Chương 13: Món quà đầu tiên đến từ địa ngục (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Món quà đầu tiên đến từ địa ngục


"Đi thôi, đến siêu thị mua thức ăn! Hôm nay, anh thích mua cái gì cũng được hết, tôi chi tiền. Nhưng anh phải nấu cho tôi ăn đấy!". Cậu vỗ nhẹ lên vai anh, cảm giác này thật tuyệt vời.

Tuấn Khải mím chặt môi, không nói lời nào, đưa tay nhấn nút thang máy.

Lúc quay sang nhìn Vương Nguyên, anh khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười thoáng qua như có như không nhưng cậu vẫn nhận ra được. Cậu bèn nói: "Muốn cười thì cứ cười đi! Nhìn anh cười, người khác sẽ cảm thấy yêu đời hơn". Đừng bao giờ như tối qua, cười điệu cười của Thần Chết nữa nhé!

Thấy Tuấn Khải chẳng thèm để ý đến mình, Vương Nguyên cắn môi, trong lòng thầm nghĩ: "Phải chăng anh ấy cảm thấy mình quá nhiều lời?"

Cậu lái xe đến siêu thị ở gần nhà. Đi qua vài con đường, Vương Nguyên thấy một chiếc Toyota màu đen cứ bám theo xe cậu. Cậu nghĩ, có khi họ định vượt lên trước, bèn bật đèn tín hiệu lên rồi chuyển sang làn đường khác, nhường đường cho họ. Nhưng chiếc xe đó không vượt lên mà chạy chậm lại, chẳng bao lâu sau cũng chuyển làn đường giống cậu. Vương Nguyên liền nghĩ, chắc người lái xe đang nói chuyện điện thoại, nên chẳng để ý đến chiếc xe đằng sau nữa.

Khi xếp hàng chờ đỗ ở bãi đỗ xe, vô tình nhìn qua gương chiếu hậu, Vương Nguyên phát hiện ra chiếc xe Toyota màu đen lúc nãy đang ở đằng sau xe cậu.

" Tuấn Khải này, anh có cảm thấy chiếc xe Toyota màu đen phía sau nãy giờ vẫn đi theo chúng ta không?". Cậu nhìn sang Tuấn Khải, cánh tay anh đang áp sát vào cửa sổ xe, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, đôi mày cau lại, không biết đang suy nghĩ điều gì mà vẻ mặt anh lúc này nhìn vô cùng đáng sợ, hình như anh cũng chẳng biết cậu vừa hỏi gì nữa. Cậu bèn lay nhẹ tay anh: "Này, anh đang nghĩ gì thế?"

"Hả? Không có gì! Cậu nói gì cơ?". Bây giờ, Tuấn Khải mới lấylại được thần trí, hấp tấp hỏi lại.

"Tôi nói là anh có cảm thấy chiếc ô tô Toyota mày đen đằngsau vẫn luôn theo sát chúng ta không. Lúc mới ra khỏi công ty, tôi đã nhìn thấy chiếc ô tô này rồi. Tôi còn cố tình nhường đường cho nó nữa, vậy mà không ngờ nó theo chúng ta tới tận đây. Chắc mọi chuyện không trùng hợp đến mức đấy đâu nhỉ?"

Tuấn Khải không quay đầu lại nhìn chiếc xe Toyota màu đen mà Vương Nguyên đang nhắc đến, anh chỉ quan sát qua gương chiếu hậu. Ngay khi rời khỏi công ty chưa được bao xa, anh đã phát hiện chiếc xe này đang theo dõi mình. Trong đầu anh bất giác hiện lên một suy đoán vô cùng đáng sợ!

Tuấn Khải ngồi thẳng người lên, thái độ vô cùng nghiêm túc nói với Vương Nguyên: "Có lẽ là do trùng hợp thôi. Cậu cứ lái xe cho thật tốt là được rồi. Không có gì đâu."

"Cũng có thể là do tôi đã nghiêm trọng hóa vấn đề". Vương Nguyên gật gật đầu.

Từng chiếc, từng chiếc ô tô nối đuôi nhau tiến vào bãi đỗ, chẳng bao đã đến lượt xe của Vương Nguyên. Đến tầng đỗ xe thứ hai, cậu tìm được chỗ trống, từ từ lái xe tới đó, sau đó tắt máy, cầm theo chiếc túi xách của mình rồi bước xuống xe. Cậu còn chưa kịp nhìn ngó gì thì đã bị ai đó kéo về phía sau. Cậu quay đầu lại, thì ra là Tuấn Khải. Anh đã ra khỏi xe từ lúc nào, vẻ mặt đang rất cau có.

"Anh làm sao thế?". Vương Nguyên vừa nói vừa dứt thì Tuấn Khải đã kéo mạnh cậu vào lòng mình. Đôi tay anh giữ chặt hai bên má cậu, ép cậu nhìn vào đôi mắt đen láy, sâu thẳm của anh.

"Trên mặt em có thứ gì đó, để tôi thổi giúp cho. Nhắm mắt lại!". Giọng anh trầm trầm, dịu nhẹ như làn gió, đầy mê lực.

Cử chỉ thân mật, đột ngột này khiến trái tim Vương Nguyên đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu vừa mới nghĩ thông tất cả nhưng không lường trước được mọi chuyện sẽ diến biến nhanh đến thế. Ở nơi công cộng mà làm những hành động kiểu này thì sẽ ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố mất!

Nghĩ trong đầu như vậy nhưng Vương Nguyên vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại và hỏi anh: "Có thật là trên mặt tôi có thứ gì đó không? Lúc nãy, khi ngồi trên xe, tôi thấy có cái gì đâu nhỉ?". Rõ ràng là lúc đợi đèn đỏ, cậu đã soi gương một lần mà chẳng phát hiện ra cái gì bất thường trên mặt cả.

Anh chỉ thổi có hai lần rồi thôi. Cậu bèn hỏi: "Anh thổi xong chưa?"

Không thấy anh trả lời, Vương Nguyên liền mở mắt ra, lúc đó mới biết Tuấn Khải hoàn toàn không nhìn cậu mà đang ngó về phía sau lưng cậu. Vương Nguyên định quay đầu lại xem rốt cuộc anh đang nhìn cái gì thì nghe thấy tiếng anh thầm thì: "Đừng quay đầu lại!"

Cậu nhìn anh chăm chú, thì thào hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Anh nhìn cậu, đưa tay vuốt nhẹ đôi môi hồng thắm của cậu và nói: "Không có chuyện gì đâu."

Hai má đỏ bừng lên, nóng ra như bị thiêu đốt, Vương Nguyên véo cho anh một cái vào eo rồi nói: "Những lời cảnh cáo của tôi tối qua, anh quên rồi hả?. Đúng là vừa khô da, liền sẹo đã quên đau!

Đối với anh, cái véo của Vương Nguyên chỉ như muỗi đốt.

Anh ôm cậu thật chặt, dí sát vào mặt cậu, thì thầm: "Mắt nhìn thẳng về phía trước, đừng quay đầu lại, luôn giữ nụ cười trên môi!"

Anh đang ở rất gần nên nhiệt độ trên má cậu từ nãy đến giờ vẫn chưa hạ được. Cậu hỏi khẽ: "Bộ dạng của anh thần bí như vậy, tôi cười sao nổi chứ? Lẽ nào anh định bảo tôi nhìn vào thang máy mà cười ngốc nghếch hả?". Trực giác mách bảo rằng nhất định đang có chuyện gì đó nên cậu không dám nói to như lúc bình thường.

"Tôi muốn ăn tôm,còn em thì sao? Trưa nay, các đồng nghiệp mời tôi ăn tôm Dương Tứ [4"> , mùi vị của món đó rất ngon, tôi nghĩ mình hoàn toàn có thể nấu được". Anh thân mật ôm lấy vai cậu.

[4"> Là một món ăn nổi tiếng của Trung Quốc

Thế là Vương Nguyên đã bị đánh lạc hướng thành công, cậu cười tít mắt, sung sướng reo lên: "Thật không đấy?"

"Tất nhiên."

Tuấn Khải này, tôi nghĩ tôi nên mở một nhà hàng rồi thuê anh làm đầu bếp, anh thấy thế nào?"

"Không được, vì tôi chỉ muốn nấu thức ăn cho mình, không nấu cho bất cứ người nào ngoài em cả". Anh nói không to lắm nhưng những người bước ra từ thang máy đã nghe thấy hết, ai nấy quay ra nhìn Vương Nguyên và mỉm cười chúc phúc.

Cho rằng Tuấn Khải đang cố tình làm các hành động thân mật, nói những lời có cánh trước đám đông để cậu vui nhưng Vương Nguyên vẫn không giấu nổi cảm giác hạnh phúc, cậu mím chặt môi, cúi đầu, len lén cười mà không biết rằng những lời anh nói đều là thật lòng. Anh thực sự chỉ muốn nấu cho một mình Vương Nguyên ăn, mỗi lần chứng kiến vẻ mặt sung sướng, hớn hở của cậu khi nếm các món ăn do đích thân anh làm,anh lại cảm thấy vui lây.

Hai người lựa chọn nguyên liệu rất kĩ. Vì muốn ăn ngon mà Vương Nguyên không sợ bị tôm kẹp vào tay. Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe chở hàng đã bị họ chất đầy ắp toàn đồ ăn, thức uống và các vật dụng linh tinh khác.

Lúc đến quầy thu ngân, Vương Nguyên đang định rút ví ra thanh toán thì bị Tuấn Khải ngăn lại: "Số tiền cậu để ở nhà vẫn chưa dùng hết."

"Có thật không?". Vương Nguyên hỏi lại, đúng là cách đây hơn một tháng, cậu đã để ở nhà năm trăm đồng, nhưng trong một thời gian dài như thế,làm sao anh có thể không tiêu hết bằng ấy tiền nhỉ?

Đợi đến khi cậu suy tính xong xuôi thì Tuấn Khải đã trả tiền hết mọi thứ từ lúc nào rồi. Anh lẳng lặng đẩy xe đi trước. Vương Nguyên vội chạy theo, nói với lên: "Năm trăm đồng đó phải dùng hết từ lâu rồi chứ!"

"Chưa hết". Tuấn Khải nhẹ nhàng đáp lại rồi tiếp tục đẩy xe hàng ra ngoài. Sau khi dùng thử thứ thuốc anh đưa, Alice đã gửi anh một khoản tiền lớn để mua bản quyền công thức điều chế thuốc. Ban đầu, Tuấn Khải không đồng ý, nhưng sau nhiều lần chị ấy đến gặp và nói chuyện với anh về tácdụng của loại thuốc đó, anh cũng chấp nhận. Khi Tuấn Khải bắt gặp Vương Nguyên ở nhà hàng Sắc Vị Thập Toàn cũng là lúc anh và Alice đang thảo luận lần cuối cùng về bản hợp đồng. Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa quyết định dứt khoát về việc có đến làm ở công ty B&G hay không.

"Vẫn chưa dùng hết số tiền ấy sao?". Vương Nguyên mải lẩm bẩm và tính toán một lần nữa trong đầu mà không nhìn thấy Tuấn Khải đã đi vào thang máy. Đến khi nhận ra điều đó, cậu lại vội đuổi theo anh, hét lớn: "Này, đợi tôi một chút! Sao anh cứ đi nhanh như thế chứ?"
Tuấn Khải xếp hết đồ vào trong cốp rồi mở cửa xe, ngồi ở ghế cạnh tay lái. Vương Nguyên cẩn thận nhìn ngó tứ phía, khi không nhìn thấy ai khả nghi nữa mới lên xe.

Vừa ngồi xuống, cậu lập tức hỏi: "Rốt cuộc thì vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"

"À, chẳng có gì hết. Không phải lúc trước, cậu nói là có một chiếc xe Toyota màu đen cứ bám theo chúng ta sao? Thế nên khi nãy, tôi phải đứng quan sát tình hình xem thế nào. Trong mấy bộ phim Hàn, người ta đều làm như vậy còn gì?" Tuấn Khải áp tay vào cửa xe, chống cằm đáp.

"Hừ, anh được lắm, rất thông minh là đằng khác! Sau này, anh xem ít mấy bộ phim Hàn đó đi, tôi xin anh đấy! Xem nhiều chỉ tổ trí tuệ càng ngày càng sụt giảm". Nghe Tuấn Khải ngụy biện mà Vương Nguyên chẳng biết mình nên khóc hay nên cười nữa. Những cử chỉ thân mật lúc nãy chắc chắn là do anh đã tính toán từ trước rồi, có cảnh cáo cũng vô tác dụng.

Nhìn xem, cậu đã bị đánh bại hoàn toàn bởi mấy bộ phim Hàn vạn năng ấy.

Suốt đường về, Tuấn Khải vẫn giữ nguyên tư thế từ lúc mới lên xe, luôn ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ. Nhìn qua gương chiếu hậu, Vương Nguyên có thể thấy được khuôn mặt đang cau có của anh, khác hoàn toàn so với thái độ thoải mái trước đó. Cậu cau mày hỏi: "Thực sự không có gì thật chứ?"

Câu hỏi của Vương Nguyên khiến Tuấn Khải lập tức lấy lại thần trí, anh vội đáp: "Thực sự không có gì mà. Cậu chú ý lái xe đi!"

Anh không muốn nói thật thì cậu cũng chẳng thể hỏi thêm câu nào nữa, đành cắn nhẹ môi rồi tiếp tục lái xe.

(3)

Cuối cùng cũng sắp về đến nhà.

Trong thang máy, Vương Nguyên đưa các thứ cho Tuấn Khải cầm để rảnh tay lục túi xách tìm chìa khóa. Nhưng anh đã nhanh chóng lấy chùm chìa khóa của mình từ túi quần ra, đưa cho cậu. Vương Nguyên cầm lấy rồi nhìn Tuấn Khải, cười ngốc nghếch. Trước đây, cậu đã từng đọc một bài báo viết rằng: đàn ông trước khi đến cửa nhà thì đã cầm sẵn chìa khóa, còn phụ nữa phải đến trước cửa nhà rồi mới bắt đầu tìm kiếm nó. Vương Nguyên thấy họ viết có lí nên rất muốn sửa đổi bản thân, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thay đổi được gì.

Vừa bước vào trong thang máy, cậu đã nhìn thấy trước cửa nhà có đặt một chiếc hộp rất đẹp, giống như quà sinh nhật của ai đó.

"Lạ thật, tôi đâu có gọi thức ăn sẵn. Là ai tặng mình nhỉ? Anh nhìn xem, cách bọc thật tinh tế". Vương Nguyên ngồi xổm, cầm hộp quà lên ngắm nghía.

Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, bỗng phát hiện ra một con ruồi đang vo ve ở gần đó, anh chợt ngộ ra một điều,liền hét lên: "Đừng bóc ra!"

Nhưng Vương Nguyên đã bóc hộp quà ra rồi.

"Á!" Chiếc hộp trong tay cậu rơi bộp xuống đất. Vương Nguyên ôm lấy đầu, hét thất thanh rồi ngồi phịch xuống.

Trông thấy thứ đựng trong chiếc hộp. Tuấn Khải ngồi ngay xuống, ôm Vương Nguyên vào lòng, bịt hai mắt cô lại, không ngừng vỗ về: " Nguyên Tử, không sao đâu. Đừng sợ, có tôi rồi mà. Đừng sợ, không sao đâu..."

Nhìn chiếc hộp được bọc rất đẹp bằng lớp giấy hào nhoáng và thứ để trong đó, đúng là thiên đường và địa ngục. Trong chiếc hộp có xác của một con mèo trắng, trên bộ lông trắng muốt lưu lại rất nhiều vết máu, mắt nó nhắm nghiền,tứ chi co quắp, dựng thẳng lên trời; đặt bên cạnh là một đống thịt bầy nhầy, những nội tạng dính máu được xếp gọn gàng, máu đã khô lại. Phần bụng của con mèo chết đã được khâu lại bằng chỉ một cách khéo léo. Con mèo đó vẫn chưa bốc mùi hôi thối, chứng tỏ nó đã được xử lý rất tinh vi.

Tuấn Khải đậy chiếc hộp lại.

Một xác mèo đã được rút hết nội tạng ra, lời cảnh báo rõ ràng như vậy, anh biết những gì phải tới cuối cùng cũng tới rồi, có điều, anh không nghĩ là nó sẽ đến nhanh như thế, mới có hai tháng ngắn ngủi thôi.

Anh nhẹ nhàng vỗ vào lưng Vương Nguyên rồi nói: " Nguyên Tử, không sao đâu, có tôi ở đây, em đừng sợ! Chắc là có người muốn trêu chọc chúng ta hoặc là gửi nhầm địa chỉ thôi.Nào, đứng dậy, đi vào nhà nào!"

Vương Nguyên ôm chặt lấy Tuấn Khải, khóc nức nở: "Hu hu...Ai lại đùa quái ác như thế này chứ? Thật là tàn nhẫn...Hu hu...Tiểu Khải, tôi buồn nôn quá, dạ dày tôi đang khó chịu lắm...Hu hu..."

"Đừng sợ, đứng dậy nào, chúng ta vàonhà trước rồi tính!" Tuấn Khải kéo tay Vương Nguyên, định dìu cậu vào, nhưng do quá hoảng loạn, sợ hãi nên chân cậu gần như tê dại, không thể đứng lên nổi. Thấy thế, Tuấn Khải lập tức bế bổng cậu vào nhà.

Vừa được đặt lên giường, Vương Nguyên liền bụm miệng, bước ngay xuống sàn rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn ọe một hồi lâu. Tuấn Khải không ngừng vỗ vỗ vào lưng Vương Nguyên để cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Lát sau, Vương Nguyên mềm nhũn người, dựa lưng vào Tuấn Khải. Anh lại bế cậu vào giường. Lúc anh chuẩn bị đi lấy một chậu nước nóng để lau mặt cho Vương Nguyên thì cậu nắm chặt lấy tay anh, run rẩy nói: "Anh đừng đi, tôi sợ lắm..."

"Tôi chỉ đi lấy nước để lau mặt cho em thôi". Anh thở dài, cau mày. Mới nhìn thấy một chú mèo chết mà Vương Nguyên đã khiếp sợ đến mức này, nếu sau này gặp phải những chuyện khủng khiếp hơn thì không biết cậu sẽ thế nào nữa.

Vương Nguyên lắc đầu nguầy nguậy, mất hết bình tĩnh, khóc mãi không thôi: "Tối nay, nhất định tôi sẽ không ngủ được. Tôi vốn sợ bóng tối từ nhỏ vì hồi còn bé, có một tối, tôi phải ngủ một mình ở nhà, rồi một con chó xông vào, làm tôi hoảng sợ, thế nên, đến tận bây giờ, ngay cả lúc ngủ, tôi cũng phải bật đèn. Anh có thấy không, còn mèo đó chết rất thảm, bị người ta moi hết nội tạng ra rồi xếp gọn gàng lại. Sao phải giết chết nó một cách tàn nhẫn như vậy? Đã thế còn đặt nó trong một chiếc hộp đẹp đẽ chứ! Trên thế giới này, sao lại có nhiều người biến thái đến thế? Tại sao lại giở trò đùa quái ác như vậy chứ? Tại sao chứ?"

Thì ra lúc ngủ, Vương Nguyên vẫn bật đèn là vì cậu sợ bóng tối. Muốn làm cho cậu tỉnh táo lại nên anh nắm chặt lấy đôi vai cậu, nói lớn:" Vương Nguyên, em hãy nghe tôi nói này, không có chuyện gì đâu. Người ta chỉ muốn trêu chọc em thôi."

Cậu hít một hơi thậtsâu: "Tôi thường thấy trên ti vi, người ta đặt xác mèo, xác chó trước cửa nhà một người để trả thù người đó. Nhưng tôi chưa đắc tội với ai bao giờ, tại sao họ lại đặt nó trước cửa nhà tôi chứ?...hu hu...Tôi phải báo cảnh sát..."

"Báo cảnh sát chẳng có tác dụng gì đâu. Nếu người ta đã rắp tâm hãm hại thì dù cảnh sát có tới cũng chưa chắc đã điều tra ra. Đừng khóc nữa, có tôi ở đây rồi, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì nữa đâu. Tôi ra nấu ít cháo, em nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc đi! Lát nữa tắm nước nóng, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn thôi".

Nói xong, Tuấn Khải đi vào nhà tắm, vò khăn dưới nước nóng rồi quay lại phòng, lau sạch những giọt lệ còn đọng lại trên mặt Vương Nguyên. Cậu nhắm mắt lại, nước mắt vẫn tuôn rơi, cứ ôm chặt lấy cánh tay anh, không nỡ rời xa.

Anh thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên bàn tay cậu, lúc này, cậu mớic hịu buông tay ra.

Tuấn Khải đi ra hành lang, nhặt hết chỗ đồ đạc đặt ngoài đó từ nãy, mang vào nhà, rồi lại quay ra, định đem xác con mèo đi xử lí. Đúng lúc ấy, người hàng xóm ởnhà đối diện vừa về đến cửa, nhìn thấy anh thì gật đầu chào rồi mở cửa khóa, bước vào nhà mình. Anh thở phào, may mà người đó không phát hiện ra điều gì khác thường. Lúc Tuấn Khải đang gói chiếc hộp lại thì một tờ giấy rơi ra. Anh cúi xuống, nhặt tờ giấy đó lên xem, một dòngchữ màu đen đập vào mắt: "Nó đã vĩnh viễn nhắm mắt mà không hề đau đớn dưới dao phẫu thuật. Tặng cậu món quà đầu tiên đã tận tâm chuẩn bị".

"Món quà đầu tiên", nghĩa là vẫn còn những món quà thứ hai, thứ ba nữa...

Vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay, dường như Tuấn Khải nghe thấy tiến cười man rợ, khoái trá của Cổ tiên sinh văng vẳng bên tai.

Anh đem chiếc hộp vào trong nhà, đặt nó ở cửa, đi rửa sạch tay rồi vào phòng Vương Nguyên. Xem ra cậu đã bình tĩnh lại, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đang mấp máy như đang lẩm bẩm điều gì đó.

Anh ngồi ở thành giường, cầm tay Vương Nguyên lên và đặt một nụ hôn nhẹ vào đó, dịu dàng nói: "Cứ yên tâm mà ngủ đi một lúc, không có chuyện gì đâu. Đợi em ngủ rồi,tôi sẽ ra ngoài, tìm một chỗ để chôn con mèo đó, em không cần lo lắng nữa."

Vương Nguyên nắm chặt lấy tay anh, khẽ gật đầu.

Đến khi nghe thấy nhịp thở đều đều của cậu, anh mới nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra, đặt xuống giường, đắp chăn lại cho cậu rồi nhón chân đến chỗ công tắc, bật đèn trong phòng lên. Khóa cửa ra ban công và tất cả cửa sổ, kéo hết rèm cửa lên, xongxuôi mọi thứ. Tuấn Khải mới yên tâm. Cầm theo dụng cụ và chiếc hộp, anh nhẹ nhàng rời khỏi nhà.

Màn đêm sắp bao trùm lên thành phố, anh chẳng dám đi đâu xa vì sợ rằng khi tỉnh dậy, không thấy anh đâu, Vương Nguyên sẽ càng sợ hãi.

Tuấn Khải chọn vườn hoa ở phía Tây Nam khu nhà vì thường ngày, lượng người qua lại đó ít hơn nhiều so với những vườn hoa khác ở xung quanh đây. Thời điểm này vừa hay lại trùng vào giờ ăn tối của các gia đình nên chắc chắn sẽchẳng có ai ra đấy làm gì. Hơn nữa, trong vườn hoa đó còn có một cây đào xum xuê cành lá, anh hi vọng linh hồn chú mèo đáng thương này có thể an nghỉ ở nơi đây. Anh dùng xẻng đào một chiếc hố rồi chôn luôn cả chiếc hộp được bọc đẹp đẽ xuống đó. Sau khi gạt bằng miệng hố, đứng cầu nguyện cho con vật xấu số một lúc, anh mới rời khỏi.

Về đến nhà, Tuấn Khải liền cất dụng cụ đi, rửa tay sạch sẽ rồi qua phòng Vương Nguyên để xem cậu thế nào. Cậu vẫn đang ngủ, anh bèn đắp lại chăn cho cậu, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài, vào bếp nấu cháo.

Anh nhớ lại bản tin thời sự chiếu trên ti vi cách đây không lâu về việc cảnh sát thành phố đã phá được một đường dây buôn bán người quy mô lớn. Trong số những người bị bắt, may mắn làm sao anh không thấy giáo sư Vương ở đó, tuy nhiên những nghi can đều là hàng tép riu, điều này đồng nghĩa với những tên ác nhân thực sự đã trốn thoát. Việc Cổ tiên sinh gửi cho anh món quà này không chỉ chứng tỏ rằng bọn chúng đã tìm được khu căn cứ mới an toàn hơn mà còn ám chỉ: người bị xử lý tiếp theo sẽ là anh.

Cháo đã nấu xong nhưng Vương Nguyên chưa tỉnh dậy, Tuấn Khải nhìn cậu ngủ thật yên bình nên không nhẫn tâm đánh thức. Nhưng lại nghĩ, biết đâu khi thức dậy, Vương Nguyên vẫn còn sợ hãi thì sao, anh bèn chuyển hết chăn nệm sang phòng cậu.

Lúc nằm xuống, trong đầu anh là cả một khoảng hỗn loạn.

Chuyện gì phải đến cũng đã đến rồi, có điều anh không thể để Vương Nguyên bị liên lụy hay phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.

---------------------------------------------------------------------------------

Chap sau có H nheeeee :"> nhẹ hều àh :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro