Chương 6: Tu dưỡng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Ngươi tắm dùng cánh hoa gì?]

—–o0o—–

"Điên khùng?" Lương Diệp cảm thấy đặc biệt hứng thú với tay của y, cầm trong tay tùy ý nhìn.

Đầu Vương Điền muốn bốc cháy: "Điền Vân Nam (1)."

(1) Nó có hai nghĩa Điền (tỉnh Điền của Vân Nam) và Điên (Tên một cái hồ lớn, còn gọi là Điên Trì, ở phía nam huyện Côn Minh tỉnh Vân Nam), ở đây ý là nói tỉnh Điền của Vân Nam, phát âm giống với 疯癫 (điên khùng, điên rồ)

Lương Diệp sửng sốt một chút: "Vân Nam là ở nơi nào?"

Vương Điền chợt nhận ra, trong triều đại này không có nơi nào là Vân Nam, y dừng lại một chút: "Ở một thị trấn xa xôi, ba chấm thuỷ chỉ có một chấm chân." (三点水一个真)(2)

(2) Cao nhân đi qua chỉ điểm, tôi không hiểu.

Lương Diệp nhướng mày, đùa giỡn: 'Ngươi không nói thật".

Vương Điền giật giật khóe miệng, lúc này toàn thân đau nhức, lười cùng kẻ điên này so đo, nói nhảm.

Lương Diệp hoàn toàn không để ý tới thái độ của y, hắn thích thú nghịch cánh tay không bị thương của y một lúc, sau đó giống như một đứa trẻ đem tay hai người đặt cạnh nhau, khoa chân múa tay: "Cùng một cỡ."

"..." Người này càng lúc càng hưng phấn, Vương Điền vốn đang nhắm mắt lại, mũi đột nhiên bị nhéo một cái, đành phải hé miệng mở mắt, cảm thấy hắn thật sự có bệnh.

Chưa kịp trút giận, y bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Lương Diệp: "Ngay cả vân tay cũng giống hệt nhau, sao ngươi làm được?"

Vương Điền cau mày, thấy hắn mở lòng bàn tay phải hướng về phía mình, sau đó đem lòng bàn tay của y xòe ra, "Ngươi xem."

Vương Điền trong lòng cảm thấy khó hiểu, y đương nhiên rất quen thuộc với bàn tay của chính mình, không có việc gì cũng nhìn nó hơn 20 năm, ngay cả phương hướng của đường chỉ tay trên hai lòng bàn tay cũng giống hệt nhau, đến cả song sinh cũng không thể giống nhau như vậy.

Y vốn cho rằng mình giống Lương Diệp chỉ là trùng hợp, nhưng y không nghĩ nó lại giống nhau đến mức biến thái như vậy, thật giống như copy paste vậy... Ý tưởng này khiến suy nghĩ có hệ thống của y rối loạn trong giây lát.

Nhưng Lương Diệp dường như không nghĩ như vậy, hắn hẳn là đã gặp không ít những điều kỳ lạ, từ giọng điệu tò mò có thể phỏng đoán được, hắn khả năng cho rằng Vương Điền dùng bí thuật quỷ quái nào đó.

Vương Điền đè nén nghi vấn trong lòng, rút ​​tay ra khỏi tay Lương Diệp, suy nghĩ một chút rồi nhét vào trong chăn, để sát vào người mình, tên tâm thần này nhìn dáng vẻ hắn đối với bản thân mình lớn lên giống nhau như đúc vô cùng hứng thú, không chừng ngày nào đó phát bệnh liền cầm đao mổ y.

"Không biết." Vương Điền thành thật nói.

Vì vậy, Lương Diệp lại tiện tay véo má sờ mặt y, cố gắng tìm cách gỡ mặt nạ của y ra, cái kiểu phiền toái này khiến Vương Điền nhớ đến cháu trai nhỏ của anh họ mình.

Vương Điền nhắm mắt lại, mạnh mẽ xua tan cảm giác không thể làm gì được Lương Diệp, giọng điệu bình tĩnh nói: "Bệ hạ, mặc kệ ngươi có tin hay không, thần thật sự không có bất kì cái gì uy hiếp Bệ hạ, đối với ngươi cũng không có ác ý. Còn về việc ta giống hệt ngươi chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên."

"Dối trá." Lương Diệp nhếch miệng cười, chậm rãi ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: "Ngươi vừa thấy trẫm liền muốn giết trẫm."

Vương Điền không có thói quen để người khác đến gần mình như vậy, theo bản năng muốn trốn, nhưng Lương Diệp lại dùng lòng bàn tay ôm mặt y không cho y cử động, phả hơi thở ấm áp vào cổ y, mang theo hơi thở xa lạ lại bá đạo. Một lúc sau Lương Diệp mới ngẩng đầu lên, cau mày nhìn chằm chằm y, sắc mặt nặng nề: "Ngươi có phải hạ cổ trẫm không?"

Vương Điền suýt chút nữa bị hắn làm cho tức cười.

Rốt cuộc là ai đang hạ cổ ai chứ! Thật sự muốn tát cho phát!

Lương Diệp không đầu không cuối nói mỗi câu này, âm trầm nhìn y một cái, rồi xoay người rời đi.

Vương Điền thở phào nhẹ nhõm, dùng sức xoa tay và cổ, là một người ưa sạch sẽ, bị Lương Diệp hết nắn lại sờ cảm giác như bị con gián bò khắp người.

Đồ biến thái chết tiệt.

Y sắc mặt lạnh lùng từ trên giường ngồi dậy, cả người không có chỗ nào không đau nhức, thậm chí y còn có thể cảm nhận được cổ trùng đang chậm rãi di chuyển dưới làn da của mình... Sau khi y ngâm mình trong bồn nước lạnh, mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Cho dù y và Lương Diệp có dấu vân tay giống hệt nhau, dù là bản thân y ở một thế giới khác, thì y cũng tuyệt đối không thể dây dưa với loại người điên này, phải tìm ra mục đích của Lương Diệp và tiêu diệt con cổ trùng này, ngày mai thượng triều còn phải ... Vương Điền tức giận chửi rủa.

Nếu không phải xuyên qua, mảnh đất phía đông thành phố lúc này đã có thể khởi công xây dựng rồi! Y rõ ràng nên ngồi trong văn phòng, ký giấy tờ, xem cổ phiếu, tổ chức các cuộc họp, tăng ca thay vì ở cái thời đại lạc hậu này nghĩ làm thế nào để có thể sống sót!

——

Trăng sao thưa thớt, Lương Diệp ngồi xổm trong ruộng đậu nành nhổ cỏ, Sung Hằng ngồi trên cây gặm móng giò heo được Ngự Thiện Phòng làm vào buổi tối.

"Không phải chủ tử hạ cổ y sao?" Sung Hằng nghĩ có lẽ hắn nói sai rồi.

Lương Diệp vỗ đất trên tay, hiếm khi không cười, khi hắn không cười, nhìn hắn giống hệt Vương Điền, mang theo cảm giác người sống chớ lại gần: "Trẫm. . . Ta cảm thấy trên người y rất thơm."

"Chủ từ, người sẽ không gieo tình cổ vào người y chứ?" Sung Hằng đột nhiên đứng dậy, cảm thấy có gì đó không ổn.

"Tình cổ ta chưa học được." Lương Diệp không hề để ý ngồi trên mặt đất, tùy ý nhặt cỏ dại phía dưới: "Ta tới gần y liền cảm thấy rất đói bụng."

Sung Hằng lại càng không hiểu, mà nhìn chủ tử của gã cũng không hiểu: "Chủ tử, người nhổ cả mầm khoai lang rồi."

Lương Diệp chà xát ngón tay đầy bùn, sau đó đào một cái lỗ và trồng cây con trở lại.

"Chủ tử, ngài nhìn y có giống như ta nhìn móng giò heo không?" Sung Hằng cố gắng giúp hắn giải quyết vấn đề.

Lương Diệp liếm đôi môi khô khốc, nhưng không nói gì.

Sung Hằng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: "Nếu không giết y đi."

Lương Diệp từ dưới đất đứng lên: "Ta không thích ăn móng giò heo."

Sung Hằng im lặng một lúc, cúi đầu gặm móng giò, Lương Diệp lấy một cái cuốc nhỏ từ đống cỏ khô, chỉ vào miếng đất cạnh tường, vui sướng nói: "Trẫm quyết định trồng một cây quýt ở đó. "

——

Vương Điền hai ngày sau khi tỉnh lại liền bắt đầu lên triều sớm, y không thể ngồi không mà dùng ý nghĩ giết chết Lương Diệp, cũng không thể loại bỏ cổ trùng ra khỏi người, vậy nên y chỉ có thể tìm việc gì đó để làm.

Hộ Bộ và Công Bộ gần đây vì vấn đề bạc để cứu trợ thiên tai đã tranh cãi rất nhiều, lại vì Bách Lý Thừa An là người của Lễ Bộ, khiến Lễ Bộ liên luỵ, toàn bộ Nghị Sự Điện đều hỗn loạn.

Kỳ thật cũng không phải chuyện khó làm, suy cho cùng Hộ Bộ chỉ là không có khả năng lấy ra nhiều bạc như vậy, trên thực tế quốc khố của quốc gia đã bị chia làm hai nửa, phần lớn do nội triều nắm giữ. Hộ Bộ dù muốn lấy ra cũng chẳng thể lấy được, Thượng thư Hộ Bộ Hứa Tu Đức quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết: "Bệ hạ, thần thật sự không thể nào lấy ra được nữa, quận Hà Tây chính là cái động không đáy!"

"Hứa đại nhân lời này nói thật có ý tứ, quận Hà Tây dù gì cũng đất của nước Lương ta, cứu trợ đây chính là cứu trợ con dân của Đại Lương, cái gì mà động không đáy chứ?"

"Ngươi cho rằng ta không muốn sao! Nếu ngươi không tin, cùng ta đi xem quốc khố còn lại bao nhiêu bạc!" Hứa Tu Đức cả giận run lên.

Vương Điền dựa vào long ỷ yên lặng lắng nghe, lưng ghế hơi cứng, dựa vào không thoải mái lắm, từ trước đến nay y chưa từng gặp qua Thái Hoàng Thái Hậu, tình huống nội triều đến giờ còn chưa thăm dò được, cộng thêm Lương Diệp chính là một quả bom hẹn giờ, y tạm thời không muốn động đến nội triều.

Nhưng Bách Lý Thừa An liều mạng đi đánh trận đầu, quận Hà Tây vất vả lắm cuối cùng mới yên ổn, mấy chục vạn người đang chờ lương thực để cứu mạng.

Lũ lụt qua đi thường dễ có dịch bệnh, năm mất mùa đói kém, lương thực thiếu thốn sẽ có lưu dân, nếu quá đông lưu dân sẽ dẫn đến bạo loạn, bạo loạn sẽ động đến binh quyền, Binh Bộ cùng mười mấy tướng lĩnh phụ trách vẫn còn đang kêu gào bạc và lương thực, y trì hoãn một tháng, e rằng không được nữa.

Vương Điền không nghĩ tới sẽ có ngày mình gặp rắc rối vì tiền bạc.

Muốn mở miệng với Thái Hoàng Thái Hậu sao? Vương Điền rũ mắt xuống, nghĩ đến cháo được đưa đến Ngự Thư Phòng, lại nghĩ đến chuyện của mấy chục vạn người.

Quan trọng nhất là, nếu hắn buông tay mặc kệ, Thái Hoàng Thái Hậu có quản hay không?

Vương Điền gõ gõ vào lưng ghế, trong đại điện ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại.

"Bãi triều." Vương Điền đứng dậy, để lại cho bọn họ một bóng lưng lạnh lùng.

"Hoàng thượng!"

"Bệ hạ, thần —"

"Khoan đã, Bệ hạ!"

Vương Điền phớt lờ tiếng gọi từ phía sau, sải bước vào phía sau tẩm điện, Vân Phúc đi theo y từng bước: "Hoàng thượng, đến Ngự Thư Phòng sao?"

"Không đi." Vương Điền dừng một chút: "Ngươi phái người đi tìm người bên cạnh trẫm là Sung Hằng xem hắn đang ở nơi nào".

"Vâng." Vân Phúc phân phó người đi tìm.

Vương Điền nhìn các báo cáo và biểu đồ thống kê trên mặt bàn, hiện tại Lương Diệp đã trở lại, y cùng lắm cũng chỉ là Giám đốc điều hành, chủ tịch Lão thái thái ở trong hậu cung yên lặng không tiếng động mà theo dõi tình hình, Tổng giám đốc Hoàng đế thì điên khùng ở bên cạnh, y muốn tìm Lão thái thái cũng được thôi, nhưng Lão thái thái này không chừng còn khó chơi hơn cả Lương Diệp.

Không nên vượt cấp, tốt nhất vẫn là tìm Lương Diệp.

Y không tin mình không thể đối phó với kẻ điên này.

Sung Hằng dẫn y đến một khu vườn hẻo lánh, cái tên Toái Tuyết Viên này nghe đã xui xẻo, kết quả vừa bước vào đã thấy tràn ngập màu đỏ, vô cùng khoa trương, hương thơm của mẫu đơn gần như bao trùm cả người y.

Con mẹ nó Toái Tuyết Viên.

Vương Điền cảm thấy khu vườn này cũng giống với chủ nhân của nó đều mắc bệnh tâm thần, Sung Hằng đưa y tới nơi liền không thấy bóng dáng, Vương Điền đỡ trán đi một lúc lâu theo những bụi hoa, bỗng nhiên có thứ gì đó chọc vào lưng y.

Y đột ngột quay người lại, liền nhìn thấy Lương Diệp đang gối đầu nằm trong bụi hoa, lười biếng cười với y, khuôn mặt tuấn tú chìm trong màu đỏ thắm đặc biệt bắt mắt, hắn đang cầm một cành cây khô héo không biết nhặt ở đâu, chọc chọc vào lưng Vương Điền: "Đi thêm hai bước nữa, ngươi sẽ giẫm lên trẫm."

Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng nhàn nhã của hắn, Vương Điền cảm thấy chán nản, sáng sớm dậy thượng triều, liền bị một đám lão nhân ồn áo đến đầu váng mắt hoa, cãi cọ đến tận khi mặt trời lên cao, còn tên chính chủ lẽ ra phải thượng triều lại ở chỗ này ngắm hoa phơi nắng.

"Sung Hằng nói ngươi tìm trẫm?" Cành cây trong tay Lương Diệp nhanh nhẹn vén vạt áo y lên, dán vào bắp chân Vương Điền, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vuốt ve, giống như tên lưu manh trượt lên trên đùi của y.

Vương Điền cảm thấy mình tức giận đến ngốc rồi, mới ở đây để tên điên này chơi trò lưu manh, y vươn tay định chộp lấy cành khô nhưng Lương Diệp dù không dùng sức, dễ dàng giật lấy ném vào bụi hoa mẫu đơn: "Ngươi có biết chuyện nội triều là thế nào không?"

Lương Diệp vừa nghe là chuyện chính sự, hứng thú trong mắt nhanh chóng tiêu tan, cả người ngả về phía sau, bóp nát một mảng lớn hoa, nhắm mắt lại ngáp một cái, tiếp tục phơi nắng: " Không biết, không có hứng thú, cũng quản không được".

Nếu không phải mạng sống nhỏ bé của mình ở trong tay tên này, Vương Điền đã đá hắn: "Đê Vân Thuỷ quận Hà Tây, mấy vạn bá tánh đang chờ lương thực cứu mạng. Hộ Bộ hiện tại không thể lấy ra bạc, bạc đều bị nội triều nắm chặt trong tay, biên cương đóng quân đã gần nửa năm đòi bạc, ngươi một chút cũng không để ý sao?"

Lương Diệp lấy tay bịt tai: "Trẫm nghe không rõ."

"Lương Diệp!" Vương Điền có chút bực bội, thân là Hoàng đế, lại muốn toàn bộ đất nước cùng hắn xong đời sao!

Lương Diệp nằm trên đống hoa, cười rạng rỡ với y: "Nếu ngươi để trẫm ngửi, trẫm sẽ dẫn ngươi đi xem nội triều."

Vương Điền không phản ứng gì: "Ngửi cái gì?"

Lương Diệp gối một cánh tay, vì nắng mà nheo mắt lại, giơ cánh tay còn lại chỉ vào cổ y: "Trước đây trẫm cảm thấy giống với mùi hương mẫu đơn, nhưng sau khi đến chỗ này ngửi, lại cảm thấy hương mẫu đơn quá thô tục, ngươi tắm dùng cánh hoa gì?"

Trên mặt Vương Điền cảm xúc biểu lộ từ mờ mịt đến nghi hoặc, sau khi ý thức được cái gì sắc mặc trở nên đen xì.

Cuối cùng y phải dùng cả đời tu dưỡng mới không lấy châm dẫm lên khuôn mặt đang hớn hở trong bụi hoa kia.

——————-

Ji: Rất thích Lương Diệp với Sung Hằng nói chuyện với nhau, hai tên ngốc không hiểu nhân tình đàm đạo. Cũng rất thích Lương Diệp hỏi một đằng luôn trả lời một nẻo =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro