Chương 292+293: [Tử Sinh Đỉnh] Lòng quân sâu như biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 292: [Tử Sinh Đỉnh] Lòng quân sâu như biển

Edit: Chu

Beta:

Đạp Tiên Quân quay đầu lại, thấy Tống Thu Đồng y quan hoa mỹ, nhu nhược động lòng người, đang dẫn theo một hàng tùy tùng tới gần.

Tay hắn vươn ra vén mành ngừng lại, bất động thanh sắc mà kéo rèm trúc xuống che kín mít, sau đó hỏi: "Làm sao?"

"Thiếp thân rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy tiện đi tiêu thực một chút thôi." Tống Thu Đồng chỉnh đốn trang phục thi lễ, ánh mắt mềm mại uyển chuyển mà nhìn tới phía xe ngựa, "A Nhiên muốn ra ngoài ư?"

"Tới trấn Vô Thường dạo chợ đêm."

Ả cười tươi sáng, biểu tình kính cẩn nghe theo lại không mất thân cận: "Đường xá gần như vậy còn phải dùng xe ngựa. Không phải đi một mình ư?"

Lúc đó tính kiên nhẫn của hắn với ả không ít, vì thế nở một nụ cười: "Không phải đi một mình."

Sóng mắt Tống Thu Đồng lưu chuyển, ánh mắt dừng trên nơi đạp chân của hoàng toan kia, nữ tử tâm tư cẩn thận, chỉ vừa liếc qua đã có đáp án. Biểu tình ả đầu tiên hơi cứng lại, sau đó lộ vẻ mặt vui vẻ nói: "A, chẳng lẽ là Sở phi muội muội?"

"..."

Quả thực có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Sở Vãn Ninh trong xe ngựa sau khi nghe thấy xưng hô này, Đạp Tiên Quân nén cười: "Ừ. Là y*."

(*Trong tiếng Trung, nàng ấy và hắn/y đọc giống nhau)

Thần thái trên mặt nữ nhân càng tươi đẹp mỹ lệ hơn, quả thực muốn khiến mây màu tía phía chân trời ảm đạm thất sắc: "Thật sự tốt quá, ở cung đình suốt ba năm, cũng chỉ có mỗi ngày đại hôn có thể gặp Sở phi muội muội, nhưng đội khăn voan suốt. Hôm nay là ngày lành gì đây, thế mà lại có thể gặp được."

Ả nói: "A Nhiên có nguyện ý để hai tỷ muội chúng thiếp gặp nhau không?"

Đạp Tiên Quân lắc đầu: "Tính tình y không tốt, gặp người sống sẽ không thoải mái. Cho dù đó có là người câm. Đừng gặp."

Tuy Mặc Nhiên nói gì Tống Thu Đồng luôn nghe nấy, nhưng lúc này khó nhịn tâm tư lại. Huống chi ả có thể nói là đã chất chứa oán hận từ lâu với Sở phi này, từ ngày thành hôn ấy vô cớ phải chịu nhàn ngôn toái ngữ, ả cảm thấy nhục nhã. Sau đó nghe thấy càng nhiều cung nhân nhàn ngôn toái ngữ, nói đêm tân hôn đế quân ở trong phòng Sở phi tới tận gần hoàng hôn ngày thứ hai mới ra.

"Một đêm cũng chưa ngừng nghỉ, động tĩnh kia thật sự muốn lấy mạng người ta."

"Nghe người trực đêm nói, bọn họ bấm đầu ngón tay đếm, bảo ít nhất cũng phải làm bảy tám lần, bệ hạ cũng quá sung mãn rồi."

Còn có cả tiểu cung nữ cười hì hì nói: "Không phải sung mãn là Sở phi nương nương ư? Cả đêm tới tận lần thứ bảy thứ tám, có lẽ rất nhanh sẽ có tiểu hoàng tử thôi."

Có điều khiến Tống Thu Đồng không chịu nổi nhất lời xì xào nói nhỏ là chuyện khác, tỷ như "Hoàng Hậu nương nương xinh đẹp như vậy, không ngờ tới đêm tân hôn thế mà lại bị thất sủng", "Đây căn bản không hợp lễ chế, bệ hạ cũng quá không để mặt mũi cho nương nương rồi".

Ả cảm thấy mặt như bị Sở phi chưa từng thấy mặt tát cho một cái, nóng rát đau đớn này suốt ba năm chỉ tăng chứ không giảm.

Sau này, ngay cả tì nữ tâm phúc của ả lòng cũng sinh oán hận, cắn răng nảy sinh ác độc oán trách: "Cũng không biết là hồ ly tinh ở núi nào tu thành, mê hoặc bệ hạ choáng váng đầu óc như thế."

Ngược lại còn khuyên ả: "Nương nương đừng khổ sở quá, người xem bệ hạ gần như đêm nào cũng ở chỗ ả ta, nhưng không thấy ả mang thai, nghĩ tới thân mình chôn vùi ở đó sẽ không tốt, đời này không có được con nối dõi. Bệ hã cũng chỉ chơi đùa với ả ta thôi, sớm muộn gì cũng sẽ phát chán."

Tống Thu Đồng miễn cưỡng cười, có ít lời, làm sao ả có thể diện để nói ra?

Số lần hoan ái của ả với hắn không nhiều lắm, hắn đều cẩn thận tới cực điểm, cũng không muốn để ả có thai. Lần duy nhất nguyện phát tiết trong nơi ôn nhu hương của ả, là không lâu trước đây, sau khi hắn uống say cãi nhau lớn cùng Sở phi, tới giữa nửa đêm mới tới nơi của ả.

Khi đó ả đã ngủ say, lúc mành bỗng dưng bị xốc lên, đối diện với cắp mắt đỏ tươi mất lý trí. Ả thậm chí còn không kịp phản ứng, đã bị hắn lật người lại xé rách đồ lót, thô bạo lỗ mãng mà làm. Trong tra tấn lỗ mãng điên cuồng, búi tóc ả bị hung hăng kéo lại, ả nghe thấy hắn thở dốc bên tai: "Ngươi giấu ta trộm viết thư cho ai? Ngươi để ý tới hắn như vậy?"

Trong lúc mây mưa, nàng bị kích tới nhũn cả người, lại nghe thấy hắn nỉ non phía sau mình: "Ngươi không thể gặp bất cứ ai... Không thể đi bất cứ đâu... Ngươi chỉ có thể làm Sở phi của bổn toạ... Cho dù có không cam lòng đi nữa..."

Tống Thu Đồng hồi thần từ ký ức khiến người ta bị sỉ nhục, ả sửa sang lại thần sắc cho tốt, cong lên đôi mắt đẹp lấp lánh cười nói: "Tuy nói bệ hạ không ngại lễ nghĩa, nhưng dù sao cũng là tỷ muội, thiếp muốn gặp muội ấy, tặng cho muội ấy chút lễ mọn mà thôi."

Tay Đạp Tiên Quân đặt trên màn trúc không có ý định buông xuống: "Y gì cũng có rồi. Cũng chẳng thiếu gì đâu."

Nếu lời nói ra đã tới mức này, Tống Thu Đồng cũng hết kế sách có thể làm được, chỉ đành ôn thanh nhuyễn ngọc nói với đế quân vài câu, ánh mắt trông mong nhìn hắn lên xe ngựa, đi xa cùng hồ ly tinh kia.

Mà sâu trong màn trúc, trên ghế đệm, Đạp Tiên Quân nhịn cười tới đau cả cơ bụng, vẫn tiếp tục nghiêm trang nói: "Bổn toạ thân là đế quân, chuyên sủng ngươi suốt từ trước, có lẽ không ổn rồi."

"..."

Sắc mặt Sở Vãn Ninh tối sầm, nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, không rên một tiếng.

Ánh nắng màu cam chiếu xuyên qua mành mỏng vào, chiếu lên gương mặt y tầng tầng lớp lớp quang ảnh trong suốt. Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm một lát, dựa tới gần, dứt khoát nằm lên đùi y.

Lưng Sở Vãn Ninh thẳng tắp cứng đờ, cũng không nhìn hắn, mà hỏi: "Ngươi không nóng à?"

"Giọng ái phi lạnh như thế, có thể giải nhiệt giảm nhiệt độ rồi."

"..." Sở Vãn Ninh rốt cuộc cúi đầu liếc hắn, ánh mắt còn lạnh hơn cả giọng.

Y thật sự cảm thấy phẫn nộ, không có nam nhân nào nguyện ý trở thành phi tần của một nam nhân khác, một tiếng Sở phi muội muội kia của Tống Thu Đồng đã làm y khó nuốt trôi, đến đuôi mắt của y cũng ửng hồng, vì bị sỉ nhục.

Lúc đầu Đạp Tiên Quân phong y làm phi, cũng vì để y nếm thử loại cảm giác không bằng cả nữ nhân. Tống Thu Đồng là thê, mà y đường đường là Bắc Đẩu Tiên Tôn, thế mà lại chỉ được phong cho một cái danh vãn bối là thiếp.

"Giận rồi?"

"..."

"Bổn toạ không để ngươi gặp ả, ngươi còn ấm ức cái gì nữa chứ?"

Đạp Tiên Quân vốn còn muốn đùa cợt người nam nhân này, nhưng chiều hôm chợt loé, ánh hoàng hôn chiều tà chiếu vào màn trúc, chiếu sáng mặt Sở Vãn Ninh. Đạp Tiên Quân nhận ra cặp mắt kia lạnh băng xa cách như thế, vì thế giật giật môi, chung quy cũng chẳng nói gì.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy thật không thú vị.

Hai người cũng chẳng nói nữa.

Tới trấn Vô Thường, thất thất bát bát mua rất nhiều đồ. Kẹo đường, bánh hoa, hồ lô ngâm đường, đèn lồng, có thể mua đều mua, chất trong xe ngựa. Nhưng Sở Vãn Ninh chỉ nhìn náo nhiệt ngoài màn trúc, cũng không để ý tới trong màn trúc rực rỡ muôn màu.

Làm thế nào cũng không thấy Sở Vãn Ninh cao hứng, Đạp Tiên Quân không khỏi có chút bực bội.

"Được rồi, đêm nay không về nữa." Hắn bỗng nhiên nói, "Ở lại trong trấn đi."

Hắn ra lệnh cho mã phu tìm khách điếm, phủ thêm mũ áo choàng lên cùng Sở Vãn Ninh vào trong.

Tiểu nhị đang ngáp, thấy khách nhân lập tức xốc lại tinh thần, ngáp một nửa liền cười tủm tỉm hỏi: "Khách quan ở trọ ư?"

"Cho một gian phòng."

Tuy rằng mặt Sở Vãn Ninh bị mũ che đi không thấy rõ lắm, nhưng dáng người khí độ rõ ràng là một nam tử, tiểu nhị không khỏi tò mò mà đánh giá.

Sở Vãn Ninh nói: "... Hai phòng."

Nghe y nói vậy, cơn giận Đạp Tiên Quân vẫn luôn đè nén chợt dồn lên đầu: "Quan hệ của ta với ngươi thế nào, dùng hai phòng để che tai mắt người ngoài à?"

Nếu nói ánh mắt tiểu nhị lúc nãy là ngờ vực, thì giờ chính là chợt bừng tỉnh.

Đạp Tiên Quân rất hài lòng với loại ánh mắt này của tiểu nhị, thậm chí còn có chút khuây khỏa ác độc. Phòng mở, hắn lập tức kéo tay Sở Vãn Ninh, vừa vào phòng còn chưa đóng kín cửa, đã chặt chặt chẽ chẽ hôn lên, môi lưỡi vội vàng dây dưa kịch liệt.

Hoa văn trên gỗ nho ngoài cửa sổ, vạn nhà sáng đèn, nhưng ánh sáng đó chẳng liên quan tới họ, hắn ấn Sở Vãn Ninh trên giường lớn, tiếng kẽo kẹt ái muội vang lên, hắn nghe thấy Sở Vãn Ninh khẽ than một tiếng.

"Mặc Nhiên, ngươi như vậy là có ý gì."

"..."

"Chúng ta như vậy còn có ý gì được."

Những lời này quá bén nhọn, nên qua lâu rồi nhớ lại, ngực vẫn nhói đau.

Đạp Tiên Quân mở mắt ra.

Hắn vẫn đứng trước Hồng Liên Thuỷ Tạ, những chuyện cũ đó đều đã qua.

Nhưng không biết vì sao, trước mắt hắn tựa như luôn có hư ảnh chớp động, bên tai hình như có tiếng mưa rơi tầm tã, hắn tựa hồ là u hồn trong đêm, xuyên qua cửa sổ gỗ nho khắc hoa văn nhìn trộm vào.

Hắn thấy được căn phòng như vậy, vẫn là hai người như thế, không giống chỉ có mưa to ngoài cửa sổ, cùng loại không khí yêu say đắm trên giường.

Hắn thấy mình cùng Sở Vãn Ninh liều chết triền miên trên chiếc giường kia, phòng rất tối, nhưng hắn xác định mình có thể thấy mặt Sở Vãn Ninh—— mê mang dục vọng, hơi khép hờ mắt, cùng dây dưa một chỗ với mình, cảm thấy thẹn lại nóng bỏng.

Ảo giác này, mình không phải không có thâm tình mà chăm chú nhìn nam nhân dưới thân, khẩn cầu lại kiên quyết: "Đêm nay, ta chỉ muốn làm người thoải mái."

Hắn cúi đầu, hôn lên ngậm lấy nơi yếu ớt của Sở Vãn Ninh, như mong muốn nghe thấy người nọ thở dốc, ngón tay Sở Vãn Ninh hoàn toàn luồn vào mái tóc đen của hắn: "A..."

Đạp Tiên Quân bỗng đỡ trán mình, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra.

Hai đoạn hồi ức này đan xen với nhau, cắn xé nhau, muốn chiếm thế thượng phong. Đoạn nào là thật? Đoạn nào là mơ? Hắn không biết, hắn không dám nghĩ nữa.

Miễn cưỡng bình ổn nội tâm, hắn cướp đường đi, rời khỏi Hồng Liên Thuỷ Tạ.

Hắn vào Vũ Kiếm Bình, đứng trước ngọc trắng khắc lan nhìn ngọn núi xa vời, ngực hơi phập phồng. Đoạn ký ức có thể nói là hương diễm vừa nãy là gì?

Chẳng lẽ là cuộc sống Mặc Nhiên ở thế giới khác đã trải qua ư...

Hắn lại không tự chủ được mà nhớ lại cặp mắt ướt át lại nhu hoà kia của Sở Vãn Ninh, ngẩng cổ trầm thấp thở dốc trên giường.

Đạp Tiên Quân bỗng dưng siết chặt vòng bảo hộ.

—— Chẳng lẽ Sở Vãn Ninh cam tâm tình nguyện cùng tên Mặc tông sư gặp quỷ kia lên giường à?!

Không biết vì sao, rõ ràng hai bọn họ cùng là một người, lửa giận của Đạp Tiên Quân vẫn bỗng bốc cháy hừng hực, nhiễm đỏ đáy mắt.

Nếu đó thật sự là hồi ức của một mình khác, vậy hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng phẫn hận cùng không cam lòng.

Vì sao? Dựa vào cái gì?

Sau khi hắn bị Hoa Bích Nam làm sống lại, là cái xác không hồn quay về nhân gian này, để lại cho hắn chính là Vu Sơn điện đầy vết nứt trước mắt, cùng một đống cục diện rối rắm làm người ta buồn nôn tới cực điểm.

Lúc hắn hốt hoảng chạy tới Hồng Liên Thuỷ Tạ, nhìn thấy gì chứ? Là tro bụi sau khi linh lực đã tan hết, hải đường rụng đầy đất, phòng ốc không người trống trơn.

Và hồ sen không hề có cố nhân.

Hắn bị Hoa Bích Nam kéo dậy sống lại từ Địa Ngục, nhưng thi thể Sở Vãn Ninh đã hoá thành tro tàn, không còn dư lại cái gì, rốt cuộc không tìm thấy nữa.

Hắn nhớ rõ khi ấy mình chầm chậm tới bên bờ hồ sen, cúi đầu mặt vô biểu tình nhìn trong chốc lát, sau đó cúi người nhúng cả tay vào trong, vốc nước lên. Giá lạnh sâu thẳm, lạnh lẽo thấu xương.

Hắn không tự chủ được mà rùng mình, nước chảy khỏi khe ngón tay, hắn suy sụp ngồi xuống đất.

Cho nên, hắn về đến nhân gian, đến tột cùng có còn gì nữa đâu.

Hắn mỗi ngày mỗi ngày đều chán ghét cuộc sống trên đời này hơn, nhưng hắn là kẻ bị quản chế, thân bất do kỷ, hắn không thể không phục tùng mệnh lệnh của Hoa Bích Nam.

Sau đó Hoa Bích Nam dò ra một khe hở của thời không sinh tử môn, lại không chịu nói cho hắn là ai để lại, tên kia cao hứng phấn chấn phần mình mà tới một hồng trần khác, để lại hắn vất vả bán mạng ở đây. Có điều vui mừng duy nhất, vì để hắn làm việc trong lòng có Phật, Hoa Bích Nam lâu lâu sẽ nghĩ cách gửi cho hắn chút tin tức.

Nên hắn biết được một phần hồn mình trọng sinh ở thời đại kia, hắn biết được tin tức về Sư Muội, tin tức về Tiết Mông, tin tức về Diệp Vong Tích Nam Cung Tứ những kẻ đã chết từ lâu.

Hắn cũng biết được tin tức về Sở Vãn Ninh.

Hoa Bích Nam gửi thư cho hắn luôn ngắn ngủn, tích chữ như vàng. Hắn cũng cực kỳ chán ghét chữ của Hoa Bích Nam, đầu bút lông bén nhọn, như đuôi bò cạp.

Nhưng lá thư đó, thành niềm hi vọng lớn nhất của kẻ hoạt tử nhân hắn, tựa như cho người chìm sâu trong biển một hơi thở. Mỗi lá thư hắn đều giữ lại, lúc không có thư mới, hắn lại lật đi lật lại mấy lá thư làm hắn ghê tởm muốn chết đọc cả trăm lần.

Hắn cảm thấy mình hẳn là điên rồi.

Vào đêm, người hầu dâng cơm chiều, hắn thích náo nhiệt. Nên từ khi trọng sinh tới nay vẫn luôn cưỡng chế mọi người tụ tập trong điện. Hắn lười biếng nghiêng người nằm nhìn bọn họ ăn, thường thường hắn sẽ hỏi vài câu vị thế nào.

Đạp Tiên Quân ngày xưa không thích đọc sách, nhưng mấy năm nay, chẳng có ai ở bên cạnh hắn để tiêu khiển đêm dài chậm chạp, chỉ có thể lật thẻ tre ra tiêu khiển. Đọc đọc, cũng ngẫm ra được chút thú vị trong câu chữ.

Ví dụ như hắn muốn người ta ăn cơm cháy, hắn sẽ nói: "Đến, ngươi nếm thử sấm dậy đất bằng giúp ta", hắn muốn người ta ăn rau chân vịt, hắn sẽ lại nói, "Ngươi nếm thử vẹt xanh mỏ đỏ trong bát đi."

Muốn một kẻ thất học đọc sách rất khó, nếu mà kẻ thất học kia còn cảm nhận được nó hay, chỉ có thể nói: cuộc sống của hắn đã chẳng còn gì thú vị nữa.

Tại diên hàm, có người tới báo: "Bệ hạ, thánh thủ tiền bối cũng đã trở về rồi."

"Một mình hắn?"

"Đưa theo Mộc các chủ, bọn họ muốn an bài việc hiến tế trước, sau khi thoả đáng sẽ tới gặp bệ hạ."

Đạp Tiên Quân bóp vỏ nho tím trong khay bạc, biểu tình nhạt nhẽo: "Bảo bọn họ cứ từ từ mà tới, bổn toạ muốn được thanh nhàn."

Người vừa tới lại nói: "Còn nữa, thánh thủ tiền bối còn một câu muốn dặn dò bệ hạ."

"Gì?"

"Mấy ngày tới chú ý, trần thế đã loạn, 'y' nhất định sẽ tới."

"..." Ánh mắt Đạp Tiên Quân sâu kín, sau một lát, cười, "Biết rồi, bổn toạ tự hiểu trong lòng."

Hắn đương nhiên biết y sẽ tới.

Hai hồng trần đan xen, có trăm vạn lưu dân, Mặc tông sư bỏ mạng, Tử Sinh Đỉnh luân hãm—— Sở Vãn Ninh cũng giống mình, chẳng còn lại gì, y cho dù có chết cũng tới tìm mình.

Đạp Tiên Quân cũng không sợ hãi, thậm chí hắn còn có chút bí ẩn mong chờ.

Đêm đã khuya, trong cung sáng lên từng ánh nến, chỉ là Vu Sơn Điện có tới chín nghìn chín trăm chín mươi chín ngọn nến, chiếu rọi bóng đêm thành mặt trời không lặn.

Đạp Tiên Quân gọi Lưu công công tới, nói: "Ngươi bảo kẻ khác, dập nửa số nến đi."

Đèn quá sáng, hắn sợ Sở Vãn Ninh khó lẻn vào, nên tự hạ cảnh giới.

Lưu công công làm theo phân phó, hắn đứng yên chờ, chờ Lưu công công đến bẩm tấu cho hắn: "Bệ hạ, nửa số nến đã dập ạ."

Hắn nhìn cả đình ánh sáng mờ nhạt, vẫn bất mãn, nghĩ nghĩ nói: "Dứt khoát dập hết đi."

Lưu công: "..."

Từng trản từng trản giá cắm nến trong Vu Sơn Điện bị dập tắt, nhưng đáy lòng Đạp Tiên Quân lại sáng lên từng chút từng chút. Hắn mơ hồ cảm thấy Sở Vãn Ninh sẽ tới nhanh thôi. Người nọ có lẽ vẫn là một bộ bạch y, vẻ mặt phẫn hận, miệng đầy thương sinh đạo nghĩa làm người ta chán ghét, có lẽ còn muốn báo thù cho Mặc tông sư.

Hắn ngẫm lại thấy thực hưng phấn, đầu lưỡi liếm qua răng trắng dày đặc và bờ môi. Hắn chỉ chừa lại một ánh đèn đặt trong thau đồng để dưới đất sâu bên rèm, đây là ánh nến hắn dành cho thiên nga tuyệt vọng Sở Vãn Ninh kia, nói cho y ở đây, đang chờ y tới chịu chết.

Đêm đã khuya, mưa ngoài cửa sổ bắt đầu rơi xuống tí tách.

Đạp Tiên Quân thay chính bào đen tuyền thêu tơ vàng trang trọng nhất, tự tay sửa sang lại đệm giường chăn gối, đi lại trong phòng mấy vòng, vẫn cảm thấy thiếu gì đó, cuối cùng sai người mang vò lê hoa bạch ủ năm xưa, đun cách thủy.

Người nam nhân này đun ấm rượu ngon, mặc trang phục lộng lẫy, kéo rèm xuống, đứng bên cửa sổ nhìn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn. Từ đầu tới cuối, ngay cả bóng dáng Bất Quy hắn chưa triệu hồi ra cũng tới.

Nhưng hắn cố tình lừa mình dối người, vừa giữ rượu ngon đất ấm, vừa hung thần ác sát mà nghĩ: Hừ, chờ Sở Vãn Ninh tới, nhất định phải cho y biết thế nào là đao kiếm vô tình!

—————————————

Chương 293: [Tử Sinh Đỉnh] Đế Quân Trường Môn oán

Edit: Bubbuble

*Trường Môn Oán: Trường Môn Cung là nơi ở của các cung phi thất sủng trong đó có nàng Trần A Kiều – Hiếu Vũ Trần hoàng hậu. Nàng là Hoàng hậu thứ nhất của Hán Vũ Đế Lưu Triệt – Hoàng đế thứ 7 của triều đại Tây Hán. Nàng xuất hiện trong một tích nổi tiếng là "Kim ốc tàng kiều" (Nhà vàng giấu người đẹp), sau vì không có con, mưu hại hoàng thất, bị thất sủng, giam vào Trường Môn Cung. Lòng sầu muộn, nàng mua rượu nhờ Tư Mã Tương Như làm bài "Trường Môn phú" giải mối sầu bi với lời lẽ, ý tứ tha thiết rồi tìm cách dâng lên Vũ Đế.

Trong thơ cổ điển thời nhà Hán, nỗi sầu của các cung phi trong triều thường được thể hiện dưới tựa đề "Trường Môn Oán".

Nhưng chờ đến tận nửa đêm, Sở Vãn Ninh vẫn không tới.

Đạp Tiên Quân đầu tiên là hụt hẫng, sau chuyển thành âm trầm, cuối cùng lại lo lắng.

Hoa bào màu đen lướt trên nền đất lát gạch vàng, hắn đi qua đi lại, trong đầu không kìm được suy nghĩ, Sở Vãn Ninh rốt cuộc làm sao vậy?

Thời Không Sinh Tử Môn bị xé rách, vô luận muốn hỏi chân tướng hay có ý đồ ngăn cản, hẳn đều phải tới Vu Sơn Điện tìm hắn. Theo tính tình Bắc Đẩu Tiên Tôn, kể cả thiếu tay hay thiếu chân nhất định vẫn sẽ tự tới tìm phiền toái.

Vì sao không tới?

Bị bệnh? —— Không có khả năng, người kia bị bệnh cũng nhất định sẽ đến.

Không biết? —— Lúc trước có thể không biết, nhưng bây giờ hai giới giao thoa thiên địa kinh biến, sao có thể không biết.

Vậy thì...

Bỗng dưng ngừng lại, hắc ảnh phản chiếu dưới ánh nến leo lét trở nên lởm chởm như đá lạnh, cực kỳ đáng sợ.

Chẳng lẽ là đã chết?

Chưa kịp nghĩ nhiều thêm, móng tay đã gắt gao đâm sâu vào lòng bàn tay. Đạp Tiên Quân cắn răng, bắp thịt cả người đều phát run.

Tám năm đồng hành ở Vu Sơn Điện, hai năm thi cốt gắn bó. Hắn dành phần lớn sinh mệnh của mình với Sở Vãn Ninh. Bởi vậy cho nên sau khi hắn trở lại nhân gian, nhìn Sở Vãn Ninh ngay cả tro cốt cũng không còn, hắn thế mà càng trở nên điên cuồng.

Việc Sư Muội mất đi, hắn có thể chấp nhận, đem hết toàn lực mà hy vọng có thể khiến người sống lại.

Nhưng hắn căn bản không chấp nhận được việc Sở Vãn Ninh chết.

Màn đêm càng thăm thẳm, ánh nến duy nhất mà hắn còn lưu lại kia đã sớm cháy hết, hoa đèn tắt ngóm, con thiêu thân mà hắn mong chờ vẫn còn chưa tới.

Nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng sâu, tựa như giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành không ngừng loang rộng. Hắn cứ lang thang đi tới đi lui, lặp đi lặp lại mà du tẩu.

Cuối cùng, hắn vô lực ngã xuống giường.

Đúng lúc này, hắn nghe được một thanh âm nhỏ đến khó phát hiện vang lên trên nóc điện.

Đạp Tiên Quân đứng bật dậy, ánh sáng và hơi ấm tựa hồ trong khoảnh khắc quay trở về với thân thể hắn. Ánh mắt hắn sáng ngời, lại mang theo cừu hận.

Nếu lúc này cho hắn một chiếc gương, hắn sẽ phát hiện biểu tình của chính mình với Trần A Kiều Trường Môn oán cũng chẳng sai biệt lắm —— đều là cái dạng này, ngồi chờ mòn mỏi mà quân không tới, bộ dáng oán phụ cáu giận mãnh liệt.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, thậm chí không đợi đối phương động thủ trước, liền một chân đá văng cửa điện, nhảy lên nóc nhà giữa màn mưa lớn ào ạt.

"Sở Vãn Ninh!"

Kẻ điên không thể nói lý.

"Hắn chết khiến ngươi đau khổ tới mức không gượng dậy nổi? Hắn chết rồi có phải ngươi liền tâm tâm niệm niệm không muốn quản nhân gian nữa sao?"

Người còn chưa thấy rõ, đao đã vung tới. Trong màn mưa, ba bốn chiêu leng keng chống đỡ, tiếng vũ khí kim loại va vào nhau vang lên cứng cáp sắc lạnh.

"Không phải từng nói quên mình hết lòng vì chúng sinh sao?! Tinh thần sa sút đến tận bây giờ mới đến cùng bổn tọa phân thắng bại, cái gì mà Vãn Dạ Ngọc Hành Bắc Đẩu Tiên Tôn, tiền đồ cũng chỉ đến thế mà thôi!"

Đối phương lên tiếng, thanh âm trong mưa có vẻ rất mơ hồ: "Cái gì lung tung vớ vẩn... "

Đạp Tiên Quân nheo mắt.

Hắn lập tức nghe ra thanh âm đó không phải là Sở Vãn Ninh. Điều này khiến cho hắn giữa lửa hận đột nhiên hiện lên một tia minh bạch. Đến khi đối phương lại một lần nữa đem lưỡi đao sắc bén chém về phía mình, ánh mắt hắn bắt đầu trở nên lạnh lẽo, Bất Quy lóe lên tia sáng xanh, giơ tay chém xuống.

Chỉ nghe được "Keng" một tiếng, vũ khí của đối phương từ đầu đến cuối không hề sáng lên thần võ quang hoa, dưới thế công bạo ngược của Bất Quy liền gãy làm hai mảnh, rơi xuống mái ngói.

"... Hỗn trướng nhà ai?" Sau khi nhận sai người, Đạp Tiên Quân càng thêm cáu kỉnh, "Đến binh khí đàng hoàng cũng không có lại dám tới ám sát bổn tọa."

Đem mạch đao chỉ hướng đỉnh đầu người nọ, từng chữ âm u lạnh lẽo: "Ngẩng mặt."

"..."

Người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên.

Sấm sét trong nháy mắt xé tan bầu trời, ánh sáng hắt lên một gương mặt tái nhợt.

Đạp Tiên Quân nhăn mũi, biểu tình cực kỳ nguy hiểm: "Lại là ngươi?"

Tiết Mông đứng dậy, tay cậu run lên khe khẽ. Đạp Tiên Quân nhìn theo ánh mắt cậu, thấy trên nóc điện ướt sũng là hai đoạn Long Thành đã gãy, trong lòng chậm rãi minh bạch.

Hắn nheo mắt, qua hàng lông mi nhìn đến thanh niên bị mưa xối ướt đẫm.

"Xem ra không nên nói 'lại' là ngươi." Đạp Tiên Quân ngạo nghễ nói, "Mà phải nói... Là ngươi à, đệ đệ tốt của bổn tọa."

Sấm dội vang trời, màng nhĩ như thể bị nghiền nát.

Tiết Mông nhắm mắt lại.

"Lần đầu tiên cùng bổn tọa so chiêu đi." Đạp Tiên Quân cất tiếng, "Thật là tuổi trẻ non nớt lại ngây thơ. So với ngươi sau này thì đáng yêu hơn một chút."

"... Ngươi trả ta..." Tiết Mông vừa mở miệng, thanh âm lập tức nghẹn ngào, nhưng cậu vẫn nói, "Ngươi trả tính mạng cha mẹ cho ta."

"Lời này ngươi kiếp trước đã nói với bổn tọa một lần."

Bỗng dưng trợn mắt, phẫn nộ cùng đau đớn bộc phát cùng một lúc: "Ngươi trả ta tính mạng của ca ca!"

Lúc này Đạp Tiên Quân không hé răng, một lát sau mới cười lạnh nói: "Làm tông sư thật tốt, một người hai người, đều nhớ đến hắn."

"..."

"Nhưng hắn có từng nói với các ngươi, hắn chính là ta chuyển sang kiếp khác? Tội nghiệt cùng hận thù kiếp trước tất thảy hắn đều nhớ rõ." Trong mắt lộ ra hàn quang, răng nanh sắc bén, "Hắn chính là kẻ lừa đảo!"

Tiết Mông và Đạp Tiên Quân đối diện giằng co trên nóc điện, tựa như hai con thú đen thẫm giương cặp sừng hướng vào nhau.

Đạp Tiên Quân càng nói càng khó chịu, biểu tình bởi vậy cũng càng thêm vặn vẹo: "Hắn tên hỗn trướng, lừa hiện thế an ổn, lừa huynh hữu đệ cung, lừa thân bằng chung quanh, lừa cái thanh danh tốt đẹp Mặc tông sư —— Hắn sớm đáng chết. Hắn với bổn tọa có cái gì bất đồng?"

Tiết Mông nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi căn bản không giống nhau."

"Ha! Nực cười!"

Nước mưa ào ạt dội xuống theo mái ngói thành dòng nước chảy xiết mãnh liệt dưới chân bọn họ: "Cái gì không giống nhau? Có cái gì không giống nhau? Ngươi cho rằng hắn sạch sẽ hơn ta? Ngâm trong nước mưa một trăm năm cũng không rửa sạch dơ bẩn của hắn!"

Hàng mi dài của Tiết Mông đều bị nước mưa thấm ướt: "Hắn với ngươi là hai người!!"

"Con mẹ ngươi mới là hai người." Đạp Tiên Quân nhẹ nhàng bâng quơ lại vô cùng ác độc, "Ngươi giả mù sao!"

Vương phu nhân tân tang, nghe những câu như vậy tất nhiên là cực kỳ chói tai. Tiết Mông gầm lên, lửa bùng cháy trong lòng bàn tay, hướng pháp chú đánh về phía Đế quân.

Mười năm sau Tiết Mông cũng không phải đối thủ của Đạp Tiên Quân, huống chi trước mắt chỉ là một nhãi con.

Đạp Tiên Quân mặt không biểu tình mà né qua, linh hỏa kia đến tóc của hắn cũng không chạm được. Ngược lại, hắn giơ tay, đem cánh tay chưa kịp thu hồi của Tiết Mông bóp chặt, tròng mắt đen tím chậm rãi hạ xuống.

"Hai vị dưới mái hiên, lập tức lăn ra đây cho bổn tọa. Nếu các ngươi không nhúc nhích, coi chừng bổn tọa bóp nát móng vuốt của chim non nhỏ này."

Huynh đệ Mai Hàm Tuyết hai người nhảy lên mái hiên, một người ôm đàn, một người cầm kiếm.

Đạp Tiên Quân cũng không ngoài ý muốn liếc mắt quét qua hai người bọn họ một cái, cười lạnh nói: "Nhân sinh các ngươi thật đúng là thú vị. Bất luận trần thế nào, đều vô điều kiện mà cùng Tiết Mông đứng chung một chỗ."

Đại ca không lên tiếng, đệ đệ Mai Hàm Tuyết bật cười: "Không thì sao? Đế quân Bệ hạ chẳng lẽ cho rằng ai cũng giống ngài, lấy oán trả ơn, máu lạnh bạc tình?"

Những lời này ít nhiều chạm đúng chỗ đau của Đạp Tiên Quân, gương mặt Sở Vãn Ninh, gương mặt Tiết Chính Ung, gương mặt Vương Sơ Tình ở trước mắt hắn nhất loạt hiện lên.

Lấy oán trả ơn... Máu lạnh bạc tình...

Hắn trầm mặc một lát, trong màn mưa lớn bật lên một tiếng cười lạnh lẽo: "Hai vị thật đúng là không sợ chết."

Cánh tay nổi gân xanh hung bạo, túm lấy búi tóc Tiết Mông, Đạp Tiên Quân nói tiếp: "Tiết Mông tốt xấu cũng là sư đệ của bổn tọa mà Bắc Đẩu Tiên Tôn dốc hết sức thân bảo. Nhị vị các ngươi cùng bổn tọa không hề liên quan, không sợ bổn tọa đem các ngươi băm thành trăm mảnh sao."

Nhắc tới Sở Vãn Ninh, Tiết Mông càng thêm bạo nộ: "Ngươi còn có mặt mũi nhắc đến sư tôn? Ngươi loại nghiệt súc! Cầm thú!"

"Bổn tọa sao lại không thể nhắc đến y?"

Đạp Tiên Quân hỏi, một tay đem Tiết Mông nhấc tới, nhìn gần sát gương mặt bị xối ướt đẫm của Tiết Mông.

Hắn bỗng dưng nhớ tới những ký ức vụn vặt linh tinh thuộc về Mặc Tông sư. Nhớ tới ánh trăng Phi Hoa đảo, mưa đêm trấn Vô Thường, thậm chí nhớ tới hơi nước Diệu Âm trì... Bỗng nhiên ghen ghét như cỏ dại mọc lan tràn.

Hắn u hàn lạnh lẽo nói: "Ngươi nói thử xem, bổn tọa có cái gì mà không thể nhắc đến y."

"..."

"Hắn là người nào của bổn tọa, chẳng lẽ vị ca ca đoan chính trong sạch kia của ngươi chưa từng nói với ngươi sao?"

Tiết Mông đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó đôi mắt bỗng dưng mở to: "Ngươi, ngươi nói bậy gì đó..."

"Ngươi kỳ thật vẫn luôn có chút cảm giác phải không?" Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm vào mắt cậu, mang theo loại khoái cảm bức con mồi đến chết, "Từ những lần ngươi cùng hai bọn họ ở chung, từ những toái ngữ nhàn ngôn của người khác."

Tiết Mông đầu tiên là cứng đờ, rồi sau đó kịch liệt run rẩy.

Cậu run rẩy khiến Đạp Tiên Quân cực kỳ hưng phấn.

Đúng, chính là như vậy. Làm dơ Sở Vãn Ninh, làm bẩn Sở Vãn Ninh, Gặp Quỷ Mặc Tông sư kia chẳng phải luôn thận trọng, lo lắng quan hệ của mình cùng Sở Vãn Ninh bị thông cáo thiên hạ sao?

Hắn cố tình không cho loại ngụy quân tử kia được như ý.

"Sao vậy, ngươi còn chưa biết?"

"Không... Không không không, đừng nói."

"Là biết một chút ư?"

Tiết Mông cơ hồ là run rẩy, da đầu tê dại: "Đừng nói!"

Đạp Tiên Quân phá lên cười ha hả, ánh mắt vừa hung ác lại điên cuồng: "Xem ra ngươi trong lòng sáng như tuyết, ngươi rất rõ ràng."

"Mặc Nhiên ——!"

"Sở Vãn Ninh là người trên giường của bổn tọa."

Đột nhiên thất thần, phảng phất như mưa rền gió dữ đều cứ như vậy mà tắt hết thanh âm.

Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm hai hốc mắt trống rỗng chưa hết run rẩy của Tiết Mông, chỉ cảm thấy khắp người thống khoái, vì thế hắn càng thêm giương nanh múa vuốt mà cào xé trái tim của thanh niên này. Hắn cười lạnh nói: "Đời này, đời trước, sư tôn ngươi đều bị bổn tọa lăn lộn trên giường qua. Khách điếm Phong Nhai trấn Vô Thường, Diệu Âm trì Tử Sinh Đỉnh, sương phòng Đào Bao sơn trang, phiên vân phúc vũ* vô số lần, ngươi không thể tưởng được đi."

*Phiên vân phúc vũ: Nghiêng tay làm mây, úp tay tạo mưa, ý chỉ sự đảo điên.

Tiết Mông cả người đông cứng thành băng, ánh mắt tối đen một mảnh.

"Đúng rồi." Bỗng nhiên hồi tưởng lại một đoạn ký ức thuộc về Mặc tông sư, mắt hắn lóe lên ánh sáng u lãnh mà nham hiểm, môi mỏng khép mở, "Huynh trưởng mà ngươi dốc lòng che chở kia, còn từng làm trò với sư tôn ngay trước mặt ngươi."

"..."

"Trước lúc các ngươi lên Giao Sơn, ngươi đến phòng Sở Vãn Ninh tìm y. Khi ấy, ngươi còn vươn tay, sờ trán Sở Vãn Ninh, hỏi hắn có phải phát sốt hay không."

Sắc mặt Tiết Mông càng lúc càng trắng bệch.

Đạp Tiên Quân cười nói: "Ngươi có thể tưởng tượng Sở Vãn Ninh lúc ấy vì cái gì mà gương mặt phiếm hồng, đáy mắt dậy sóng không?"

"Đừng nói nữa!!"

Gầm lên tất nhiên là chẳng có ích lợi gì, chỉ làm Đạp Tiên Quân càng thêm tàn bạo: "Bởi vì chỉ cách ngươi một tấm mành, dưới lớp chăn. Vị ca ca tốt của ngươi, đang ngậm lấy sư tôn ngươi, đang làm y đó!"

Tiết Mông sắc mặt hết trắng lại hồng, hết đỏ lại xanh, tới tới lui lui mấy lượt biểu tình thay đổi, đột nhiên xoay đầu, chịu đựng không nổi ghê tởm, co rút nôn khan một trận, cả người đều nổi da gà.

Ác ma nhân gian đối với phản ứng của cậu vừa lòng đến cực điểm, hắn phá lên cười, mắt lóe tia cuồng nhiệt: "Thế nào, còn cảm thấy ca ngươi với bổn tọa bất đồng sao? Hắn làm ra những chuyện phong lưu bỉ ổi đó, chỉ là không nói cho ngươi mà thôi, ngươi cho rằng hắn có bao nhiêu ——"

"Đoàng" một tiếng bạo vang, đánh gãy lời hắn.

Đạp Tiên Quân đột ngột quay mặt đi, chỉ thấy phía tây Thông Thiên Tháp ánh lửa nổi lên bốn phía, vô số yêu vật biến thành tia sáng vàng rực bay lên giữa mưa rền gió dữ.

"... Chuyện gì xảy ra?"

Lời này mới vừa hỏi, liền nghe được nơi xa lanh lảnh tiếng đàn vang lên như phượng hoàng quần khóc, tiên âm như lũ. Những yêu vật đó trong tiếng đàn lần lượt hóa hình, dường như bị thao túng bởi thanh âm, vun vút lao về hướng mặt đất mà tham chiến, trong đó có một mộc hệ yêu vật dũng cảm nhất không hề tỏ ra sợ hãi.

Đạp Tiên Quân tròng mắt trong khoảnh khắc co lại, hắn lẩm bẩm: "Cửu Ca...?"

Mặc kệ Tiết Mông, thậm chí không rảnh liếc mắt nhìn Tiết Mông một cái, Đạp Tiên Quân xé tan màn mưa lao lên không trung, hai ngón tay vừa nhấc triệu Bất Quy tới đã lập tức hướng về phía Thông Thiên Tháp bay đi.

Thông Thiên Tháp lúc này đã thành một đại dương lửa mênh mông, vô số quân cờ Trân Lung tu vi tạm được đang cùng bầy yêu đối kháng, mà ở trung tâm chiến cuộc là hai nam tử đều mặc y quan trắng như tuyết.

Một người khoanh tay mà đứng, thao túng Trân Lung Hoa Bích Nam.

Người còn lại ánh mắt sát phạt, tay gảy đàn thúc chiến Sở Vãn Ninh.

Nhìn thấy Vãn Dạ Ngọc Hành vạt áo tung bay giữa biển lửa, trong lòng Đạp Tiên Quân vậy mà đầu tiên là buông lỏng —— Bởi vì Sở Vãn Ninh rốt cuộc cũng tới. Rồi sau đó lại phẫn nộ —— Bởi vì tuy rằng Sở Vãn Ninh tới, nhưng không tới tìm hắn đối kháng trước, mà lại trực tiếp đi tìm Hoa Bích Nam.

Uổng công hắn mòn mắt trông mong, chờ đợi lâu như vậy!

"Ngươi chần chừ ở bên đó làm gì?" Hoa Bích Nam trời sinh linh lực thấp kém, lúc này giao chiến cùng Sở Vãn Ninh hoàn toàn dựa vào những quân cờ Trân Lung. Hắn liếc mắt thấy Đạp Tiên Quân, cắn răng nói, "Còn không mau tới giúp ta?"

Đạp Tiên Quân trong lòng có nỗi khổ riêng, lại vẫn lập tức đáp ứng.

Hắn từ không trung nhảy xuống, che trước mặt Hoa Bích Nam, u quang lập loè, đã đem mạch đao nắm chặt trong tay.

"Ngươi đi trước, nơi này để bổn tọa ngăn cản."

Hoa Bích Nam sớm đã bị Sở Vãn Ninh đánh đến chật vật bất kham, không cửa chạy trốn. Lúc này thấy Đạp Tiên Quân ra tay, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.

"Ngươi chính mình cẩn thận một chút." Hắn phân phó, "Đánh xong khóa y lại, tuyệt không để y làm hỏng đại sự của chúng ta."

Dứt lời liền hóa thành hư ảnh, ẩn vào màn đêm, không còn thấy bóng dáng.

Đạp Tiên Quân một lần nữa quay đầu: "Sở Vãn Ninh, bổn tọa hiểu rõ ngươi sẽ không có khả năng khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi thế nhưng lại biết phải tìm hắn trước, xuống tay với hắn."

"..."

Sở Vãn Ninh sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không có tiêu cự, khiến người nhìn không thể thấu rõ cảm xúc của y.

"Vì cái gì không tới tìm bổn tọa trước. Hửm?"

Sở Vãn Ninh không đáp lại, trên thực tế y và Đạp Tiên Quân hai người, giờ phút này nếu nói ai càng giống một cỗ thi thể hơn thì chính là y. Bắc Đẩu Tiên Tôn toàn bộ thân thể hồn phách đều như chết đi, chỉ có một tầng bản năng gắn chặt với y, khiến y vì trần thế này làm chút sự tình cuối cùng.

Đạp Tiên Quân nhảy lên, cùng Sở Vãn Ninh tiếp chiêu. Động tác tung ra cực nhanh, giữa màn mưa và lửa nheo mắt nhìn y: "Bởi vì cảm thấy đánh không lại bổn tọa?"

"..."

Trên tay ánh đao lóe sáng, cùng linh lực từ tiếng đàn va chạm vào nhau: "Bởi vì không biết nên đối mặt với Tiết Mông như thế nào?"

"..."

Càng lúc càng đau đớn, cho nên càng lúc càng ác độc. Đao pháp hắn cực nhanh, thế hung mãnh kinh người, bởi vì kết hợp linh hạch Mặc tông sư, cho nên so với lúc trước càng thêm sắc bén, trong khoảnh khắc đã tới gần phía trước đàn của Sở Vãn Ninh.

"Vẫn là bởi vì..."

Ghen ghét lan tràn ướt đẫm hai hàm răng.

Kim sắc quang hoa cùng bích sắc quang huy vào giờ phút này giao hội, mạch đao vung xuống, Cửu Ca vang lên, Sở Vãn Ninh đầu ngón tay khẽ động, hạ xuống một đạo kết giới bảo hộ kiên cố không phá vỡ nổi.

Trong phút chốc linh lưu ào ạt phun trào, đao hắn đặt ngay trên kết giới của y.

Cách một tầng cánh hoa hải đường mỏng manh lưu chuyển, bốn mắt nhìn nhau.

"Vẫn là bởi vì..." Bỗng nhiên Đạp Tiên Quân thu lại quang diễm trong tay, khoảnh khắc bùng lên trở lại đã không phải bích sắc của mộc thuộc tính mà là hỏa thuộc tính đỏ rực.

Đó là màu sắc linh lưu mà Mặc tông sư thường dùng.

Sở Vãn Ninh ngẩn ra.

Ánh lửa cùng kim quang vẫn tiếp tục giằng co, bắn lên lấp lánh giữa màn mưa to như trút nước. Một lúc lâu sau, gương mặt anh tuấn của Đạp Tiên Quân đột nhiên trở nên ôn nhu.

"Vẫn là bởi vì, sư tôn..." Dưới hàng mi dày, ánh mắt hắn vừa thâm tình lại vừa bi thương, "Người không đành lòng nhìn ta chết lần thứ hai?"

Tranh một tiếng, vậy mà đàn sai một nốt. Vầng sáng kết giới của Sở Vãn Ninh đột ngột yếu đi. Bất Quy chớp lấy khoảnh khắc này, mãnh lực hạ xuống, trong phút chốc kim quang chia năm xẻ bảy, tiêu tán thành vô vàn cánh hải đường bay lả tả.

Cường đại linh lực đánh văng y xuống mặt đất, mắt thấy chuẩn bị ngã vào vũng bùn lầy lội, một bàn tay vươn đến ôm lấy eo y. Sở Vãn Ninh tự biết đã rơi vào bẫy của hắn, không khỏi quát khẽ: "Mặc Vi Vũ ——!"

Mưa giăng khắp trời, Đạp Tiên Quân vì quỷ kế thành công mà phá lên cười ha hả, rốt cuộc cũng được như ước nguyện, khóe miệng nhếch lên đầy thỏa mãn cùng tàn nhẫn.

Ôn nhu không còn nữa, vừa mở miệng, đã là mặt mũi hung tợn: "Thật tốt. Cuối cùng ngươi cũng chịu phản ứng lại."

"..."

Đạp Tiên Quân một phen bóp chặt gương mặt y, cơ hồ là chóp mũi dán chóp mũi, môi chạm vào môi. Hắn lành lạnh nói: "Nếu ngươi vẫn không hé răng, bổn tọa sợ rằng ngươi bị câm rồi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro