Chương 5: Phẫn nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Ji

[Ngươi còn muốn đau nữa sao?]

—–o0o—–


Lương Diệp nói ngủ thực sự là muốn ngủ, hắn trong tư thế duỗi thẳng người nằm trên giường lớn có thể nằm năm sáu người, lười biếng duỗi eo, nhắm mắt lại hít thở đều đều.

Vương Điền nhìn đến trợn mắt há mồm.

Y quay đầu lại nhìn mũi tên và chuỷ thủ vừa rồi bị Lương Diệp ném sang một bên bình phong, đi tới nhặt lên, quay người chỉ vào người đang ngủ trên giường.

"Trẫm nếu là ngươi, sẽ không động thủ". Lương Diệp nhắm mắt ngáp một cái, xoay người chống tay nhìn Vương Điền, mở mắt ra cười nói: "Chắc ngươi không nghĩ tới, trẫm không ngủ".

"..." Vương Điền một lần nữa đem mũi tên buộc lại trên cổ tay, bởi vì cổ tay trái đau đớn, hắn chỉ có thể dùng răng cắn một tay, đem chuỳ thủ dấu trở về túi trên bắp chân: "Ngươi cho ta ăn thuốc độc, ta sẽ không giết ngươi."

"Cũng không hẳn là thuốc độc." Lương Diệp son sắc thề: "Có thể chỉ là một viên thuốc bình thường."

"Ta đánh cược không nổi, ta rất tiếc mạng mình." Vương Điền nhặt áo khoác ngoài trên giường, một bàn tay không quá thuần thục buộc lại thắt lưng.

Lương Diệp vô cùng hứng thú nhìn y, giống như đang nhìn một đồ vật hiếm có: "Ngươi dường như không hề sợ trẫm."

Vương Điền nhướng mi liếc hắn một cái: "Ngươi không buồn ngủ sao?"

"Lúc đầu có chút buồn ngủ, nhưng giờ cảm thấy ngươi rất thú vị." Lương Diệp thực sự nghiêm túc trả lời câu hỏi của y, ném chăn lộn xộn xuống dưới, khoanh chân ngồi ở trên giường: "Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của trẫm. "

Vương Điền lần đầu tiên xuyên qua cảm thấy lực bất tòng tâm, y xụ mặt nói: "Sợ ngươi thả ta đi?"

"Đương nhiên không phải!" Lương Diệp cười cười, ánh mắt lưu luyến dừng lại trên mặt y mấy lần, liếm liếm môi: "Trẫm khát."

Vương Điền cúi đầu đeo thắt lưng, không phản ứng.

Lương Diệp kéo tua rua (1) từ bên cạnh vò thành một quả bóng, ném chính xác trên cổ tay y: "Không nghe thấy sao?"

(1) Làm bằng tơ tằm hoặc lông vũ có nhiều màu sắc, là một vật trang trí treo trên xe ngựa, lầu gác, rèm cửa, rèm giường.

Vương Điền mặc dù công việc rất bận rộn, nhưng chưa bao giờ chịu thiệt thòi như vậy, trong lòng tức giận nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu (2), đi đến bên bàn rót cho Lương Diệp một ly nước, bưng tới trước mặt Lương Diệp: "Uống."

(2) Bất đắc dĩ phải khuất phục hoàn cảnh.

Lương Diệp nhướng mày, cúi đầu nhìn ly nước trong tay: "Trẫm hoài nghi ngươi hạ độc."

Vương Điền nhìn chằm chằm hắn trong hai giây, cầm lên nhấp một ngụm, Lương Diệp ghét bỏ chậc lưỡi: "Trẫm chưa từng uống chung với người khác".

Vương Điền suýt chút nữa đập thẳng cốc nước vào đầu hắn, cố gắng nín nhịn xoay người lại, cổ tay trái lại bị nắm lấy, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng răng rắc, tức khắc đau đớn đến mức khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

"Không cần cảm tạ trẫm." Lương Diệp ác ý bóp chặt cổ tay sưng tấy của y, dùng ngón tay cái vuốt ve vết sẹo thon dài trên mu bàn tay y: "Vết thương này cũng là ngươi làm ra?"

Vương Điền bị hắn sờ lông tơ, tóc gáy dựng đứng, lập tức rút tay ra: "Bị ngã."

"Nhắc mới nhớ, trên mông trẫm còn có một vết bớt, ngươi có không?" Lương Diệp vẻ mặt tò mò: "Vừa rồi ngươi có thấy không?"

"Không!" Vương Điền cảm thấy mỗi lời nói của người này đều thách thức bản thân mình nguy cơ bị thần kinh, ai mẹ nó thèm quan tâm trên mông ngươi có cái bớt!

Lương Diệp vẻ mặt có chút thất vọng, xoay người ngã xuống giường, bắt chéo chân khoát khoát tay: "Thật nhàm chán, ngươi đi đi."

Vương Điền cảm thấy mình nên hỏi kỹ chuyện về thuốc độc, nhưng hiện tại y một phút cũng không muốn dây dưa với tên tâm thần này nữa, đặt thật mạnh chiếc ly trên tay xuống, xoay người mở cửa tẩm điện.

Ngoài cửa, Vân Phúc cùng mấy cung nữ, thái giám ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, một thiếu niên anh tuấn buộc tóc đuôi ngựa đang cầm kiếm đứng ở cửa, vừa thấy y, giọng điệu không mấy thiện cảm: "Bệ hạ, ngài nên đi thư phòng phê tấu chương".

Không cần hỏi cũng biết đây là người của Lương Diệp.

Y hít sâu một hơi, "Vân Phúc, đi."

Sung Hằng nhìn theo bóng lưng y biến mất trong hành lang dài, mới đẩy cửa đi vào: "Chủ tử, vì sao không giết y?"

Trên giường có một cục lớn, giọng nói Lương Diệp từ trong chăn truyền ra: "Ngủ rồi, đừng phiền."

"Ngủ còn có thể nói chuyện?" Sung Hằng hỏi.

"Ngủ có thể giết người ngươi có tin hay không?" Lương Diệp buồn bực thò đầu ra.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com.

Ngự Thư Phòng.

Vương Điền nhìn chằm chằm giấy dày đặc chữ trước mặt, suy nghĩ cũng rối tung lên.

Vân Phúc cẩn thận ở bên cạnh hầu hạ y, Hoàng thượng mấy ngày nay mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy Hoàng thượng tâm tình không tốt như vậy.

"Triệu Lý thái y đến đây", Vương Điền đem tấu chương trong tay ném.

"Vâng." Vân Phúc xoay người đi được nửa đường, lại đột nhiên dừng lại.

"Thôi." Vương Điền suy nghĩ một chút, không cần biết Lương Diệp bệnh tâm thần này có phải hay không đang lừa gạt y, hiện tại tình huống này y khó có thể thoát thân, một là nếu như y thật sự trúng độc, không biết thái y có thể tìm ra được không, hai là dù có tìm ra được y không đầu không đuôi để thái y đến thử độc cũng thật sự là phiền toái.

"Bệ hạ, Bách Lý Thừa An ở quận Hà Tây gửi thư về." Có người cầm thư đi vào, Vân Phúc nhận lấy đưa cho Vương Điền.

Khoảng thời gian này Vương Điền bận rộn suýt chút nữa đã quên mất việc này, chỉ mỗi lần Hộ Bộ tới khóc than y mới nhớ đến, mặc dù lúc này trong lòng rất khó chịu nhưng vẫn mở thư ra đọc.

Bách Lý Thừa An người này đúng là có chút bản lĩnh, ngắn ngủi một tháng, chẳng những thiên tai đã bị đẩy lui mà còn điều tra được mấy kẻ vận chuyển lương thực tham ô, trong thư còn khéo léo nói một chút đoàn người nhiều lần bị ám sát, cách làm việc không giống thích khách bình thường.

Không giống thích khách bình thường, thời buổi này thích khách cũng có thể phân thành nhiều cấp bậc?

"Bách Lý đại nhân nói nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, tháng sau liền có thể trở về kinh." Người tới bẩm báo.

"Trẫm biết rồi." Vương Điền đặt thư qua một bên, xua tay để người lui xuống, Hoàng đế thật sự trở về làm cho y có chút mất hứng —— lần đầu gặp mặt quá đường đột, người này hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường.

Vương Điền dùng sức xoa xoa giữa lông mày, suy cho cùng cũng là y do dự không quyết đoán, bỏ lỡ cơ hội, rõ ràng y đã tính toán rất tốt, một khi Lương Diệp thật sự xuất hiện, y lập tức giết chết hắn, nhưng mũi tên đầu tiên vẫn là cố ý bắn trượt. Nhưng nếu y không do dự, thì với thân thủ của Lương Diệp, hắn vẫn có thể tránh thoát.

Chính y đã đánh giá thấp Lương Diệp, theo tin tức trước đó chỉ nói Lương Diệp hoang đường điên khùng, nhưng không ai đề cập đến việc Lương Diệp biết võ công, thân thủ bất phàm.

Vương Điền trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở mắt ra lấy lại tinh thần, mặc kệ Lương Diệp có điên hay không, hiện tại giữ lại hắn cũng có ích lợi, chỉ cần y còn sống, liền có cơ hội phản công, y lại giống hệt Lương Diệp, đây chính là vũ khí sắc bén của y.

"Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu sai người đưa chè hạt sen đến." Vân Phúc dẫn một lão thái giám tiến vào.

Lão thái giám này vóc dáng không cao, gầy nhưng rắn chắc, nhìn qua năm mươi sáu mươi tuổi, những nếp nhăn trên mặt có chút đáng sợ, thị nữ phía sau bưng một hộp đồ ăn: "Nô tài Dương Mãn bái kiến Bệ hạ, Thái Hoàng Thái Hậu nhớ thương người, dặn dò lão nô gửi lời tới, nói với người hãy giữ gìn long thể, đừng làm việc quá vất vả".

"Hoàng Tổ Mẫu thật có tâm." Vương Điền mỉm cười: "Vân Phúc, nhận lấy."

Vân Phúc tiến lên nhận lấy hộp thức ăn, Dương Mãn nhanh chóng nói: "Cháo này ăn nóng sẽ ngon hơn."

Vương Điền lông mày khẽ nhúc nhích.

Trước kia Thái Hoàng Thái Hậu mấy ngày đều phái người đưa cháo lại đây, hắn không để ý liền uống, uống xong liền đau đầu buồn nôn, cho dù thái y đến kiểm tra cũng không phát hiện ra điều gì, sau này đưa tới y cũng không bao giờ đụng tới nữa.

Nghe Vân Phúc nói Lương Diệp lúc trước có bệnh đau đầu, y thật khó không liên tưởng, hôm nay nhìn thấy Lương Diệp, người đúng là có chút không bình thường.

"Bưng lên đi." Vương Điền hơi suy tư, kêu Vân Phúc bưng cháo lên, Dương Mãn đứng sang một bên không có ý định rời đi.

Y từ từ khuấy cháo, múc lên đưa lên miệng nhấm nháp, đang định nhân cơ hội ngất đi thì đột nhiên bụng đau quặn, tứ chi dường như mất đi sức lực ngã ngồi trên mặt đất, cháo đựng trong chiếc bát ngọc vỡ vụn.

"Bệ hạ!" Vân Phúc kinh ngạc.

Dương Mãn cũng lộ vẻ kinh ngạc: "Mau, mau truyền thái y!"

Vương Điền cảm thấy khắp người truyền đến cơn đau xuyên tim, nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến đáng sợ, y sắc mặt tái nhợt vì đau, nhưng mu bàn tay lại có chút ngứa ngáy, cúi đầu nhìn, liền thấy trong đó có thứ gì đó kỳ dị vặn vẹo màu đen trên mu bàn tay trông đặc biệt đáng sợ.

Y nhớ đến viên thuốc đắng mà Lương Diệp ép y uống.

Được lắm Lương Diệp.

Đến khi thái y vội vàng chạy đến, cơn đau thấu xương qua đi nhanh chóng, Vương Điền nằm xụi lơ trên giường, mặc cho thái y bắt mạch, như người vớt từ trong nước lên.

"Hoàng nhi! Hoàng nhi!" Thái hậu chưa tới giọng nói đã tới trước: "Hoàng nhi đáng thương của ta, làm sao vậy!"

Ngay sau đó là tiếng leng keng của những chiếc trâm cài cùng mùi phấn son nồng nặc.

Vương Điền nghe liền cảm thấy đầu đau nhức, đơn giản nhắm mắt lại, bàn tay yếu ớt kia bị nàng nắm ở trong tay, theo sau là tiếng kêu thảm thiết: "Hoàng nhi cổ tay sao lại sưng như vậy! Các ngươi chăm sóc con ta thế nào vậy! Thái y, mau nhìn cổ tay Hoàng thượng một chút!"

"Thái hậu nương nương, để thần bắt mạch cho Bệ hạ trước." Lý thái y đổ mồ hôi đầm đìa: "Người buông tay Bệ hạ xuống trước đi."

Thái hậu oán hận mà buông lỏng cánh tay, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Vương Điền, móng tay dài không khỏi đâm vào trán y.

"..." Vương Điền ăn đau, đành phải mở mắt ra.

"Cảm tạ trời đất, Hoàng nhi, con rốt cuộc tỉnh rồi!" Thái hậu lại vươn tay muốn nhéo đùi, Vương Điền có vẻ mệt mỏi, càng không muốn nghe nàng khóc như đưa tang người, liền nắm lấy tay nàng: "Con không có việc gì".

Thái hậu sửng sốt một chút, vẻ mặt làm bộ làm tịch muốn khóc đông cứng lại, nàng cẩn thận rút tay ra, ngượng ngùng nói: "Không, không có việc gì thì tốt rồi."

Như là rất sợ y.

Vương Điền không còn sức để quản nàng, chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đột nhiên bị rút cạn, mê man nhắm hai mắt lại.

"...Bệ hạ thân thể không đáng ngại, chỉ là mấy ngày nay mệt mỏi không chống đỡ nổi nên ngất đi..." Lời của thái y mơ hồ vang lên bên tai.

"...Quấn lấy cổ tay của Hoàng nhi...Vân Phúc, chuyện gì đã xảy ra..."

"...Nô tỳ không biết..."

Vương Điền mơ màng chìm vào giấc ngủ, giấc mơ của y toàn là những điều kỳ quái, khi thì y đang ở cuộc họp đấu thầu, khi thì y đang trên đường đến nhà máy rượu, một lát lại biến thành chó điên Lương Diệp, cười toe toét với y, khiến y tức giận đến mức vung chai rượu lên.

"Chậc, lăn lộn hung dữ như vậy."

Vương Điền khó khăn mở mắt ra, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình đang soi gương, nhưng nụ cười xấu xa trên mặt đối phương lập tức khiến y bừng tỉnh, sau đó chính là sự tức giận.

Lương Diệp nhìn cổ tay quấn thật dày của y đặt lên chăn trêu chọc: "Một con cổ trùng cũng có thể khiến ngươi ngủ lâu như vậy, thật hư."

Dưới ánh nến lay động, khuôn mặt được soi sáng trông vô cùng đáng ghét.

Vương Điền lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn: "Quả nhiên là ngươi giở trò."

Lương Diệp có vẻ hài lòng trước bộ dạng tức giận của y, khoanh chân ngồi trên giường, xắn tay áo cho y xem cổ tay, dưới đường gân xanh nhạt có một chỗ phình nhỏ màu xanh đen, gần giống với những gì Vương Điền nhìn thấy trên mu bàn tay mình trước đó, hắn hứng thú bừng bừng mà giới thiệu với Vương Điền: "Đây là con cổ trùng mà trẫm lấy được ở Nam Cương trước đây. Trẫm nhờ đám người kia hồi lâu mới dạy trẫm, lần đầu tiên sử dụng, thế nào, có lợi hại không?"

Lợi hại cái đầu nhà ngươi!

Vương Điền tưởng tượng trong người mình có một con trùng liền cảm thấy ghê tởm, cả người đều khó chịu: "Lương Diệp, ngươi có phải hay không có bệnh!"

"Lúc đầu đám người Nam Cương không chịu dạy, trẫm cũng không ép được họ, vì vậy trong thời gian một nén hương trẫm đã giết mười người của bọn họ, không đến nửa nén hương đã học được." Lương Diệp tự mình nói, cúi đầu vuốt ve cổ tay hắn, cau mày nhớ lại: "Cái này hình như gọi là cái gì mẫu cổ, mẫu chết tử chết, tử vong mẫu sống (3), trẫm không quá tin, ngươi nói xem nếu ngươi giết trẫm ngươi có thể sống không?"

(3) Mẹ chết, con chết, con chết mẹ sống.

Lương Diệp cảm thấy ý tưởng này rất thú vị, nụ cười trên khuôn mặt hắn từ từ nở rộng, Vương Điền sống lưng chợt lạnh, da đầu tê dại.

Ánh mắt Lương Diệp tràn đầy hứng thú trầm ngâm nhìn chằm chằm y, cảm khái nói: "Hoá ra bộ dáng sợ hãi của trẫm là như thế này."

Vương Điền sắc mặt trầm xuống: "Rốt cuộc ngươi muốn ta làm cái gì?"

Lương Diệp tùy ý nghịch ngón tay hắn, ngón trỏ chọc vào cổ trùng trên cổ tay y, yên lặng chờ đợi cổ trùng, cúi đầu lẩm bẩm: "Trẫm còn chưa quyết định, không bằng ngươi nói cho trẫm biết trước ngươi tên gì, từ đâu tới".

Vương Điền cảm thấy ớn lạnh khi nhìn ngón tay hắn chọc vào cổ trùng, muốn rút tay ra nhưng lại không được.

Lương Diệp cúi người xuống thổi phù phù vào mặt y: "Ngươi còn muốn đau nữa sao?"

Vương Điền nghiêng đầu: "Vương Điền."

Lương Diệp liếc nhìn cái cổ trắng thon dài của y, nhéo ngón tay chọc chọc sườn cổ y, vui vẻ cười thành tiếng.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Lương Đế: Trẫm chưa bao giờ uy hiếp ai.

Vương Tổng: Chú cảnh sát, chính là hắn!

Ji: Độ điên của Lương Đế mỗi ngày đều level max, ấy vậy Vương Tổng tức thế mà vẫn nhịn, bây giờ thế sau này còn kiểu 3 phần bất lực 7 phần điên theo cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro