Chương 178+179: Sư tôn bán hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 178: Sư tôn bán hoa

Edit: LuBachPhong36

Beta: Chu

Sáng sớm hôm sau, Sở Vãn Ninh rời giường với đôi mắt thâm quầng, tối hôm qua y căn bản không ngủ ngon, bởi vậy cả người có vẻ phá lệ âm trầm, khuôn mặt vốn đã rất lãnh đạm giờ lại kết thêm một tầng băng mỏng, không có chút nhiệt khí.

Y đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy Mặc Nhiên đang ở bên ngoài giặt y phục.

...... Mới sáng sớm sao lại muốn giặt y phục?

Tối hôm qua không phải đã giặt sạch rồi à?

Nhìn thấy y từ trong phòng ra, Mặc Nhiên có vẻ có vài phần xấu hổ, trên má vẫn còn dính bọt bồ kết, quay đầu sang chào Sở Vãn Ninh: "Sư tôn."

"Ừ."

"Tôn Tam Nương cũng giữ chữ tín, đã nhận tiền rồi nên sáng sớm liền đem đồ ăn đưa tới từng nhà. Ta đặt ở trên bàn đá trong viện, sư tôn mau đi ăn đi."

"Vậy còn ngươi?"

"Ta đã ăn rồi." Cánh tay Mặc Nhiên vẫn ngâm dưới dòng nước trong vắt, đường cong mạnh mẽ mà khoan khoái, "Chờ sư tôn dùng xong bữa sáng, chúng ta cùng đi bán bướm và hoa."

Thức ăn Tôn Tam Nương đưa khá đơn giản, nhưng lượng lại không nhỏ, màn thầu có đến ba cái.

Y ngồi trong tiểu viện chậm rãi gặm bánh, vầng dương vừa ló ở phương đông, ánh sáng chiếu xuyên qua giàn nho trên đỉnh đầu, dây nhỏ thân bé quấn quanh giàn rũ xuống, đổ bóng nắng loang lổ trên mặt bàn.

Y quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Mặc Nhiên, trong lòng sinh ra một loại nhiệt ý kích động mơ hồ.

Y lại dùng sức cắn một miếng màn thầu thật to.

Hải đường ánh kim và cánh bướm sắc đỏ vừa xuất hiện, lập tức khơi dậy sóng to gió lớn ở khu chợ quanh năm nhàm chán bất biến tại ĐảoPhi Hoa. Ngư dân trên đảo đều vây lại xem, kể cả những người vốn dĩ không dự định dạo chợ cũng bị hấp dẫn mà đến xem.

"Hoa kìa!"

"Hoa thì có gì lạ, ngươi chẳng lẽ chưa từng thấy hoa à?"

"Hải đường ánh kim! Dùng linh lực làm ra! Nở suốt cả năm đây! Còn có thể truyền âm!"

"Oa!! Ở đâu ở đâu?"

Cứ như thế từng đợt từng đợt sóng người đổ tới.

"Bươm bướm kìa!"

"Bươm bướm có cái gì đẹp, mùa xuân bắt cái được cả đống."

"Màu đỏ! Dùng linh lực làm, có thể đuổi tiểu tà tiểu túy nha! Hơn nữa đặc biệt đẹp, còn rất nghe lời, sẽ không bay loạn, chỉ bay ở xung quanh người thôi!"

"A! Thật sao? Ở đâu ở đâu?"

Sóng người lại đổ tới thêm một đợt.

Tôn Tam Nương đang ở trong phủ kê cao gối mà ngủ, trong gian viện vắng vẻ cũng nghe được tin này, liền nhịn không được dẫn theo vài tùy tùng ra phố. Còn chưa đi tới cửa, đã thấy xa xa giữa rừng người, phát ra từng tia từng tia sáng màu hồng và ánh kim, khiến người nhịn không được mà tấm tắc kinh ngạc.

Trong lòng nàng như kiến cắn, đuổi mắng người dân đang vây quanh, bước đến xem.

Chỉ thấy hai vị Tiên quân vừa đến ngày hôm qua, một người tươi cười sáng lạn, đang ở bên kia làm ảo thuật trêu hoa ghẹo nguyệt, chào mời buôn bán. Người còn lại mặt không biểu tình, vẻ mặt lạnh nhạt mà ôm cánh tay đứng dưới tàng cây, trầm mặc không nói một lời.

"Bán bươm bướm, bán bươm bướm ——" Nam nhân khuôn mặt anh tuấn quay đầu về phía nam nhân khuôn mặt lạnh nhạt, cười nói: "Sư tôn, sao người không hô to?"

Hô to?

Sở Vãn Ninh trong lòng hừ lạnh.

Y không biết hai chữ "hô to" này viết như thế nào. Chẳng lẽ muốn y không biết xấu hổ mà giống tên Mặc Vi Vũ thô bỉ này, ở trước mắt bao nhiêu người rao: "Bán hoa, bán hoa hải đường"?

Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ!

"Con bướm này bán thế nào?" Cảm thấy tiên vật như vậy nhất định rất quý, mọi người sau khi chần chừ thật lâu, cuối cùng có người gan lớn bước lên hỏi giá.

Mặc Nhiên nói: "Mười kim một con."

Sở Vãn Ninh ở phía sau hắn ho khan một tiếng.

Mặc Nhiên nói: "... Ba đồng một con."

"Rẻ dữ vậy?" Đám người xung quanh đều kinh ngạc, ào ào tiến lên đòi mua, Mặc Nhiên liền tay trái một cánh bướm, tay phải một bông hoa, đang lúc bận rộn, lại nhìn thấy nơi xa xa có một bé gái y phục tả tơi đang ngậm đầu ngón tay, khao khát nhìn về phía cảnh tượng náo nhiệt bên này.

Mặc Nhiên cười cười, cũng không nhiều lời, bỗng nhiên năm ngón tay hợp lại, ngưng ra một cánh bướm đuôi phượng cực kỳ xinh đẹp, nhẹ nhàng thổi một cái, cánh bướm liền bay xuyên qua biển người, đến bên cạnh bé gái, đậu trên bím tóc cô bé.

Bé gái ngẩn người ra, đầy mặt ngạc nhiên, ngậm ngừng bước đến vài bước, sau đó lại dừng lại, lắc lắc đầu.

Cô bé không có tiền...

Đừng nói ba đồng, một đồng cũng không có.

Mặc Nhiên hướng phía cô bé vẫy vẫy tay, dùng khẩu hình nói với bé: "Cho em đó", sau đó liền chớp chớp mắt, vừa cười vừa xoay đầu đi, tiếp tục bận rộn.

Tôn Tam Nương mắt thấy những linh vật kim quang chói mắt xinh đẹp đó bị mua đi, có cô nương ham đẹp liền lập tức cài đóa hải đường giữa búi tóc đen nhánh, thoáng chốc mái tóc đen đã rực rỡ lấp lánh, toàn thân sáng rực chói lọi, khí chất quý phái nói không nên lời. Nàng liền có chút nhịn không được.

"Mấy con bướm và hoa này, ta đều lấy hết."

Mặc Nhiên nhướn mắt lên, tươi cười không tắt: "Ta đang nghĩ nhân vật lớn nào, hóa ra là Tam nương."

"Còn lại bao nhiêu đóa? Đếm đi, toàn bộ ta đều lấy về phủ hết."

"Cái này không thể được." Mặc Nhiên cười nói, "Chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau, những người khác tới trước ngươi, bọn họ còn chưa mua xong, ta không thể lấy những thứ này bán trước cho ngươi được."

Tôn Tam Nương nhìn một đám hương dân đang chen chúc, nhất thời có chút sốt ruột, sợ bán hết, nói: "Vậy ta tăng giá."

"Ta không tự quyết được." Mặc Nhiên nói, "Ta chỉ là người giúp thôi, chuyện giá cả, ngươi đi hỏi sư tôn của ta đi."

Tôn Nam Nương liền đến dưới tàng cây, tìm thấy đạo trưởng bán hoa vẻ mặt cao lãnh – Sở Vãn Ninh.

"Tiên quân, mấy đóa hoa và bươm bướm kia đều bán cho ta đi, chúng ta đều là người làm ăn, giá cả có thể thương lượng."

Sở Vãn Ninh lãnh đạm mở miệng: "Mười kim một con."

Mặc Nhiên bên cạnh nghe xong, nhịn không được cười ra tiếng, quay đầu lại liền nhìn thấy cặp mắt phượng đen huyền như đêm dài vô tận của Sở Vãn Ninh, nhất thời buồn cười, trong lòng lại sinh ra mầm non tươi tốt mềm mại, hắn không khỏi vò đầu nhếch miệng, má lúm đồng tiền thật sâu, bộ dáng thật đẹp mắt.

Tôn Tam Nương giàu đến chảy mỡ, số tiền này với nàng mà nói chỉ là con số nhỏ, rất nhanh đã ra lệnh gia đinh đem hết vãn dạ hải đường và cánh bướm đuôi phượng mang về.

Trở về phủ, nàng lập tức vui vẻ rạo rực mà chải cao búi tóc, sau đó cài hơn năm mươi đóa hải đường rực rỡ lung linh kim sắc lên đầu, lại làm những cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn xung quanh mình, bọn gia đinh nhìn nàng kim quang đầy đầu, nhìn xa quả thực giống như một cây nến đang bùng cháy, không khỏi buồn cười, nhưng bất hạnh đó lại là chủ tử nhà mình, nên phải nhịn cười, nhịn đến mức xương sườn đều sắp gãy cũng không dám cười ra tiếng.

Tôn Tam Nương cũng không vui được lâu, bên ngoài đã có người tới báo, nói hai Tiên quân kia lại bán vài thứ khác ở chợ. Nàng nghe vậy cả kinh, để nguyên cái đầu với búi tóc hoa hòe phát sáng tán loạn, cả đàn ong bướm bay loạn quanh thân, lại lần nữa hướng chợ chạy đi.

"Bán bươm bướm —— bán bươm bướm ——"

Tôn Tam Nương chen đi qua, tay chống eo giận không thể nén: "Khi nãy không phải tất cả đều bị ta mua hết rồi sao? Tại sao giờ lại có?"

Mặc Nhiên chớp chớp mắt: "Mới làm."

"Nếu có thể làm cái mới, vậy sao khi nãy lại bán cho ta mười kim một con?!"

Mặc Nhiên cười: "Ngươi nghĩ xem, ngươi sáng sớm thức dậy, đi đến một nhà bán bánh bao chiên đang có rất nhiều người xếp hàng, ngươi muốn mua bánh bao mới, người khác đều đang xếp hàng, ngươi muốn chen ngang, chưởng quầy liền nói với ngươi, muốn ăn trước cũng có thể, nhưng ngươi phải trả nhiều tiền hơn, điều này có sai không?

Tôn Tam Nương cả giận: "Ngươi, ngươi cái tên gian thương này, ngươi......"

Nàng đang suy nghĩ nên phản bác tên ngụy biện này như thế nào, chợt thấy vị Tiên quân vẫn luôn không hé răng kia đã đi đến bên cạnh mình. Đầu ngón tay Sở Vãn Ninh chợt lóe quang hoa, đã ngưng ra được một cành tịnh đế hải đường song sinh.

Tôn Tam Nương tuy rằng đang buồn bực, nhưng cũng bị hấp dẫn chú ý, hỏi: "Đây lại là cái gì? Tại sao không giống những cái trước?"

"Loại hải đường này khác ở chỗ đã thêm vào Hoán Nhan Thuật, trước khi ngủ đặt ở đầu giường, có thể bảo đảm sáng hôm sau nét mặt toả sáng, có công dụng đến mười lăm ngày." Sở Vãn Ninh không chút để ý mà đem hoa đưa cho Mặc Nhiên, nói: "Đi bán đi, một trăm kim một đóa."

"Chậm đã." Tôn tam nương e sợ nếu đợi thêm chút nữa hai người này sẽ nói nàng chen ngang, rồi lại muốn tăng thêm tiền, do đó tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng vẫn nói, "Đừng mang đi, ta lấy đóa hoa này. Ngươi còn có thể làm được mấy đóa? Ta đều lấy hết!"

Sở Vãn Ninh nói: "Pháp thuật giống nhau không muốn thực hiện quá nhiều lần, chỉ làm ba đóa."

"Vậy ba trăm kim, đưa ngươi."

"Mặc Nhiên lấy tiền." Sở Vãn Ninh nói, cúi đầu ngưng ra hai đóa khác, giao cho Tôn Tam Nương, sau đó bắt đầu ngưng ra đóa thứ tư.

Tôn Tam Nương không vui: "Ngươi không phải đã nói chỉ làm ba đóa?"

"Đóa này thêm vào chính là Diệu Âm Quyết." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói, "Cài lên người có thể khiến giọng nói nữ tử trở nên êm tai."

"......" Tôn Tam Nương tuy ham tài, nhưng lại càng ham năm tháng thanh xuân hơn, nàng hai mắt thèm muốn nhìn vị Tiên quân Tử Sinh Đỉnh này ngưng ra một đóa lại một đóa hải đường kỳ diệu, hận đến ngứa răng, lại cũng chỉ có thể nói: "Được được được, ta mua, ta mua."

Buổi tối trở về đóng cửa, thầy trò hai người ngồi ở cạnh bàn đem tiền ra tính toán, phát hiện cũng đủ cho đoàn người ở đây ăn uống cho đến khi lửa ở bờ bên kia tắt hẳn, Sở Vãn Ninh đem một nửa ngân lượng đẩy cho Mặc Nhiên, một nửa giữ, nói: "Chờ đến trước khi rời đi, đem ngân lượng còn dư đưa cho Tôn Tam Nương."

Mặc Nhiên ngẩn ra: "Vì sao?"

"Đảo Phi Hoa cách Lâm Nghi đường xá xa xôi, vật tư thiếu thốn, cái ăn cái mặc cực kỳ bất tiện. Nhưng ngươi xem ngư dân trên đảo, đại để đều có thể sinh sống ấm no, có phải có chút kỳ quái không?"

"... Dạ." Y nói như vậy, Mặc Nhiên cẩn thận ngẫm lại, quả thật cảm thấy đúng như thế.

Sở Vãn Ninh nói: "Đi hỏi thăm một chút sẽ biết. Hôm nay lúc ngươi thu dọn sạp, ta đã đi tìm thôn trưởng, hỏi hắn một vài việc. Kỳ thực vị Tôn Tam Nương này, vốn là người của Lâm Nghi Nho Phong Môn, bởi vì nàng thiên tư không cao, sư phụ lại không quản nàng, bái nhập sư môn năm năm, vẫn chỉ biết kiếm thuật đơn giản."

Mặc Nhiên hơi hơi giật mình: "Nàng là người Nho Phong Môn? Vậy sư tôn có phải đã gặp qua ——"

"Không có." Sở Vãn Ninh nói, "Thôn trưởng nói, năm ấy khi nàng mười bảy tuổi đã theo tu sĩ Nho Phong Môn tới Đảo Phi Hoa thu nạp đệ tử mới. Những danh môn tu sĩ đó ỷ vào khoảng cách đường xá xa xôi, trên đảo lại đều là phàm nhân, lúc bị ức hiếp cũng không có khả năng mà vượt ngàn dặm xa xôi để chạy đến Nho Phong Môn mách tội, cho nên ở khoảng thời gian đó đã làm xằng làm bậy đối với cư dân trên đảo, ăn không, giựt tiền, thậm chí..."

"Thậm chí?"

"Thậm chí dâm lược thiếu nam thiếu nữ."

"......"

Sở Vãn Ninh nói: "Tôn tam nương không chịu được, liền cùng các sư huynh sư tỷ tranh chấp, nàng không đủ tiếng nói, tính tình lại kịch liệt, đắc tội đồng môn, cuối cùng bị ám hại, bị một trong số các sư huynh đâm một kiếm, sau đó lại bị đẩy xuống vực biển."

Mặc Nhiên lẩm bẩm nói: "Lại có chuyện như vậy? Khó trách trước đó nghe thôn trưởng khuyên nàng nói cái gì, không phải người Nho Phong Môn, thật không ngờ...... Ai......"

"Ừ. Nàng mạng lớn, một kiếm kia không đâm trúng chỗ hiểm, nàng trôi dạt trên biển, sau đó được một ngư dân tìm thấy. Vốn trong nhà ngư dân kia cũng có hai người con gái, nhưng vô phước mất sớm, do đó sau khi cứu được nàng đã nhận nàng làm nghĩa nữ, dạy nàng săn bắt và đánh cá, dạy nàng làm ăn buôn bán. Sau đó nghĩa phụ nàng qua đời, nàng liền thừa kế di sản, dần dần trở thành nhà giàu nhất trên Đảo Phi Hoa."

Sở Vãn Ninh dừng một chút, nói: "Ngươi cũng nghe thấy nàng nói Đảo Phi Hoa năm nay thu hoạch không tốt, từng hộ từng nhà đều nhờ nàng mở kho cứu tế. Tôn Tam Nương việc làm ăn tuy giỏi, nhưng chỉ lột tiền trên người những tu sĩ, cũng không lấy tiền của cư dân trên đảo, thậm chí sẽ trợ cấp họ khi khốn cùng."

Mặc Nhiên không lên tiếng, lại nhớ tới ban ngày ở chợ nhìn thấy cô bé nghèo khát khao cánh bướm. Cô bé ăn mặc đạm bạc như vậy, diện mạo lấm lem, vừa nhìn thấy liền biết đã mất cha mất mẹ. Nhưng em cũng không gầy, gương mặt phúng phính, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng thanh trong. Nếu không phải có người đang tiếp tế cho em, thì một cô bé sống nhờ vào khất thực như thế chẳng phải sẽ trở nên xanh xao vàng vọt sao?

"Tôn Tam Nương một năm ra biển hơn hai mươi lần, mỗi một lần đi đi về về cũng phải mất bảy tám ngày, tính ra hơn phân nửa cuộc sống của nàng đều trôi qua trên biển. Ngươi xem, nàng có dinh thự xa hoa, giàu có và đông đúc đến cực điểm, tội gì đã qua tuổi nửa trăm, còn muốn đi đi về về nơi sóng gió? Mỗi năm không ngại cực khổ mà vận chuyển đồ vật trên đảo đến Lâm Nghi bán lấy tiền, rồi lại đi Lâm Nghi tìm kiếm vật tư, mang về Đảo Phi Hoa?" Sở Vãn Ninh nói, "Rõ ràng nàng không phải thiếu tiền."

"... Ta biết rồi." Mặc Nhiên nghe xong, trong lòng khó chịu, lập tức đứng dậy cầm lấy một nửa số tiền kia định đi. Sở Vãn Ninh gọi hắn lại.

"Đi đâu?"

"Ta đem số tiền lời kiếm được từ nàng, đều đưa cho nàng."

"Ngồi xuống."

Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói.

"Ngươi sao lại ngốc như vậy."

"Hả?"

"Ngươi xem loại người như Tôn Tam Nương, tính tình cương liệt, cực kỳ hiếu thắng. Nàng hận nhất chính là tu sĩ... Ngươi nói ngươi cứ như vậy đem tiền dư đưa qua cho nàng, có thể nàng sẽ loạn côn đánh ngươi từ trong phủ đánh ra ngoài."

"......"

Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, đột nhiên có cảm giác lưng có chút đau, không khỏi thở dài, hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Ta đã nói với thôn trưởng, chờ sau khi chúng ta đi, sẽ đem số tiền dư đó đưa cho hắn, bảo hắn tìm một cơ hội tốt giao lại cho Tôn Tam Nương." Sở Vãn Ninh nói, "Khi đó chúng ta đều đã đi hết rồi, tiền tài chung quy cũng có thể giúp Đảo Phi Hoa mua được những vật tư tốt hơn, nàng sẽ không từ chối."

Mặc Nhiên rũ mắt suy nghĩ một lát, rồi sau đó gật gật đầu.

"Sư tôn nói đúng, vậy cứ làm theo lời sư tôn đi."

Sở Vãn Ninh thở dài, nói: "Trên đời này luôn có rất nhiều sự việc, không thể chỉ nhìn bề ngoài là có thể phán xét, thậm chí đôi khi, dưới một tầng biểu hiện, cũng không hẳn đã là chân tướng cuối cùng. Ta thường nhắc nhở chính mình, cần tĩnh tâm lại, đánh giá một sự vật hay sự việc cũng thế, cần phải thật thận trọng, nhưng cũng có đôi khi vẫn cứ nhịn không được."

Y nói những lời này, khiến Mặc Nhiên cực kỳ khó chịu.

Chỉ nhìn bề ngoài đơn thuần liền đưa ra phát xét, phán người tốt xấu lẫn lộn, phán việc thiện ác bất phân, đây không phải là việc hắn từng làm đối với Sở Vãn Ninh sao?

Ngoại trừ y, đại đa số người lai vãng chốn hồng trần, với cảm tình kịch liệt trước mặt, đều rất khó giữ một đôi mắt thanh minh, một trái tim thanh tĩnh, để suy nghĩ, để nhìn nhận chân tướng chôn vùi dưới lớp bụi hồng trần.

Hắn đối với Sở Vãn Ninh, Nam Cung Tứ đối với mẫu thân mình —— bọn họ đều bị cảm xúc mê hoặc thần trí, bị chấp niệm che mờ hai mắt, cuối cùng tạo nên sai lầm đau khổ không thể quay đầu lại.

Có lẽ chỉ có loại người như Sở Vãn Ninh, nhìn như lạnh nhạt bất cận nhân tình, nhưng trong lòng lại luôn cố chấp dành một chỗ quay đầu cho mỗi một người, tận lực không dùng ác ý để phán đoán mỗi một sự việc. Do đó, Mặc Nhiên càng tìm hiểu y, sẽ càng phát hiện hóa ra vị Bắc Đẩu Tiên Tôn đối với bất cứ ai cũng đều có vẻ gắt gỏng này, lại có một trái tim thanh sạch chưa từng nhuốm tầng lệ khí.

Bên dưới khuôn mặt lãnh đạm kiêu căng của người này, kỳ thật cất giấu một tấm lòng khoan dung nhân từ.

Hắn bởi vì tấm lòng y thanh sạch như thế mà càng thêm thương tiếc Sở Vãn Ninh, trong lòng bộc phát mạnh mẽ ý muốn bảo vệ y. Có lẽ nguyên nhân chính bởi vì hắn đã từng bước qua thây sơn biển máu, hai tay dính đầy máu tươi, cho nên hắn càng hiểu rõ trên đời này không có gì trân quý hơn so với một trái tim son sắt.

Đó là tiếng sáo* thanh trong giữa khói lửa, là đóa hoa rực rỡ giữa chiến hào.

Vì thế, Đạp Tiên Đế Quân đã từng làm hại thiên hạ, ở gần bên linh hồn như thế, yên lặng mà nghĩ ——

Nếu có một ngày, sư tôn yêu cầu, hắn sẽ chẳng sợ mình đầy thương tích, huyết lệ chảy khô, chẳng sợ chết không toàn thây, hôi phi yên diệt, cũng muốn dâng lên thủ cấp và linh hồn khiếm khuyết không chịu nổi của mình.

Hắn nhất định phải bảo hộ vị Bắc Đẩu Tiên Tôn thanh thanh tịnh tịnh này.

"Đang suy nghĩ chuyện gì?"

"A, không có gì." Mặc Nhiên cười, "Chỉ là suy nghĩ một ít việc vặt thôi."

"Việc vặt?"

Mặc Nhiên nhấp môi, bỗng nhiên nhớ lại lúc sáng đi chợ, Sở Vãn Ninh nói với mình muốn học thuật ngự kiếm, liền nói: "Sư tôn, người đi theo ta."

(*羌笛:Khương địch: sáo của người Khương tạo ra, loại sáo thổi ngang.)

Tiểu kịch trường : "Mặc Nhiên vì sao lại giặt quần áo buổi sáng?"

Mặc Nhiên: Bởi vì thích sạch sẽ.

Sở Vãn Ninh: Ừ, thói quen này tốt (ngây thơ gật đầu).

Tiết Mông: ............Ta vẫn cảm thấy không đúng lắm.

Sư Muội: Chậc.

Diệp Vong Tích: ???? Không thể hiểu thế giới nam nhân của các người.

Nam Cung Tứ: Không hiểu, bị chó liếm sao?

Mai Hàm Tuyết: (ôm chân cười điên, tư thái mất nết) ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ta biết. Câu hỏi này để ta trả lời!

——————————————

Chương 179: Vãn Ninh

Edit: Tiêu Tiêu + Chu

Beta:

Hai người đi vào Phi Hoa Đảo, một chỗ gần biển bên vực, nơi đó lởm chởm quái thạch đá, phía dưới chính là biển rộng sóng lớn mãnh liệt, khoảnh khắc sống biển va chạm ở trên tảng đá liền vỡ thành vạn điểm tuyết nhỏ, bốn phía cái gì cũng đều không có, biển trời rông mênh mông, một vòng trăng non.

Mặc Nhiên triệu hồi bội kiếm mình đã kí khế ước, rồi sau đó quay đầu hỏi Sở Vãn Ninh: "Sư tôn sao không ngự kiếm ?"

"Không phải sẽ không." Sở Vãn Ninh nói, "Là không am hiểu."

"Như thế nào là không am hiểu kiếm pháp ?"

Sở Vãn Ninh vung ống tay áo lên, biểu tình vài phần cao ngạo, nhưng lỗ tai lại ửng đỏ: "Ta chỉ có thể ở chỗ cách mặt đất không xa mà phi kiếm."

Mặc Nhiên lại có chút kinh ngạc, loại đồ vật ngự kiếm này, cách mặt đất một tấc hòa li trăm mét, sở dĩ là không tiêu hao linh lực giống nhau, nếu Sở Vãn Ninh có thể ở cách mặt đất không xa mà phi, không có đạo lí là không thể phi lên trời cao đi, liền nói: " Sư tôn, người thử một lần, ta nhìn xem."

"......." Sỡ Vãn Ninh thật ra không có ngự kiếm, khuôn mặt nhạt nhẽo nói, "Ta ngày thường không muốn ngự kiếm, là bởi vì cảm thấy vũ khí vẫn nên được kính trọng, đạp ở dưới chân, không khỏi cảm thấy không ổn."

"?"

Không biết vì sao hắn tự nhiên lại giải thích, nhưng Mặc Nhiên vẫn gật gật đầu.

"Sư tôn nói không sai........ Nhưng......... chúng ta cũng không thể nằm trên thân kiếm, hoặc là ở trên thân kiếm phi đi."

Sỡ Vãn Ninh nhất thời nghẹn lời, ngẩng đầu lại thấy dưới ánh trăng, nam nhân kia cười ngâm ngâm mà nhìn mình, không khỏi cáu giận, nói: "Ngày thường, nếu có việc gấp, ta đều dùng thăng long kết giới để thi hành."

Mặc Nhiên hơi giật mình: "Con tiểu long kia ?"

"Nó có thể biến lớn." Sở Vãn Ninh nói, tựa hồ hơi vớt vát lại mặt mũi, nhưng rất nhanh lại có chút xấu hổ, "Bất quá gặp được Nho Phong Môn cháy lớn, liền hoàn toàn vô dụng. Nó sợ lửa"

Mặc Nhiên bừng tỉnh: "Cho nên sư tôn muốn học ngự kiếm, là muốn,............"

"Để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."

Mặc Nhiên không hé răng, Lâm Nghi cuồn cuộn khói đặc, giận lửa khỏi hải, cắn nuốt ít nhiều tánh mạng. Lúc ấy, Sở Vãn Ninh đứng ở trên thân kiếm, nhìn phía dưới phàm nhân bị kiếp hỏa căn nuốt, từng tấc từng tấc biến thành tro tàn, không còn gì dư lại, mà đường đường là Tiên Tôn lại không thể làm gì được, không thể ngự kiếm cứu lấy một người, Sở Vãn Ninh ngay lúc đó, có tâm tình gì?

Khó trách người thà ngồi xe ngựa, lười ngự kiếm này, lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy đối với đồ đệ của mình.

"Ta biết rồi, sư tôn đừng lo, ta nhất định dạy người cẩn thận."

Nghe hắn nói vậy, Sở Vãn Ninh cũng không lên tiếng, buông mi, không biết đang nghĩ gì, nhưng cuối cùng y vẫn thở dài, đưa tay ra nói: "Hoài Sa, triệu tới."

Một đạo kim quang bỗng ngưng tụ lại, Mặc Nhiên yên tĩnh đứng dưới ánh trăng, lần nữa nhìn thấy thanh thần võ xuất hiện khi quyết đấu sinh tử với hắn trong kiếp trước.

Vũ khí sát phạt của Sở Vãn Ninh——

Hoài Sa.

Đó là thanh trường kiếm rất thích hợp với Sở Vãn Ninh, chỉ sợ trên đời này không có người thứ hai, có thể xứng làm chủ nó hơn Sở Vãn Ninh được. Hoa văn trên nó mờ nhạt, toàn thân chảy kim quang, vì kim quang trên nó quá chói mắt, thậm chí còn tái nhợt. Kim quang cuồn cuộn không ngừng, thập phần thong dong chảy xuôi theo thân kiếm, giữa bóng đêm, như pháo hoa rực rỡ, lại như màn lụa trắng mềm mại.

"Đây là Hoài Sa." Sở Vãn Ninh nhìn nó, nói, "Ngươi chưa từng thấy, lệ khí của nó quá nặng, ta không hay dùng."

Mặc Nhiên tâm tình phức tạp, hồi lâu mới gật đầu, trầm thấp nói: "Là một thanh kiếm tốt."

Gió đêm thổi qua, Mặc Nhiên bước lên thân kiếm của mình, mũi chân khẽ động, bội kiếm nghe lệnh từ từ bay lên, cách mặt đất mấy tấc.

Sở Vãn Ninh cũng đứng trên Hoài Sa, Hoài Sa mười bình tám ổn mà bay lên vài tấc, chở Sở Vãn Ninh vòng một vòng.

"Không phải cũng khá ổn sao?" Mặc Nhiên nói, "Thử lại lần nữa xem." Hắn nói, nâng kiếm lên cao tầm năm thước, cúi đầu cười cười với Sở Vãn Ninh, "Lên đây thử xem."

"..."

Sở Vãn Ninh mím môi, không hé răng mà nâng Hoài Sa lên ngang bằng với hắn.

Mặc Nhiên nói: "Không có vấn đề gì, sư tôn, không phải người làm được sao? Chúng ta lại——"

Hắn bỗng dưng ngậm miệng, vì hắn bỗng chú ý tới mặt Sở Vãn Ninh tái nhợt, đường cong gương mặt căng chặt, rủ mi trong gió run lên, tựa hồ đang cố chịu đựng gì đó.

Mặc Nhiên cúi đầu nhìn khoảng cách từ đất lên chưa tới năm thước.

Lại ngẩng đầu, khó tin mà mở to mắt nhìn Sở Vãn Ninh.

Trong lòng hắn bỗng có một ý nghĩ phi thường vớ vẩn——

Sư tôn không ngự kiếm, không phải là vì... Sợ độ cao đó chứ??

Mặc Nhiên: "..."

Chuyện này phi thường xấu hổ, hắn có thể cảm thấy không tưởng tượng nổi. Sở Vãn Ninh người này khinh công rất tốt, mái nhà cao ngất nói lên là lên, nói xuống là xuống, mũi chân trên kiếm cách đất mấy thước, sao người như vậy lại sợ được? Nhưng mà đứng trên thân kiếm nhìn người này, sắc mặt thật sự khó nhìn, ánh mắt tự do, cho dù cố kiềm chế, giữa mày vẫn hiện một tầng lo sợ không yên.

Mặc Nhiên thử gọi: "Sư tôn?"

Sở Vãn Ninh phản ứng có hơi quá, y bỗng ngẩng đầu lên, gió đêm thổi qua làm rối tóc y, nhưng y cũng không đưa tay vén đi, đôi mắt phượng loé lửa giận, tia lửa cảnh giác bắn tung toé: "Hả?"

"Khụ... Phụt."

"Ngươi cười cái gì!!!"

"Giọng ta khàn, ho khan."

Mặc Nhiên liều mạng nhịn cười, hắn nghĩ, không chạy, hoá ra là sợ độ cao thật, chẳng trách lúc nãy mới giải thích nhiều như thế, chỉ là muốn cho mình chút mặt mũi.

Nếu sư tôn muốn giữ mặt mũi, làm đồ đệ đương nhiên cũng phải phối hợp cho sư tôn trèo lên cao.

Mặc Nhiên nói: "Ngự kiếm quả thật càng lên cao càng khó, ta lúc đầu, cũng chỉ có thể bay cao năm thước, cần luyện nhiều."

"Trước kia ngươi cũng không bay lên được?"

"Vâng."

Mặc Vi Vũ lần đầu ngự kiếm liền bay lên trời cao trăm trượng, ôn nhu gật đầu.

"Nói năm thước cũng không phải, ta không dám nhìn xuống đất, nên chắc là... Tầm ba thước? Tóm lại Tiết Mông hắn có thể dễ như trở bàn tay một chân đạp ta xuống."

Sở Vãn Ninh hơi yên tâm một chút.

Ngự kiếm với người sợ độ cao, y cũng xấu hổ không dám nói cho ai, nhưng giờ xem ra, có lẽ cũng không mất mặt.

"Sư tôn, người cố gắng đừng nhìn xuống dưới."

"Hả?"

"Người nhìn ta đi." Mặc Nhiên bay trên cao, nghĩ nghĩ, lại hạ xuống một chút, "Không cần lên cao nhiều, chỉ cần nghĩ muốn bay ngang ta là được rồi."

Sở Vãn Ninh liền cắn răng, lại lên thêm một chút nữa. Thân kiếm sáng chói đạp dưới chân, gió đêm vốn ấm áp trước măt y mà nói, cũng trở nên trơn trượt như rắn, chui vào y phục y, nhè nhẹ phun nọc độc.

"Đừng nhìn xuống, đừng nhìn xuống." Mặc Nhiên không thể kiên nhẫn với y mà lặp lại, đưa tay ra cho y, "Người tới đây, nắm lấy tay ta này."

Sở Vãn Ninh nghiêm túc chuyên chú học, nói: "Không cần, ta tự làm được."

Mặc Nhiên không miễn cưỡng y, tính Sở Vãn Ninh hắn biết rõ, người này muốn tự làm, nếu không phải chuyện gì lớn, tốt nhất đừng xen vào y.

Một cự mộc quen che trời, không quen dựa vào người khác.

Bồi bên cạnh y, sánh vai cùng y, mới có thể khiến y thoải mái tự tại.

Tuy rằng hắn thật sự muốn biến Sở Vãn Ninh thành cây liễu mềm mại như nước xuân, hung hăng tiến nhập thân thể biến y thành máu của mình. Hắn như đại đa số nam nhân trên đời, đối với người mình yêu sâu đậm sẽ sinh ra chút không thực tế, dục vọng chiếm hữu đáng sợ.

Đây là bản tính, cũng là bản năng.

Bản năng độc chiếm của giống đực làm hắn khát vọng muốn khoá Sở Vãn Ninh lại, không ngừng nghỉ ngày đêm triền miên cùng mình, nuốt sạch toàn bộ nhiệt tình của mình.

Khát vọng y suốt ngày kê cao gối ngủ, thuỵ não kim thú, hương thơm mĩ diễm, ngoại trừ mình không ai có thể nhìn thấy.

Khát vọng y cả đời đều nằm dưới thân mình, thân hình ấm áp vĩnh viễn bao bọc lấy y.

Khát vọng trên người y mang đầy dấu hôn xanh tím không cần thiết, biến y thành đầy dục vọng, mỗi đêm đều dùng tình yêu nóng bỏng nhất, mới có thể khiến y no, đến mức thoả mãn mềm nhũn.

Nhưng mà, tình yêu lại khiến Mặc Nhiên không đành lòng.

Tình yêu làm hắn muốn tôn trọng Sở Vãn Ninh, muốn thấy y khí phách hăng hái, nhẹ đề khoái mã, muốn nhìn y xuất kiếm hồng trần, tay áo trắng tuyết bay múa.

Muốn dung túng y giữa rừng cây lớn ngạo mạn che trời, nhân từ mà che khuất, dung túng cho y cành lá tươi tốt, cũng cho phép y trong gió bão vứt cành khô.

Vì thế, tình yêu cho hắn bản năng mang gông xiềng, vì y đeo lên vòng sắt và dây cương thú dục, làm hắn hạ mi kiếm chế hô hấp nóng rực, trở nên vào khuôn phép cũ.

Làm hắn cả đời này, đều tình nguyện khoá bản tính lại, rút đi răng nanh sắc nhọn.

Hắn nhân ái mà sinh chiếm hữu, trở nên ích kỷ, giờ lại nhân ái mà sinh khoan dung, trở nên vô tư.

Vì thế hắn sẽ không giống đời trước, muốn giam cầm Sở Vãn Ninh, muốn thay đổi Sở Vãn Ninh.

Tình yêu muộn màng quá mức thuần tuý, làm Đạp Tiên Đế Quân ngày xưa cam nguyện thuần phục, cam nguyện dùng cả đời, đều chỉ làm bạn với Sở Vãn Ninh.

Bội kiếm bay cao hơn chút, tới độ cao nào đó, cho dù Sở Vãn Ninh không nhìn xuống đất, tay cũng không nhịn được khẽ run.

Da đầu y tê dại.

Mặc Nhiên nhìn ra y khẩn trương, liền nói: "Đừng sợ, cái này cũng chỉ giống khinh công thôi."

"Không giống." Sở Vãn Ninh nói, "Khinh công dựa vào mình, ngự kiếm thì..."

"Ngự kiếm cũng dựa vào mình mà thôi."

"Ngự kiếm thì dựa....dựa vào kiếm!" Sở Vãn Ninh cả giận nói.

Mặc Nhiên: "..."

Hắn hiểu được vì sao sư tôn mình rất giỏi, nhưng ngự kiếm lại sự độ cao một chút rồi—— Sở Vãn Ninh không thích dựa vào bất cứ thứ gì, y vẫn luôn tự dựa vào mình, nên giờ cũng chỉ có thể tự dựa vào mình, y mới cảm thấy an tâm nhất.

Điều này làm ngực Mặc Nhiên xót xa, thực đau lòng.

Hắn nói: "Không sao, sư tôn, người phải tin tưởng Hoài Sa."

Nhưng thần thái Sở Vãn Ninh tuy trấn định, trong mắt lại nôn nóng hoảng loạn không giấu được, Mặc Nhiên thấy trán y rịn mồ hôi, dưới chân cũng không ổn, thầm nghĩ hỏng rồi, không thể xuống dưới như vậy nữa. Nếu Sở Vãn Ninh ngã từ trên thân kiếm xuống, chỉ sợ sẽ càng ám ảnh hơn.

Liền nói ngay: "Chúng ta xuống dưới đã."

Sở Vãn Ninh cầu còn không được, hai người đáp xuống đất, y dừng một chút, hỏi: "Bay cao bao nhiêu?"

Mặc Nhiên định báo nhiều chút, liền nói: "Năm mươi thước hơn."

Sở Vãn Ninh quả nhiên lắp bắp kinh hãi, mở to mắt: "Cao vậy sao?"

"Đúng vậy." Mặc Nhiên cười, "Sư tôn lợi hại vậy, lần sau bay, năm trăm thước cũng không phải nói chơi đâu."

"..."

Nghe tới năm trăm thước, sắc mặt Sở Vãn Ninh vốn trắng bệch lại khó nhìn hơn một chút, không hé răng, nhìn chằm chằm Hoài Sa tới phát ngốc.

Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, nói: "Như vậy, sư tôn, ta đưa người bay một vòng, để quen đã."

"Ngươi không cần đưa ta, không phải chưa từng đưa."

"Nhưng lúc trước, sư tôn ngự kiếm không chịu nhìn xuống đất."

Nói cũng đúng, mỗi lần đi nhờ kiếm người khác, y luôn cố nhìn phía sau lưng người kia, hoặc nhìn chỗ khác, cố nghĩ mình vẫn đứng vững trên đất.

Mặc Nhiên lại triệu bội kiếm của mình tới, cố ý biến nó to hơn, tự lên trước, sau đó quay lại ôn hoà nói với Sở Vãn Ninh: "Đến, lên đi."

Sở Vãn Ninh âm thầm cắn răng, vẫn đi lên, khinh phiêu phiêu mà đứng bên chuôi kiếm.

Mặc Nhiên nói: "Đứng cho vững." Nói xong mũi chân khẽ động, bội kiếm được lệnh, ngay lập tức xé gió bay lên, thẳng tới trời cao. Sở Vãn Ninh lúc đầu còn theo thói quen nhắm chặt mắt, nhưng nghe thấy tiếng Mặc Nhiên cười bên tai y, đột nhiên bừng tĩnh, xốc lại tinh thần nhìn xuống dưới.

Không nhìn còn được, vừa thấy, lông tơ của người Sở Vãn Ninh đều dựng ngược.

Tôn tử Mặc Nhiên này, dùng tốc độ cực nhanh đưa y lên tít trên cao, Phi Hoa Đảo bị ném xa xa phía dưới, trở nên ngày càng nhỏ, bên tai tiếng gió gào thét, y phục đều bị hàn khí ban đêm hoá lạnh, dưới chân trừ bội kiếm chẳng còn gì, bọn họ bay tới trên biển rộng, mặt biển ban đêm đem như thượng cổ cự thú mở lớn miệng, cắn nuốt sinh linh đi tới.

Lông mi lạnh lẽo run lên, Sở Vãn Ninh lại theo bản năng muốn nhắm mắt, nghe thấy Mặc Nhiên nói phía sau: "Đừng sợ, không sao đâu."

"Ta... Không sợ." Mặt Sở Vãn Ninh trắng như giấy.

Mặc Nhiên cười: "Được, không sợ thì không sợ. Vậy nếu người lạnh, hoặc không thích, người nói với ta, ta lập tức đưa người về đảo."

Sở Vãn Ninh không hé răng, y biết Mặc Nhiên đang giữ mặt mũi cho mình.

Rốt cuộc Tiên Tôn trên thân kiếm lạnh lẽo run lên, Tiên Tôn sợ tới phát run trên thân kiếm vẫn muốn giữ lại uy phong.

Mặc Nhiên thấy y có chút chịu không nổi, lại quật cường chết cũng không chịu mở miệng, không đành lòng, liền nói: "Ta lại biến kiếm lớn hơn chút nhé."

Hắn giơ tay biến kiếm lớn hơn năm sáu lần, đủ để hắn đứng sóng vai cùng Sở Vãn Ninh.

"Sư tôn, mấy ngày nữa, đám cháy ở Lâm Nghi sẽ tắt, chúng ta về Tử Sinh Đỉnh đi, nhưng những người đưa tới, nên làm sao đây?" Hắn nói chuyện, có ý muốn Sở Vãn Ninh buông lỏng dây cung kéo căng.

Sở Vãn Ninh cũng thật lợi hại, thế mà còn có thể tự hỏi, y nói: "Đưa về Thục Trung."

"Dạ?"

"Đưa về Thục Trung trước, đám cháy ở Lâm Nghi tắt, chỉ còn mảnh đất khô cằn, không cho người ở được."

Mặc nhiên nói: "Được."

Hắn nhìn sắc mặt Sở Vãn Ninh tái nhợt, một lúc sau, thật sự đau lòng, liền hỏi: "Có về không?"

"Đợi một lát nữa."

Mặc Nhiên lại biến lớn thanh kiếm mấy lần, hắn để Sở Vãn Ninh ngồi xuống, ngồi nhìn sẽ dễ chịu hơn đứng rất nhiều. Hắn mở kết giới, Sở Vãn Ninh quay qua hỏi hắn: "Ngươi làm gì vậy?"

"Kết giới xua lạnh thôi." Ánh mắt Mặc Nhiên thực ôn hoà, "Quá cao, sẽ lạnh."

Sở Vãn Ninh cũng kệ hắn.

Kết giới kia cũng giống kết giới của mình, cực kỳ giống, thậm chí ánh sáng chảy xuôi trên kết giới mỏng cũng tụ thành hoa hải đường, chẳng qua của mình ánh kim, của Mặc Nhiên màu đỏ.

Có một tầng kết giới nửa trong suốt mỏng, cho dù chỉ là xua lạnh không có thêm tác dụng gì, nhưng bỗng cảm thấy bốn phía đều được bảo vệ, cũng có lẽ do ánh sáng chiếu qua kết giới không còn làm mặt biển tối đen khiến người ta sợ hãi nữa, tóm lại Sở Vãn Ninh dần thả lỏng, hô hấp cũng không ngừng lại như khi nãy.

Mặc Nhiên ngồi bên cạnh y, cười nói: "Sư tôn, người nhìn bên kia đi."

"Cái gì?"

"Có thấy không?"

"..." Sở Vãn Ninh nhìn theo hướng hắn chỉ nửa ngày, nhíu mày nói: "Ngoài ánh trăng, chẳng còn gì cả."

"Chính là ánh trăng đó."

Sở Vãn Ninh nao nao, nói: "Có gì đẹp? Trên mặt đất cũng thấy thế."

Mặc Nhiên cười nói: "Đây là lần đầu tiên ngắm trăng cùng sư tôn."

Sở Vãn Ninh không đáp, một lúc sau, Mặc Nhiên còn cho rằng y sẽ không nói gì nữa, y bỗng nhẹ giọng bảo: "Không phải lần đầu ngắm cùng nhau."

"... Gì?"

Mặc Nhiên có hơi ngoài ý muốn, quay đầu nhìn y.

Bóng hoa chiếu lên gương mặt thanh tuấn của Sở Vãn Ninh, làn da y như cánh hoa trắng trong đêm, hai hàng mi rủ xuống, trong mắt có hồi ức sâu hơn cả biển.

"Lâu lắm rồi, chắc ngươi đã quên mất." Sở Vãn Ninh nói, "Không có gì đâu."

Mặc Nhiên nhất thời không biết nên nói gì, năm tháng hắn sống còn lâu hơn Sở Vãn Ninh, rất nhiều chuyện cũ không nhớ nổi, nhưng Sở Vãn Ninh nhớ rõ chuyện xưa, lại tự mình giấu kín trong lòng.

Hắn nhìn sườn mặt Sở Vãn Ninh, thấy áy náy, nhưng trong áy náy lại không nhịn được sinh một tia ngọt ngào. Hắn thậm chí không nhịn được nghĩ tới túi gấm kia, nhớ tới câu hỏi hôm qua suýt ra khỏi miệng—— Sở Vãn Ninh giữ túi gấm kết tóc của họ, giữ rất nhiều hồi ức, là vì sao...

Thải Điệp Trấn, Kim Thành Trì...

Khi thiên liệt, dùng mạng cứu mình.

Vì sao.

Hắn lúc trước không dám phỏng đoán nhiều, cảm thấy mình to gan lớn mật mặt dày vô sỉ.

Nhưng hai ngày này, từng chuyện phát hiện ra, đều như châm ngòi thổi gió cho lòng muông dạ thú của hắn.

—— Vì sao.

"Sư tôn."

"Ừ?"

Máu trong ngực chảy rần rật, dâng trào mênh mang. Cổ hắn thực khát, lúc chăm chú nhìn Sở Vãn Ninh, cặp mắt kia rất sáng. Hắn bỗng muốn tới gần, hôn lên mặt y, lấy hết can đảm hỏi y, có phải người... Có phải người thích ta không.

Ngự kiếm, giữa trời đất, cho Mặc Nhiên một loại ảo giác mơ hồ.

Giống như hai người họ đã không còn gì ràng buộc trên đời này, yêu hận tình thù đã qua đều không còn, hết thảy như tầng mây trôi dưới ánh trăng điềm tĩnh thuần triệt.

Hắn cảm thấy mầm non trong lòng đã thành đại thụ, rễ cây to lớn phá tan tử khí âm trầm, đào ra mùi tanh nồng đậm ở nơi sâu nhất.

Sở Vãn Ninh thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, liền quay qua, hỏi hắn: "Làm sao vậy?"

Mặc Nhiên không trả lời, đầu hắn mơ màng, hắn khát vọng được chiếm hữu y, ôm lấy y, hôn lên môi y.

Hắn không tự chủ được mà dịch lại gần hơn.

Sau đó, hắn bỗng nhận ra, sau khi mở kết giới, Sở Vãn Ninh tuy bình tĩnh hơn, nhưng y vẫn mím môi trắng bệch, sắc mặt rất kém. Y ôm tay, ngón tay thon dài theo bản năng siết chặt cánh tay, gắt gao siết lấy vải y phục.

Lúc Sở Vãn Ninh sợ hãi, không lộ ra trước người khác, chỉ có mình.

Mặc Nhiên ngẩn ra một lúc.

Rồi sau đó, đáy mắt có tinh quang vụt lên, hoá thành vụn nhỏ, sáng lên từng điểm, như ánh đèn của thuyền chài.

Thực ôn nhu.

Vốn muốn tự tiện hôn lên môi y, hơi mím lại, mang theo ý cười mềm mại lại chua xót.

Vốn muốn đường đột nắm tay y, dừng lại, sau một lát, chạm lên mu bàn tay lạnh lẽo của y.

"Ngươi..." Sở Vãn Ninh lắp bắp kinh hãi, khuôn mặt tái nhợt dâng lên một tầng hồng nhạt, lại khàn khàn cảnh giác, "Ngươi làm gì."

Y muốn rút tay đi, nhưng Mặc Nhiên nắm lấy, lại không chịu buông ra. Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy đôi tay lạnh lẽo của mình được bàn tay rộng cực kỳ ấm áp giữ lấy, từ lòng bàn tay tới đầu ngón tay, đều chặt chẽ phủ lên, dán sát.

"Đừng chỉ dựa vào mình." Mặc Nhiên nói, "Ta ở đây, người có thể dựa vào ta."

Nếu lúc nãy Sở Vãn Ninh còn trấn định tự nhiên, nghe câu nói như vậy, cho dù y ngốc nghếch, lại do dư, cũng không thể không nhận ra tình ý trong đó.

Huống chi còn có đôi mắt đen nháy như đòi mạng người khác tới vậy, trang nghiêm trịnh trọng, ôn nhu lưu luyến nhìn y. Tim Sở Vãn Ninh phút cốc đập loạn nhịp thấp thỏm như trận mưa lớn, tí tách nhỏ vào linh hồn y.

Y không dám nhìn đôi mắt Mặc Nhiên nữa, đột nhiên quay mặt đi, cúi đầu.

Quá nóng.

Trăm thước trời cao, sao lại nóng thành bộ dạng thế này.

Y xưa nay kiêu ngạo thong dong, giờ như bỗng vô tư bước vào một lãnh địa không biết, áo giáp trên người bị lột sạch, móng vuốt sắc bén bị cắt mất. Thình lình Mặc Nhiên xuất hiện trước mắt, chiêu Sở Vãn Ninh quen dùng tựa như không còn tác dụng.

Nam nhân nóng bỏng mở vỏ trai của y, dùng đôi mắt thẳng thắn, nhìn con trai trắng nõn run rẩy bên trong. Ngọc trai sáng mịn cũng được, thịt trai ngòn ngọt cũng thế, đều lộ rõ dưới mắt nam nhân.

Người kiêu căng lại thong dong này, bị đánh tơi bời, bỗng cảm thấy hoảng loạn vô thố.

Làm sao bây giờ...

Y nên nói gì đây?

Y...

Y nhận ra tay mình vẫn còn bị Mặc Nhiên nắm lấy, dán sát.

Y không biết nên làm gì, vừa vội vừa gấp, hốc mắt hơi đỏ lên, theo bản năng muốn rút tay ra.

Nhưng lại giật mình, đã bị Mặc Nhiên nắm chặt.

Lòng bàn tay nam nhân rịn mồ hôi, ướt át.

"Đừng rút ra."

"..."

Lực đạo hắn lớn như vậy, cố chấp lại quật cường, không biết vì sao, Sở Vãn Ninh bỗng cảm thấy, trong ngôn ngữ của hắn, tựa hồ có chút bi thương.

Ánh mắt Mặc Nhiên đen trầm, nhìn y chăm chú thật lâu, trầm thấp khàn khàn gọi: "Sở Vãn Ninh..."

"... Ngươi gọi ta là gì?"

"... Là ta gọi sai."

Sở Vãn Ninh giờ vẫn còn căng cứng người, tim còn đập nhanh hơn lúc ngự kiếm, y không quen, cực kỳ không quen.

Y cố gắng dọn dẹp đầu trận tuyến của mình, lại rơi vào bờ vực sâu thẳm, giãy giụa hấp hối lần cuối.

Y rũ mi, nói: "Ừ, biết mình gọi sai, cũng không phải là hết thuốc..."

Mặc Nhiên thực nóng lòng, rốt cuộc không cần nghĩ ngợi, buột miệng thốt ra: "Vãn Ninh."

Cứu.

Chữ cuối cùng, Sở Vãn Ninh còn chưa kịp nói ra khỏi miệng.

Đã nghe một tiếng mang theo thở dài ôn nhu, đầu y vang lên, tức khắc trống rỗng.

Chữ cuối cùng này, cũng không nói nên lời.

Không còn thuốc nào cứu nỗi nữa.

Không còn thuốc nào cứu nổi——

Bởi vì họ đứng ngoài vũng bùn ái dục lâu như vậy, rốt cuộc không nhịn được bước vào, rơi vào đó, từ đây thiên la địa võng, đau khổ tận xương tuỷ.

Giọng Mặc Nhiên khàn khàn, hắn nhìn y chăm chú: "Vãn Ninh, kỳ thật mấy hôm nay, ta có câu này, luôn muốn hỏi người."

"..."

Nóng lòng tới lợi hại, Mặc Nhiên siết chặt tay Sở Vãn Ninh, ngón tay run lên: "Không, ta không hỏi người."

Sở Vãn Ninh vừa mới hơi lúng túng, nghe thấy câu tiếp theo của Mặc Nhiên.

"Ta không muốn hỏi người gì cả, ta chỉ muốn nói với người."

Mặc Nhiên chém đinh chặt sắt, vĩnh viễn không quay đầu lại.

Một hơi, lấy toàn bộ dũng khí.

"Ta thích người."

Tim đập nhanh chấn động.

"Ta thích người, không phải đồ đệ thích sư tôn, là... Là ta to gan lớn mật, ta... Ta thích người."

Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, trong độ ấm và ướt át của người nọ, từ run rảy, dần dần, dần dần ổn định.

Sao có thể.

Sao lại có thể...

Khẳng định là y nghe nhầm rồi, y khó coi như vậy, hung ác như vậy, sẽ không nói như vậy, không có tình thú như vậy, y đúng là kẻ ngốc không đúng tí nào không ổn tột đỉnh. Ai sẽ thích nổi y?

"Ta thích người."

Sở Vãn Ninh sửng sốt thật lâu thật lâu, y thật sự không biết nên nói gì, trong lòng y hỗn loạn, vô kết cấu, thế mà y cảm thấy chua xót, cảm thấy sợ hãi, trong đầu y cơ hồ trống rỗng, y muốn giống xưa, phất tay á quát "Hồ nháo", muốn nói "Nực cười", muốn rất nhiều, lại không có cách nào nói thành lời.

Cứng đờ hồi lâu, Sở Vãn Ninh mới khàn khàn nói, không đầu không đuôi: "... Ta tính rất kém."

"Người đối với ta rất tốt."

"Ta, ta lớn tuổi."

"Người nhìn qua còn trẻ hơn cả ta."

Sở Vãn Ninh cơ hồ hơi nóng nảy, y mờ mịt bất lực nói: "Ta xấu như vậy..."

Giờ đến lượt Mặc Nhiên ngơ ngẩn, hắn mở to hai mắt, nhìn chăm chú gương mặt nam nhân tuấn mỹ tới cực điểm, hắn không hiểu, vì sao người đẹp như vậy, lại cảm thấy tự ti?

Sở Vãn Ninh thấy hắn không hé răng, trong lòng càng loạn hơn, cúi đầu nói: "Ta khó nhìn."

"..."

"Không đẹp như ngươi."

Yên lặng như vậy mãi, bỗng gương mặt được đôi tay ấm áp vuốt ve, y nghe thấy Mặc Nhiên thở dài, còn ôn nhu hơn ánh trăng đêm nay : "Người có nguyện ý nhìn vào mắt ta không?"

Sở Vãn Ninh: "Mắt ngươi...?"

Ánh mắt Mặc Nhiên ôn nhuận, chiếu lên thân ảnh nam nhân bạch y, hắn nói: "Có thấy không? Đó là người đẹp nhất trên đời."

Sở Vãn Ninh mở to mắt nhìn hắn, tuy trong lòng dậy sóng to gió lớn, nhưng lớp băng dày ba thước kia, không phải chỉ có một ngày lạnh lẽo mà trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình.

Mặc Nhiên nắm chặt tay y, đầy mồ hôi.

Hắn lại nhẹ giọng nói: "Ta thích người."

Sở Vãn Ninh như bị đâm một cái, ngón tay run lên, lát sau, y bỗng cúi đầu, "Ta thích người" như thanh đao nhọn, đâm vào lòng y, vì thế máu nóng hổi tràn ra, không thể vãn hổi. Hốc mắt Sở Vãn Ninh đỏ lên, có lẽ vì đã đợi lâu lắm rồi, y cũng không biết mình nghe câu như thế, sẽ phản ứng như vậy. Y rất sốt ruột, cơ hồ sắp khóc, y nói: "Ta không tốt. Ta không có... Ta không có ai thích cả."

Ta không có ai thích.

Chưa từng có ai, sẽ vì có được ta, mà cảm thấy vui vẻ, cảm thấy kiêu ngạo, cảm thấy trân quý.

Ba mươi hai năm.

Không có một ai thích.

Mặc Nhiên nghe câu như thế, nhìn nam nhân cúi đầu trước mắt, mặt cũng không muốn ngẩng lên, bỗng cảm thấy đau như vậy, đau tới tim nứt ra, gân cốt mục nát.

Đó là trân bảo của hắn, lại phủ bụi gần nửa cuộc đời.

Hắn đau tới không biết nói gì cho phải, không biết nói gì mới tốt.

Hắn cuối cùng, chỉ vụng về, gắt gao lấy tay Sở Vãn Ninh, hắn không chịu nổi mà nói: "Có, có đó."

Có người thích người. Ta thích người.

Có kẻ muốn người, người cũng có kẻ mong, đừng tự ti như vậy, đừng ngốc như vậy, biến mình là tốt nhất tốt nhất, thành không đáng một đồng như vậy. Đồ ngốc.

Sở Vãn Ninh ngốc.

Ta thích người đó.

Qua thật lâu, Mặc Nhiên hỏi y: "Vậy còn người?"

"... Cái gì?"

Mặc Nhiên rủ mi, lông mi rào rạt: "Ta... Ta ngốc như vậy, không hiểu chuyện như vậy, không đáng tin như vậy, ta... Ta còn làm rất nhiều điều sai không thể tha thứ nổi."

Hắn dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Người sẽ thích ta chứ?"

Sở Vãn Ninh vốn đã ngẩng mặt lên, vừa nghe hắn nói vậy, đối diện với đôi mắt ôn như đen như mực, không ngờ lại tâm hoảng ý loạn, cũng không biết lấy sức từ đâu, đột nhiên rút tay đi, quay mặt sang chỗ khác.

Y không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Không khẳng định, cũng chẳng phủ định.

Nhưng Mặc Nhiên thấy rõ bên tai Sở Vãn Ninh ửng đỏ, ửng đỏ tới cần cổ hoa chi tú lệ.

"Túi gấm kia..."

"Đừng nói." Sở Vãn Ninh bỗng rầu rĩ lên tiếng, cả mặt đỏ bừng, "Không cho nói."

Mặc Nhiên nhìn Sở Vãn Ninh đỏ mặt không cam lòng, dáng vẻ phẫn nộ lại mờ mịt, ánh mắt có nước chảy qua, ánh trăng chiếu rọi.

Hắn ngồi tới bên, một lần nữa vươn tay, nắm lấy tay Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh đang run, tay Mặc Nhiên cũng run lên, hắn cẩn thận nắm tay Sở Vãn Ninh, sau đó nhất nhất chồng lên, dùng cách không thể từ chối——

Mười ngón đan xen, lòng bàn tay dán sát.

Mặt Sở Vãn Ninh đỏ lên, càng né mặt đi.

Giờ, lại không còn tránh né hắn.

Vì thế Mặc Nhiên nắm tay Sở Vãn Ninh, rốt cuộc hậu tri hậu giác mà hiểu rõ, thấp thỏm bất an mà xác nhận.

Sở Vãn Ninh... Cũng thích hắn.

Hắn rốt cuộc, biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro