Chương 13: Món quà đầu tiên đến từ địa ngục (Part 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13 : Món quà đầu tiên đến từ địa ngục (part 1)

Tám rưỡi sáng hôm sau, Vương Nguyên mới ngủ dậy, Tuấn Khải đã ra khỏi nhà từ lúc nào. Cậu mở cửa phòng ngủ, thấy một tờ giấy dán trên cửa, ghi mấy chữ: "Trong nồi có cháo ngân khởi cúc hoa [1]".

[1] Thành phần gồm có: Gạo nếp, hoa cúc, cẩu khởi, ngân nhĩ, mật ong.

Tuấn Khải đã từng nói gan của cậu không tốt nên sắc mặt nhợt nhạt, ảm đạm, thất thần, nên ăn cháo ngân khởi cúc hoa để điều hòa khí huyết.

Chữ viết trên tờ giấy rắn rỏi, mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, nhìn nét chữ có thể đoán được người viết có tính cách nghiêm nghị, cứng cỏi. Trước đây, cậu thường nói với Đường Trạch Tề rằng chữ anh quá cẩu thả, nguệch ngoạc, làm người khác không phân biệt nổi đông tây nam bắc. Xem ra bốn năm ở Mỹ chẳng những không khiến anh quên đi cách viết chữ Hán mà còn cải thiện nét chữ cho anh. Lẽ nào khi ở nước ngoài, ngoài việc học mấy chữ cái a, b, c anh còn luyện thư pháp hàng ngày hay sao?

Vương Nguyên gỡ tấm giấy trên cửa xuống, cầm trong lòng bàn tay, ngây người hồi lâu, trong đầu chợt nhớ lại những lời kì lạ, khó hiểu mà anh đã nói tối qua. Từ trước đến này, anh vẫn nấu bữa sáng cho cậu mà chẳng bao giờ để lại giấy nhắc nhở. Sao bỗng dưng hôm nay anh lại làm thế? Lẽ nào...anh thực sự muốn ra đi?

Cậu trợn tròn mắt, vội vã đi vào thư phòng, đẩy mạnh cửa ra. Trên sàn, chăn mà gối đệm đều được gấp gọn gàng như mọi khi. Mấy cuốn sách về kinh doanh, luật pháp, máy tính mà anh thích còn nguyên trên mặt bàn. Quần áo của anh vẫn được xếp gọn gàng trong hòm. Ngoại trừ mẩu giấy cậu đang cầm trong tay thì không có bất kì thứ gì khác thường cả.

Cậu dựa người vào cạnh cửa, nhẹ nhõm thở phào một cái, trái tim đang cuống lên vì lo lắng cuối cùng cũng yên ổn trở lại.

Tối qua, khi Tuấn Khải hỏi rằng nếu anh ra đi, cậu có nhớ đến anh không, lúc đó, cậu chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà hỏi ngay lập tức: "Sao tôi phải nhớ anh?". Vương Nguyên không thể ngờ rằng khi anh ra đi, cậu lại sợ hãi đến vậy. Nhưng vì sao cậu phải lo sợ như thế chứ? Anh là cái gì của cậu? Vương Nguyên nhắm mắt lại, vỗ nhẹ lên mặt mình rồi tự nhủ: Nếu anh ra đi, cậu sẽ tổn thất rất lớn, không có ai nấu nướng cho cậu, không có ai kiếm tiền nhiều cho cậu, không có ai dọn dẹp vệ sinh cho cậu, cũng không có ai chờ đợi cậu về..

Cảm giác lo sợ này thật đáng ghét, nó cho thấy cậu đã không còn là người con trai kiên cường như trước kia nữa rồi. Hai nụ hôn đó đã khiến cậu gần như quay về làm chàng trai Vương Nguyên năm xưa, ngây thơ, trong sáng, luôn hồi hộp mong chờ tình yêu đến.

Cậu lại vỗ nhẹ lên má để bản thân tỉnh táo đôi chút rồi quay người, rời khỏi thư phòng, đi sang phòng bếp.

Đang lững thững bước vào công ty, Vương Nguyên chợt trông thấy có mấy người đang đứng túm tụm ở quầy tiếp tân, chẳng biết họ đang cãi cọ chuyện gì mà ai cũng rất to tiếng. Trong số đó, cậu nghe thấy một giọng nữ đáo để quen thuộc.

"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?". Cậu bước đến, hỏi.

Vừa nhìn thấy cậu, mọi người lập tức im bặt. Một người tập tễnh bước ra khỏi đám đông, lên tiếng: "Mau gọi người phụ trách của các người ra đây!", đó là chủ nhân của giọng nữ ghê gớm vừa rồi.

Lúc Vương Nguyên cảm thấy phiền phức nhất là khi có ai đó nói với cậu câu này.

Cậu nhìn lướt qua người đối diện, người phụ nữ mập mạp sở hữu khuôn mặt "vừa nhìn đã muốn đánh" kia chính là Trương tiểu thư, kẻ luôn hận là không thể dùng kính hiển vi soi từng hạt bụi trên mặt đất.

Cậu đằng hắng rồi cất giọng: "Trương tiểu thư, nếu có việc gì thì chị có thể nói với tôi!"

Nghe Vương Nguyên nói thế, vị Trương tiểu thư đó bỗng mở rộng đôi mắt híp lên 1cm, nhưng chỉ vài giây sau đã trở về nguyên trạng, cô ta hếch chiếc mũi tinh tinh của mình lên và nói: "Thì ra cậu là người phụ trách, tuy hai chúng ra có quen biết ít nhiều nhưng tôi nghĩ, có nói chuyện này với cậu cũng vô ích, tôi nhất định phải báo cáo với cấp trên của các cậu mới được."

"Thật ngại quá, Trương tiểu thư, tôi chính là người phụ trách cao nhất của Đại Chúng Bảo Khiết". Vương Nguyên mỉm cười, giọng nói ôn hòa, nhưng trong lòng thì lại nghĩ: "Hừm, ai thèm quen biết với mụ đàn bà biến thái như chị chứ?"

Lần này, Trương tiểu thư mở to đôi mắt híp của mình lên những 2cm, chiếc mũi tinh tinh nở ra vừa to vừa tròn: " Cậu chính là người phụ trách cao nhất?"

"Vâng. Xin hỏi có vấn đề gì không ạ?". Vương Nguyên vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng.

Ttương tiểu thư lập tức thay vẻ mặt kinh ngạc bằng thái độ đáo để: "Được rồi, nếu cậu đúng là người phụ trách cao nhất của công ty thì tôi vào thẳng vấn đề luôn. Gọi Tuấn Khải của công ty cậu ra đây ngay!"

Nghe thấy cái tên Tuấn Khải phát ra từ miệng của Trương tiểu thư, Vương Nguyên hết sức ngạc nhiên. Cậu liền quay sang hỏi mọi người xung quanh: "Rốt cuộc đã có chuyện gì thế?"

Dì Vi xông ra, bảo: " Vương tổng, cậu đừng quan tâm đến cô ta! Cô ta là đồ tâm thần, đồ dở hơi!"

"Này, bà ăn nói kiểu gì thế hả? Cẩn thận không tôi tố cáo các người tội phỉ báng đấy!". Trương tiểu thư hét lên đầy tức giận.

"Thôi, không cãi nhau nữa! Có chuyện gì, chúng ra vào trong rồi nói!". Vương Nguyên ngăn hai người phụ nữ như đang muốn xông vào, giằng xé nhau ra rồi nói với những người còn lại: "Mọi người đi làm việc của mình đi! Hôm qua, ai cùng Tuấn Khải đến nhà Trương Tiểu Thư dọn dẹp thì theo tôi vào phòng làm việc!"

Từ lúc thành lập công ty đến nay, đây là lần đầu tiên khách hàng tìm đến tận nơi, trực tiếp kiến nghị về dịch vụ với lãnh đạo, hơn nữa, một khi dì Vi đã dám nói khách hàng là "đồ dở hơi" thì chắc chắn sự kiện không hề đơn giản.

Nghĩ thế, cậu bèn nói: "Làm phiền Trương tiểu thư, chị cũng theo tôi vào phòng làm việc nhé! Bất kể đã xảy ra chuyện gì, công ty tôi cũng sẽ xử lí hợp tình hợp lí nhất. Tiểu Hứa, đỡ Tương tiểu thư vào phòng tôi!"

Trương tiểu thư chỉ "hừm" một tiếng rồi vịn vào tay Tiểu Hứa, tập tễnh bước vào phòng làm việc của Vương Nguyên, ngồi xuống sô pha. Vương Nguyên rót cho chị ta một ly nước. Sau đó, dì Vi và dì Tiết cũng bước vào.

"Trương tiểu thư, chị nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". Vương Nguyên lên tiếng.

Chị ta hét rống lên như đang lên đồng: "Hôm qua, nhân viên bên công ty cậu là Tuấn Khải và hai bà dì đây sang nhà tôi làm vệ sinh. Tôi mới chỉ nói các người dọn dẹp không sạch sẽ, vậy mà nhân viên Tuấn Khải bên các cậu đã đẩy tôi ngã xuống đất, làm một bên chân của tôi bị sai khớp. Hôm nay, tôi phải tập tễnh đến đây để đòi lại công bằng cho mình. Hoặc là anh ta phải chi trả tiền thuốc men, tiền bồi dưỡng, tẩm bổ và chi phí tổn thương tinh thần, hoặc là công ty các người phải đền bù thiệt hại cho tôi."

Dì Vi bỗng nhảy dựng lên, đay đả: "Cô đúng là loại đàn bà mặt dày vô sỉ! Rõ ràng hôm qua, cô thấy Tuấn Khải của chúng tôi đẹp trai tuấn tú nên nhân lúc cậu ấy vào dọn dẹp phòng ngủ, cô liền xông tới, bám chặt lấy cậu ấy. Chúng tôi kéo Tuấn Khải ra khỏi phòng thì cô liền chê này chê kia, từ chối trả phí dịch vụ. Cậu ấy không nói gì là đã vô cùng nể mặt cô rồi, vậy mà cô còn ném tiền ra, dụ dỗ cậu ấy qua đêm cùng. Thực sự là tôi chưa từng gặp người phụ nữ nào vô liêm sỉ như cô. Cô tưởng công ty "Đại Chúng Bảo Khiết" của chúng tôi là "công ty đen" hay sao? Cô tưởng nam nhân viên của chúng tôi là trai bao à? Sao cô cứ đeo bám Tuấn Khải, không chịu buông thế?"

Trương tiểu thư cũng đứng bật dậy, sẵn sàng cãi nhau cùng với dì Vi: "Bà có thái độ gì vậy? Tôi đến chỗ nào tìm đàn ông thì liên quan gì tới bà hả? Ai nói với bà là tôi bỏ tiền ra mua anh ta qua đêm cùng? Các người có bằng chứng chứng mình được là tôi làm hại anh ta không? Chẳng có chứng cứ mà phát ngôn loạn xạ, tôi hoàn toàn có thể cáo buộc các người tội xúc phạm người khác đấy! Tôi mới là người bị hại, chính Tuấn Khải đã xô tôi ngã, tôi không tìm các người thì còn tìm ai nữa? Các người định cậy đông hiếp yếu, lấy thịt đè người sao? Định đánh tôi chắc?

Dì Tiết không nhịn được nữa, nói xen vào: "Chúng tôi tận mắt trông thấy cô giúi tiền vào tay của Tuấn Khải, bảo cậu ấy ở lại qua đêm cùng. Nếu không phải cô cứ níu lấy cậu ấy thì tự nhiên cậu ấy làm gì cô chứ?"

Dì Vi tức điên người, quát lớn: "Con mụ béo chết tiệt, nếu còn dám nói lăng nhăng câu nào nữa thì đừng trách tôi ra tay trừng trị!"

"Không còn coi pháp luật ra gì nữa hả? Tôi sợ bà quá! Con mụ già chết dẫm, bà có bản lĩnh thì ra tay thử xem nào!"

Phòng Vương Nguyên bỗng trở thành địa điểm cho một trận cãi nhau mới.

Cậu ôm đầu, nghe hai bên đôi co kịch liệt, giữ bình tĩnh không được quá một phút rồi hét lớn: "Tất cả im lặng cho tôi!"

Ba người đang đấu khẩu im lặng ngay lập tức.

Vương Nguyên nói: " Trương tiểu thư, phiền chị sang phòng họp ngồi một lúc! Tôi phải trao đổi việc này với nhân viên của mình trước đã, sau đó sẽ cho chị một câu trả lời thỏa đáng nhất". Cậu ra hiệu cho Tiểu Hứa dìu Trương tiểu thư đi.

Sau đó, Vương Nguyên bảo hai dì kể lại chuyện hôm qua.

Vẫn như những gì mà dì Vi và dì Tiết đã nói lúc nãy, Trương tiểu thư thấy Tuấn Khải đẹp trai nên nhân lúc anh đang dọn dẹp trong phòng mình, liền giơ "ma trảo" quấy rối anh, Tuấn Khải càng né tránh, chị ta càng được thể lấn tới, thậm chí còn ỷ vào tư cách khách hàng mà đưa ra yêu cầu quá đáng là bắt Tuấn Khải ở lại, qua đêm cùng mình. Tuấn Khải tức giận quá nên mới đẩy Trương tiểu thư ra, ai ngờ do quá béo, mới chỉ lui về sau có mấy bước, chị ta đã bị mất thăng bằng, một chân bị phần mông và chân kia đè lên nên bị sai khớp. (Chậc chậc!!! Đẹp trai quá cũng khổ con trai à =)) )

Vương Nguyên càng nghe càng nhức đầu, hai bên thái dương không ngừng giật giật. Thảo nào mà tối qua, Tuấn Khải lại nói với cậu rằng đừng sắp xếp cho anh làm những công việc khó chịu, anh không thích, hóa ra là vì sự việc này. Từ trước đến nay, Vương Nguyên chưa từng nghĩa tới việc nhân viên vệ sinh cũng bị quấy rối tình dục, kinh ngạc hơn nữa là đàn ông lại bị phụ nữ quấy rối. Đúng là thời thế xoay vần, đạo lý thay đổi hết cả rồi!

Nếu nói Trần Mạnh Lợi là một cực phẩm thì Trương tiểu thư cũng có thể coi là một cực phẩm. Sao Tuấn Khải lại "có duyên" đến mức gặp được cả hai cực phẩm này cơ chứ? Chỉ có thể lý giải sự trùng hợp đó bằng việc chính anh cũng là một cực phẩm trong số các cực phẩm nhân gian mà thôi!

Nhớ lại chuyện tối qua, khi quay lưng lại với cậu, giọng điệu của anh lúc đó nghe bi thương, ai oán như thể muốn từ giã cõi đời vậy, trái tim Vương Nguyên lại đau thắt. Bất chấp tất cả, lợi dụng tướng mạo của anh để kiếm tiền, đến khi anh thực sự gặp rắc rối vì điều đó, cậu mới cảm thấy mình thật đáng ghê tởm.

Dì Vi và dì Tiết vẫn không ngừng nói những lời bất bình. Vương Nguyên nghe nhưng chẳng tỏ thái độ gì. "Xả" một tràng rồi nhận thấy Vương Nguyên tổng không có bất kỳ phản ứng nào, hai người đó bèn im bặt. Một lúc lâu sau, cậu đứng dậy, bảo họ cứ đi lo việc của mình, việc này cậu sẽ giải quyết, rồi khoanh hai tay, chậm rãi đi sang phòng họp.

Vừa thấy Vương Nguyên bước vào, Trương tiểu thư liền vứt một xấp hóa đơn lên mặt bàn, nói: "Tổng cộng 6.572 đồng. Cậu yên tâm, tôi không cố tình nói khống giá lên đâu. Số tiền đó bao gồm phí xếp số, phí khám bệnh, tiền chụp X-quang, chụp CT, tiếp nước... ở bệnh viện, ngoài ra còn có tiền đền bù khi tôi phải nghỉ làm và tẩm bổ một tuần liền. Nhận được đủ tiền bồi thường, tôi sẽ đi khỏi đây ngay. Con người tôi ấy mà, rất - dễ - nói - chuyện."

"Trương tiểu thư, chị không cần tỏ ra gấp gáp như thế!". Vương Nguyên trong lòng khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười. Cậu xem qua mấy tờ hóa đơn trên mặt bàn rồi xếp chúng gọn lại, sau đó đi ra khỏi phòng họp, gọi nhân viên tài vụ và Tiểu Hứa phụ trách hành chính trong công ty tới, dặn dò: "Kế toán Lương, giúp tôi xem chỗ hóa đơn của Trương tiểu thư, nếu không có vấn đề gì thì bồi thường tất cả cho chị ấy!"

Nghe Vương Nguyên nói thế, nhân viên tài vụ và Tiểu Hứa lộ rõ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt. Trong khi đó, Trương tiểu thư cười tươi như hoa, vắt hai chân lại rồi rung đùi, nói với Vương Nguyên: "Đúng là tôi đã nhìn không ra, cậu rất có dáng làm chủ doanh nghiệp đấy!"

"Trương tiểu thư quá lời rồi!". Vương Nguyên mỉm cười rồi quay sang bảo Tiểu Hứa: "Tiểu Hứa, giúp tôi gọi điện cho luật sư Vương, hỏi bố tôi xem muốn tố cáo người khác tội quấy rối tình dục thì thủ tục như thế nào! Sau đó, cô chuẩn bị tài liệu để khởi kiện, tốt nhất làm xong trong chiều nay, để chúng ta còn mang đơn kiện tới chỗ làm của chồng Trương tiểu thư nữa. Nếu tôi nhớ không nhầm thì anh ta là phó tổng giám đốc của một công ty bất động sản nào đó."

Trước đây, bố Vương Nguyên là luật sư (không nổi tiếng cho lắm), còn hiện nay, ông đã nghỉ hưu, khá nhàn rỗi nên đồng ý làm cố vấn pháp luật cho công ty của con trai. Mấy năm không có vụ việc nào khiến ông phải bận tâm thì bây giờ, chuyện này sẽ là cơ hội ngàn năm có một để lão nhân gia thể hiện pháp lực cao cường của mình. Dặn dò nhân viên như thế nhưng thực ra, Vương Nguyên không hề có ý khởi kiện mà chỉ muốn cho Trương tiểu thư cực phẩm đó một bài học. Cậu biết quan hệ của chị và chồng không được tốt, nếu để chồng biết được chuyện xấu xa này thì chắc chắn chị ta sẽ gặp rắc rối lớn. Để đối phó với hạng người đê tiện, hạ lưu thì phải dùng những cách đê tiện hạ lưu thôi.

Nghe xong chỉ thị của Vương tổng, hai mắt Tiểu Hứa sáng rực lên, đầu gật lia lịa: "Dạ, dạ."

Trương tiểu thư thì sắc mặt trắng bệch đi, nhìn Vương Nguyên chằm chằm với ánh mắt như tóe lửa: " Cậu có ý gì đây? Định uy hiếp tôi sao?"

Vương Nguyên lạnh lùng nói: "Tôi đâu dám, tôi chỉ làm theo đúng nguyên tắc thôi. Nếu Trương tiểu thư đã nhận được tiền bồi thường của bên chúng tôi thì tôi cũng phải làm điều gì đó để bảo vệ tính mạng và lòng tự tôn cho các nhân viên của tôi chứ!"

"Thì ra cậu là một con sói mắt trắng [2]."

"Cụm từ "sói mắt trắng" không dùng ở đây được! Chị có thể gọi tôi là "Hổ mặt cười [3]!"

[2] Chỉ con người tàn nhẫn, hung ác

[3] Chỉ người khẩu phật tâm xà, bề ngoài cười nói vui vẻ nhưng bụng dạ độc ác.

"Được thôi, muốn nhờ pháp luật phân xử thì tôi theo cậu đến cùng. Tôi không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy đâu. Tôi phải chống mắt xem liệu sau này, có còn ai dám gọi công ty Đại Chúng Bảo Khiết của cậu đến phục vụ nữa không?"

"Tiểu Hứa, tiễn Trương tiểu thư về! Trương tiểu thư, đi đường cẩn thận, đừng để cái chân còn lại cũng bị sái nốt nhé!". Vương Nguyên mỉm cười.

"Không cần các người tiễn!". Trương tiểu thư hậm hực nói rồi tập tễnh bước ra.

Tiểu Hứa lo lắng hỏi: " Vương tổng, liệu có việc gì không?"

Nụ cười trên môi vụt tắt, Vương Nguyên quay sang nói với Tiểu Hứa: "Cô yên tâm, sẽ không sao đâu! Vương tiểu thư nói cứng như vậy cho đỡ mất mặt thôi, chứ thực ra, chị ta không dám làm to chuyện này đâu. Cô giúp tôi ra một thông báo nhé, nội dung như sau: Thứ nhất, không để nhân viên mới đi phục vụ các khách hàng khó tính, việc này sẽ do người quản lý của các bộ phận điều nhân viên thích hợp đi. Thứ hai, dù khách hàng có ăn nói khó chịu đến đâu thì nhân viên cũng tuyệt đối không được cãi cọ, ra tay với họ. Nếu khách hàng thực sự quá đáng thì hãy gọi 110, báo cảnh sát. Chắc ai cũng biết cách rút di động ra, gọi ba số đó phải không? Nếu không kiềm chế được mà làm khách hàng bị thương thì nhân viên đó sẽ bị trừ tiền thưởng của tháng. Sự việc lần này, Tuy rằng Trương tiểu thư hành xử vô liêm sỉ thật nhưng việc Tuấn Khải đẩy chị ta ngã là không đúng, thế nên cô bảo phòng Tài vụ cắt thưởng tháng này của anh ta giúp tôi! Thứ ba, dì Vi và dì Tiết cãi nhau với khách hàng, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của công ty, nhưng xét thấy hai dì làm vậy để bảo vệ Tuấn Khải không bị người khác xâm hại nên chỉ bị cảnh cáo. Sau này, nếu lại có người đôi co với khách hàng thì người đó sẽ bị xử phạt theo đúng quy định của công ty. Thứ tư, liệt người phụ nữ béo ịch vừa rồi, công ty chị ta và công ty chồng chị ta vào danh sách đen, chúng ta sẽ không nhìn mặt và không phục vụ họ nữa. Yêu cầu tất cả mọi người, kể cả những người đang làm việc ở ngoài, đọc xong thông báo rồi mới về nhà cho tôi!"

(2)

Lúc quay về công ty, Tuấn Khải trông thấy mọi người đang đứng trước bảng thông báo ở đại sảnh, rôm rả thảo luận chuyện gì đó. Tả Tiểu Dũng bước tới, vỗ vai anh và nói: " Tuấn Khải, hôm nay, Boss nổi giận vì cậu đấy! Tháng này cậu bị cắt thưởng rồi."

Tuấn Khải đọc xong thông báo, cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Anh mím chặt môi, nhìn chằm chằm vào chữ kí như rồng bay phượng múa của Vương Nguyên trên tờ thông báo, ngây người ta. Mãi cho tới khi tất cả mọi người trong công ty đã đi về hết, anh mới định thần lại rồi vào phòng, thay quần áo.

Khi bước ra, Tuấn Khải nhìn thấy một chàng trai mặc chiếc áo màu xanh da trời nhạt đang đứng trước cửa thang máy. Đó là Vương Nguyên.

Cậu chậm rãi đi lại phía anh. Sau một lúc cúi đầu, mím môi cậu mới lên tiếng: "Hôm qua, tôi không hề biết về việc anh đến làm ở nhà Trương tiểu thư. Tôi đã hỏi người quản lý, anh ấy nói tính khí anh hiền hòa nên dù Trương tiểu thư có làm khó thế nào, anh cũng sẽ không tức giận, để anh đi chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ lại khiến anh rơi vào tình huống khó chịu ấy. Tôi thay mặt cho toàn thể công ty và cá nhân tôi xin lỗi anh."

Tuấn Khải không nói lời nào.

Vương Nguyên nói tiếp: "Xin lỗi là một chuyện, còn việc anh làm lại là chuyện khác. Cho dù là vì lý do gì thì anh cũng không nên đẩy khách hàng. Chính tôi đã đưa ra quy định đó, không có quy định thì công ty sẽ loạn lên mất. Khách hàng là Thượng đế. Chúa Giêsu đã dạy rằng khi bị người ta đánh vào má phải của mình, chúng ta phải đưa nốt má trái cho họ đánh. Làm nhân viên vệ sinh thì phải biết nén giận, nhẫn nhịn. Có lẽ trong lòng anh thấy không phục với cách giải quyết của tôi, hoặc là khinh thường suy nghĩ của tôi, nhưng đến khi không còn cái gì để ăn thì anh sẽ không thấy như vậy nữa đâu. Biết tiến biết lùi mới là đại trượng phu. Tháng này, anh sẽ bị cắt thưởng. Anh có ý kiến gì không? Nếu có thì cứ việc nói ra!"

Tuấn Khải đợi Vương Nguyên nói hết rồi mới bảo: "Nếu có ý kiến gì thì tôi sẽ trực tiếp cầm dao đến gặp cậu."

Vương Nguyên mím chặt môi, nhớ lại lúc ở bãi rác và hồi mới ở nhà cậu, anh thường dùng dao uy hiếp cậu như một kẻ chưa tiến hóa vậy. Bây giờ thì khác hẳn, anh đã có thể lặng lẽ nghe cậu nói nhiều đến thế.

"Ừm, bởi vì tiền thưởng của anh đã bị cắt nên tôi quyết định miễn tiền thuê nhà tháng này cho anh, ngoài ra sẽ bao anh tiền ăn một tháng, bao cả ba bữa sáng, trưa, tối. anh nghĩ sao?". Cậu hi sinh đến mức độ này là quá giới hạn chịu đựng rồi. Chi phí ăn ở một tháng ấy cao hơn rất nhiều so với tiền thưởng của anh đấy!

Tuấn Khải từ từ nhếch khóe miệng lên, nhìn cậu bằng đôi mắt như phát sáng.

Ngoại trừ tiếng cười lạnh lẽo, cô liêu tối qua, đây có thể được xem là nụ cười thứ hai của anh.

Lúc mỉm cười, thực sự trông Tuấn Khải rất đẹp trai!

Sau sự việc của Trương tiểu thư, Vương Nguyên đã nghĩ thông suốt nhiều điều. Những chuyện không thể tránh né được thì đừng nên tránh né nữa. Nếu đã thực sự đắm chìm trong tình yêu thì cố gắng phủ nhận chỉ là chuyện không tưởng. Trái tim căn bản không thể do mình muốn kiềm chế là kiềm chế được, muốn điều khiển là điều khiển được, vậy thì việc gì mà phải khổ sở trốn tránh, ép buộc nó đến mức đau đớn như thế?

Cậu thậm chí đã quên mất giao hẹn của mình vào hai tháng trước, đó là chỉ phép anh ở nhà cậu một tháng tồi sẽ tiễn anh lên đường. Không những thế, dù đã trò chuyện với cô giáo Đỗ hai, ba chục lần qua email nhưng chưa lần nào cậu nhắc đến chuyện của anh để cô giáo về nước, đón anh sang Mỹ. Ngay cả khi bố mẹ gọi điện đến, hối thúc đi xem mặt, cậu cũng tìm đủ mọi cách để từ chối.

Cậu không thể chê trách anh ở bất cứ điểm gì, ngoại trừ hai lần anh chưa được cậu đồng ý mà đã cưỡng hôn cậu. Cậu những tưởng mình sẽ chối bỏ nụ hôn của anh, song thực tế lại không phải như vậy. Thậm chí có đôi lúc, cậu còn suy nghĩ lung tung, như khi bôi thuốc cho anh chẳng hạn. Có nhiều chỗ không bị thương nhưng vẫn bị cậu thoa thuốc lên. Nhìn phía sau, trông anh hơi gầy, khi sờ vào mới thấy lưng anh toàn là các thớ thịt chắc nịch. Cậu rất thích cảm giác được chạm tay lên đó.

Mỗi sáng thức dậy, cậu đều ăn bữa sáng do anh tự tay làm, sau khi tan ca, hầu như tối nào cậu cũng được thưởng thức những món đặc sản của các nước. Tuy rằng không phải bao giờ anh cũng nấu nướng tuyệt hảo như ngoài nhà hàng nhưng tay nghề của anh đang tiến bộ từng ngày, không ngừng được nâng cao. Sự chăm sóc giản dị đó là điều mà trước nay, cậu chưa bao giờ có được.

Càng ngày, cậu càng ỷ lại vào anh nhưng lại không biết rằng anh có ý nghĩa như thế nào. Đến khi nhìn thấy tấm giấy anh để lại, hoảng hốt xông vào thư phòng, cậu mới nhận ra anh quan trọng đến thế và tự tận đáy lòng, cậu không hề muốn anh ra đi.

Cậu biết rằng mình đã yêu anh một lần nữa, nếu tất cả đều là ý trời thì cậu đành chấp nhận mà thôi. Từ bây giờ, cậu sẽ không trốn tránh nữa, chỉ cần sống bên anh một cách vui vẻ là được rồi. Trái tim có bị tổn thương hay không là chuyện không thể lường trước được, thế nên cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi!

Vote vote vote vote :(( Đừng đọc chùa đi các bạn eiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro