Chương 168: Thoải mái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Đừng làm trẫm thất vọng]

—–o0o—–

Cánh cửa bị người mạnh mẽ đá sang một bên.

"Động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Vương Điền ác ý kéo lụa đỏ trong tay, thấy hắn buộc phải cúi đầu, vô cùng sung sướng nhướng mày, lại hung hăng mà siết chặt tay, quấn quanh cổ hắn vài vòng.

Lương Diệp buộc phải tiến về phía trước, nhìn thấy vẻ mặt sung sướng của y, cong môi cười nói: "Ngươi đoán xem."

"Không biết." Vương Điền đột nhiên kéo tấm lụa đỏ, giơ chân giẫm lên vai hắn, khiến hắn nửa quỳ trước mặt y, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo lại khó chịu của hắn, y càng thêm hứng thú: "Sao vậy? Không vui?"

Lương Diệp đuôi lông mày hơi động: "Ta chỉ là quỳ trước ngươi mà thôi, cũng không phải chưa từng quỳ, thù dai ghê".

Hắn buộc người phải quỳ trên triều, Vương Điền yêu cầu hắn phải quỳ trên giường, có thù tất báo để ý cực kì.

Vương Điền thả chân xuống, giơ tay quét qua bả vai hắn, chóp mũi hơi động: "Mau thổi tắt thôi tình hương kia đi."

Trong mắt Lương Diệp tràn đầy tiếc nuối: "Vẫn còn sớm."

"Ai biết chỗ này bao nhiêu người ngủ rồi." Vương Điền ghét bỏ, đem tấm lụa đỏ trong tay phủ lên đầu hắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Lương Diệp như ẩn như hiện sau tấm lụa đỏ, cúi người hôn hắn qua tấm lụa, không hề bủn xỉn mà khen ngợi: "Đẹp quá".

Hầu kết của Lương Diệp hơi động: "Cũng đâu phải nhìn thấy mặt thật."

"Đến lúc đó, ta mang kiệu tám người khiêng tới cưới ngươi." Vương Điền hiểu ý: "Cho ngươi xốc khăn voan đỏ".

"Khăn trùm đầu nhất định phải được dát vàng ngọc." Lương Diệp kéo tấm lụa đỏ, đứng dậy dập tắt hương lượn lờ kia, nghiêm túc nói: "Ngươi mặc áo cưới cũng chưa bái thiên địa, cho nên không tính."

Vương Điền dựa vào ghế cười: "Vậy thì đợi ta cưới ngươi rồi bái, trả lại cho ngươi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới dậy (1)"

(1) Trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Câu thơ này dịch sang Hán Việt là: Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi.

"Cao Khởi là ai?" Lương Diệp dập hương, quay đầu nghiêm túc hỏi y.

"..." Vương Điền trầm mặc một lát, hai người không hẹn mà cùng cười lớn.

"Ngươi mẹ nó nếu còn nói mấy thứ này nữa, ta sẽ đánh chết ngươi." Vương Điền cười đến đau bụng. Mặc dù trò đùa rất tệ nhưng đối với Lương Diệp tiếng cười này của y rất buồn cười, hai người lại tiếp tục cười một lúc lâu.

Lương Diệp dựa vào bàn cười: "Đổi thành Vương Điền."

Vương Điền giơ chân đá hắn một cái.

Hai người náo loạn một hồi, tú bà mang mấy tên bồi rượu đến cửa, bốn năm thiếu niên tuấn tú đáng yêu cung kính hành lễ, nhưng lại ăn mặc không quá lịch sự, nhìn rất mát mẻ.

Vương Điền còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị Lương Diệp kéo ra sau bức bình phong, giọng nói phóng đãng: "Ở bên ngoài đánh đàn hát cho vui lên chút."

Bên ngoài tức khắc vang lên tiếng đàn và tiếng hát.

Vương Điền vừa định nói, lại bị hắn giữ chặt gáy hôn lên, tàn nhẫn đến mức những người không biết còn tưởng hai người bọn họ là kẻ thù, Lương Diệp đè y vào tường, khàn giọng nói: "Ta muốn làm. "

Con mẹ nó trợ hứng này đến cũng quá nhanh.

"Làm cái đầu nhà ngươi." Vương Điền hạ giọng nói: "Ngươi rốt cuộc tới đây làm gì?"

Lương Diệp vẻ mặt thản nhiên cắn y một miếng: "Đi thôi."

Gian phòng này có một lối đi bí mật, khi Lương Diệp nhấc tấm ván giường lên, Vương Điền kinh hãi: "Hoa lâu này là ngươi mở sao?".

"Đương nhiên không phải." Lương Diệp lưu loát nhảy xuống: "Loại phòng này làm ra để thỏa mãn một số sở thích đặc biệt."

Số tiền đưa thêm cho tú bà không phải là vô ích.

Vương Điền theo hắn nhảy xuống, thầm mắng: "Con mẹ nó khẩu vị thật nặng."

Lương Diệp dẫn y đi lên phía trước, cảnh cáo nói: "Đừng có mù quáng làm theo, ngươi đã đủ hạ lưu rồi."

Vương Điền cười lớn: "Ta chỉ biết nói những gì ngươi thích nghe".

Lương Diệp cười hừ một tiếng: "Tốt nhất nên là như vậy".

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, Lương Diệp đột nhiên dừng lại, chỉ vào tấm ván gỗ phía trên, ra hiệu cho y im lặng.

Tấm ván giường kêu cót két, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng khóc của nữ nhân, Vương Điền đang nghĩ cách thoát ra ngoài, Lương Diệp nheo mắt đá tấm ván giường trên đầu ra xa, chỉ còn lại tiếng kêu rên của nam nhân.

"..." Vương Điền khóe miệng giật giật.

Thật sự quá tệ.

Ngụy Vạn Lâm chỉ kịp gào lên một tiếng, đã bị người đá vào cổ hôn mê bất tỉnh.

Vương Điền nhặt một chiếc áo choàng ném lên người gã, sau đó lại lấy một bộ quần áo khác che cho nữ nhân đang ngất xỉu, liền nhận được ánh mắt không vui của Lương Diệp.

"Ngụy tướng quân? Ngụy tướng quân?" Người canh gác bên ngoài nghe thấy âm thanh, nhịn không được mở miệng dò hỏi.

"Làm gì!?" Lương Diệp thô bạo mà gầm lên, giọng nói gần như giống hệt Ngụy Vạn Lâm: "Con mẹ nó đừng làm hỏng hứng thú của ông!".

Sau đó hắn ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Vương Điền: "Kêu lớn lên một chút, ngươi chưa ăn cơm sao!"

Vương Điền bị hắn nhìn chằm chằm cả người đều nổi da gà, dựng ngón giữa với hắn.

Hai người lặng lẽ khiêng người đang bất tỉnh đi ra ngoài, Sung Hằng vịn cửa sổ lặng lẽ đi vào. Hình dáng và khuôn mặt của gã giống hệt Ngụy Vạn Lâm, gã gật đầu với Vương Điền và Lương Diệp.

——

Lúc Ngụy Vạn Lâm bị tạt nước lạnh tỉnh lại, còn tưởng rằng mình nhìn thấy quỷ: "Bệ, Bệ hạ?"

Trong mật lao tối tăm, Lương Diệp cười lạnh nói: "Ngụy tướng quân, ngươi thật sự khiến trẫm tìm không ra".

Ngụy Vạn Lâm hai mắt trợn to, tràn đầy sợ hãi: "Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng! Mạt tướng, mạt tướng cũng chỉ là bị người ép buộc thôi, Bệ hạ!"

Gã dường như cực kỳ sợ hãi Lương Diệp, bắt đầu liều mạng giãy giụa, xích khoá gã lại va chạm vào nhau leng keng, cho dù đối mặt với hàng ngàn quân, sắc mặt tướng quân cũng chẳng đổi sắc chút nào, từng là người lấy một chọi mười hộ vệ của Hoàng đế, hiện giờ sợ đến mức hai chân run rẩy, đầy mặt hoảng sợ.

Vương Điền đứng ở sau lưng Lương Diệp, cảm thấy cảnh tượng này thật buồn cười lại mỉa mai.

Cõng trên lưng mười vạn mạng người, hẳn gã cũng nên sợ hãi.

"Sao, ai ép ngươi phải làm vậy?" Lương Diệp cau mày lắc lắc đầu, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới trước mặt Nguỵ Vạn Lâm, cười nói: "Trẫm tuyệt đối sẽ không buông tha kẻ đó."

"Kỳ Minh! Là Kỳ Minh! Hắn, hắn nói Bệ hạ không tin ta, muốn giết ta! Bệ hạ, chính là Kỳ Minh tên tiểu nhân này đã mê hoặc mạt tướng. Mạt tướng vẫn luôn trung thành, tận tâm với Bệ hạ!" Ngụy Vạn Lâm vội vàng nói: "Bệ hạ, mạt tướng có thể liều mạng cứu ngài, làm sao có thể phản bội ngài được chứ? Bệ hạ, mạt tướng vốn tính toán thay Bệ hạ trấn thủ biên cương mà Bệ hạ..."

Đang nói, gã bỗng nhiên lớn tiếng gào khóc: "Mạt tướng trăm triệu lần tạ tội với Bệ hạ, ta là người đã khiến huynh đệ rơi vào bẫy của Lâu Phiến. Là ta bị tên Kỳ Minh tiểu nhân kia mê hoặc, mạt tướng có tội!"

"Ngụy Vạn Lâm, không cần phải diễn nữa, trong mắt ngươi có sợ hãi, nhưng không chút nào hối hận." Lương Diệp thở dài, nghi hoặc nhìn gã, đột nhiên cười lớn: "Ngươi không tin trẫm cũng có thể hiểu được, nhưng nếu phản bội trẫm, sẽ phải trả giá rất lớn".

Ngụy Vạn Lâm môi run run: "Bệ hạ, mạt tướng thật sự là bị ép phải làm như vậy. Là Biện Thương ép ta làm giả thánh chỉ, ông ta dùng người nhà của ta ép ta..."

Sau khi rời khỏi mật lao, Vương Điền cảm thấy một luồng ác khí dâng lên trong lồng ngực.

Ngụy Vạn Lâm còn khiến y thất vọng hơn cả Kỳ Minh.

Ngụy Vạn Lâm làm vậy vì tiền tài và sắc dục, chỉ cần gã yên ổn ở trong phủ sẽ có vô số mỹ nhân, vàng bạc châu báu nhiều không đếm xuể, Biện Thương thậm chí còn hứa cho gã chức đại tướng quân và tước hầu. Vậy mà gã còn muốn mạo hiểm đi đến Quảng Phương Lâu để hú hí mà không sợ bị phát hiện, chết đến nơi mà vẫn muốn tìm hàng ngàn lý do để biện minh.

Y không ở lại xem Lương Diệp thẩm vấn, Lương Diệp đại khái cũng không muốn y nhìn thấy, nụ cười trên khuôn mặt Lương Diệp vẫn còn đó khi y bước ra khỏi mật lao của phủ tướng quân.

Nhưng đó dường như không giống như nụ cười, mà giống như sắc thái vặn vẹo trên mặt thì đúng hơn, vết máu trên khóe mắt khiến hắn trông sắc bén và nham hiểm.

"Lương Diệp." Vương Điền nhịn không được gọi hắn một tiếng.

Lương Diệp cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên mặt y, môi mấp máy, nhìn thẳng vào y.

"Sao vậy? Ngươi thẩm vấn được điều gì?" Nhìn bộ dạng của hắn, Vương Điền đoán rằng kết quả có thể không lý tưởng.

Lương Diệp đi tới nắm lấy tay y, đầu ngón tay dính nhớp máu bôi lên mu bàn tay của Vương Điền, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi nói xem vì cái gì bọn họ đều phản bội trẫm?"

Vương Điền cau mày, vấn đề này hơi khó trả lời, y theo bản năng mà suy nghĩ, cố gắng tìm ra một lý do bớt tàn nhẫn hơn.

Lương Diệp nhìn chằm chằm y, đột nhiên mỉm cười: "Trẫm đa nghi đố kỵ, vô liêm sỉ, không có đạo đức, bọn họ không tin tưởng trẫm là chuyện đương nhiên, ngươi nói đúng không?"

"Bắc Lương đi đến tình trạng như hiện tại, vốn không thể khôi phục được, bất kể ai trở thành Hoàng đế cũng sẽ như vậy." Vương Điền nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn: "Tất cả những gì chúng ta có thể làm, chỉ là cố gắng hết sức."

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy?" Lương Diệp lông mày hơi động.

"Đương nhiên." Vương Điền vỗ vỗ cánh tay của hắn, nói: "Đi tắm rửa đi."

"Trẫm sẽ không để Ngụy Vạn Lâm chết dễ dàng như vậy." Lương Diệp nói.

Vương Điền không tỏ ý kiến, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

"Ngươi sẽ phản bội trẫm sao?" Lương Diệp đột nhiên hỏi.

Vương Điền nheo mắt lại: "Có ý gì?"

Việc Lương Diệp có thể hỏi câu hỏi này có nghĩa là hắn đang nghi ngờ, trái tim Vương Điền hơi trầm xuống, mặc dù y đã quá quen với tính cách đa nghi của Lương Diệp, nhưng trong lúc hai người tình cảm thân thiết mà bị nghi ngờ như vậy, y rất khó chịu.

Lương Diệp không trả lời câu hỏi của y, chỉ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười lạnh nhạt: "Nếu ngươi phản bội trẫm giống như bọn họ, ta sẽ khiến ngươi chết còn thảm hơn bọn họ gấp trăm ngàn lần."

"Ngụy Vạn Lâm đã nói với ngươi cái gì?" Vương Điền hoàn toàn không để ý đến sự uy hiếp của hắn, thậm chí còn trực tiếp hỏi hắn.

"Tại sao phải nói cho ngươi biết?" Lương Diệp cười: "Chờ trẫm điều tra rõ, sẽ tính sổ cùng ngươi."

"Nếu như ngươi lừa gạt ta thì không cần." Vương Điền vẻ mặt lạnh lùng nói: "Có rất nhiều chuyện ngươi giấu ta, ta cũng lười tính sổ với ngươi. Ngươi chỉ cần nói thẳng chuyện gì, ta sẽ nói cho ngươi biết".

Lương Diệp bị y nói vậy hồi lâu cũng không nói gì, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vương Điền, ngươi rốt cuộc giấu ta bao nhiêu chuyện?"

"Nếu ngươi cho rằng có, trăm chuyện ngàn chuyện đều không đủ. Nếu ngươi cho rằng không có, thì một cái cũng đã quá nhiều." Vương Điền lạnh lùng nói: "Đến tận bây giờ ngươi vẫn còn hoài nghi ta, là cảm thấy cuộc sống này quá thoải mái đúng không?".

Lương Diệp nhìn chằm chằm y hồi lâu: "Trên đời này trẫm tin tưởng nhất chính là ngươi Vương Điền, ngươi đừng làm trẫm thất vọng."

"Vậy ngươi tốt nhất đừng tin ai cả." Vương Điền nhếch khóe môi, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: "Rõ ràng ngươi không thể làm được, sao phải ép buộc chính mình, khiến hai người đều không thoải mái".

Nếu thật sự không muốn tin y, trước mặt y tuyệt đối sẽ không có biểu hiện hoài nghi như vậy, thẳng thắn nói với y chính là đã mất đi cơ hội.

Lương Diệp nhìn vào mắt y, nói: "Giản Lăng còn sống, chuyện này có liên quan tới ngươi không?".

——————-

Ji: Chương sau rất hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro