Chương 10: Anh tặng tôi đu đủ, tôi đáp trả ngọc quý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10 : Anh tặng tôi đu đủ, tôi đáp trả ngọc quý

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

(1)

Sáng hôm sau, Vương Nguyên đến công ty với đôi mắt gấu trúc vì mất ngủ. Cậu vừa bước vào sảnh thì thấy Tiểu Hứa ở phòng khách hàng chạy tới, gấp gáp nói: "Vương tổng! Hôm nay, Tuấn Khải không tới công ty cùng cậu sao?"

Tuấn Khải? Cậu nhướn mày, thì ra mọi người đều gọi anh là Tuấn Khải, từ Tả Tiểu Dũng, Tiểu Lưu cho đến các dì, các thím trong công ty. Mà tại sao cậu nhất định phải đến chỗ làm cùng Tuấn Khải chứ? Cậu chỉ bao ăn bao ở chứ không phụ trách cả việc đi lại nhé!

"Ừ, hôm qua Tuấn Khải bị thương phải nghỉ ngơi mấy ngày, đợi vết thương khỏi rồi mới đi làm được. Có chuyện gì thế?"

Tay cầm một tập đơn đặt hàng lớn, Tiểu Hứa nói vội: "Ôi, Vương tổng, anh không biết đâu, Tuấn Khải mới tới EC làm việc được một lần mà hôm nay, điện thoại của bộ phận phục vụ khách hàng hộ gia đình đã réo liên tục như muốn bùng nổ. Anh nhìn xem, tất cả chỗ đặt hàng này đều yêu cầu đích danh Tuấn Khải đến làm vệ sinh, trong đó có tám khách hàng cũ, hai mươi khách hàng mới, vừa đủ một tháng làm việc. Em không dám vội vàng báo giá, càng không dám nhận lời ngay. Vương tổng, anh bảo chuyện này phải giải quyết làm sao bây giờ?"

"Cái gì cơ?". Vương Nguyên kinh ngạc, cầm tập giấy dày cộp, cẩn thận lật từng trang, cuối cùng ngây người một hồi lâu, chẳng biết nói gì nữa.

Đúng là Vương Nguyên định lợi dụng tướng mạo của Tuấn Khải để lôi kéo một số khách hàng lớn, nhưng cậu còn tưởng rằng đây mới chỉ là suy tính của riêng mình, không ngờ là ý nghĩ đó lại được hiện thực hóa nhanh đến thế, chỉ mới đến làm vệ sinh ở EC có một buổi mà Tuấn Khải đã giúp công ty có thêm hai mươi khách hàng mới.

Trong đầu cậu bất giác vang lên câu nói của anh hôm qua: "Cậu muốn tôi kiếm tiền, được thôi, tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền. Cậu muốn tôi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, cậu cứ nói ra, tôi sẽ làm hết"

Ánh mắt bi thương, giọng nói trầm buồn của Tuấn Khải đã làm cậu khắc khoải cả đêm. Vương Nguyên cứ nghĩ mãi về việc liệu mình giữ anh lại rồi lợi dụng tướng mạo của anh để kiếm tiền rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng khi nhìn thấy một xấp đơn đặt hàng hồng hồng xanh xanh dày cộp, đột nhiên cậu quên hết sạch những suy nghĩ đó. Lúc này, giữa cậu và anh không còn bất cứ quan hệ tình cảm nào hết, chỉ là quan hệ tiền bạc và lợi ích mà thôi. Vương Nguyên cho anh cơm ăn, áo mặc, chỗ ở, còn anh bán sức lao động cho cậu, đó là một sự trao đổi công bằng, chẳng có gì sai để cậu phải cảm thấy áy náy cả.

Đây không phải là mong muốn ban đầu của cậu hay sao? Giữ anh lại, bắt anh kiếm tiền để hoàn trả chi phí thuê nhà, tiền ăn uống, quần áo, tiền điện, nước, ..Cậu hà tất phải vì một câu nói "không bao giờ quên" mà day dứt chứ?

Trông thấy Vương Nguyên đứng ngây ra đó như đang suy nghĩ điều gì, Tiểu Hứa khẽ gọi: "Vương tổng.."

Cậu lập tức lấy lại hồn phách, đưa tập đơn đặt hàng cho Tiểu Hứa rồi nói: "Nhận, nhận, nhận hết! Sao lại không nhận chứ? Tôi thuê Tuấn Khải đến đây để làm việc chứ không phải làm bình hoa di động. Cô đừng thấy anh ta đẹp trai mà rủ lòng thương xót, mau đi gọi điện thoại cho từng vị khách hàng một, nói giá dịch vụ sẽ tăng hai mươi phần trăm so với mức bình thường! Đợi đến lúc hồi phục hoàn toàn, Tuấn Khải sẽ đi làm theo thứ tự thời gian đặt hàng của khách. Nếu họ đồng ý thì đăng ký, không thì thôi". Muốn đạt đến một thương hiệu hàng đầu thì phải có giá đặc biệt.

"Vâng", Tiểu Hứa nhận lại chỗ đơn đặt hàng rồi nhanh chóng đi về vị trí của mình.

Vương Nguyên càng nghĩ lại càng thấy cậu chẳng khác nào Tú bà chốn thanh lâu khi nói những lời vừa rồi: đặt giá cho cô nương xinh đẹp nhất, ai trả cao hơn thì được hưởng mĩ nhân. Cậu bất giác rùng mình khi chợt nảy ra ý nghĩ: nếu việc nào ổn thỏa, cậu sẽ đến trại tâm thần và tuyển dụng thêm một số bệnh nhân nam đẹp trai, tuấn tú nữa.

Chỉ có mình cậu mới có thể nghĩ ra cách kiếm tiền thất đức như vậy!

Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, không ngừng nhắc đi nhắc lại trong đầu những lời lẽ biện hộ cho hành động của mình: Tất cả đều là do anh tự nguyện, cậu cũng không mở tổ chức từ thiện, chỉ cần làm đúng với lương tâm là được rồi.

(2)

Sau một ngày bận bụi, vừa về đến nhà, Vương Nguyên đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Cậu nhanh chóng thay giày rồi chạy thẳng vào phòng bếp. Tuấn Khải đang mặc tạp dề, xào xào nấu nấu món gì đó. Cậu nghểnh cổ, ngó vào xem, thì ra là canh sườn ninh bí đao, rong biển.

Vương Nguyên vốn là tín đồ của thịt nên nhìn thấy món nào không có thịt, cậu luôn không vui. Món cơm rang trứng tối qua thực sự không thể làm hài lòng chiếc dạ dày của cậu. Bởi vậy, khi nhìn thấy canh sườn, Vương Nguyên rất hí hửng. Tuy nhiên, có điều này khiến cậu hơi thắc mắc, đó là bí đao ở đâu ra? Vì thứ nhất, cậu không hề mua bí đao, thứ hai, cậu cũng không đưa tiền cho anh đi chợ.

"Anh lấy đâu ra tiền để mua bí đao thế?"

"Một dì ở chợ đã tặng cho rôi". Anh lãnh đạm trả lời.

"Tặng anh?". Hừ, mấy bà ngoài chợ đúng là kì thị giới tính đến cực điểm mà, Vương Nguyên chưa bao giờ may mắn đến mức được cho miễn phí rau củ hay thức ăn cả. Hơn nữa, bây giờ, giá rau còn cao hơn cả giá thịt đấy! "Tại sao người ta không tặng rau cho tôi bao giờ nhỉ?"

Tuấn Khải nhìn cậu với vẻ khinh khi: "Về vấn đề này, ngày mai, cậu tìm đúng người phụ nữ ấy rồi hỏi vì sao nhé!". Đương nghiên là người ta không thể vô duyên vô cớ mà tặng anh bí đao được.

Hôm nay, Tuấn Khải muốn mua một ít thức ăn để nấu món mới, nhưng khi ra đến chợ, anh mới nhận ra rằng anh không có mấy tờ xanh xanh đỏ đỏ mà Vương Nguyên nói là phải dùng để mua các thứ nên chẳng mua được gì hết. Nhìn cả một gian rau củ tươi ngon, nghe thấy khắp nơi vang lên tiếng mời gọi mua hàng, Tuấn Khải thấy tiếc vì mình không có tiền.

Đúng lúc anh chuẩn bị về thì chợt nhìn thấy một cậu bé khoảng một, hai tuổi bước chập chững, đẩy chiếc xe đựng đồ chơi tới chỗ cầu thang cách đó không xa. Trông thấy đứa bé sắp sửa bị ngã, anh lập tức lao tới, ôm nó vào lòng. Còn chiếc xe đẩy thì trượt theo cầu thang, rơi xuống tầng dưới, những đồ chơi và hộp sữa ở trong đó bắn tung tóe ra khắp nơi.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, những người xung quanh hoảng hốt nhìn mười mấy bậc cầu tháng vừa dài vừa cao rồi thở phào nhẹ nhõm, nếu không may đứa bé bị ngã xuống dưới thì chỉ cần nghĩ thôi đã biết kết quả đáng sợ đến mức nào.

Thằng nhóc được Tuấn Khải bế vào lòng, tưởng anh đang chơi đùa cùng mình nên cứ cười mãi không thôi. Bà nội của đứa trẻ đang mải bán hàng, đến khi trả tiền xong cho khách thì mới biết chuyện, vội vàng gọi lớn: "Tiểu Bảo!" rồi chạy tới chỗ anh, Lúc người phụ nữ ấy đưa tay đón lấy đứa cháu, anh thấy sắc mặt dì ấy trắng bệch, giọng nói run rẩy một lúc lâu. Dì ấy không ngừng cảm ơn anh, còn hỏi anh muốn mua rau gì. Anh liền nói mình không có tiền, vừa mới dứt lời, bà của cậu bé đã đưa cả một đống rau cho anh. Dù anh đã kiên quyết từ chối nhưng dì ấy vẫn không chịu, cuối cùng anh đành nhận một quả bí đao.

Vương Nguyên nhìn sang bên cạnh, ở đó có bày một đĩa thức ăn có màu trắng, xanh, đỏ, vô cùng đẹp mắt, tất cả đều được thái chỉ. Cậu bèn hỏi: "Đây là món gì?"

"Thịt sợi bảy sắc."

"Thế còn món này? Tôi chỉ biết đây là tôm, còn đây là măng". Cậu lại chỉ vào một đĩa thức ăn khác.

"Còn có hạ quả nữa. Đây là món hạ quả xào măng và tôm tươi". Tuấn Khải nói xong liền đưa cuốn sách dạy nấu ăn cho cậu xem.

"Hạ quả? Nhà tôi có thứ này à?". Sao cậu không biết nhỉ?

"Ở trong tủ lạnh ấy". Anh quay sang nhìn cậu, nói: "Trong tủ lạnh có rất nhiều thức ăn, một số thứ đã bị hỏng nên tôi vứt đi rồi". Trong lúc dọn dẹp tủ lạnh, Tuấn Khải đã nhận ra Vương Nguyên kém cỏi trong việc bếp núc đến mức nào.

Nhận thấy ánh mắt coi thường không giấu giếm của Tuấn Khải, Vương Nguyên liền biểu môi. Dù gì cậu cũng đâu biết nấu nướng, tất cả những thứ linh tinh trong tủ lạnh đều do Chí Hoành đem tới, có cả của bố mẹ mang theo khi ghé qua thăm cậu. Ai mà biết được trong đó nhét những gì cơ chứ?

"Anh chỉ cần đọc sách hướng dẫn là nấu được các món này sao?". Vương Nguyên lắc đầu, tỏ vẻ không tin, anh có nhất thiết phải hạ thấp cậu theo cách này không?

Tuấn Khải vẫn tỏ thái độ bình thản như mọi khi, đôi mắt nheo lại: "Nếu không tin thì ngay bây giờ cậu có thể thử, tôi sẽ dạy cậu nấu ăn?"

"Hừ! Không biết nấu nướng đâu phải là tội gì tày trời! Đàn ông không biết nấu ăn đầy ra đó. Ngày nay, phụ nữ cũng có thể "đầu đội trời, chân đạp đất", còn đàn ông phải khắc cốt ghi tâm câu nói "giỏi việc nước, đảm việc nhà" đấy!". Ít nhất là ở nhà cậu, điều này vẫn đúng, người tề gia nội trợ là bố chứ không phải là mẹ.

"Ồ, cái này tôi biết, không những thế, đàn ông còn phải biết nói chuyện phiếm nữa."

"Ái chà...Anh biết cả điều đó sao?"

"Điều này quan trọng lắm à?". Khi còn ở trong phòng thí nghiệm, anh đã có lần nghe thấy mọi người bảo thế, hôm nay, khi lên mạng, anh lại vô tình đọc được, đúng là trùng hợp.

"May mà anh còn biết."

Nấu xong, Tuấn Khải múc canh ra bát rồi bê đến bàn ăn. Vương Nguyên hớn hở mang hai món canh còn lại ra rồi xới một bát cơm đầy, vui vẻ ngồi ăn. Ngày nào cũng như ngày nào, cậu đều làm việc quần quật, mệt đến chết đi sống lại, về được đến nhà là chẳng còn muốn làm gì chứ đừng nói đến việc nấu nướng. Vậy nên hôm nay, khi trở về nhà, thấy cơm ngon canh ngọt đã bày biện ngay trước mặt, Vương Nguyên thực sự cảm động đến rơi nước mắt

Cậu phải cảm ơn vị "thánh mẫu" Chí Hoành mới được. nếu không có cậu bạn này thì Vương Nguyên đã chẳng có được một người hữu dụng như Tuấn Khải. Đồng ý thu nhận Tuấn Khải đúng là một quyết định vô cùng sáng suốt!

"Sao cậu đang ăn mà môi cứ giật giật thế?". Tuấn Khải hiếu kỳ hỏi.

"Phù.." Cậu đang cảm động vì có cơm ăn, không được sao? "Anh không thấy thức ăn rất nóng à? Thổi phù phù như vậy có thể làm thức ăn nguội đi đôi chút mà."

"À, ra là thế! Cách hít thở khác người của cậu, tôi chưa từng đọc thấy trong sách". Thì ra là một kiểu thở ra hít vào khác với bình thường, đây đúng là lần đầu tiên anh được nhìn thấy.

Vương Nguyên bất lực, không biết nói gì, đành lườm anh một cái.

Cậu cắn miếng sườn thơm ngọt, niềm xúc động lại trào dâng. Lát sau, Vương Nguyên nghĩ, liệu có thể đi ăn ngoài tiệm không, gọi món gì có món đó? Cậu bèn rút cuốn sách dạy nấu ăn trên giá xuống, lật qua giở lại. Lúc nhìn thấy món đu đủ hầm ếch rừng, đôi mắt cậu chợt sáng bừng lên. Chí Hoành đã từng nói rằng món ăn này khiến cơ ngực đầy đặn hơn.

Cậu bất giác nhìn xuống vòng một của mình, không to không nhỏ, có điều về phần cơ ngực, làm gì có ai không muốn nó lớn cơ chứ? Đây đâu phải là thi trắc nghiệm, đã chọn A thì không thể chọn B hoặc C, hay chọn D thì tuyệt đối không được đòi C nữa!

Vương Nguyên xuýt xoa rồi đẩy cuốn sách về phía Tuấn Khải: "Là thế này...Tôi cảm thấy tay nghề nấu nướng của anh cũng không tệ, cho nên..liệu tôi có thể đặt món ăn không?"

Tuấn Khải ngước mắt nhìn cậu cô rồi bình thản đáp: "Ừm."

"Vậy thì...anh có thể nấu món này được không?". Cậu kích động chỉ vào hình ảnh của món đu đủ hầm ếch rừng. "Đu đủ và ếch rừng, sáng mai, tôi sẽ qua siêu thị mua."

Chính vào lúc Vương Nguyên hớn hở, thì ánh mắt của Tuấn Khải khẽ hạ xuống, nhìn thẳng vào ngực cậu, chưa được hai giây đã quay trở lại khuôn mặt hân hoan của người đối diện, thản nhiên nói: "Món đu đủ hầm ếch rừng không giúp cơ ngực đầy đặn hơn đâu. Nếu cậu hi vọng đu đủ có thể khiến cơ ngực cậu săn hơn thì chỉ vô ích, công toi thôi."

Mặt Vương Nguyên bỗng đỏ rực như cà chua, không ngờ chỉ qua món ăn mà Tuấn Khải đã nhìn thấu tâm sự của cậu.

Đu đủ không thể giúp cơ ngực săn hơn sao? Nhưng mọi người đều nói thế còn gì?

Bị ánh mắt anh bủa vây, cậu ra sức lấp liếm: "Ai nói là tôi muốn cơ ngực đầy đặn săn chắc hơn chứ? Anh không biết món ăn này có tác dụng làm đẹp da à?"

"Trong đu đủ có chứa một loại enzyme đặc biệt, có khả năng phân giải protein và các axit béo, rất có lợi cho tiêu hóa. Cậu muốn giảm kích thước ngực hoặc giảm béo thì có thể dùng thử."

Cái gì? Ăn đu đủ không những không giúp cơ ngực to hơn mà còn phản tác dụng, khiến cơ ngực bé đi sao?

Quên mất chuyện mình vừa lảng tránh, Vương Nguyên buột miệng hỏi: "Vậy làm thế nào mới có thể tăng kích thước vòng một?"

"Bổ sung thêm chất béo hoặc kích thích tuyến sữa."

"Kích thích tuyến sữa là sao?"

"Cậu có biết "tự sờ [1]" không?"

[1] Trong tiếng Hán, từ này có cách phát âm trùng với từ "ù" trong trò mạt chược"

"Ù ấy hả? Chúng ta đang nói về việc tăng kích thước ngực, sao anh lại nói sang chuyện đánh mạt chược chú?"

Tuấn Khải cau mày nhăn nhó, ánh mắt lại một lần nữa hướng về ngực Vương Nguyên, một giây, hai giây, ba giây...cuối cùng anh đưa hai tay ra, từ từ ấn lên ngực mình, lấy tay xoa bóp liên tục phần xung quanh, từ trái sang phải, lặp lại mấy lần rồi kết thúc động tác một cách bình thản.

Mắt chữ A mồm chữ O, Vương Nguyên ngây ra nhìn Tuấn Khải "tự sờ". Vài giây sau, cậu chắn hai tay trước ngực, hét toáng lên: "Á...! Anh đúng là đồ biến thái!!!"

(3)

Tuy mắng anh là "đồ biến thái" nhưng Vương Nguyên cứ chốc chốc lại lén nhìn ngực Tuấn Khải, trong đầu không ngừng nghĩ về câu nói của anh.

Thì ra đu đủ không có tác dụng làm cơ ngực đầy đặn hơn. Trước đây, cậu với Chí Hoành không biết điều đó nên cứ ra sức ăn, đúng là công toi, thảo nào không thấy tác dụng gì, xoa bóp thực sự có thể khiến cho cơ ngực phát triển sao? Khi còn ở kí túc xá, lúc cùng mấy cậu bạn bàn luận về mấy tiểu thuyết "sắc tình", cậu đã nghe họ nói như vậy, có điều mọi người đều nhận thấy việc "tự sờ" quá biến thái, quá kinh khủng nên đều bỏ qua cách làm đó.

Lần nào nói chuyện, anh cũng tỏ ra rất nghiêm túc, liệu tối nay, cậu có nên thử xem sao không nhỉ?

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Vương Nguyên đang nhìn mình chằm chằm, Tuấn Khải đang và cơm thì bất giác bị nghẹn, anh ho sặc sụa rồi uống vội một ngụm canh to, mãi mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.

Mấy tiếng ho của Tuấn Khải đã giúp Vương Nguyên lấy lại được thần trí, cậu vội nói: "Ăn cơm từ từ thôi! Có ai ăn tranh với anh đâu cơ chứ?"

"Khụ, khụ..". Người đối diện lại càng ho dữ dội hơn.

Khi ăn cơm xong cũng là lúc toàn thân Vương Nguyên mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cảm giác dính dáp trên người làm cậu vô cùng khó chịu. Cậu ngồi nguyên ở ghế, lặng lẽ nhìn Tuấn Khải thu dọn bát đũa, khi anh quay người lại, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt tuấn tú khiến cậu thấy rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Trong lòng Vương Nguyên lại trào dâng cảm giác tội lỗi.

Từ khi biết Tuấn Khải có thể nấu nướng, cậu rất ít khi vào bếp, ăn xong thường nằm dài ra sô pha, bật ti vi, xem phim truyền hình, giao phó hoàn toàn việc rửa bát cho anh. Hầu như lúc nào cậu cũng thấy đôi tay thon dài của anh đang cẩn thận rửa từng chiếc bát trong phòng bếp. Càng nghĩ, Vương Nguyên càng cảm thấy mình thật giống một chủ nô tàn ác trong xã hội cũ

Mím chặt môi, cậu nhanh chóng đi vào bếp, nhân lúc anh không đế ý, Vương Nguyên giành lấy chỗ bát đũa trên tay anh: "Chuyện này...tối nay để tôi rửa bát cho! Người anh ướt đẫm mồ hôi rồi, anh đi tắm đi!"

Tuấn Khải ngây người nhìn cậu, rất nhanh sau đó, anh lấy lại hồn phách rồi bảo: "Không phải chính cậu nói đàn ông bây giờ phải "giỏi việc nước, đảm việc nhà" sao? Cậu tắm trước đi!". Vừa nói dứt câu, anh liền lấy lại số bát đũa.

"Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ mà!". Thỉnh thoảng, cậu cũng muốn làm gì đó để giảm nhẹ đôi chút cảm giác tội lỗi trong lòng mình. "Đã nói là để đấy tôi rửa cho, sao anh lắm chuyện vậy hả?". Vương Nguyên chu miệng, vừa giành lấy bát đũa vừa đẩy anh sang một bên.

Bát đĩa dính đầu dầu mỡ, cậu lại không chú ý nên bị trượt tay, làm cả chồng bát rơi xuống sàn rồi vỡ loảng xoảng.

"Đúng là tự mình tạo nghiệt. Đổ vỡ là bình an, đổ vỡ là bình an". Vương Nguyên lẩm bẩm. Chẳng mấy khi cậu tự nguyện rửa bát, ai dè lại đánh vỡ tung tóe hết cả.

Cậu ngồi sụp xuống, đưa tay nhặt những mảnh sứ vỡ trên sàn.

"Cẩn thận đấy!". Tuấn Khải kêu lên nhưng đã chậm một bước.

"Ây da...". Cậu rên lên một tiếng rồi rụt vội tay về.

Bị mảnh vỡ cứa vào, ngón tay của Vương Nguyên lập tức tuôn ra một dòng máu đỏ, khiến cậu vô cùng đau đớn. Cậu còn chưa kịp phản ứng gì thì Tuấn Khải đã nhẹ nhàng nâng ngón tay ấy lên, kéo về phía mình.

Cậu trợn tròn mắt, hoảng hốt nhìn Tuấn Khải đang đưa ngón tay của cậu lên miệng, lắp bắp: "Anh...anh..anh...Sao anh có thể dùng miệng để cầm máu cho tôi chứ?". Vương Nguyên vừa dứt lời, hai má cậu đã ửng hồng.

Tuấn Khải bình thản nhìn cậu và nói: "Cậu đã nghĩ quá nhiều rồi đấy!" rồi kéo cậu vào thư phòng.

Mặt Vương Nguyên lúc này còn đỏ hơn trước, xem ra trí tưởng tượng của cậu đã bay quá cao và quá xa.

Tuấn Khải lấy thuốc tiệt trùng và bông băng mà Vương Nguyên đã mua lần trước để xử lý vết thương giúp cậu. Vương Nguyên không nói gì, lặng lẽ nhìn anh thao tác. Anh cúi đầu xuống, đôi mày cau lại, tập trung mọi sự chú ý lên ngón tay bị đứt. Vẻ mặt nghiêm túc và sự cẩn thận, tỉ mỉ của Tuấn Khải khi băng bó vết thương làm Vương Nguyên hốt hoảng không yên. Chàng trai đang ngồi đối diện cậu lúc này có phải là Đường Trạch Tề - người đã cùng cậu lớn lên từ nhỏ hay không? Cậu gần như không tìm thấy ở anh bất cứ sự quen thuộc nào. Vương Nguyên có cảm giác trái tim mình đang đập loạn lên không ngừng, cổ họng dường như bị thứ gì đó làm cho tắc nghẹn. Cậu muốn nói nhưng không thể thốt nên lời.

Vương Nguyên nhìn chằm chằm vào vết thương đã được băng bó cẩn thận, mãi mới lắp bắp hỏi: "Khi ở Mỹ...có phải anh đã học ngành y đúng không?". Anh có vẻ hiểu biết rất nhiều về lĩnh vực này.

Tuấn Khải không trả lời cậu, vì thân phận hiện nay của anh là Đường Trạch Tề - một Đường Trạch Tề đã bị tổn thương não bộ nên không còn nhớ những chuyện trước kia.

Anh biết nước Mỹ ở bên kia đại dương, nhưng anh chưa từng tới đó. Hai mươi lăm năm nay, anh đều sống trong phòng thí nghiệm tàn khốc đó. Học ngành y sao, anh chưa từng học qua, nhưng thứ mà anh thích đọc nhất chính là sách y dược. Tuy phải sống biệt lập, không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài song anh vẫn biết về nó. Từ khi có ý thức Tuấn Khải đã thấy giáo sư Vương luôn ở bên cạnh anh. Giáo sư chẳng khác nào bố đẻ của anh, ông đã dạy anh rất nhiều, rất nhiều thứ. Nhờ có giáo sư Vương chỉ bảo mà anh được Cổ tiên sinh và mấy người trong khu thực nghiệm đối xử theo một cách hoàn toàn khác so với những sản phẩm thí nghiệm còn lại, ngoài việc không thể ra ngoài thì anh tương đối tự do.

Bây giờ, Tuấn Khải đã thoát khỏi nơi đó rồi, thế giới của anh không còn như trước kia nữa...

Ngước mắt lên, Vương Nguyên liền bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, khoảnh khắc ấy, trái tim cậu bỗng nhiên loạn nhịp.

Cậu giơ ngón tay đã được băng bó đâu vào đấy lên, nói năng có phần loạn xạ: "Cảm ơn anh nhiều. Vì anh đã giúp tôi băng bó ngón tay nên..anh có thể đề nghị tôi làm một việc."

"Để..để tôi giúp anh xử lý vết thương nhé!". Vừa nói dứt lời, Vương Nguyên cảm thấy mình thật ngốc nghếch, ngay đến kiến thức y học cơ bản nhất, cậu còn chẳng biết, thế mà..Nhưng ánh mắt anh lúc này là có ý gì vậy? Đúng là cậu không biết băng bó vết thương, nhưng chuyện bôi thuốc thì sao lại không được cơ chứ.

Vương Nguyên ngượng nghịu nói: "Vết thương sau lưng anh là do bị kính đâm vào, nặng hơn vết thương này của tôi nhiều, cho nên phải bôi thuốc gì đó đúng không?"

Trước đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc của người đối diện, đầu cậu càng lúc càng cúi thấp hơn.

Khi cậu ngẩng đầu lên nhìn, trong thư phòng đã chẳng còn ai ngoài cậu cả. Chết tiệt, tên đáng ghét đó toàn đi lại lặng lẽ đến mức không gây ra bất cứ tiếng động nào, thích đi là đi, chẳng thèm báo trước lấy một tiếng, để mặc cậu ngồi một mình trong này như một thằng ngốc. Vương Nguyên xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu nữa.

Vừa bước ra khỏi thư phòng, cậu đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm. Vương Nguyên bĩu môi, đúng là uổng công cậu đã tỏ vẻ thành khẩn khi ngỏ ý muốn bôi thuốc cho anh, kết quả thì hay rồi, Tuấn Khải không nói tiếng nào, chạy vào đi tắm trước. Cậu lè lưỡi làm mặt xấu rồi đi sang phòng khách.

Vương Nguyên nằm trên sô pha xem chương trình giải trí, mới được mười phút, cậu đã cảm thấy không mấy hứng thú. Đúng lúc cậu đang chuẩn bị đi vào phòng ngủ để lên mạng thì cửa buồng tắm bật mở. Mái tóc ướt đẫm, phía trên cởi trần, mặc chiếc quần đùi bãi biển mà cậu mua cho lần trước, Tuấn Khải bước ra.

Vương Nguyên kinh ngạc tới mức há hốc miệng, ngây người nhìn anh.

Dù đã từng trông thấy cơ thể thương tích chằng chịt hay những vết thương đang lên da non của anh, nhưng cho đến tận bây giờ, khi một lần nữa bắt gặp anh trong bộ dạng này, ánh mắt của cậu vẫn không khỏi bị thu hút bởi thân hình tuyệt đẹp đó.

Ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn trắng nhỏ trên lối đi vào phòng tắm đang bao phủ lên cơ thể anh. Vào giây phút ấy, dường như những vết sẹo mờ mờ trên trên người Tuấn Khải đã biến đi hết, không để lại một vết tích nào. Đứng ở nơi tranh tối tranh sáng, dáng hình anh lúc này khiến người khác có cảm giác mơ hồ, thiếu tính chân thực. (Bảo bối à =)) Giờ ta mới thấy con thật.... BIẾN THÁI giống NGƯỜI NÀO ĐÓ nhaaaaa :3 )

Khi Tuấn Khải từ từ tiến về phía cậu, ánh mắt của Vương Nguyên bất giác di chuyển theo bước chân anh. Mãi tới khi anh đã đứng trước mặt, khẽ gọi cậu một tiếng, cậu mới lấy lại được hồn phách.

Thẹn thùng quay đầu về phía khác, Vương Nguyên mím chặt môi, nói: "Anh lại muốn giở trò đồi bại hả? Anh quên mất qui định khi ở đây rồi phải không? Điều đầu tiên là cấm ăn mặc thiếu vải, giở trò lưu manh."

"Không phải cậu nói sẽ bôi thuốc giúp tôi sao?"

Phải rồi! Mặc áo thì làm sao mà bôi thuốc được chứ? Một lời giải thích hết sức hợp tình hợp lý, được nói bằng một ngữ điệu vô cùng bình thản mà lại khiến cậu cảm thấy lỗ tai mình như bị ai đó chọc thẳng vào!

Vương Nguyên không nói nên lời. Đúng là "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển"! Nghe cậu bảo sẽ bôi thuốc cho, con người đơn giản đó liền không nói năng gì, chạy ngay đi tắm. Xem ra Vương Nguyên đã bị hạ gục triệt để bởi lối tư duy thẳng băng của anh mất rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro