Chương 147: Tất yếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Nếu chỉ có một mình ta]

—–o0o—–


Thường Thủy bắt nguồn từ núi Tứ Bàn, dòng nước vốn đã chảy xiết, trời lại mưa to suốt đêm, sau khi thuốc nổ phát nổ, ngọn núi sụp đổ, lũ quét cuốn theo sỏi và cây cối đổ xuống.

Vương Điền bị Lương Diệp dùng toàn lực đẩy về phía trước, y dường như dựa vào quán tính cùng bản năng mà chạy về phía trước, vội vàng quay đầu nhìn lại, mới phát hiện Lương Diệp không chạy theo mình, hắn dường như kiệt sức lảo đảo tiến về phía trước, đi được vài bước, không biết từ lúc nào Biện Phượng thoát khỏi dây trói, cầm trường kiếm trong tay đâm thẳng vào bụng hắn.

"Đệt mẹ ngươi!" Vương Điền hai mắt muốn nứt ra, gần như dùng hết sức lực lao tới đá văng Biện Phượng ra, đỡ người đang quỳ trên mặt đất lên: "Lương Diệp!"

Lương Diệp nắm chặt tay y muốn nói gì đó, nhưng máu trong miệng không ngừng tràn ra bên ngoài.

Biện Phượng mỉm cười bò dậy từ dưới đất: "Thân thể bệ hạ thật tốt, thanh kiếm được tôi luyện bằng nhiều chất độc như vậy, vẫn có thể sống đến tận bây giờ."

Gã lê trường kiếm dính máu chĩa thẳng về phía Lương Diệp, kết quả cổ gã bất ngờ bị một sợi dây dài siết chặt, Trường Lợi túm sợi dây và siết chặt nó, trên cổ Trường Lợi cũng có một vết cắt lớn, máu đang ồ ạt chảy ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: "Công tử, toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều là kịch độc, đừng chạm vào hắn... đi thôi!"

Biện Phượng ánh mắt sắc bén, đột nhiên thoát khỏi sợi dây, trường kiếm đâm thẳng vào tim Lương Diệp, Vương Điền giơ tay lên, mũi tên ngắn đột nhiên bắn ra, khiến trường kiếm lệch sang một bên, không đợi Biện Phượng kịp phản ứng, lại một mũi tên bắn ra tiếp, nhưng gã tránh được trúng vào bả vai.

Vương Điền cắn răng đỡ Lương Diệp từ trên mặt đất đứng lên: "Trường ——"

Bất ngờ lũ quét ầm ầm lao xuống.

Vương Điền chỉ kịp ôm chặt Lương Diệp, dựa vào hơi thở cuối cùng còn sót lại, buộc chặt thắt lưng của họ lại với nhau bằng khóa mũi tên trên ống tay áo của mình.

Đau đớn và bóng tối lần lượt tới, y ôm đầu và cổ Lương Diệp trong ngực mình, hoàn toàn mất đi ý thức.

——

Trời dần sáng nhưng mưa lớn vẫn chưa ngớt, dòng nước cuồn cuộn đánh vỡ lớp đất phù sa, tràn về phía nam.

"Tiếp tục tìm!" Lý Mộc đứng dưới mưa to, lớn tiếng hô: "Mở rộng phạm vi, tiếp tục tìm!"

Vô số binh lính tản ra, tìm kiếm người trong thân cây gãy và bùn đất trên mặt đất, thậm chí còn dùng tới chó săn, giữa tiếng sủa như điên, thứ họ đào ra chỉ là cánh tay cẳng chân bị gãy lìa.

"Lý thống lĩnh!" Một vị phó tướng trong mưa chạy tới: "Vương gia đêm qua cũng lên núi, đến nay vẫn chưa tìm thấy!"

Lý Mộc trên mặt đầy vết xước, trầm giọng nói: "Đêm qua quân phản loạn ném thuốc nổ vào núi, vừa lúc mưa lớn gây ra lũ quét, xem ra nơi này đã trải qua một trận chiến ác liệt. Không tìm thấy Bệ hạ cùng Vương gia là chuyện tốt, lũ quét bất ngờ từ trên cao trút xuống đi thẳng về phía nam, có thể đã bị cuốn trôi đến giữa vùng hạ lưu của con sông rồi".

Sắc mặt của phó tướng trở nên vô cùng khó coi: "Xuyên Trung và Xuyên Đông đều là núi cao nguy hiểm, là nơi hẻo lánh ít người qua lại, khi mùa xuân tới, trong núi gấu, sói, hổ và báo bắt đầu hoạt động..."

Càng nói càng không dám suy nghĩ, Xuyên Trung và Xuyên Đông là khu vực rộng lớn, những nơi có nước chảy qua phần lớn đều không có thị trấn, làng mạc sinh sống, ngay cả người có sức khoẻ tốt đi vào cũng khó có thể sống sót, huống chi nơi này còn thảm hại như vậy, Bệ hạ cùng Vương gia không chừng đều bị thương.

"Cái này vẫn tính là tốt." Lý Mộc hít sâu một hơi, hạ giọng: "Trước khi tìm được tung tích của Bệ hạ cùng Vương gia, bất luận kẻ nào cũng không được lộ tin tức ra bên ngoài".

Phó tướng kinh ngạc nói: "Chẳng phải chúng ta nên lập tức thông báo cho các vị tướng quân và kinh thành sao?"

"Tuyệt đối không!" Lý Mộc cắn răng, quyết đoán nói: "Ta có chiếu chỉ của Bệ hạ, chuyện này cứ xử lý như ta nói, sau này nếu có truy cứu gì, ta sẽ một mình chịu trách nhiệm! "

"Tuân lệnh!" Phó tướng thở phào nhẹ nhõm.

Lý Mộc quay người, lớn tiếng nói: "Phấn chấn tinh thần lên, tiếp tục tìm!"

Vừa dứt lời, tên phó tướng đứng phía sau nắm chặt thanh đao trong tay, lặng lẽ kề vào cổ gã.

Lý Mộc sửng sốt.

——

Tiếng nước chảy như văng vẳng bên tai, Vương Điền hít một hơi thật sâu, bắt đầu ho dữ dội.

Y mở mắt ra, cơ thể như tan ra rồi lại hợp lại, đau đớn khiến y thống khổ mà nhăn mày, tảng đá lớn đè lên ngực khiến y gần như muốn ngất đi lần nữa.

Những ký ức hỗn loạn dần dần quay trở lại, một đao mà Biện Phượng đâm vào Lương Diệp đột nhiên đánh thức y khỏi đớn đau: "Lương Diệp!?"

Lương Diệp ghé vào người y, gian nan mà cuộn tròn ngón tay lại.

"Lương Diệp!" Vương Điền cổ họng khô khốc đau đớn, ho khan kịch liệt, phun ra mấy ngụm máu lẫn cát, y hơi run tay, mò mẫm cởi bỏ khoá, đỡ Lương Diệp đứng dậy: "Lương Diệp! "Tỉnh... tỉnh lại đi, Lương Diệp?"

Lương Diệp nhắm mắt lại, mấp máy môi, mặt dính đầy bùn cát, vết máu còn mới nhưng chuyển thành màu đen.

Vương Điền dùng tay run rẩy lau cát và máu trên miệng hắn: "Lương Diệp, Lương Diệp, mở mắt ra."

Lương Diệp nghe tiếng, đau đớn mà nhăn mày lại.

"Không sao, không sao." Vương Điền đỡ cổ hắn, ngẩng đầu nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, bọn họ chắc chắn đã bị lũ quét cuốn trôi đến bãi bùn, nước từ Thường Thủy bị đất cao ở đây chặn lại, cho nên mới khiến bọn họ may mắn dạt vô bờ.

Cuộc đời làm Hoàng đế quả thực quá dài.

Vương Điền không biết là mình mê tín hay đang tự an ủi mình, bắp chân phải của y đau khủng khiếp, không biết là bong gân hay gãy rồi, y chật vật kéo Lương Diệp ra khỏi chỗ nước cạn, để hắn nằm ngửa trên bờ, đồng thời lấy ra mấy bình thuốc trong vạt áo trước, có hai bình bị vào nước, còn có bình non nửa đổ ra ngoài.

Nhưng y không biết đó là thuốc gì.

Lương Diệp bị đâm vào eo và bụng, một đao lúc trước của Ngu Phá Lỗ không quá sâu, lần này trực tiếp đâm vào eo và bụng, Vương Điền không chắc liệu có bộ phận quan trọng nào trong cơ thể bị đâm thủng hay không. Tầm nhìn của y có chút mơ hồ, y dùng sức cắn chặt răng xé toạc lớp vải quấn quanh eo và bụng Lương Diệp, lộ ra vết thương dữ tợn đã trở nên trắng bệch ở bên trong, lớp da thịt bị biến dạng khiến hô hấp của Vương Điền có chút khó khăn.

Vai, cánh tay, đùi, ngực và lưng của Lương Diệp đầy những vết đâm của đao, kiếm đã chuyển sang màu tím đen, chất độc thấm sâu vào da thịt, y cầm trong tay nửa chai thuốc duy nhất không biết là thuốc gì, không biết đổ vào đâu.

Y nhìn Lương Diệp sắp không xong, ôm hắn vào lòng, rắc nửa bình thuốc bột lên vết đâm ở eo và bụng, nghiến răng xé rách áo lót đã khô một nửa dùng để băng bó vết thương.

"Không được chết." Y lẩm bẩm tự nói một mình: "Không được chết ở chỗ này, Lương Diệp, mở mắt ra... Cầu xin ngươi."

Lương Diệp nằm trên mặt đất nhắm chặt mắt, hơi thở dần trở nên yếu ớt dường như đang âm thầm giễu cợt y.

Vương Điền đưa tay đỡ gáy hắn, trong lòng oán hận cùng không cam lòng dường như nuốt chửng y, y nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, khẩn trương nhìn chằm chằm Lương Diệp: "...Ta không thể chết ở nơi này".

*

Khi Lương Diệp mở mắt ra, nửa khuôn mặt của hắn bị bỏng vì lửa, hắn nghiêng đầu bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của Vương Điền, trống rỗng, lạnh lẽo, thậm chí chết lặng.

Hắn mấp máy môi, cố gắng phát ra âm thanh, nhưng chỉ phát ra một âm thanh khô khốc từ cổ họng.

Vương Điền nghiêng đầu, nhìn hắn hồi lâu, sau đó không xác định gọi hắn: "... Lương Diệp?"

Lương Diệp nhíu mày, đau đớn thốt ra một chữ, Vương Điền tựa dường như tỉnh lại, đỡ hắn dậy rồi ôm chặt người vào lòng.

"...Đau." Lương Diệp khó khăn cử động cánh tay, vươn tay muốn che bụng.

"Đừng cử động, vừa mới đắp thuốc cho ngươi." Vương Điền nắm lấy cổ tay hắn.

Lương Diệp nhếch miệng cười, gần như dùng hơi nói: "Ngươi... Còn biết cả về thuốc cơ đấy."

"Lần trước ngươi trúng tên, ta đi tìm Lý Bộ có nhìn thấy vài lần." Vương Điền lau mồ hôi lạnh trên trán hắn, trầm giọng nói: "Mạng ngươi thật lớn."

Lương Diệp liếc mắt nhìn vết thương lộn xộn trên tay, mỉm cười: "Yên tâm, ta không chết được."

"Ngươi không thể chết được cái rắm..." Vương Điền hô hấp có chút không xong: "Hai canh giờ trước không thấy thở nữa".

Lương Diệp nhắm mắt lại, bị người nắm chặt tay: "Đừng ngủ."

"Ta không ngủ." Lương Diệp cau mày, tựa vào trong ngực y: "Ta chỉ... mệt thôi."

Vương Điền nắm chặt tay hắn: "Nếu không phải ta tìm được một viên thuốc từ trong giày của ngươi, ngươi sẽ không mệt mỏi thế này".

Lương Diệp muốn cười, nhưng lại ho khan, thở vài hơi mới nói được: "Đó là thứ mà sư phụ ta... để lại cho ta để cứu mạng."

"Ngươi thật bất cẩn, nhét nó vào trong ủng." Vương Điền giọng nói như chết lặng: "Ngươi giấu kín như vậy, chẳng lẽ nó tự chui vào miệng ngươi sao?"

"...A." Lương Diệp rũ mí mắt xuống: "Nếu chỉ có mình ta, cũng chỉ có thể chờ chết."

Vương Điền nắm lấy tay hắn, hai người im lặng nhìn ngọn lửa đang cháy một lúc lâu, Lương Diệp mới gian nan cử động một chút: "Ta nói thật đấy."

"Ta biết." Vương Điền nói.

Lương Diệp nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhảy múa, không được tự nhiên mà hắng giọng: "Vương Điền, ngươi không cần phải đến núi Tứ Bàn tìm ta."

"Ta rảnh rỗi nên muốn tới." Vương Điền đem chiếc áo khô khoác lên người hắn.

Sự ấm áp lập tức bao trùm toàn bộ cơ thể hắn, xua tan đi cảm giác lạnh lẽo khi ở một mình, Lương Diệp thoải mái nheo mắt lại, nắm tay Vương Điền xem vết xước trên đó.

Vương Điền vô thức cuộn ngón tay lại.

"Ban đầu trẫm còn nghi ngờ chuyện ở núi Tứ Bàn là do ngươi và thế gia liên hợp giăng bẫy". Lương Diệp đem những ngón tay y mở ra, đan tay mình vào, vui vẻ nói: "Nhưng sau đó trẫm nghĩ lại... ngươi hẳn là không bỉ ổi như vậy."

"Câm miệng." Vương Điền thực sự bội phục hắn, mở miệng liền khiến người ta muốn tát cho phát.

Lương Diệp cố gắng di chuyển, tự mình tìm được một tư thế thoải mái: "Không được rồi, nếu... đó chỉ là... hồi quang phản chiếu thì sao? Ta không được rồi... để ta nói mấy lời cuối cùng."

Vương Điền cau mày, vô thức đưa tay sờ cổ hắn, kết quả chỉ thấy lạnh lẽo không chút phập phồng.

"Lương Diệp!!"

*

Vương Điền đột nhiên mở mắt.

Ngọn lửa đang cháy lách tách, Lương Diệp vẫn nằm yên bên đống lửa, hơi thở yếu ớt của hắn dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại, kém xa so với Lương Diệp trong giấc mơ có thể mở miệng kia.

Vương Điền dùng sức bóp chặt lòng bàn tay, cố gắng khiến mình tỉnh táo, nửa chỗ thuốc vẫn còn đặt bên cạnh đống lửa, vết thương trên người Lương Diệp đều được đắp bằng thuốc, y không biết như vậy có tác dụng gì hay không, chỉ có thể trông chờ vào may mắn.

Lúc trước Lương Diệp bị ám sát ở Thập Tái Sơn, hắn cũng bị trúng độc, nhưng hắn chỉ nôn ra mấy ngụm máu đen sau đó liền tung tăng nhảy nhót.

Sẽ ổn thôi.

Vương Điền nghĩ như vậy, đắp tất cả các loại thuốc lên người Lương Diệp, hắn lập tức cả người đều xanh lè.

Đôi mắt đỏ ngầu, chăm chú nhìn Lương Diệp hồi lâu, cuối cùng không khỏi bật cười.

Nếu tất cả chỉ là một giấc mơ thì có lẽ đã đến lúc giấc mơ sụp đổ.

Y đưa tay chọc gò má nóng bừng vì lửa của Lương Diệp, không biết mình đang nói chuyện với ai.

"Tỉnh lại đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro