Chương 64: Như Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Trẫm sợ phiền toái]

—–o0o—–

Lúc Vương Điền từ trong cung trở về, trăng đã lên cao giữa trời, y dựa vào thùng xe mơ màng sắp ngủ, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, y đột nhiên bừng tỉnh, mở cửa xe nhìn.

"Sao vậy?" Y vén rèm lên hỏi.

"Đại nhân, phía trước hình như có người nằm ở trên đường." Mã phu (1) có chút không xác định, lấy đèn lồng trên xe muốn xuống kiểm tra.

(1) Người trông coi và chăm sóc ngựa trong phủ.

"Đợi đã." Vương Điền gọi lại, liếc nhìn về phía sau.

Một nam tử mặc đồ đen lặng yên không một tiếng động tiến lên, xem xét hơi thở của đối phương, quay người nói với Vương Điền: "Chủ tử, vẫn còn thở."

Vương Điền đuôi lông mày khẽ nhúc nhích: "Chủ tử?"

"Từ nay về sau ngài chính là chủ tử của chúng ta, mười tám thuộc hạ đều nghe theo sắp xếp của ngài." Nam tử trầm giọng nói: "Đây là lời của Bệ hạ".

"Đã biết." Vương Điền xuống xe ngựa, nhìn người nằm trên mặt đất cách đó không xa, có chút quen mắt: "Triệu Võ?"

"Chủ tử, con đường này hẻo lánh, người này còn bị thương nặng, khả năng xảy ra chuyện."

"Không sao, mang về, tìm đại phu xem một chút." Vương Điền nâng tay lên, xoay người lên xe ngựa, một lúc sau, một người khác từ bên cạnh đi tới, khiêng Triệu Võ trên mặt đất lên vai.

Lúc lâu sau, lại có người xuất hiện gõ nhẹ vào xe ngựa, qua cửa sổ đưa tới một lệnh bài màu vàng: "Chủ tử, lấy được từ trên người này".

Dưới ánh nến trong xe ngựa, Vương Điền mơ hồ nhìn thấy trên lệnh bài có chữ "Triệu", mặt sau có chữ "Kỳ", xung quanh lệnh bài có sáu con rồng vàng quấn quanh, còn có một con dấu rất nhỏ.

Vương Điền cầm lệnh bài trong tay, cảm thấy rất thú vị tặc lưỡi một tiếng.

Sáng sớm hôm sau.

Người nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, sửng sốt: "Là ngươi sao?"

"Thật trùng hợp." Vương Điền sửa sang lại tay áo đứng bên giường, cười nhìn gã: "Ngươi trên người trúng ba mũi tên, mũi nào cũng tránh được chỗ hiểm yếu, mạng thật lớn nha".

Triệu Võ cười khổ nói: "Đa tạ."

"Không cần." Vương Điền kéo một cái ghế tới ngồi xuống: "Thế gian này vốn không yên bình, tuỳ tay nhặt được một người bị trọng thương cũng không có gì lạ."

Triệu Võ chống tay khó khăn ngồi dậy, chắp tay ôm quyền nói: "Ba lượng bạc lần trước đã giải quyết vấn đề của ta, lần này ngươi lại cứu ta một lần nữa. Đại ân đại đức, ơn này Triệu mỗ nguyện sẽ khắc ghi trong lòng, xin hỏi công tử tên họ là gì?".

"Vương Điền." Vương Điền từ trong tay áo lấy ra một cái lệnh bài, vung vẩy ở trước mắt: "Triệu Võ, Võ cùng âm với Ngũ, Triệu quốc Hoàng đế, Triệu Kỳ Hàng Ngũ (2), vị Triệu huynh này, ngươi lai lịch không nhỏ."

(2) Đứng thứ năm.

Nhìn thấy lệnh bài, đồng tử Triệu Võ đột nhiên co rụt lại, Vương Điền cười cười, đem lệnh bài thu lại trong tay: "Nửa đêm nhặt được một người lạ mặt thật sự rất nguy hiểm, thuộc hạ của ta quá mức cẩn thận, xin Triệu huynh đừng trách móc".

Triệu Võ, hay chính là Triệu Kỳ, nắm chặt lệnh bài trong tay, có chút nghi hoặc nhìn y: "Nếu ngươi biết rõ thân phận của ta, tại sao không sợ?"

"Hoàng đế cũng là người, có cái gì phải sợ." Vương Điền nói: "Ta chỉ là tò mò thôi, ngươi là vua một nước, sao lại tới nước Lương làm ra chuyện như vậy? Còn thảm đến thế chứ".

"..." Triệu Kỳ trầm mặc chốc lát, sau đó trừng mắt nhìn y nói: "Ngươi nói như vậy không sợ bị đánh sao?"

"Không sao, bình thường cũng không có ai dám đánh ta." Vương Điền dựa vào trên ghế cười nói.

"Người ngươi thích thì sao?" Triệu Kỳ hỏi.

"Hắn còn đáng đánh hơn." Vương Điền thở dài.

Triệu Kỳ nghe tiếng y thở dài, Vương Điền nhịn không được hỏi: "Làm Hoàng đế Nam Triệu khó khăn đến vậy sao? Lưu lạc bên ngoài cũng thôi đi, lại còn không có người bảo vệ, ba lượng bạc cũng không có, còn bị người ta đuổi giết".

"...Con mẹ nó, ngươi không nói ta cũng không biết mình thảm đến thế." Triệu Kỳ mặt như nuốt phải một con ruồi nói.

Vương Điền thông cảm vỗ vỗ vai gã: "Làm Hoàng đế thật vất vả."

"Giọng điệu của ngươi... giống như rất hiểu Hoàng đế?" Triệu Kỳ nghi hoặc nhìn y.

"Đúng vậy, ta có một một người em trai, hiện tại là Hoàng đế Bắc Lương, cho nên cũng biết chút ít." Vương Điền mở miệng nhấp một ngụm trà: "Không thể nói hai người các ngươi ai thảm hơn ai, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giao ngươi cho hắn."

Triệu Kỳ thần sắc có chút kỳ quái: "Mạo muội hỏi một chút, Lương Đế thật sự..."

Gã chỉ chỉ vào đầu mình, Vương Điền hiểu ra, liền thanh minh cho Lương Diệp: "Đều là tin đồn nhảm nhí mà thôi. Ta và em trai tuy rằng quan hệ không tốt lắm, nhưng thẳng thắn mà nói, hắn rất tốt bụng, quan tâm đến bá tánh, có dũng có mưu, là một Hoàng đế tốt".

Triệu Kỳ lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Thật không dám giấu giếm, lần này ta trà trộn vào đoàn sứ giả nước Triệu là để chúc thọ Thái Hoàng Thái Hậu của các ngươi".

Vương Điền hiểu ra: "Lâm Đồ chi minh?"

"Ha ha, ta nói này ngươi ——" Triệu Kỳ khoanh chân nói: "Ngươi cứ trắng trợn nói rõ ý đồ thật sự ta tới đây thế, có vẻ ta làm Hoàng đế thật sự không tốt lắm".

"Đã rơi vào tình cảnh này rồi, không chỉ là không tốt lắm." Vương Điền cảm thấy vị Hoàng đế Nam Triệu này rất thú vị, hoàn toàn không có dáng vẻ của một Hoàng đế, lại càng khó tìm thấy trên người gã sự kiêu ngạo đề phòng mà Hoàng đế phong kiến nên có, mặc dù y và Lương Diệp có quan hệ thân thiết như vậy, nhưng y thường xuyên cảm nhận được Lương Diệp có một số thứ mà một Hoàng đế sẽ luôn có.

Triệu Kỳ lau mặt, nằm ngửa trên giường, tức giận nói: "Ta không thể làm được việc Hoàng đế vẫn thường làm, con mẹ nó không có trâu bắt chó kéo cày (3)".

(3) Không có người làm đi bắt một người khác không có trình độ chuyên môn để thay thế.

Vương Điền an ủi: "Không sao, nghề nào cũng phải làm từng bước một, lâu ngày sẽ ổn thôi."

"Các ngươi là công tử, đều ăn nói lễ phép, học được cũng tốn không ít công sức." Triệu Kỳ dừng một chút, đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi sẽ không giao ta cho em trai Hoàng đế của ngươi chứ??"

"Ta tạm thời không có ý nghĩ này." Vương Điền cười nói: "Ta cùng hắn ân oán rất nhiều, cho dù giao ngươi cho hắn, cũng không ích lợi gì."

Triệu Kỳ đảo mắt, bật cười: "Ngươi rất buồn cười."

"Ngươi cũng rất thú vị." Vương Điền nói.

Triệu Kỳ cười nói: "Người mà ngươi thích nếu biết ngươi giấu người ở trong nhà, hắn ta sẽ không tới làm phiền chứ?"

"Ngươi là một nam nhân, hắn gây phiền phức gì chứ?" Vương Điền không thèm để ý.

"Thôi đi, nhìn thoáng qua là ta biết người ngươi thích là nam nhân." Triệu Kỳ nói: "Cô nương nhà ai mà tặng ngươi cục đá, cành cây, còn dùng khăn tay xấu hoắc như vậy, người ngươi thích có đẹp trai không?".

Vương Điền hắng giọng một cái: "Tất nhiên là đẹp."

Y lớn lên vốn đã đẹp trai, điều này không thể nghi ngờ.

Triệu Kỳ ngả ngớn huýt sáo một tiếng.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com.

——

Hậu cung, An Khang cung.

Đàm Diệc Sương cầm chiếc quạt trong tay phe phẩy nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: "Trước khi từ biệt, ta còn tưởng Bệ hạ ra đi rất vui vẻ".

Lương Diệp ngồi đối diện với nàng, ăn nho không nói lời nào.

Quạt nhẹ chạm vào mu bàn tay hắn, Đàm Diệc Sương cười nói: "Ăn ít một chút, để dành một ít cho Tiểu Hằng."

"Sung Hằng không thích ăn cái này" Lương Diệp miễn cưỡng rút tay về, cầm lấy chiếc khăn ướt do cung nữ bên cạnh đưa cho lau tay.

"Đồ Khang Ninh cung đưa tất nhiên nhóc ấy sẽ ăn, đừng cho nó ăn mấy món ăn nhiều dầu mỡ, đứa trẻ này ăn nhiều sẽ nôn." Đàm Diệc Sương có chút lo lắng nói: "Mấy ngày trước ta làm cho hai ngươi mấy đôi giày và tất, chút nữa đừng quên mang theo".

"Đa tạ nương nương." Lương Diệp nói: "Sung Hằng luôn mong nhớ người, là trẫm không cho nó đến."

Đàm Diệc Sương cười bất đắc dĩ: "Bệ hạ làm rất đúng, tâm hồn nó như một đứa trẻ, đứa nhỏ này đã quen sống lâu trong cung, lại đang ở độ tuổi tình yêu chớm nở, Bệ hạ không bằng sớm chọn một gia đình tốt để định việc kết hôn cho đứa nhỏ này, để nó thu hồi tâm tư".

"Trẫm sẽ." Lương Diệp dừng một chút, nói: "Trẫm chỉ sợ nó không đồng ý."

"Ngươi là chủ tử của nó, lại như anh em như cha nó, đứa nhỏ này chỉ nghe lời ngươi thôi." Đàm Diệc Sương nói: "Khi Tiên Đế qua đời, ta vốn định cùng đi với Tiên Đế, hiện tại ở nơi thâm cung này cũng chỉ là kéo dài hơi tàn... Bệ hạ, vẫn thỉnh ngài thuyết phục thêm đi."

"Nương nương." Lương Diệp trầm giọng nói: "Chuyện tình cảm, trẫm biết rất ít, huống chi trẫm thấy, việc này cũng không có gì sai lầm, quy tắc và đạo đức chỉ là những thứ vớ vẩn bị đám học giả kia lợi dụng để lừa gạt thiên hạ, sống thoải mái là được rồi. "

"Bệ hạ?" Đàm Diệc Sương kinh ngạc nhìn hắn.

"Chuyện này trẫm sẽ khuyên, nhưng kết quả thế nào trẫm cũng sẽ không cản trở." Lương Diệp ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chỉ là nương nương, năm đó Biện Hinh bị Thái Hoàng Thái Hậu giết chết, ngươi cũng tính toán chôn vùi mình trong thâm cung hoặc tiến hoàng lăng sao?"

Đàm Diệc Sương im lặng một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Như Phong tướng quân đã cứu mạng ta, nếu không có nàng, ta tiến cung cũng chỉ là hi vọng xa vời. Nàng vốn nên là con chim ưng rong ruổi nơi xa trường, nhưng đôi cánh của nàng đã bị xiềng xích bẻ gẫy, khi ta tiến cung nhìn thấy ánh mắt nàng lần đầu tiên, ta đã biết nàng sẽ không sống được bao lâu."

Lương Diệp im lặng không nói gì.

"Nàng là người thà chết cũng muốn được tự do, cho dù là Tiên Đế đối với nàng rất tốt, yêu nàng như sinh mệnh của mình." Đàm Diệc Sương ngẩn người nói: "Năm đó ta mới nhập cung, theo mấy phi tần không biết tốt xấu, đến cung của nàng khiêu khích, đúng lúc gặp nàng đang nghịch súng, khoác lên mình trang phục mạnh mẽ, nhưng nhìn lại vô cùng trong sáng diễm lệ. Nàng đưa chúng ta lên nóc nhà cao nhất của cung điện, để ta ngắm nhìn hoàng thành và bầu trời bên ngoài lộng gió..."

"Bầu trời bên ngoài tái ngoại cao hơn và rộng hơn vạn lần ở đây, nếu ngươi gặp ta hai năm trước, ta dẫn ngươi đến thảo nguyên đua ngựa hái hoa, uống rượu nhảy múa, không biết có bao nhiêu sung sướng!'Nữ nhân đẹp đến động lòng người đứng ở nơi đó, tóc đuôi ngựa buộc cao bị gió cuốn lên thật đẹp vô cùng".

"...Kể từ đó, ta cảm thấy, bên ngoài tái ngoại kia hẳn là một nơi tốt. Nên ta muốn sau khi ta chết, cũng muốn được chôn cất ở đó." Đàm Diệc Sương cười nhạo chính mình: "Khi nhiều tuổi rồi, luôn thích hồi tưởng lại quá khứ, thỉnh Bệ hạ không cần thấy đó mà phiền lòng".

"Biện Hinh là một tướng quân tốt." Lương Diệp nói.

"Nàng không thích cái tên Biện Hinh, nàng thích mọi người gọi mình là Biện Như Phong." Đàm Diệc Sương nói: "Bệ hạ, nàng biết bát canh có độc, nhưng vẫn uống, làm trò trước mặt Tiên Đế, cũng mắng chửi mười tám đời tổng tông của Lương gia, sau đó nàng mặc áo giáp khi nàng vẫn còn chinh chiến, nhảy xuống từ bức tường thành cao nhất, nàng nói rằng người nàng hâm mộ nhất trong hoàng cung, chính là Thôi Ngữ Nhàn".

Lương Diệp giật giật khóe miệng, cười không nổi.

"Ta còn tưởng rằng nếu như ngươi đi rồi, có thể giúp chúng ta nhìn thấy bầu trời ngoài tái ngoại." Đàm Diệc Sương có chút tiếc nuối nhìn hắn: "Tại sao ngươi lại trở về?"

"Trẫm sợ phiền toái, các ngươi tự mình đi xem đi". Lương Diệp nhìn nàng: "Người khác nhìn không bằng chính mình xem, sẽ vui vẻ hơn rất nhiều."

Đàm Diệc Sương hơi sửng sốt.

"Nếu Biện Như Phong thích Thôi Ngữ Nhàn như vậy" Lương Diệp cười khẽ, nhìn thấy sự buồn bã cùng tiếc hận trong ánh mắt nàng: "Tại sao người không đưa Thôi Ngữ Nhàn xuống ở bên bà ấy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro