Chương 132: Coi trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Trẫm biết ngươi sợ đau]

—–o0o—–


"Cánh tay?" Vương Điền theo bản năng nói theo, rồi lại thản nhiên như không có chuyện gì: "Lúc trước không cẩn thận nên bị thương".

Mặc dù Lương Diệp biết mọi chuyện xảy ra ở Đại Đô, nhưng tất cả thư từ rời cung đều phải qua tay Vương Điền, một số chuyện nhỏ thường bị y giữ lại.

Như chuyện bị chém một đao này.

Hai người đã lâu không gặp, củi khô bốc lửa đến mức cởi quần áo còn không kịp, Lương Diệp khả năng cũng không phát hiện ra.

"Để trẫm nhìn xem." Lương Diệp muốn kéo tay áo y lên, lại bị Vương Điền hất tay hắn ra.

"Không có gì mà xem." Vương Điền cười một tiếng.

Không phải y sợ Lương Diệp lo lắng, có lẽ vết thương nhỏ này Lương Diệp cũng không để vào mắt, chủ yếu thằng ranh này luôn ám ảnh với bất kỳ vết thương nào trên cơ thể y, cho nên nếu để hắn nhìn thấy, thế nào cũng sẽ gặm cắn, làm vết thương càng nặng hơn, phải như vậy trong lòng hắn mới thấy thoải mái, cho nên y thật sự không muốn phải chịu đau.

Vương Điền xoay người đi ra ngoài, chỉ nghe được phía sau rầm một tiếng, quay người lại liền nhìn thấy Lương Diệp trần truồng đi ra khỏi suối nước nóng, đau răng đến mức phải rít lên: "Ngươi để ý hình tượng của mình một chút được không?"

"Nơi nào của trẫm mà ngươi chưa từng thấy qua?" Lương Diệp động tác rất nhanh, lực rất lớn, hắn trực tiếp vén tay áo lên, nhìn thấy vết sẹo xanh tím, khuôn mặt tươi cười nhất thời trở nên âm trầm.

Vương Điền sợ hắn lại gặm cắn, dùng sức giật mạnh cánh tay, nhưng nó không hề nhúc nhích, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn nói: "Qua hai ngày nữa bôi thuốc trị sẹo lên, sẽ không thấy đâu. "

"Độc?" Đầu ngón tay ẩm ướt của Lương Diệp ấn lên vết sẹo gớm ghiếc, giọng nói lạnh lùng khiến người ta tê dại cả da đầu.

"Có một chút, cơ bản đã xử lý sạch sẽ." Vương Điền cau mày nói: "Mau mặc quần áo vào, ra thể thống gì chứ."

Lương Diệp ủ rũ liếc y một cái, cũng chẳng lau khô người, nhặt quần áo lên mặc vào, Vương Điền tặc lưỡi.

Quá thô lỗ.

Bên ngoài trời tang tảng sáng, lăn lộn suốt một đêm, Vương Điền buồn ngủ kinh khủng, giục hắn nhanh chóng trở về doanh trại.

Lương Diệp quấn y trong chiếc áo choàng dày, đội mũ trùm đầu rồi mới để y lên ngựa, hắn xoay người ngồi ở phía sau Vương Điền, một cánh tay bá đạo mà ôm chặt eo y để y dựa sát vào người mình, cưỡi ngựa chậm rãi đi về hướng doanh trại: "Sao ngươi lại bị thương?"

Lương Diệp dựa vào người y, ủ rũ nói: "Trẫm trao quyền cho ngươi, không phải để ngươi giấu giếm trẫm, Vương Điền, ngươi tốt nhất đừng khiến trẫm không vui".

Vương Điền không thích bị người khác uy hiếp, đối với những người khác có thể giữ bình tĩnh, nhưng đối với Lương Diệp y không thể kiềm chế nổi, không kiên nhẫn nói: "Chẳng lẽ lũ chuột trong cung chạy lung tung ta cũng phải viết thư báo cho ngươi biết? Suốt ngày lôi quyền hành của ngươi ra!"

"Trong cung nuôi nhiều mèo béo múp như vậy, sẽ không có con chuột nào." Lương Diệp tựa cằm vào vai y: "Ngươi không nói trẫm cũng có thể tra ra".

"Có người muốn giết Đàm Diệc Sương, chuỷ thủ của nàng có độc, nàng muốn tự sát. Nhưng Sung Hằng lại cứu nàng, suýt chút nữa nàng đã xuống tay với Sung Hằng". Vương Điền cau mày, không muốn nhắc tới chuyện này.

Quả nhiên, Lương Diệp phía sau trầm mặc một lát, vươn tay nhéo nhéo cánh tay y: "Sao ngươi không giết nàng?"

Đàm Diệc Sương vẫn còn sống.

"Chuyện nhà của ngươi vẫn nên chờ ngươi trở về tự mình giải quyết." Vương Điền bình tĩnh nói: "Ta không thích vượt quyền".

Lương Diệp thân mật áp mặt vào chiếc mũ trùm đầu mềm mại của y, cố nhịn muốn cởi lớp vải ra, nhỏ giọng nói: "Ngươi vượt quyền trẫm còn ít sao? Trẫm ở quận Ninh Minh nghe danh tiếng của ngươi ở Bắc Lương, Nhiếp Chính Vương một tay che trời".

Vương Điền cười lạnh: "Nếu muốn tính sổ, được, vậy chúng ta tính sổ cho rõ ràng."

"Trẫm chỉ hỏi về vết thương của ngươi thôi." Lương Diệp dùng lòng bàn tay nắm lấy cánh tay y, lạnh lùng nói: "Chỉ cần nhìn màu sắc là biết độc này độc đến mức nào, ngươi tự tiện chặn lại tin tức, thậm chí nếu ngươi chết, trẫm phải mấy ngày mới biết được".

"Vừa vặn, chẳng phải ngươi đã sớm nghĩ tới chuyện làm cho ta một đám tang hoành tráng hay sao" Vương Điền cười nói.

Lương Diệp hơi thở lập tức trở nên dồn dập: "Trẫm thực sự chiều ngươi đến mức ngươi không biết trời cao đất dày".

Vết thương trên cánh tay Vương Điền bị hắn siết chặt rất đau đớn, Lương Diệp đột nhiên dừng ngựa, xoay người, vác y đi về phía trước, Vương Điền không kịp đề phòng bị vai hắn đâm vào đau nhức: "Lương Tử Dục, ngươi lại nổi điên cái gì! Ta mẹ nó cũng chưa chết!"

"Ngươi suýt nữa đã chết." Lương Diệp dường như chợt nhớ ra y không thích bị khiêng trên vai, liền đặt người xuống, không cho y giải thích mà kéo y đi về phía trước, khóe miệng giật giật nói: "Trẫm biết ngươi không vui khi bị trẫm giam cầm ở Đại Đô, cũng không quan tâm mạng sống của mình, ngươi nói với Kỳ Minh ngươi không vui khi phải ở lại nơi khốn khổ này, Vương Điền, vậy ngươi muốn đi tới nơi nào?"

Vương Điền thầm chửi rủa, biết chắc chắn hắn lại phái người nhìn chằm chằm mình.

Lương Diệp kéo y đi về phía trước không biết bao lâu, cuối cùng tìm được một cái cây, Vương Điền cảnh giác nhìn hắn: "Ngươi muốn làm gì?"

"Trẫm suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy không yên tâm." Lương Diệp trói y vào thân cây, mỉm cười hôn lên khóe miệng y: "Tử mẫu cổ đã chơi qua, lần này trẫm cho ngươi thử tình cổ, cái này chỉ đau một lần mà thôi. Ngươi chẳng phải yêu trẫm đến chết đi sống lại sao, không bằng sống thật tốt vì trẫm."

Hắn cau mày, đưa tay chạm vào mặt Vương Điền, lẩm bẩm: "Cũng có thể nghe lời hơn một chút."

"Lương Diệp, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kĩ", Vương Điền mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hắn.

Lương Diệp vuốt ve vết thương đã đóng vảy trên cánh tay, đao lá liễu sắc bén rạch phần da thịt vừa mới lành, máu chảy dọc cánh tay, cơn đau khiến Vương Điền phải cau mày, phẫn nộ đến cực điểm khiến y vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Lương Diệp.

"Gieo cổ từ nơi này được không?" Lương Diệp cười hỏi y, đôi môi ấm áp chạm vào vết thương, hắn ngẩng đầu lên cười đến tà ác: "Từ nay về sau, trong trái tim và tâm trí ngươi đều chỉ là trẫm. Cơ thể cũng không thể rời khỏi trẫm nửa bước, trẫm muốn ngươi sống, ngươi cũng không dám chết, thế nào?".

Vương Điền trầm mặc một lát, đột nhiên cười lớn: "Được, gieo vào đi."

Lương Diệp nắm cổ tay y sức lực đột nhiên tăng lên, ánh mắt thăm dò dừng ở trên mặt y: "Thật sao?"

"Thật." Vương Điền nhếch khóe môi: "Nếu như ngươi gieo được, ta sẽ là của ngươi, bởi vì hiện tại ta không yêu ngươi."

Sắc mặt Lương Diệp lập tức tối sầm, lực trong tay vô thức siết chặt, máu dọc theo vết thương chảy ra càng nhiều, toàn bộ cánh tay của Vương Điền tê dại.

"Không yêu ta?" Lương Diệp quay đầu lại, nhìn chằm chằm hắn.

"Đúng vậy." Vương Điền cười lạnh: "Ta muốn sống một cuộc sống yên ổn, nhưng ta thoát chết trong gang tấc trở về Đại Đô cũng chỉ vì muốn chơi tới cùng. Ta lao lực mới có được bạc, được lương thảo, đi suốt chặng đường dài cũng chỉ vì muốn người nào đó thao ta! Ta còn phải phiền Bệ hạ dùng thủ đoạn mới biết được sự trung thành của ta, ta mẹ nó là kẻ khốn nạn mới đi yêu ngươi! Nếu hôm nay ngươi không thao chết ta, ngươi mẹ nó không phải nam nhân!"

Lương Diệp bị y mắng choáng váng trong giây lát, hắn vẫn dùng sức nắm chặt cánh tay, máu từ ngón tay chảy xuống mu bàn tay, vẫn còn màu hơi đen, thanh đao sắc nhọn gọn gàng mà cắt bỏ miếng thịt của y, cười nhạo một tiếng: "Trẫm có phải nam nhân hay không ngươi biết rõ nhất".

Vương Điền lạnh lùng nhìn động tác của hắn, y bị trói vào gốc cây không thể động đậy, trong đầu đang nghĩ đến nơi ném tro cốt của Lương Diệp, thì y được hắn cởi trói.

Y đấm vào mặt Lương Diệp: "Ngươi vừa mới cạo râu bằng lưỡi dao đó đấy!"

Lương Diệp che đi bên má đau nhức của mình, nôn ra bọt máu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái kia trẫm dùng, cái này là hơ qua lửa và rượu rồi".

Vương Điền nhìn cánh tay trái đã được băng bó bằng thuốc của hắn, nhấc chân đá hắn: "Trị thương thì trị thương, còn giở nhiều thủ đoạn như vậy, ngươi mẹ nó có phải không có việc gì làm không! Gieo tình cổ đi, ta sẽ để ngươi gieo tình cổ!".

Lương Diệp cố ý để bị đá mấy cái mới né tránh, nắm lấy cánh tay y, cười nói: "Trẫm sao nỡ gieo tình cổ vào người ngươi chứ".

Thời điểm Vương Điền nói không yêu hắn, thật sự hắn đã có ý nghĩ này.

"Ngươi mẹ nó rõ ràng là động tâm." Vương Điền nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết trong đầu ngươi có thứ gì."

Đúng là hắn muốn loại bỏ độc còn sót lại mà thái y chưa xử lý tốt, muốn dùng thứ này để thử lòng trung thành của y cũng là thật, mà cảnh cáo cùng uy hiếp cũng là thật, nếu không phải y mắng hắn gay gắt như vậy, tên khốn này sẽ làm theo ý mình, thực sự gieo tình cổ vào người y.

"Trẫm biết ngươi sợ đau, làm như vậy để phân tán sự chú ý của ngươi", Lương Diệp vô tội nói, rồi lại tức giận: "Trong lúc trẫm không ở đó, mấy tên thái y không để ý đến ngươi, đợi trẫm về cung toàn bộ đều chém đầu".

Vương Điền lúc mới đến hắn đã để ý cánh tay của đối phương hành động không được tự nhiên, khi vào trong doanh trại, hắn sờ vào vết sẹo, cảm thấy nó đã lành nên cũng không để ý nhiều, chỉ muốn dùng vết thương này để Vương Điền nghe lời chút, nhưng khi nhìn thấy nó ở suối nước nóng, lại biết bị trúng độc, chất độc cũng chưa được loại bỏ hoàn toàn, lúc này hắn mới thật sự tức giận.

Vết thương được chữa trị lại một lúc sau bắt đầu đau nhức, Vương Điền cũng lười nói nhảm với hắn, tuy việc chữa trị rất chu đáo nhưng chuyện Lương Diệp thăm dò y cũng rất khó chịu, y sải bước về phía con ngựa xấu xí, xoay người ngồi lên, cũng không đợi Lương Diệp đuổi kịp, quất một roi vào con ngựa: "Đi!"

"Vương Điền!" Lương Diệp vừa thấy liền sững sờ tại chỗ, nhanh chóng vận công đuổi theo.

Con ngựa hoa này tuy xấu xí nhưng đôi chân của nó không thua kém gì hãn huyết bảo mã, Lương Diệp phải mất một lúc lâu mới đuổi kịp, nhìn chằm chằm vào bóng lưng tức giận của Vương Điền, cẩn thận không lại gần, nhưng khi thấy mũ trùm đầu của Vương Điền rơi ra, sau khi suy nghĩ vẫn phi thân lên ngựa, đội mũ lại cho y.

Vương Điền không chút do dự quất roi, nhưng Lương Diệp nhanh nhẹn chộp được, sau đó rất thức thời mà buông ra.

Vương Điền sắc mặt lạnh lùng, không nói gì, Lương Diệp nắm lấy tay trái của y, ý đồ thăm dò muốn kéo dây cương vào tay hắn, tay còn lại cẩn thận nắm lấy cánh tay trái bị thương của y: "Thuốc này là do sư phụ cho, chất độc đã thấm sâu vào tận xương tủy sẽ bị đào thải ra ngoài, ngày mai mắt ngươi sẽ có thể nhìn rõ."

Không ai trả lời, Lương Diệp lúng túng hắng giọng: "Đi!"

Khi tới doanh trại thì trời cũng đã sáng, lính tuần tra nhìn thấy con ngựa đốm hoa của Lương Diệp, liền trực tiếp mở cửa.

Con ngựa dừng lại trước căn lều lớn nhất.

Vương Điền xuống ngựa đi vào trong lều, Lương Diệp theo sát y muốn vào trong, nhưng tấm mành nặng nề bị vung mạnh lên, suýt chút nữa đập vào mũi hắn.

Những người lính canh cửa giả vờ không nhìn thấy, trợn mắt nhìn về phía trước.

Lương Diệp lúng túng giơ tay sờ sờ mũi hắn, xốc mành lên đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro