Chương 169: Trút giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Trẫm sẽ không tổn thương ngươi]

—–o0o—–

Bên ngoài gió thổi mạnh, tơ liễu (1) bay lơ lửng trong gió khiến lòng người phiền muộn, Vương Điền hợp lại tay áo đi vào cửa: "Có liên quan."

(1) Là hạt của cây liễu, bay trong gió giống như bông, thường phát tán vào mùa xuân, trồng nhiều nhất ở Bắc Kinh.

Lương Diệp đi theo phía sau, ánh mắt đột nhiên tối sầm: "Vương Điền."

"Ta nhờ Quyền Ninh thay thế bằng một xác chết để cứu người ra ngoài." Vương Điền thản nhiên đến mức như đang nói chuyện của người khác: "Ta cũng giúp hắn cứu hai đứa trẻ Giản gia ra".

Lương Diệp tức giận đến mức bật cười, trong nháy mắt sự phẫn nộ dâng lên, thậm chí còn sắc bén hơn cả sự phẫn nộ do Nguỵ Vạn Lâm mưu phản, hắn nắm lấy vai Vương Điền, xoay người đối mặt với mình, cố gắng tìm kiếm chút áy náy hay khổ sở hoặc bất kỳ cảm xúc nào khác trên mặt y, nhưng Vương Điền từ đầu đến cuối đều bình tĩnh nhìn hắn, như thể y vừa làm chuyện gì đó rất bình thường.

Huyệt Thái Dương của hắn bắt đầu đau dữ dội, sự tỉnh táo của lý trí bắt đầu lung lay, Lương Diệp cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn: "Tại sao ngươi lại làm như vậy?"

"Ta không thích làm ăn lỗ vốn, ngươi hẳn là rất rõ ràng tình huống của chúng ta khi đó." Vương Điền nói: "Ta dù sao cũng phải để cho mình một vài đường lui, Giản gia trên giang hồ có thành lập tổ chức tình báo, ta muốn nó, vì vậy đã giao dịch với Giản Lăng. Tiền thân của Cửu Tinh Các chính là mật thám của Giản gia trên giang hồ. Mạng lưới quan hệ của họ trải rộng khắp Bắc Lương, đặc biệt là Đại Đô. Trước khi ngươi phát hiện ra ta đã tiếp quản nó. Nếu không phải có Cửu Tinh Các, ta sau khi trở về kinh thành không có khả năng nhanh chóng khống chế nhiều thế gia như vậy, lý do này có thể chấp nhận được không?"

Lương Diệp hoàn toàn không muốn chấp nhận, hắn coi việc Vương Điền đứng về phía mình là đương nhiên, tất cả quyền lực của Vương Điền đều là kết quả của sự dung túng cùng bố thí của hắn, cho dù sau này nó phát triển thành một thế lực hùng mạnh, thì cũng là do hắn buông tay, chứ không phải ngay từ đầu Vương Điền đã giấu giếm hắn, thậm chí nếu Ngụy Vạn Lâm không nói cho hắn biết, Vương Điền cũng hoàn toàn không có ý định nói cho hắn biết.

Vương Điền chạy trốn khỏi Bắc Lương, lại bị hắn lừa trở về, Vương Điền yêu hắn, tận tâm tận lực giúp hắn trên chiến trường, Vương Điền lẽ ra trong lòng, trong mắt đều chỉ có Lương Diệp mà thôi!

"Trẫm không chấp nhận!" Lương Diệp ánh mắt lạnh lùng nhìn y, giống như một con rắn độc cởi bỏ mặt nạ hiền lành lộ ra răng nanh sắc bén, quấn chặt lấy Vương Điền: "Sao ngươi không nói sớm hơn cho trẫm biết? Tại sao phải để đến lúc trẫm phát hiện ra?".

"Bệ hạ, ngươi có hiểu cái gì là đường lui không?" Vương Điền thở dài: "Nếu như bị phát hiện, thì không thể coi là đường lui nữa."

"Ngươi còn muốn chạy trốn!" Lương Diệp lý trí hoàn toàn sụp đổ bởi câu nói này, hắn nắm chặt bả vai của Vương Điền, trong mắt tơ máu nháy mắt lan tràn, hiếm khi mà phẫn nộ: "Nhưng gì ngươi nói trẫm đều làm được! Ngươi muốn cái gì trẫm cũng cho ngươi cái đó! Vì sao ngươi vẫn còn muốn chạy trốn!? Ngươi còn muốn trẫm phải làm gì nữa!"

Vương Điền cau mày, bả vai bị hắn nắm chặt đau nhức: "Lương Diệp, ngươi bình tĩnh lại đi."

"Trẫm không thể bình tĩnh được!" Lương Diệp tức giận đến mức muốn bóp nát y: "Người khác lừa trẫm, phản bội trẫm cũng không sao, ngươi vì sao cũng muốn lừa dối ta!? Giản gia giết chết nhũ mẫu, giết chết thư đồng của trẫm, giết tất cả những người bên cạnh trẫm, tại sao ngươi lại muốn cứu hắn! Ngươi dựa vào cái gì mà muốn cứu hắn!?"

"Ta không biết." Vương Điền cau mày càng sâu, gần như nghiêm khắc nhìn chằm chằm Lương Diệp nói: "Chuyện này ngươi không có nói với ta, hơn nữa, ngươi và Giản Lăng không đội trời chung, chẳng liên quan gì đến ta hết".

Lương Diệp sửng sốt, không thể tin nổi mà nhìn y: "Ngươi nói cái gì?"

"Lương Diệp, ta không phải lệ thuộc vào ngươi, hận ý cùng trách nhiệm là việc của ngươi, ta giúp ngươi chỉ vì ta thích ngươi." Vương Điền vẻ mặt thậm chí có chút lạnh nhạt: "Giống như ngươi chỉ biết chọn thứ có lợi nhất đối với mình, khi bình tĩnh lại, ta cũng sẽ chọn thứ có lợi nhất cho ta. Ta buông tha cho Giản Lăng và hai đứa trẻ, có được Cửu Tinh Các cùng sự hợp tác của Phi Tiêu Lâu. Đây là sự lựa chọn của ta, không phải ngươi, nói đúng ra thì đây là hai việc khác nhau."

Lương Diệp tức giận đến mức không biết y đang nói cái gì, nhưng sự lạnh nhạt trong ánh mắt Vương Điền khiến hắn đè nén đến mức thở không nổi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng ngươi rõ ràng có thể vì trẫm mà không màng sống chết".

"Cho nên ta nói đây là hai việc khác nhau." Vương Điền nhìn bộ dáng của hắn gần như phát điên: "Ta yêu ngươi, nguyện ý cùng ngươi sống chết, nhưng không có nghĩa là khi ngươi làm tổn thương ta, ta sẽ không rời đi, ngươi có hiểu không?"

Lương Diệp bắt đầu thở dốc, giận dữ nói: "Trẫm sẽ không tổn thương ngươi!"

"Ta chỉ đề phòng bất trắc" Vương Điền giãy giụa một chút nhưng cũng không thoát ra nổi: "Ngươi bình tĩnh lại đi, chúng ta là đang giải quyết chuyện này chứ không phải cãi vã."

Vẻ ngoài cực kỳ bình tĩnh thậm chí là lạnh lùng của y khiến Lương Diệp gần như suy sụp, hắn không thể chịu đựng được khi tình cảm của Vương Điền và hắn lạnh nhạt như vậy, sự suy sụp này thậm chí còn khiến hắn muốn giết chết Vương Điền.

"Đừng làm trẫm tức giận." Lương Diệp âm trầm mà nói ra từ rất quen thuộc với Vương Điền, đối với một việc hắn từ trong xương không thể thay đổi được, cố chấp, cường bạo, kiêu ngạo vô cùng. Có thể khoảnh khắc nào đó tình cảm sâu sắc, tình yêu sẽ chiếm ưu thế, nhưng về bản chất hắn vẫn là một kẻ điên cực kỳ chiếm hữu, bá đạo.

Yêu thương một Hoàng đế thời phong kiến ​​​​sẽ chỉ dẫn đến cái chết, quyền lực tuyệt đối cùng với sự đa nghi bẩm sinh khi ở bên nhau sẽ sinh ra những ý nghĩ xấu xa và chiếm hữu.

Vương Điền không thích đối đầu trực diện với hắn, hai người quá giống nhau, có lúc biết nên nhượng bộ nhưng họ vẫn không chịu lùi lại. Hai kẻ ích kỷ như nhau, một trong hai người chết đi mới có thể chấp nhận bỏ qua.

"Lương Diệp, vai của ta sắp gãy mất." Vương Điền cảm giác được ngón tay tê dại.

"Gãy càng tốt." Lương Diệp cười hung ác: "Ngươi lừa trẫm, trẫm sẽ nghiền nát toàn bộ xương cốt trong cơ thể ngươi, khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong".

"Ngươi biết vì sao mình lại tức giận như vậy không?" Vương Điền vẻ mặt cuối cùng cũng có chút thay đổi, giống như nụ cười của kẻ chiến thắng, nhưng lại giống như sự đau lòng đến mức khó phát hiện của người yêu. Y tiến lại gần Lương Diệp, nhếch khóe miệng: "Bởi vì ngươi luyến tiếc giết ta, bởi vì ngươi yêu ta, bởi vì ngươi biết những suy nghĩ đen tối và vặn vẹo trong lòng ngươi là sai trái."

Lương Diệp cười lạnh nói: "Trẫm không sai."

"Ngươi có sai." Nụ cười trên mặt Vương Điền từ từ nở rộ: "Không thấy khó chịu sao? Ta mẹ nó thấy ngươi mỗi ngày tình mọi cách tính kế ta chắc hẳn rất khó chịu. Ngươi dùng mọi thủ đoạn để lừa ta trở về Đại Đô, nhưng lại không cho ta đường lui? Ta không để ý đến huyết hải thâm thù của ngươi là bởi vì miệng ngươi cứng như vỏ sò còn không muốn tin ta. Ta mẹ nó thậm chí còn không biết về chuyện này, bây giờ ngươi còn quay đầu trách ta?".

Ngón tay tê dại vì đau của y hung hăng nắm lấy cổ áo Lương Diệp: "Ngươi giấu ta nhiều chuyện như vậy, ta đã nổi điên với ngươi chưa? Khó chịu ta cũng phải chịu đựng, hiện tại những thứ ta có đều là ta xứng đáng có được. Đừng hành động như một đứa trẻ ba tuổi, thua liền chơi xấu, bỏ tay ra".

Lương Diệp đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm y.

"Buông ra!" Vương Điền bỗng nhiên cao giọng.

Lương Diệp phẫn nộ thở dốc mấy lần, bàn tay đang giữ vai y dần dần buông lỏng, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt y.

Ngón tay Vương Điền run lên vì đau, y chậm rãi nới lỏng cổ áo của Lương Diệp, rũ mắt xuống, vuốt thẳng nếp nhăn trên đó, giọng nói trở nên dịu dàng: "Lần sau nói chuyện, hãy nói cho đàng hoàng, nhớ chưa?"

Quai hàm của Lương Diệp nghiến chặt, như thể hắn là một con thú bị xiềng xích, sau khi giãy giụa vô ích vừa điên cuồng vừa không cam lòng phải chấp nhận sự thật, Lương Diệp hận không thể xé xác thành từng mảnh kẻ thù trước mặt nhất quyết muốn xích hắn lại, nhưng lại phát hiện ra đối phương đã đem một dây xích khác đeo vào cổ mình, còn nhẹ nhàng chạm vào người hắn, muốn hôn hắn.

Hắn tức giận rồi lại đắm say trong đó.

"Ta biết ngươi sẽ không tổn thương ta." Thủ đoạn dỗ dành của Vương Điền nằm trong tầm tay y, chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng an ủi cùng một lời nói đơn giản, khiến Lương Diệp đang tức giận dần dần thả lỏng, tơ máu trong mắt hắn dần nhạt đi.

Nhưng Vương Điền lại ác độc đến mức ép người đến đường cùng, mới chịu nói ra điều Lương Diệp muốn.

Lương Diệp sắc mặt lạnh lùng, đứng bất động tại chỗ, để mặc y hôn hắn.

Vương Điền sờ sờ mặt hắn, thở dài, cười nói: "Sao lại gặp ta chứ?"

Nếu là người khác, Lương Diệp có thể dày vò bất cứ ai đến chết.

Lương Diệp quay đầu đi, Vương Điền nhẹ nhàng hôn lên mặt, môi, mũi của hắn, một lúc sau mới đứng thẳng lên, nheo mắt nói: "Lương Tử Dục, sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu không làm hoà, ta sẽ rời đi."

Nói xong, y quay người bỏ đi, nhưng chưa bước được hai bước, đã có người từ phía sau ôm chặt lấy eo y, hung hăng ấn y vào tường, một nụ hôn dồn dập cùng phẫn nộ chặn hết mọi âm thanh của y.

Lương Diệp gần như muốn trả thù mà cắn nát môi y, tàn nhẫn nói: "Lời này mà cũng có thể nói ra, trẫm khâu miệng ngươi lại thì thế nào?"

"Khâu lại thì sao có thể cãi nhau với ngươi được?" Vương Điền dựa vào tường cười một cách lười biếng: "Lần nào cũng cãi nhau, đã đuối lý còn cố cãi, có thấy mất mặt lắm không?".

Lương Diệp nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn y, Vương Điền giơ cánh tay đau nhức lên ôm lấy hắn, nhỏ nhẹ từng lời: "Cãi nhau rồi ngươi tức giận lại còn bắt ta dỗ dành, nuôi con trai cũng chẳng vất vả như vậy".

Lương Diệp vừa mở miệng liền muốn cắn, Vương Điền buồn bã nói: "Mẹ nó bả vai của ta đau muốn chết, ngươi dám cắn ta, ta sẽ đánh gãy răng ngươi."

Lương Diệp ngẩng đầu, đôi mắt rực lửa nhìn y, ngoài Vương Điền, chưa có ai khiến hắn uất ức như vậy, mà hắn chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Bởi vì phẫn nộ trong đầu hắn chỉ còn lại câu nói "Ngươi yêu ta" của Vương Điền.

Nếu hắn không thể cắn, đánh hay mắng thì hắn sẽ làm người chết ở trên giường. Lương Diệp u ám nghĩ, hắn vừa mới trợn mắt, Vương Điền đã nắm lấy tay hắn.

Chỉ nhìn vào mắt hắn, Vương Điền đã biết hắn muốn làm gì, cười lạnh: "Đừng có ngốc ở đây, quay về Đại Đô là để làm chuyện chính sự".

Lương Diệp mặc kệ tất cả, hắn dùng một cánh tay dài nhấc người lên, buộc y phải quấn chân quanh hông hắn, ấn chặt người vào tường, hung tợn nói: "Cho dù ngày mai mọi thứ có nổ tung, trẫm hôm nay cũng phải làm chết ngươi".

Vương Điền nghẹn một chút, nói: "Ngươi mẹ nó miệng nói lời sạch sẽ chút".

"Không bẩn bằng ngươi đâu." Lương Diệp giữ chặt eo y, hung hăng va chạm, rất có ý muốn trút giận.

Sau lưng Vương Điền bị một viên gạch nhô ra cộm một chút, y còn chưa kịp chửi rủa thì bức tường phía sau đột nhiên quay cuồng, đem Vương Điền đang dựa vào tường và Lương Diệp kéo vào bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro