Chương 131: Sơ suất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Trẫm học cho ngươi xem]

—–o0o—–


Lương Diệp coi đó như một lời khen, nóng lòng muốn thử: "Đêm nay trẫm sẽ khiến ngươi mở mang tầm mắt."

Lòng bàn tay Vương Điền nâng cằm hắn lên, bị râu cọ vào có chút ngứa: "Mở mắt cái đầu ngươi ấy, cạo râu đi."

"Các tướng lĩnh trong quân đội đều sẽ để râu, trẫm thế này vẫn còn quá ngắn." Lương Diệp không biết đã trải qua những gì mà thẩm mỹ trở thành thế này, vui vẻ nói: "Trẫm muốn để râu dài và thật đẹp."

Kỳ thực, ở tuổi Lương Diệp, có rất nhiều người để râu, dù sao Lương Diệp tính cách luôn phản nghịch từ trong xương, không chỉ muốn để râu mà còn dám cạo trọc đầu, khi Vương Điền xuyên qua, gặp Lương Diệp lúc đó tóc của hắn ngắn giống y, cũng không cảm thấy có gì không đúng, dù sao nhìn hắn thế nào cũng rất đẹp trai.

Thỉnh thoảng không cạo râu vài ngày, vài sợi râu lún phún mọc lên đem lại cảm giác trưởng thành khác, nhưng khi Lương Diệp nói hắn muốn để râu dài, Vương Điền lại nghĩ ngay đến mấy lão già Yến Trạch, Văn Tông hay Hứa Tu Đức, cả người cảm thấy không thoải mái chút nào.

"Không được phép để râu." Vương Điền nghiến răng nghiến lợi nói.

"Trẫm là Hoàng đế, trẫm muốn để thì để, ngươi cũng để giống trẫm đi." Lương Diệp rất đắc ý, ý đồ kéo y cùng xuống nước.

Vương Điền càng không muốn hắn làm gì thì hắn sẽ càng làm, Vương Điền cũng có thể khiến hắn tức giận chỉ sau vài phút gặp y.

Lương Diệp nghiêng người định hôn y, nhưng cằm chợt cảm thấy lạnh lẽo.

Vương Điền không biết từ lúc nào lấy ra đao lá liễu trên người hắn, tức giận nói: "Nếu ngươi không cạo râu, thì đừng hòng hôn ta."

Lương Diệp hung ác nhìn y, cả người thể hiện sự kháng cự, hắn cũng không sợ lưỡi dao sắc bén kia đâm vào điểm yếu của mình mà tiến lên một chút, Vương Điền sợ làm hắn bị thương nên liền để tay cầm đao xa ra một chút.

Có lẽ là thấy Vương Điền không thích bộ râu mà mình đã dày công chăm sóc, Lương Diệp do dự vài giây giữa Vương Điền và bộ râu, cuối cùng vẫn là chọn Vương Điền: "Nếu ngươi không thích thì cứ cạo đi."

Con mẹ nó còn dám do dự chứ.

Vương Điền nhét đao lá liễu vào tay hắn, nhắm mắt làm ngơ, cũng không quá yên tâm chuyện lương thảo, muốn đi ra ngoài xem một chút, nhưng Lương Diệp đã nắm lấy cổ tay y, kéo lại.

Y ngồi lên đùi Lương Diệp, đao lá liễu lại nhét vào tay y.

"Ngươi làm." Lương Diệp lười biếng dựa lưng vào ghế, hai tay đặt lên ghế, giống như tên biến thái độc ác muốn ép buộc người vợ nhỏ của mình.

Trán Vương Điền nổi gân xanh, dùng khăn tay nóng đắp cho hắn một lúc, sau đó dùng đao lá liễu cạo râu cho hắn.

Vương Điền làm việc tỉ mỉ và kiên nhẫn, ngồi trên đùi Lương Diệp nên cao hơn hắn một chút, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào cằm hắn, động tác cũng rất nhẹ nhàng, Lương Diệp thoải mái nheo mắt lại, bàn tay lúc đầu để ở ghế không biết từ lúc nào sờ lên đùi y, bóp mạnh.

Vương Điền tay run một suýt chút nữa làm xước cằm hắn, nhướng mi cảnh cáo: "Ngồi yên đi."

Lương Diệp khịt mũi, ngừng làm mấy chuyện sàm sỡ.

Sau khi cạo râu xong, Vương Điền mới miễn cưỡng hài lòng, cuối cùng mới có cảm giác thực sự nhìn thấy Lương Diệp, vừa rồi y ở ngoài doanh trại trời tối, vì chất độc còn sót lại nên nhìn không rõ, chỉ cảm thấy Lương Diệp phơi nắng đen đi, nhưng lúc này đèn đuốc sáng trưng, lại cạo sạch sẽ bộ râu, mới có thể nhìn người một cách rõ ràng.

Hắn hơi đen đi chút, nhưng làn da hắn vốn trắng nên cũng không đen mấy, chuyển sang màu lúa mạch trông khỏe mạnh và đầy sức sống.

Vương Điển tạm thời hài lòng, sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi của Lương Diệp: "Được rồi, ta ra ngoài kiểm tra lương thảo."

Lương Diệp ôm eo y không cho động đậy, nheo mắt lại gắt gao nhìn y, giọng khàn khàn: "Lương thảo đã có người kiểm tra rồi."

Vương Điền đuôi lông mày khẽ động: "Vẫn để ta tự mình —chết tiệt! Lương Diệp!"

Ba tháng không gặp, Lương Diệp nghĩ tới y thôi đã thấy ruột gan cồn cào, mặc cho Vương Điền nói như thế nào, hắn cũng không có ý định buông tha người.

Vương Điền bị đè ở trước bàn, vốn quần áo chỉnh tề bị sờ soạng đến lung tung rối loạn, hơi thở có chút gấp gáp, cố gắng kìm nén âm thanh: "Lương Diệp... Tên khốn này..."

Lương Diệp từ phía sau ôm eo y, hôn lên tai y, cười nói: "Râu ngươi đã cạo sạch rồi, trước đây ngươi nợ trẫm hai lần, tổng cộng là mười lần."

Vương Điền bị thần thái vô liêm sỉ của hắn làm cho kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lương Tử Dục, ngươi... có biết xấu hổ hay không... khốn kiếp!"

Lương Diệp xoay người y lại, hôn lên khóe mắt đỏ hoe ướt át của Vương Điền, thưởng thức vẻ mặt từ hung ác chuyển dần sang sung sướng: "Trọng Thanh."

Vương Điền hơi thở gấp gáp, y siết chặt ngân giáp trên cổ tay (1) hắn, các khớp xương bởi vì dùng quá nhiều sức mà hơi trắng xanh, vì động tác của hắn y buộc phải ngẩng đầu lên, ánh nến mờ ảo phác hoạ cần cổ của y thành đường cong tuyệt đẹp.

............

Trong lều lớn chỉ có một bếp than đang đốt cháy, không tính là ấm áp, nhưng Vương Điền lại đổ một thân mồ hôi, trên người quần áo cũng không cởi, dính vào người cực kỳ khó chịu, nhưng Lương Diệp cố tình dựa sát vào y, thỏa mãn mà hôn lên bờ vai phiếm hồng của y.

Vương Điền mệt đến mức không cử động được ngón tay, Lương Diệp tên khốn nạn này ở trên giường chưa bao giờ biết "tiết chế", mặc dù Vương Điền so với hắn kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng ít nhất y vẫn có chút dè chừng hắn.

"Kêu nữa đi." Lương Diệp cởi áo giáp, nửa dỗ dành nửa lừa đảo: "Kêu lần nữa, trẫm sẽ buông tha ngươi."

"Cút đi." Vương Điền ngoài miệng chửi rủa, nhưng lỗ tai lại nóng bừng như muốn đốt cháy.

Lương Diệp tên khốn nạn này, thực sự không học được cái gì tốt.

"Ngươi quên rồi sao?" Lương Diệp ghé vào tai y, cười nham hiểm: "Trẫm nói cho ngươi nghe, ca ca à... nhẹ nhàng một chút đi."

Vương Điền muốn giết tên khốn này bằng thanh kiếm của mình.

Mặc dù trước đây Lương Diệp đã từng xem rất nhiều tập tranh Long Dương một cách công khai, Vương Điền cũng tận mắt nhìn thấy, chỉ có thể nói là khá hài lòng, Lương Diệp tuy khoác lác ồn ào như vậy, nhưng thực ra thuần khiết như một tờ giấy trắng, hành động thực tế về cơ bản đều học của Vương Điền, dù sao những lời nói mà Vương Điền cho rằng tình thú thì tên Bệ hạ này lại nói là hết sức hạ lưu, làm bẩn tai hắn.

Vương Điền tuy không nói ra, nhưng y rất hưởng thụ cảm giác dạy người từng chút một, đôi khi cảm giác khống chế không nằm ở vị trí ở trên hay ở dưới, Lương Diệp từ đầu đến cuối đều là học sinh giỏi.

Nhưng hắn vào quân đội mới chỉ ba tháng ngắn ngủi, tờ giấy trắng thuần khiết này đã bị bẩn đến mức khó coi.

Rốt cuộc là kẻ to gan lớn mật nào dám dạy Hoàng đế những thứ thế này!

Cảm giác bị Lương Diệp kiểm soát không phải là điều dễ chịu, Lương Diệp không thể khống chế được bản thân luôn khiến y... dễ dàng mất bình tĩnh.

Càng tệ hơn chính là —— y cảm thấy vô cùng kích thích.

Kích thích cái rắm! Lương Diệp cái thứ dơ bẩn này!

Vương Điền tức giận đẩy người ra, khàn giọng nói: "Đi tắm."

Lương Diệp biết y sạch sẽ, lười biếng nói: "Trong sa mạc lấy đâu ra nước dư thừa, đều là để cho quân lính uống hết rồi".

Sau đó hắn nhìn sắc mặt Vương Điền chuyển từ đỏ sang xanh, nhướng mày.

"Bệ hạ." Vương Điền ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, cơn giận vẫn chưa hết, một chân đá vào bụng hắn: "Lương thảo đã đưa tới rồi, ta sẽ về Đại Đô."

Lương Diệp bị đá cũng không tức giận, nắm lấy chân y, đặt lên bụng hắn chơi đùa, trêu chọc: "Bây giờ à?"

"Ngay bây giờ." Vương Điền khó chịu, rút chân lại.

Lương Diệp thở dài, xuống giường đeo ủng cho y.

Vương Điền thấy hành động của hắn có chút kinh ngạc, Lương Diệp thấy vậy khoe khoang: "Trẫm nghe nói trong dân gian, yêu thương thê tử sẽ đeo giầy cho người ấy, xót xa khi người ấy phải đi nhiều."

"... Đừng nghe mấy thứ vớ vẩn ấy." Vương Điền giật giật khóe miệng.

Lương Diệp nhéo nhéo bắp chân của y: "Nhưng thê tử của bọn họ rất nghe lời, luôn coi phu quân của mình là trên hết. Trẫm thương ngươi như vậy, ngươi nên phải biết đủ, về sau chỉ nghe lời trẫm nói mà thôi".

Vương Điền một chân dẫm lên vai hắn, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành: "Lương Tử Dục, ngươi có muốn nghe một chút ngươi đang nói nhảm gì không?"

Lương Diệp bị y dẫm cả ủng lên cũng không tức giận, men theo bắp đùi y mà sờ soạng: "Nếu không để trẫm rửa sạch chỗ đó cho ngươi trước, đều ướt hết cả – Ôi!"

Vương Điền nham hiểm nhìn hắn: "Lương Tử Dục, ngươi mẹ nó thử nói nữa xem".

Lương Diệp bị đánh vào đầu, lẩm bẩm: "Vương Điền, ngươi quả thực to gan bằng Trời rồi".

Mặc dù Vương Điền to gan nhưng Lương Diệp ăn no uống đủ nên miễn cưỡng có thể làm người, đêm hôm khuya khoắt mang theo người cưỡi ngựa ra khỏi doanh trại.

"Đi đâu vậy?" Vương Điền cảm giác gió lạnh thổi đầy mặt, tâm tình càng thêm xấu.

Lương Diệp quấn chặt người trong chiếc áo choàng của hắn nói: "Trẫm sẽ đưa ngươi đến một nơi tốt."

Ước chừng nửa canh giờ sau, Lương Diệp dừng lại trước một cái hang động.

"Nơi này có một suối nước nóng tự nhiên nhỏ." Lương Diệp đưa tay về phía y đang ngồi trên ngựa, Vương Điền hất tay hắn ra, xuống ngựa đi vào trong động.

Lương Diệp xoa xoa lòng bàn tay tê dại, vui vẻ đi theo.

"Trâm mới phát hiện ra hai ngày trước, nếu không sợ ngươi bị cảm lạnh, trẫm liền mang ngươi đến chỗ này làm ——" Lương Diệp bị Vương Điền đột nhiên quay người lại giật mình.

"Ngươi ở bên ngoài chờ." Vương Điền nói.

"Tại sao?" Lương Diệp khó chịu nheo mắt lại: "Trẫm cũng muốn tắm".

"Ta tắm xong ngươi hãy tắm." Vương Điền cười lạnh: "Đừng tưởng rằng ta không biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì"

Lương Diệp liếm đôi môi khô khốc nói: "Trong lòng trẫm thuần khiết, cũng là người chính trực nhất".

Vương Điền tin hắn thà tin quỷ còn hơn: "Nếu ngươi dám vào, ngày mai ta sẽ về Đại Đô."

Lời nói khác có thể là giả, nhưng câu này là thật lòng, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng hoàn cảnh trong quân đội so với tưởng tượng của y còn tệ hơn rất nhiều, tuy y cảm thấy có lỗi với Lương Diệp nhưng y không muốn đồng cam cộng khổ cùng hắn.

Cho dù tâm hồn y không được gột rửa, điều kiện vật chất cơ bản không được đáp ứng, y thà lục đục với nhau mà quay về Đại Đô, còn Lương Diệp ở lại một mình chịu khổ, đen cả người cũng được.

Y lên bờ, thay quần áo sạch sẽ, lúc này Lương Diệp đầy oán hận đi xuống nước, nghe y nói vậy, hắn sửng sốt nói: "Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Vừa rồi ngươi còn nói yêu trẫm."

"Lời nói của nam nhân trên giường, ngươi đừng coi là thật." Vương Điền ngồi xổm trên bờ, cười nói: "Ngươi còn nói chỉ làm hai lần."

Lương Diệp tặc lưỡi, ghé vào bờ muốn nắm lấy mắt cá chân của y.

Vương Điền cảnh cáo: "Ta không có quần áo để thay."

Lương Diệp miễn cưỡng buông tay y ra, vết cắn trên vai theo động tác của hắn lắc lư mấy cái, vòng eo thon chắc trong nước như ẩn như hiện, Vương Điền có chút khó chịu nhìn đi chỗ khác, một lát sau mới quay lại, người của y y thích nhìn thế nào thì nhìn.

Lương Diệp thoải mái để cho y nhìn, cười nói: "Những thứ cần học trẫm đều đã học xong, ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa."

Vương Điền đưa tay sờ sờ cái cổ ướt đẫm của hắn, rũ mắt cười: "Những thứ ngươi học quá ô uế, ta phải dạy lại ngươi."

Y không thích Lương Diệp thoát khỏi sự khống chế của mình, theo mọi nghĩa.

Cánh tay của y đột nhiên bị người nắm lấy, vừa vặn chạm vào vết thương cũ còn chưa lành, y vô thức cau mày, nghe thấy giọng nói u ám bất mãn của Lương Diệp:

"Cánh tay của ngươi bị làm sao vậy?"

—————

Ji: Hôm nay đưa con đi chơi trung thu, tính làm nhiều hơn nhưng mệt quá, nên chỉ có một chương nha. Cũng chúc các thím trung thu nhiều hạnh phúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro