Chương 167: Lụa đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Có tiền thật tốt]

—–o0o—–

Vương Điền bảo hắn trả lại cây cỏ thi, Lương Diệp có chút tiếc nuối vì lời đề nghị của mình không thành công, hắn gọi Hạng Mộng một tiếng, ném cây cỏ thi cho nàng, quay sang Vương Điền nói: "Trẫm sẽ tự mình vẽ bùa cho ngươi."

"Ngươi biết vẽ sao?" Vương Điền có chút kinh ngạc, Lương Diệp có sư phụ là đạo sĩ, nhưng trước đó ngoại trừ ba đồng tiền, hắn căn bản không biểu hiện bất kì năng lực gì, có đôi khi còn chẳng mê tín bằng một người hiện đại như y.

"Đương nhiên." Lương Diệp ở trong không trung khoa chân múa tay vài cái, sau đó chắp hai ngón tay lại, ấn vào giữa lông mày, thần bí nói: "Được."

Vương Điền xem những động tác của hắn hỏi: "Bùa gì vậy?"

Lương Diệp âm trầm nói: "Bùa chỉ có thể yêu Lương Diệp."

"Phụt–" Vương Điền không nhịn được cười lớn.

Lương Diệp nhìn y hồi lâu, nhịn không được cũng bật cười.

Hai người cưỡi ngựa chậm rãi tiến về phía trước, dựa vào nhau, tiếng cười dường như giống hệt nhau, ám vệ đi theo sau lặng lẽ lùi xa một chút.

Tuy rằng chưa nghe thấy chủ tử cùng Vương gia nói gì, nhưng có cảm giác mình không nên nghe, chủ tử của bọn họ có bao giờ cười thật lòng như vậy, giống như một người bình thường.

Hạng Mộng cưỡi ngựa phía trước lặng lẽ thở dài.

Tiểu sư thúc đầu óc càng lúc càng không ổn.

Vương Điền trong khoảng thời gian này luôn ở bên ngoài Đại Đô, tất cả những gì y thấy đều là máu chảy thành sông hoặc lưu dân khắp nơi, khi cưỡi ngựa vào thành, nhìn thấy kinh đô phồn hoa náo nhiệt cảm thấy như đã cách mấy đời.

Không biết vương tôn công tử nhà ai từ sáng tinh mơ đã rời thành, cỗ xe được kéo bởi tám con ngựa trắng, yên màu bạc, bàn đạp ngọc bích và tua vàng, chất đầy lụa và sa tanh, theo sau là gần một trăm người hầu, tất cả đều là áo gấm xa hoa, kiêu căng ngạo mạn vô cùng.

Những người bán hàng rong trên đường nếu không kịp nhường đường sẽ bị đánh hai roi, đồ ăn sáng chuẩn bị từ nửa đêm chưa bán hết rơi đầy đất, nhưng họ không dám tức giận cũng chẳng dám nói gì, chỉ quỳ gối bên đường, gạt đi nước mắt, sau đó rơi đầy đầu họ đều là bạc vụn.

Đoàn người đều thay đổi khuôn mặt, hòa vào dòng người đi bộ bên đường, nhường đường cho vị "quý nhân" này.

"Là Phùng tiểu công tử của Phùng gia, đi ra khỏi thành thắp hương cầu phúc." Ám vệ bên cạnh nhỏ giọng nói.

Lương Diệp ánh mắt lạnh lùng, cười nói: "Thật quá khoa trương."

Hạng Mộng bình tĩnh nói: "Hắn không thể cầu."

Nói xong nàng đi giúp người bán hàng rong nhặt đồ ăn vương vãi trên đất, khi quay lại xách theo một cái túi, đưa cho Vương Điền một chiếc bánh hấp: "Muốn ăn không?"

Vương Điền nhận lấy, lột bỏ lớp vỏ bám đầy bụi, mặt không đổi sắc cắn một miếng, bên trong là nhân đậu đỏ ngọt.

Hạng Mộng lại đưa cho Lương Diệp một cái khác, chính mình cũng ngậm nửa cái bánh vào miệng, treo túi bánh lên yên ngựa: "Cái quái gì vậy?"

Nàng dường như tập mãi thành quen, Lương Diệp cắn nửa miếng, nhìn nhân bánh trong tay Vương Điền, Vương Điền đưa tới miệng hắn: "Nhân đậu".

Lương Diệp cúi đầu cắn một miếng, sau đó đưa phần của mình cho y: "Thịt."

Vương Điền cắn một miếng thịt, cả hai đều thấy món của người kia ngon hơn nên vui vẻ trao đổi cho nhau.

Hạng Mộng ở bên cạnh căn bản không thèm để ý, hắng giọng nói: "Chúng ta đi nhanh đi."

Vương Điền nhai miếng thịt băm, quay đầu nhìn xe ngựa lộng lẫy của Phùng gia, lẩm bẩm: "Thật có tiền."

Gã sai vặt chỉ tùy tiện rải một lần là đủ cho một gia đình bình thường ăn hơn nửa năm.

"Có tiền thật tốt." Lương Diệp hung tợn mà cắn miếng bánh, bị ngọt mà nheo mắt lại.

Một canh giờ sau, Vương Điền nhìn tấm bảng quen thuộc trên cửa, ngẩn người: "Phủ tướng quân?"

"Nơi ở cũ của Biện Như Phong, ngươi chẳng phải đã từng tới đây sao?" Lương Diệp không biết từ đâu tìm được một sợi dây thép để mở khoá cửa, những người xung quanh cũng không cảm thấy có gì sai trái, hết sức tự nhiên mà đi theo hắn vào cửa.

"...Ta đã từng tới đây." Vương Điền đưa dây cương cho ám vệ, nhỏ giọng nói: "Ngươi vào đây lộ liễu như vậy, không sợ Biện Thương phát hiện sao?"

"Toà nhà này thuộc về Vương Bối." Lương Diệp nghiêm túc nói: "Mặc kệ ông ta tra xét."

Vương Điền sửng sốt hồi lâu mới nhớ ra Vương Bối là biệt danh Lương Diệp đặt cho y, còn hắn tên Vương Lang, hắn bật cười: "Thật sự không có gì đặc biệt."

Tính cả ám vệ do Lương Diệp mang theo, tổng cộng chỉ có mười người, vào thành không lâu, ám vệ tản ra đi thăm dò tin tức, Hạng Mộng từ khi vào phủ tướng quân vẫn luôn đóng cửa không chịu ra ngoài, thần bí vô cùng.

"Vì sao quan chủ lại ở đây?" Vương Điền tự nhiên không tin lời Hạng Mộng nói.

"Chắc là sư phụ ta bảo nàng tới." Lương Diệp xoa keo trên mặt nạ, dựa vào bàn trang điểm nhìn y một vòng: "Ừm, chắc là vậy".

Vương Điền nhìn khuôn mặt xa lạ cùng bộ quần áo xa hoa trong gương, sau đó nhìn Lương Diệp đút chiếc quạt xếp vào bên hông mình: "Đi chỗ nào vậy?"

Lương Diệp gài một chiếc trâm ngọc vào tóc y, ngả ngớn mà thổi nhẹ vào tai y, ánh mắt chuyển động: "Hoa lâu."

"Ừ—— hả!?" Vương Điền vuốt ve vạt áo mềm mại của hắn, nghe được thanh âm, ánh mắt lập tức lạnh lùng: "Ngươi đi đâu?"

"Hoa lâu." Lương Diệp ngoan ngoãn lặp lại.

Vương Điền rít lên, nheo mắt nói: "Biện Thương đã sáu mươi rồi mà còn đến hoa lâu à?"

Biện Thương mặc dù không phải người tốt, nhưng y thật khó tưởng tượng đối phương khuôn mặt ngay thẳng lại đi chơi gái.

"Đừng nhắc đến lão già kia, mất hứng." Lương Diệp dùng cẳng chân câu lấy eo y, ôm y vào lòng, cầm quạt xếp nâng cằm y lên: "Trước đó không phải ngươi muốn đi hoa lâu sao? Hôm nay ca ca mang ngươi đi mở mang tầm mắt".

Vương Điền nghe tiếng ca ca này mà nín thở, cầm lấy cây quạt trong tay hắn xoay vài vòng: "Sung Hằng có tìm được Ngụy Vạn Lâm không?"

"Thật thông minh." Lương Diệp vuốt ve vành tai y: "Ngụy Vạn Lâm dâm đãng, ở Quảng Phương Lâu có một người hắn thích, chúng ta tới đó tham gia náo nhiệt".

Vương Điền cười hừ một tiếng, dùng quạt vỗ vỗ mặt hắn: "Đi".

Mặc dù trong triều đã có quy định quan viên không được chơi gái, nhưng loại chuyện này vốn dĩ rất kích thích, chưa kể trong triều mắt nhắm mắt mở, mọi người đều ngầm hiểu mà không nói ra, Quảng Phương Lâu là nơi tiếng tăm lừng lẫy nhất Đại Đô, vừa bước vào cửa đã có thể nghe thấy yến oanh ca hát, bên trong công tử, đại nhân mỗi người đều ôm mỹ nhân, tay nâng rượu, vô cùng náo nhiệt.

Rèm mỏng nhẹ nhàng đung đưa, âm thanh kéo dài vô tận, quả là nơi chốn của vàng son cùng mỹ nhân.

"Hai vị công tử, mời."

Vương Điền và Lương Diệp vừa bước vào cửa, liền bị cánh tay trần trụi mềm mại ôm lấy, vẻ mặt Vương Điền vẫn như thường, Lương Diệp bên cạnh chán ghét đẩy người ra, thuận tiện kéo Vương Điền vào trong ngực mình.

Tú bà thấy vậy lập tức tiến tới, nháy mắt đuổi hai cô nương đi, ánh mắt lưu luyến không thôi dừng lại trên người hai người, cười đầy ẩn ý với Lương Diệp nói: "Công tử, hai người có muốn một phòng riêng không?".

"Chọn một phòng yên tĩnh chút." Lương Diệp lạnh lùng nói.

"Dạ, được được." Tú bà mỉm cười: "Ngài muốn cô nương hay là người bồi rượu?"

"Chọn bốn năm người bồi rượu sạch sẽ đưa lên." Lương Diệp cau mày: "Hiểu chuyện chút".

"Vâng, được rồi, công tử yên tâm." Tú bà vội vàng đi sắp xếp người, lại để một người hầu dẫn bọn họ vào phòng riêng.

"Xem ra ngươi tới đây rất nhiều." Vương Điền ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Thỉnh thoảng tới." Lương Diệp trên mặt lộ ra nụ cười ngạo mạn phóng đãng, cầm chiếc quạt ngả ngớn mà quệt qua cổ y: "Hôm nay để ca ca nếm chút hương vị trong đó."

Mặc dù biết thằng ranh này đang làm trò, nhưng điều đó không ngăn được Vương Điền lúc này muốn đánh cho hắn một trận.

"Bốn năm người ngươi chịu nổi không?" Vương Điền nhìn quanh, còn thấy mấy người quen trong triều, bình thường bọn họ mặt người dạ thú, nhưng bây giờ biểu tình trên mặt họ còn muốn đánh hơn cả Lương Diệp.

"Ngươi nghĩ xem?" Lương Diệp vô cùng hạ lưu lấy quạt vỗ vào mông y.

"..." Vương Điền trên trán nổi gân xanh, cười giả lả nói: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng đi quá xa."

Lương Diệp đột nhiên ôm y, đem người bế ngang lên, dùng chân bật người bay qua bục cao giữa đại sảnh, lụa đỏ lay động bị người xé ra, toàn bộ rơi xuống mặt và người Vương Điền, sau đó tiêu sái mà dừng ở lan can lầu hai.

Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo, đùa giỡn, thỉnh thoảng xen lẫn vài lời tục tĩu, vô cùng khó nghe.

Vương Điền sắc mặt âm trầm kéo tấm lụa đỏ trên mặt ra, trên người vừa rồi phủ đầy cánh hoa do vũ nương rắc lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lương Tử Dục, ngươi lại mắc bệnh gì?"

Lương Diệp vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng nói: "Nhìn xem, những người tới hoa lâu đều là bọn rác rưởi, sau này ngươi không thể tới đây một mình."

"..." Vương Điền quấn tấm lụa đỏ quanh cổ hắn, cười dữ tợn nói: "Ta mẹ nó vẫn là nên bóp chết ngươi trước".

Lương Diệp bị y bóp cổ đến mức phải khom lưng cúi đầu, thành thật đem người thả xuống, sau đó, giữa tiếng hò reo của đám đông, cổ hắn bị Vương Điền quấn lụa đỏ kéo về phía trước, còn kiêu ngạo mà quay đầu nhìn mấy người to gan lớn mật dám nhìn Vương Điền dùng động tác cắt cổ cảnh cáo.

Sau đó, tấm lụa đỏ đột nhiên siết chặt, hắn lảo đảo bước đi rồi bị kéo vào cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro