ngủ!!

Sở Vãn Ninh cùng Mặc Nhiên, một bên tụ hoa tụ bướm, một bên nôn nóng mà nghĩ.

Còn chưa ngủ, ngươi đến nằm trên giường trước, ta liền......

"Sư tôn."

"Ừ?"

"Ngươi có mệt không? Muộn rồi, hay là người đi ngủ trước đi?"

"Không cần, ta quen rồi."

Vì thế lại qua một canh giờ.

"Mặc Nhiên."

"Ừ?"

"Ngươi sao còn chưa ngủ?"

"Ta làm nhiều bướm chút, sư tôn nếu mệt, thì đi ngủ trước, ta ngủ sau."
Sở Vãn Ninh ngáp một cái, bởi vì liên tục hai buổi tối không được yên giấc, hốc mắt có chút hồng, còn nói: "Ta còn thức được."

Mặc Nhiên: "......"

Không biết lại qua bao lâu, bướm cùng hải đường trong phòng đều đã xếp thành từng núi, kim hồng đan chéo, sáng lạn bắt mắt, Mặc Nhiên có chút mơ màng mà ngẩng đầu, bỗng nhiên ngẩn ra.

Sở Vãn Ninh thật sự quá mệt mỏi, đã nằm ngủ trên bàn rồi.

Hắn đầu ngón tay còn ngưng nửa đóa hoa hải đường còn chưa xong, cánh hoa theo hô hấp run nhè nhẹ, Mặc Nhiên đi qua, tay chân nhẹ nhàng mà đem nửa đóa tàn hoa kia tháo xuống, để ở trên bàn, rồi sau đó đem y bế lên

--------------

Chương 177: Sư tôn giả vờ ngủ
Tháng Chín 3, 2019Lý Phu Nhân
Edit: Chu

Beta: Shira

Sở Vãn Ninh đã không chợp mắt hai ngày, ngủ rất sâu, động tác Mặc Nhiên lại nhu thuận, nên lúc cả người y nằm trong lòng Mặc Nhiên bị bế tới giường, vẫn không bị làm phiền gì.

Mặc Nhiên đặt y lên giường, tay đỡ cổ y, đặt lên gối, sau đó đắp chăn cho y cẩn thận đàng hoàng.

Làm xong tất cả, hắn vẫn không rời đi, chỉ si mê chăm chú nhìn gương mặt, từ lông mày đen nhánh, từng tấc từng tấc rời xuống, tới đôi môi nhạt màu.

Đẹp.

Sư tôn của hắn, Vãn Ninh của hắn, sao lại đẹp tới như vậy.

Đẹp muốn chết, đẹp tới nỗi nhìn nhiều hơn một chút, tâm hắn đã mềm nhũn, hạ thân cứng rắn.

Da đầu hắn tê rần, lý trí cảnh cáo hắn, nhưng mà nhìn gương mặt Sở Vãn Ninh gần trong gang tấc, trên người có hương hải đường nhàn nhạt, rồi lại như có đôi tay mềm mại, xé rách y quan kín đáo của hắn, không che giấu mà câu dẫn hắn, cùng với ấm áp.

Có lẽ vì máu Mặc Nhiên chảy rần rật như sóng, lại có lẽ là vì tim như nổi trống không thể ngừng, hoặc có lẽ là vì ánh mắt hắn quá nóng bỏng, làm người ta tỉnh ngủ.

Tóm lại, Sở Vãn Ninh mở mắt, bỗng nhiên tỉnh dậy.

"..."

Nhất thời không ai lên tiếng, Mặc Nhiên cứng đờ tại chỗ, Sở Vãn Ninh vừa tỉnh ngủ lại càng kinh ngạc, đôi mắt phượng mở lớn, đối diện với ánh mắt nóng bỏng khó tan của Mặc Nhiên.

Sở Vãn Ninh đột nhiên cảnh giác: "Ngươi làm gì đấy?"

Biểu tình trên gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của nam nhân làm người khó phân rõ, hắn chậm rãi nghiêng người xuống, làm Sở Vãn Ninh sợ tới động cũng chẳng dám động.

"Ngươi--"

Càng lúc càng gần.

Tim đập loạn thình thịch.

"Soạt--"

Đầu giường vang lên một tiếng nhỏ, ánh sáng quanh mình chợt tối lại, không khí rơi vào một khoảng ái muội mông lung.

Mặc Nhiên cúi người kéo rèm xuống, đứng dậy, ngồi lại bên giường.

Hắn cúi đầu chăm chú nhìn Sở Vãn Ninh nằm trên giường, tiếng cực trầm thấp: "Ta thấy sư tôn ngủ say nên muốn buông rèm xuống giúp người, không nghĩ tới, lại đánh thức người."

Sở Vãn Ninh không lên tiếng, dựa vào gối, hơi nghiêng đầu, nhìn hắn.

Rèm giường mới buông xuống ánh vàng phất động sau lưng Mặc Nhiên, ánh nến bên ngoài mờ mịt mơ hồ, như hơi nước đọng lên cửa sổ. Quá mờ, gương mặt thanh niên anh tuấn đĩnh bạt cơ hồ không có cách nào để nhìn rõ, chỉ có đôi mắt sáng ngời trong đêm, như chứa ngàn sao trời.

Mặc Nhiên bỗng nhiên gọi y: "Sư tôn."

"Hử?"

"Có chuyện này, ta muốn hỏi người."

"..."

Dựa vào bóng tối, lá gan đồ đệ có lẽ cũng lớn hơn hẳn.

Trong lòng Sở Vãn Ninh siết chặt, thầm nghĩ: Có khi nào hắn muốn hỏi chuyện túi gấm kia không?

Trên mặt y không một gợn sóng, trong lòng lại dấy lên sóng to gió lớn.

-- Giờ giả vờ ngủ, còn kịp không?

Mặc Nhiên nói: "Ta ngủ ở đâu?"

Sở Vãn Ninh: "... ... ..."

Vì thế bận rộn hơn cả buổi tối, đêm ấy, Mặc Nhiên vẫn ngủ dưới đất--

"Giường nhỏ quá." Kỳ thật hắn sau khi hỏi xong đã rất hối hận, mình huyết khí phương cương lại rõ mùi vị thân thể ăn vào xương tủy, vẫn không nên gần Sở Vãn Ninh quá. Dục vọng của nam nhân có thể đáng sợ tới mức nào, hắn không phải không biết.

"Ta có thể ngủ đất."

"... Còn bao nhiêu giường?"

"Còn một giường."

"Có lạnh không?"

"Sẽ không, ta trải thêm rơm rạ là được rồi."

Mặc Nhiên nói xong liền ra ngoài lấy rơm rạ, ôm về một đống, lưu loát trải trên đất. Sở Vãn Ninh vừa bị hắn xoay qua xoay lại, tạm thời không buồn ngủ, nên nghiêng người, một tay vén rèm lên, yên lặng nhìn hắn bận rộn, tự bày ra tư thế sét đánh không kịp che tai một mình nằm trên giường.

"..."

"Ngủ thôi, sư tôn mơ đẹp."

Mặc Nhiên nằm xuống, tự kéo chăn của mình lên, dùng đôi mắt đen như mực ôn nhu mà kiên định nhìn Sở Vãn Ninh trên giường.

Sở Vãn Ninh: "Ừm."

Nhìn dáng vẻ "Ta rất thành thật" của Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh cũng nhẹ thở hắt ra, bày ra gương mặt "Ta rất cao lãnh", làm như không chút để ý mà buông rèm, nằm cẩn thận.

Kết quả, Mặc Nhiên lại ngồi dậy.

"Làm gì thế?"

"Tắt đèn."

Nam nhân đứng dậy, thổi tắt ánh nến.

Trong phòng rơi vào yên lặng, hai sư đồ nằm trên giường dưới giường ôm tâm sự, nhìn hoa hải đường và bươm bướm sáng lên trong bóng đêm vô hạn.

"Sư tôn."

"Lại sao nữa? Ngươi có ngủ không đấy?"

"Ngủ." Giọng Mặc Nhiên thực ôn hoà, trong bóng đêm, đặc biệt nhu thuận, "Chỉ là có một chuyện muốn nói với người."

Sở Vãn Ninh mím môi, tuy không đoán mò nữa nhưng tim vẫn đập kịch liệt, lại không nhịn được mà cổ họng hơi khô.

"Ta muốn nói... Sư tôn ngủ, không cần câu nệ như thế, chỉ ngủ một góc."

Giọng hắn mang theo ý cười, trầm thấp, nhưng rất êm tai.

Sở Vãn Ninh: "... Thói quen của ta rồi."

"Vì sao?"

"Phòng quá lộn xộn, lúc trước xoay người ngã xuống, bị giũa trên đất cắt lên mặt."

Mặc Nhiên nghe xong, nửa ngày không lên tiếng.

Sở Vãn Ninh chờ, không có động tĩnh, liền hỏi: "Làm sao thế?"

"Không." Mặc Nhiên nói, nhưng giọng hắn nhỏ đi một chút, Sở Vãn Ninh nghiêng đầu, cách một lớp màn che mềm mại mơ hồ, nương theo ánh sáng của hải đường và bươm bướm, nhìn thấy hắn dịch lại gần phía mình thêm một chút.

Mặc Nhiên lại nằm xuống một lần nữa, cười nói: "Lúc có ta ở đây, sư tôn không cần lo, ngã xuống cũng không bị cắt vào đâu."

Hắn dừng một chút, làm như tùy ý mà nói một câu: "Có ta."

"..."

Một lát sau, Mặc Nhiên nghe thấy người nọ trên giường khẽ hừ một tiếng, sâu kín nói: "Tay ngươi cứng như thế, nếu ngã vào, cũng chẳng tốt hơn bị giũa cắt là bao đâu."

Mặc Nhiên cười nói: "Còn có thứ cứng hơn cơ, sư tôn không biết thôi."

Hắn vốn định nói tới cơ ngực, nhưng lời còn chưa dứt, đã nhận ra ý tứ những lời này thật ái muội. Sửng sốt một lát, vội nói:

"Ta không có ý đó đâu."

Sở Vãn Ninh vốn dĩ nghe thấy câu đầu tiên đã rất trầm mặc xấu hổ rồi, nghe xong câu thứ hai, không khí giữa hai người càng hết thuốc chữa mà bị đẩy tới bên bờ vực.

Y đương nhiên biết Mặc Nhiên có hung khí còn cứng nóng hơn, so với cơ giáp mình chế tạo càng làm người khác không rét mà run, lướt qua bảng xếp hạng như gặp quỷ ở Tu Chân kia, mình còn vô tình chỉ cách một lớp y phục tự cảm nhận được. Đó là một loại nhiệt tình làm người tê dại run rẩy đáng sợ.

Sở Vãn Ninh nôn nóng mà nói: "Ngủ đi."

"... Vâng."

Nhưng mà sao có thể ngủ được chứ?

Dung nham của tình cùng ái dày vò họ, nóng bỏng chảy qua khiến da thịt nứt nẻ. Trong phòng quá yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng hít thở mỏng manh của đối phương, có thể nghe thấy động tĩnh trằn trọc.

Mặc Nhiên gối tay sau đầu, mở mắt, nhìn bươm bướm đỏ như lửa bay đầy nhà, một con bươm bướm nhẹ nhàng đáp xuống, ngừng lại trên rèm, nhiễm lên rèm một vùng hồng nhạt ôn nhu.

Trong lúc vắng vẻ như vậy, Mặc Nhiên chợt nghĩ tới một chuyện--

Năm đó ở Kim Thành Trì, người cứu mình ra khỏi ác mộng của Trích Tâm Liễu, mơ hồ nói một câu bên tai mình.

Khắc ấy thần thức quá mơ hồ, hắn cũng không rõ câu nói ấy có phải là ảo giác của mình hay không. Nhưng giờ nghĩ lại, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ không phải mình nghe nhầm.

Có lẽ là sự thật.

Hắn nghe thấy Sở Vãn Ninh trong lúc ấy, nói một câu: "Ta cũng thích ngươi."

Tim Mặc Nhiên đập càng lúc càng nhanh, việc nhỏ trước đây chưa từng chú ý giờ lại nảy mầm từng chút một trong khắc này, nở thành một bông hoa xinh đẹp, được lòng muông dạ thú của hắn nuôi dưỡng, thành một cây đại thụ.

Trong đầu hắn ầm ầm vang lên, trước mắt choáng váng càng cố càng thấy không ổn...

"Ta cũng thích ngươi."

Ta cũng thích ngươi...

Nếu câu nói ấy là lúc trước mình nghe nhầm, nếu Sở Vãn Ninh chưa từng nói vậy, vì sao sau khi mình tỉnh lại từ ác mộng ở Kim Thành Trì, Sở Vãn Ninh lại không chịu thừa nhận y đã cứu mình?

Trừ phi là vì hắn không nghe nhầm!

Trừ phi khi ấy Sở Vãn Ninh thật sự đã nói--

Mặc Nhiên đột nhiên bật dậy, kích động khó có thể tự ức chế nổi, khàn khàn gọi: "Sư tôn!"

"..."

Tuy người trong rèm không có động tĩnh, Mặc Nhiên vẫn hỏi ra câu ấy: "Hôm nay ta, lúc giặt y phục, có nhặt được một thứ, là..."

Trong rèm thực yên tĩnh.

"Người có biết, là thứ gì không?" Lời nói đến bên miệng, bỗng nhiên giật mình, hắn thế mà ngu ngốc hỏi Sở Vãn Ninh như vậy.

Đối phương thật lâu không đáp lại.

Mặc Nhiên do dự, ánh mắt ướt át đen nhánh: "Sư tôn, người còn thức không?"

"Người có nghe thấy ta nói không..."

Rèm khẽ lay động, Sở Vãn Ninh vẫn không có động tĩnh, tựa hồ đã ngủ thật rồi. Mặc Nhiên đợi hồi lâu, không cam lòng, mấy lần muốn đưa tay vén rèm lên, vẫn dừng lại.

"Sư tôn."

Hắn ngập ngừng, lại nằm xuống.

Tiếng rất nhẹ, có chút mềm mại.

"Người để ý ta đi."

Sở Vãn Ninh đương nhiên sẽ không để ý tới hắn.

Cả người y hoảng loạn, đầu óc luôn thanh minh mà y tự hào bỗng phủ sương mờ mịt. Y nằm trên giường, mở to mắt nhìn bóng rèm, ngốc nghếch cứng đờ mà nghĩ: Mặc Nhiên rốt cuộc muốn làm gì?

Y nghĩ rất nhiều, đưa ra đủ mọi suy đoán không thể tưởng tượng, chỉ có đáp án rõ ràng nhất kia lại không dám nghĩ tới, không dám nghĩ rằng Mặc Nhiên cũng yêu y.

Chuyện này giống như một người đói muốn chết nhận được chiếc bánh nhân thịt thơm ngon, vì vậy phá lệ quý trọng nó, cho nên ăn hết vỏ bánh bên ngoài, đối với nhân thịt bên trong, luyếc tiếc nửa ngày mới cắn vào.

Sở Vãn Ninh nghe người ngoài rèm ôn nhu lại nôn nóng mà nỉ non.

Lặng lẽ kéo chăn lên, che lại cằm, miệng, mũi, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.

Sau đó, y cũng che cả đôi mắt lại, cả người rúc vào trong chăn.

Y đương nhiên nghe thấy, chỉ là không biết nên trả lời thế nào--

Tim đập thình thịch, lòng bàn tay rịn mồ hôi.

Y là người bị buộc tới đường cùng, chỉ hận không thể bật dậy dời non lấp biển mà gào lên: "Đúng vậy đấy ta mẹ nó là giấu cái túi gấm kia ta thích ngươi đã vừa lòng chưa cút đi đừng có hỏi nữa đi ngủ!"

Y dày vò lại thấp thỏm, trong lòng đã ngứa ngáy lợi hại.

"Sư tôn?"

"..."

"Thật sự đã ngủ rồi ư..."

Một lát sau, Sở Vãn Ninh nghe thấy Mặc Nhiên khẽ thở dài.

Y thấy đầu hơi váng, trong bóng tối, y vừa buồn bực tim lại vừa đập nhanh, vừa khẩn trương vừa ngọt ngào, ngũ vị tạp trần, chua xót khổ ngọt đều có đủ, y tự nhắc mình phải thong dong, cuối cùng mặt vẫn nóng bừng, không nhịn được trộm đạp chăn một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro