Chương 67: Mưu kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Ta sẽ không quấy rầy Bệ hạ]

—–o0o—–


Thượng triều ngày hôm sau, Vương Điền nhìn Vân Phúc vẻ mặt nôn nóng ra hiệu với y, y có chút khó hiểu.

Cho đến khi nhìn thấy Lương Diệp mặc long bào ngồi trên ngai vàng tủm tỉm cười, Nghị Sự Điện vốn đang ồn ào ầm ĩ bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

"Bệ hạ. . . Đang cười." Đại thần đứng bên cạnh y cùng đồng liêu ở bên kia hàng nhỏ giọng nhắc nhở, trong giọng nói có chút run rẩy.

"Xong rồi, xong rồi." Có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bệ hạ đã lâu không có cười như vậy... Lại muốn chém đầu ai..."

"Haiz, đừng có nói chuyện, cúi đầu! Đừng nhìn Bệ hạ!" Quan viên đứng phía trước dường như muốn vùi đầu xuống đất.

Vừa ngẩng đầu nhìn xem ai đang nói nhảm, Vương Điền liền bắt gặp ánh mắt của Lương Diệp: "..."

Lương Diệp gõ vào tay vịn, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, lắng nghe Tằng Giới báo cáo về danh sách tân khoa tiến sĩ lục: "Ồ? Người tên Tuân ——"

"Hồi bẩm Bệ hạ, Tuân Dương." Tằng Giới nói.

"Tuân Dương này cùng họ với Tuân Diệu làm lộ đề thi lúc trước phải không?" Lương Diệp uể oải hỏi.

"Hồi bẩm Bệ hạ, Tuân Dương cùng Tuân Diệu đều là học sinh Trường Lâm học viện ở Quảng Viễn quận Hà Tây, quan hệ gia tộc không thuộc ngũ gia cửu tộc, chẳng qua là cùng họ mà thôi." Tằng Giới giải thích.

"Tằng đại nhân, bọn họ mặc dù không phải thân thích, nhưng hình như cũng học ở Trường Lâm học viện?" Yến Trạch cười nói.

Rất nhanh có người đáp: "Vậy bọn họ cũng có thể coi là quan hệ sư huynh đệ đúng không? Lễ, Bộ điều tra ngay cả điều này cũng không phát hiện ra sao? Không biết còn có bao nhiêu học sinh Trường Lâm học viện tham gia khoa khảo?"

Lễ Bộ thượng thư Phùng Thanh nói: "Sau khi điều tra, chỉ phát hiện có ba người liên quan đến chuyện lộ đề thi, những học sinh khác trong Trường Lâm học viện cũng không biết việc này".

"Phùng đại nhân lời nói thật không có đạo lý, bọn họ đều cùng từ một học viện đi ra, thật sự không biết hay là giả bộ không biết?" Hứa Tu Đức hừ một tiếng.

"Bệ hạ, trước đây thần trình hồ sơ vụ án rồi, ba mươi sáu học sinh khác của Trường Lâm học viện thực sự vô tội." Thôi Vận bước ra khỏi hàng, lạnh lùng nói: "Hứa đại nhân, ngài đây là đang hoài nghi ta tra án không rõ ràng sao?"

"Ai da, hạ quan không có ý đó." Hứa Tu Đức cười nói: "Hạ quan chỉ là nghe nói Tằng đại nhân cũng từng học ở Trường Lâm học viện?"

"Yến đại nhân, lần trước Tuân Dương trong kỳ thi khoa cử được xếp vào nhóm mười người, lần này Hoàng thượng hạ lệnh giám sát nghiêm ngặt kỳ thi, kết quả không thể làm giả được. Huống chi, bài thi của Tuân Dương nói có sách mách có chứng, tài văn chương xuất chúng, đứng hạng Thám Hoa danh xứng với thực". Tằng Giới lại nói: "Đúng là hạ quan ở Trường Lâm học viện giao du nửa năm, nhưng chuyện đó đã là chuyện hơn 30 năm trước, bây giờ nhắc đến, Hứa đại nhân, có phải quá gượng ép hay không?"

Hứa Tu Đức ngoài cười nhưng trong không cười: "Hạ quan chỉ muốn nhắc nhở Bệ hạ cẩn thận một chút, cũng không có ý nghi ngờ Tằng đại nhân—"

"Ồ?" Tiếng cười hài hước từ phía trên vang lên, những người đang tranh cãi lập tức im bặt, nhìn người ngồi trên ngai vàng, Lương Diệp chống đầu cười nói: "Hứa Tu Đức, ý của ngươi là trẫm không đủ cẩn thận?"

Hứa Tu Đức vẻ mặt đau khổ quỳ xuống đất: "Thần không dám! Thần không có ý này!"

"Trẫm thấy ngươi là có ý này thật", Lương Diệp đứng dậy, ánh mắt đùa giỡn nhìn về phía Vương Điền, nhìn chằm chằm y, thong thả ung dung nói: "Không muốn liên lụy đến những học sinh khác ở Trường Lâm học viện chính là ý kiến của Vương Điền nói với trẫm, trẫm tin tưởng nếu y có thể thuyết phục trẫm, nhất định cũng có thể thuyết phục được chư vị ái khanh, phải không Vương đại nhân?"

Hắn nhả ba từ cuối cùng một cách chậm rãi nặng nề, âm cuối còn ngả ngớn nâng tông cao hơn một chút, giống như một cái móc nhỏ cong lên đẹp mắt, vừa khiêu khích lại nguy hiểm.

Vương Điền mặt không chút cảm xúc liếc hắn một cái, bước ra khỏi hàng lạnh lùng nói: "Theo ý kiến của thần, ngay cả Tuân Dương cùng ba người kia còn phán là vô tội, huống hồ là những học sinh không biết chuyện kia."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ồ lên.

"Vớ vẩn! Vương đại nhân, ngài có biết ngài đang nói cái gì không! ?" Có người đứng ra phản bác y.

"Lý đại nhân, nếu là ngài gian khổ học tập hơn mười năm, chỉ bởi vì một học sinh đi cùng ngài mang theo tờ giấy để gian lận mà bị cấm làm quan suốt đời, ngài sẽ nghĩ như thế nào?" Vương Điền nhìn gã.

Đối phương sửng sốt một chút, "Cái này, cái này —— "

"Vương đại nhân, chuyện này sao có thể giống như gian lận trong khoa thi..." Rất nhiều người lần lượt đứng ra bác bỏ y.

Vương Điền mặt không đổi sắc phất tay áo, cùng bọn họ tranh luận không nhượng bộ nửa bước, dùng lý lẽ và chứng cứ bác bỏ từng người một, trên mặt không có chút nản lòng hay biểu cảm nào khác, từng câu từng chữ nói đến gãy góc.

Lương Diệp mỉm cười nhìn những người đứng thẳng như tùng bách đang thao thao bất tuyệt, sự bực bội cùng bạo lực trong lòng hắn bất giác tiêu tan, ngược lại, hắn chuyển sang tư thế ngồi thoải mái hơn, nhìn chằm chằm vào Vương Điền, không rời mắt khỏi Vương Điền dù chỉ một giây.

Văn Tông nhìn theo ánh mắt của hắn, quả nhiên không ngoài dự đoán, đều dừng ở trên người Vương Điền, ông đưa tay vuốt bộ râu màu xám của mình, Yến Trạch ở phía sau ông cười nhạt một tiếng, Thôi Vận cau mày, Biện Thương người luôn trầm mặc lại cẩn thận lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu đồng tình.

"Loè thiên hạ mà thôi." Hứa Tu Đức cười lạnh một tiếng, Phùng Thanh ở bên cạnh yên lặng trợn mắt: "Hứa đại nhân không cần thiên vị, nhưng y thì có."

"Ta cũng không thèm cùng trẻ con chấp nhặt!" Hứa Tu Đức vừa rồi chưa mắng chửi người, tức giận tránh ra xa một chút.

Tằng Giới ở bên cạnh gã thỉnh thoảng sẽ hát đệm hai câu, không biết ở giữa ai nói câu gì, Văn Ngọc, người vẫn đứng ở cuối hàng, đột nhiên đứng ra hét lên, gần như mắng một nửa ông già ở đây muốn ngất đi.

Vẫn còn muốn tôn trọng mấy ông già trên điện, Vương Điền cùng gã liếc mắt một cái, Văn Ngọc cho y một ánh mắt kiên định, cho nên Vương Điền cũng buông xuống sự e dè cùng khách khí, không dùng những lời lẽ thô tục chửi người, thỉnh thoảng mắng đến cao hứng, còn ném cho tên khốn đang ngồi trên ngai vàng đang xem náo nhiệt kia một ánh mắt khó coi.

Lương Diệp vui vẻ cười với y.

Cũng càng khẳng định trước đây Vương Điền mắng hắn, thật sự đã kìm chế rất nhiều.

Sau khi tan triều, dưới ánh mắt thù địch và giận dữ của mọi người, Vương Điền được Vân Phúc khách khí mời vào Ngự Thư Phòng phía sau thiên điện.

Vương Điền uống liên tiếp hai chén trà, mới cảm thấy hết khát, hồi lâu cũng không thấy Lương Diệp, hỏi Vân Phúc: "Bệ hạ đâu?"

"Bệ hạ đang ở thư phòng của chính điện, một chút nữa sẽ lại đây." Vân Phúc khẩn trương nói.

"Hả?" Vương Điền đợi hắn một lúc lâu, liền biết hắn đang có chuyện dấu y, vì vậy cau mày nói: "Ta đi xem một chút."

"Ai da, Vương đại nhân!" Vân Phúc muốn ngăn cản lại lại không dám, chỉ có thể lo lắng gọi y: "Vương đại nhân! Người không cần gấp gáp như vậy! Vương đại nhân!"

Vương Điền đẩy cánh tay của gã ra, vừa định kéo cửa thì bị người bên ngoài đẩy ra, Lương Diệp chắp tay sau lưng đứng trước mặt y, nhướng mày cười nói: "Mới như vậy mà đã gấp không chờ nổi muốn gặp trẫm? Vương đại nhân".

Vương Điền nhìn về phía sau, chỉ thấy Dục Anh cùng mấy cung nữ thái giám thu dọn tấu chương, cũng không có gì bất thường, thấy vậy liền thu hồi ánh mắt, nhếch miệng cười: "Hôm nay đa tạ Bệ hạ".

"Mới vào triều, nhất định phải lập uy phong cho ngươi." Lương Diệp chắp tay sau lưng đi vào, cửa đã bị thái giám bên ngoài đóng lại, Vân Phúc cúi người thở phào nhẹ nhõm bảo Vương Điền trở về.

Vương Điền không khỏi quay đầu nhìn lại, không có gì khác biệt, chỉ là mơ hồ ngửi được một ít mùi lạ.

"Sao thế, nhớ Dục Anh sao? Lương Diệp lạnh lùng nói: "Hay để trẫm đưa nàng đến phủ ngươi nhé?"

"Như vậy là tốt nhất." Vương Điền quay đầu không chút khách khí mà nói một câu.

Cách một cánh cửa, Dục Anh chỉ thị cung nữ cùng thái giám lau sàn nhà, nhỏ giọng nói: "Không được để nhìn thấy vết máu, mở to hai mắt lau cho sạch sẽ! Tiểu Phúc Tử, đốt một nén hương, cửa sổ mở lớn hết cỡ đi!"

"Vâng, vâng." Giọng nói của tiểu thái giám run run.

Mấy cung nữ nhát gan tay run run lau sàn nhà, trong mắt còn đọng nước mắt, Dục Anh lạnh lùng nói: "Muốn sống thì nhắm mắt, ngậm chặt miệng lại, cái gì cũng không cần nhìn không cần nghe, tự quản miệng cùng tay của mình, tránh xa Bệ hạ một chút, có nghe thấy không?"

"Dạ, cô cô." Tiểu cung nữ khóc nức nở, gật đầu liên tục.

Dục Anh xoay người chỉ vào bức rèm, trầm giọng nói: "Cái này sao không đổi!? Không nhìn thấy vết máu trên đó sao? Nếu Vương đại nhân nhìn thấy, mười cái đầu của các ngươi cũng không đủ chém! Lập tức thay đi!"

Vương Điền ngồi cách vách luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nghi hoặc nhìn chằm chằm Lương Diệp hỏi: "Vừa rồi ngươi ở thiên điện làm cái gì?"

Lương Diệp nhìn y chằm chằm âm u cười ra tiếng, dùng ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng sờ lên mặt y, nhỏ giọng nói: "Giết người".

Vương Điền cũng lười nhìn hắn nổi điên: "Đừng làm cái đó."

Lương Diệp sững sờ một lúc, mỉm cười, đặt bàn tay lạnh lẽo lên cổ y, hơi dùng sức, ghé vào tai y thì thầm: "Đó là điều trẫm muốn làm, dùng ngón tay bóp cổ bọn chúng, nhìn bọn họ mở to mắt, co quắp trên mặt đất không thể phát ra tiếng, chỉ có thể hộc máu mồm, trên mặt tràn đầy sợ hãi —— "

Vương Điền đập một cái hất bay móng vuốt của hắn ra, lạnh lùng nói: "Tránh xa ta ra."

Lương Diệp cúi đầu chạm vào mu bàn tay đỏ bừng của hắn, nhe răng nhìn y, Vương Điền mặt không cảm xúc nhìn hắn, lấy từ trong tay áo ra một bức thư đặt lên bàn: "Triệu Kỳ trước khi rời đi gửi lại, lúc trước quên đưa cho ngươi, hắn tự tay viết cho ngươi một lá thư riêng".

Lương Diệp uể oải dựa vào ghế: "Ngươi đọc cho trẫm nghe."

"Nếu thư đã đưa tới, thần cũng không quấy rầy Bệ hạ nữa." Vương Điền chắp tay qua loa: "Vi thần cáo lui."

Lương Diệp thấy y xoay người rời đi không chút lưu luyến, lập tức đứng thẳng người, lạnh lùng gọi y: "Vương Điền!"

Vương Điền dừng bước, quay đầu lại nói: "Bệ hạ có gì phân phó?"

Lương Diệp cúi đầu, liếc nhìn lá thư trên bàn: "Chuyện liên minh với Nam Triệu, ngươi nghĩ thế nào?".

"Bệ hạ, ngày hôm qua ta cùng Triệu Kỳ nói chuyện, ngươi cũng đã nghe hết." Vương Điền ngẩng đầu, trịnh trọng nói: "Liên minh với Nam Triệu bây giờ là lựa chọn có lợi nhất cho Bắc Lương, liên minh với Đông Thần chẳng khác gì bảo hổ lột da (1)"

(1) khi thương lượng cùng những kẻ tàn độc, thì việc muốn hắn hy sinh lợi ích của chính mình là điều gần như không thể.

"Thôi Ngữ Nhàn chắc chắn sẽ liên minh với Đông Thần." Lương Diệp nheo mắt lại.

Vương Điền rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút nói: "Vậy chúng ta tương kế tựu kế?"

"Ồ? Tương kế tựu kế như thế nào?" Lương Diệp duỗi tay muốn kéo tua rua ngọc bội của y.

"Bệ hạ nhân cơ hội cưới công chúa Đông Thần, sắc phong làm Hoàng hậu. Giả vờ liên minh với Đông Thần để ổn định tâm lý Đông Thần và Thôi Ngữ Nhàn, nhưng trên thực tế, "Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương" (2), cùng Nam Triệu từ từ tính kế." Vương Điền bình tĩnh nói.

Lương Diệp tay nắm tua rua hơi dừng lại, nở nụ cười nham hiểm và hung ác:"Ngươi nói cái gì?"

(2) "Giữa lúc trời sáng, sửa đường sạn đạo, ngấm ngầm bí mật, mở lối Trần Thương." Đây là kế của Hạng Vũ đánh bại Chương Hàm thời Chiến Quốc. Xem thêm kế này ở

Tấn công địch bằng hai mũi. Mũi công thứ nhất là mũi công trực diện, giữa thanh thiên bạch nhật, nhằm làm cho địch dồn sức phòng thủ. Mũi công thứ hai là mũi công ngầm, nơi mà địch không để ý, đột nhiên làm địch phải chia đôi phòng thủ mà vẫn không biết được bên nào mới là mũi chủ công. Nghi ngờ, nhầm lẫn, không quyết đoán trong phòng thủ sẽ dẫn tới thảm họa.

Sạn đạo: là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro