Chương 72: Lửa giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ji

[Lương Diệp!]

—–o0o—–


Lương Diệp ánh mắt giống như muốn giết người, hắn giữ cuộn da dê trong ngực mình, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Vương Điền "Trẫm không dịu dàng sao?"

"Dịu dàng." Vương Điền cảnh giác lui về phía sau, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt đến mức có thể bẻ gãy, y đau đớn đến hít hà một hơi: "Đau, Lương Diệp."

Vương Điền sức lực không nhỏ, nhưng đối với hắn mà nói cũng không đáng nhắc tới, dễ dàng bị hắn kéo vào trong ngực, hoàn toàn bị giam cầm, Lương Diệp nghiêng đầu, dường như cố tình không hiểu: "Trẫm không quan tâm ngươi sao?"

"Có quan tâm", Vương Điền qua loa gật đầu: "Ngươi là người dịu dàng ân cần nhất, buông ra, ngươi mau trở lại đại điện đi, đừng để nhăn quần áo."

"Nói láo." Lương Diệp giật giật khóe miệng, trong mắt không che giấu ghen tị cùng tức giận: "Vợ ngươi tặng ngươi bảo vật gì, khiến ngươi coi thường ngọc bội của trẫm? Đưa ra cho trẫm xem."

Giọng điệu rõ ràng là nói "Lấy ra ta nhất định sẽ phá huỷ", Vương Điền rối tinh rối mù, hối hận mình nhanh mồm nhanh miệng chạm nọc tên điên này, dịu dàng mà dỗ người: "Không đưa cho ta thứ gì, đều là chuyện đã qua".

Nghe vậy, Lương Diệp càng siết chặt tay y hơn, lạnh lùng nói: "Người đã chết mà ngươi vẫn còn nhớ mãi không quên, chẳng lẽ phải nghiền nát thành tro ngươi mới thôi sao?"

"Rốt cuộc là ai không muốn thôi?" Vương Điền giọng điệu kích động, đau đầu nói: "Ta về sau sẽ giải thích cho ngươi, ngươi buông tay ra trước đi".

Lương Diệp cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Từ nay về sau, nếu còn dám nhắc tới vợ con của ngươi nữa, trẫm sẽ khiến bọn họ chết cũng không yên".

Vương Điền bị bóp mạnh đến mức không thở nổi, giây tiếp theo đã bị hắn đè xuống bàn hôn một cái, Vương Điền quay đầu đi, thấp giọng quát: "Đừng có điên ở chỗ này! Chuyện vợ con đó đều là ta bịa đặt lừa gạt ngươi, căn bản không có mấy người này, ngươi có thể dùng đầu óc để suy nghĩ hay không!"

"Trẫm đầu óc không tốt". Lương Diệp nhìn y chằm chằm, chậm rãi cười cười, một tay dễ dàng đem hai tay y kéo lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mặt y, ánh mắt âm trầm: "Ngươi từ trước đến nay nói chuyện thật giả lẫn lộn, gian xảo dối trá vô cùng, làm sao trẫm biết ngươi có phải đang nói dối hay không?

"Vậy làm thế nào ngươi mới tin chứ?" Vương Điền có chút sốt ruột: "Ngươi không thể rời đi quá lâu, miễn cho những người kia bàn tán."

"Đơn giản thôi, ngươi để trẫm ngủ." Lương Diệp cúi đầu cắn vành tai y, thì thầm: "Ngươi vẫn luôn không muốn trẫm làm đến bước cuối cùng, chỉ vì người vợ kia nên ngươi thủ thân hay sao? Vương Điền, ngươi thật ra rất si tình".

"Mẹ kiếp ——" Vương Điền tức giận đến mức mặt tái xanh: "Ta đã nói với ngươi, không có người đó! Hơn nữa cho dù ta có thủ thân —— con mẹ nó ta thủ thân cái quái gì chứ!?"

Lương Diệp liếm liếm sườn cổ đang nổi gân xanh của y, thô bạo mà cắn yết hầu y.

Một trận đau đớn làm Vương Điền hai mắt tối sầm lại, lạnh lẽo xông thẳng lên não, y theo bản năng nín thở, nhỏ giọng nói: "Lương Diệp, buông ra!"

Hầu kết truyền đến cảm giác ấm áp và ẩm ướt, tê dại cùng đau đớn đan xen lẫn nhau, mãi cho đến khi Vương Điền phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ Lương Diệp mới buông miệng ra, vết máu trên khóe miệng khiến hắn nhìn có chút xấu xa, hắn chạm vào dấu răng chảy máu, cười nói: "Trẫm biết ngươi cùng Thôi Kỳ đang tính toán điều gì, để trẫm cưới Thân Nguyệt Lệ sao? Đừng có nằm mơ".

Vương Điền trầm mặc hai giây, rũ mắt nói: "Ta biết ngươi không muốn, nhưng trước hết ngươi cứ giả vờ đồng ý, từ từ tính toán, ở giữa có rất nhiều kẽ hở có thể thay đổi, cũng không phải thật sự muốn ngươi cưới ai cả".

Y thực sự tính toán sau khi hợp tác với Thôi Kỳ, trước tiên giả vờ đồng ý chuyện Lâm Đồ chi minh, vừa rồi y dùng mảnh còn thiếu để thăm dò thái độ của Lương Diệp, thấy hắn không có nhiều phản ứng, còn tưởng hắn không để ý đến thủ đoạn này, ai mẹ nó biết hắn chỉ chưa tính sổ thôi.

"Nếu Thôi Ngữ Nhàn không cho ngươi bất kì kẽ hở nào để ngươi thay đổi thì sao? Chẳng lẽ trẫm phải ngoan ngoãn cưới nữ nhân đó, rồi nhìn ngươi cao chạy xa bay!?" Giọng nói của Lương Diệp trở nên lạnh lùng, hắn dùng tay bóp cổ Vương Điền, nhẹ nhàng cười nói: "Vương Điền, ngươi cho rằng trẫm không biết kế hoạch của ngươi sao? Trẫm ở trong cung này hơn 20 năm, đã quen dùng người khác làm quân cờ. Nhìn những người bên ngoài kia, bọn họ đều là cao thủ gặp dịp thì chơi, trẫm còn tưởng ngươi không giống với bọn họ, cuối cùng ngay cả ngươi cũng tính kế trẫm, thật sự quá giỏi".

Vương Điền bị hắn đè lên bàn không nhúc nhích được, có chút khó khăn nói: "Nếu thật sự không có cách nào.... Ta cũng có biện pháp..."

"Ngươi có biện pháp gì?" Lương Diệp nhìn y cười: "Để trẫm đem của cải cùng tính mạng trẫm giao vào tay ngươi sao?"

Vương Điền nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao không thể tin tưởng ta một lần?"

"Vậy ngươi tin tưởng trẫm sao!?" Lương Diệp vẻ mặt lạnh lùng đem người ném xuống đất, cởi bỏ đai lưng quan phục của y.

Vương Điền sửng sốt: "Lương Diệp! Ngươi đừng có nổi điên ở đây!"

"Nếu ngươi để trẫm ngủ, trẫm sẽ tin ngươi." Lương Diệp dùng đai lưng trói hai tay y vào chân ghế bên cạnh, vài động tác đã cởi bỏ áo ngoài, vạt áo lỏng lẻo rơi xuống, nhăn nhúm thành một đống.

"Ngươi có thể chọn thời điểm hay không!" Vương Điền vừa kinh ngạc vừa tức giận, giơ chân đá một cái, Lương Diệp liền nắm lấy cổ chân y, kéo một cái, đầu đập vào tay vịn ghế, còn chưa kịp cảm nhận được cơn đau, toàn bộ cơ thể Lương Diệp đã thô bạo đè lên.

"Trẫm chọn thời điểm này quá tốt." Lương Diệp cởi quần y ra, ghé vào tai nói: "Nếu như ngươi còn không nghe lời, trẫm liền mang ngươi đến trước mộ vợ ngươi, làm cho cô ta xem".

Vương Điền khiếp sợ không biết phải nói cái gì, nhìn Lương Diệp vừa giằng co vừa xô đẩy muốn làm mình thật, y tức giận đến toàn thân sôi trào.

"Ngươi mẹ nó có phải thằng ngu không!" Vương Điền thô bạo thoát khỏi đai lưng đang trói buộc mình, đấm vào bụng Lương Diệp, sau đó túm lấy cổ áo ném mạnh đầu người này xuống ghế, tức giận mắng: "Tỉnh lại chưa!?"

Máu từ từ chảy xuống sống mũi của Lương Diệp, Lương Diệp cười cười, chỉ vào máu đang chảy của mình nói: "Nhắc đến vợ, sức lực của ngươi thật lớn."

"Lớn cái bà nhà ngươi!" Vương Điền nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ là ngươi giả vờ một chút, nếu ngay cả một chút thiệt thòi này ngươi cũng không chịu nổi, vậy đoạt quyền cái rắm, đừng nói cái gì mà bá tánh an cư lạc nghiệp, nhân lúc còn sớm thu dọn đồ đạc rồi cút đi".

"Ngươi trong lòng mang thiên hạ, vậy ngươi để trẫm ngủ, trẫm sẽ đồng ý." Lương Diệp lười biếng kéo cổ áo y, tay không chút thành thật vuốt ve sau lưng: "Trẫm sẽ tin ngươi thật sự quên vợ mình rồi".

Vương Điền tức giận đến mức hai mắt muốn nổ tung, y rốt cuộc cũng hiểu cảm giác tức giận của sứ giả Đông Thần vừa rồi đến mức nào, một người dù tính tình có tốt đến đâu cũng sẽ tức giận khi gặp phải Lương Diệp, một kẻ không chịu nói lý, có thể nổi điên mọi lúc, mọi nơi.

"Được rồi, tới đây, ngươi ngủ đi." Vương Điền đột nhiên buông cổ áo hắn ra, nặng nề dựa về phía sau, lạnh giọng nói: "Nếu hôm nay ngươi không thao ta đến mức ta đi không nổi, ngươi mẹ nó chính là tên khốn kiếp."

Lương Diệp hai mắt sáng rực, gắt gao chế trụ cằm y hôn một cái, vui vẻ nói: "Được, chỉ đêm nay thôi, trẫm cam đoan ngươi sẽ không xuống giường được."

Nói xong hài lòng kéo Vương Điền từ dưới đất lên, chu đáo sửa sang lại quan phục xộc xệch của y, Vương Điền tức giận hất tay hắn ra: "Bây giờ đi, tối nay ta không có thời gian."

"Trẫm không thể rời đi quá lâu, miễn cho mấy kẻ đó lấy cớ nói trẫm." Lương Diệp cười chỉ vào nén hương đang cháy trong góc, "Ừm, thời gian thật đúng lúc, trẫm vừa rồi quá chán, cùng ngươi vui vẻ cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nếu ngươi dục cầu bất mãn, trẫm chỉ còn cách là thoả mãn ngươi".

Vương Điện tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, tức giận giật lấy đai lưng hắn đưa cho, hung hăng chỉ vào hắn, nhưng lại không nói nên lời, cuối cùng tức giận cởi ngọc bội có tua đỏ đang đeo bên hông xuống, nặng nề quăng trả hắn: "Trả lại cho ngươi, ta không đeo nổi!"

Nói xong, y quay người bỏ đi.

Lương Diệp vuốt ve mặt ngọc bội hai lần, cười rồi nhìn theo bóng dáng y hét lên: "Đêm nay trẫm lại đeo nó cho ngươi".

Vương Điện giơ ngón giữa lên với hắn, không thèm quay đầu nhìn lại.

Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.wordpress.com.

——

Khi Vương Điền băng bó vết thương trên cổ tay xong trở lại đại điện, Lương Diệp mặt người dạ thú đã ngồi trở lại ngai vàng, hắn đội mũ miện, không nhìn thấy vết thương trên đầu– y thời điểm đánh cũng tránh cái trán của hắn ra một chút.

Chết tiệt.

Vương Điền nhìn hắn nhiều một chút lại cảm thấy sốt ruột, nhưng không thể không xốc lại tinh thần, hành động theo kế hoạch ban đầu.

Ngoài những thứ không đề cập tới, Vương Điền ở phương diện "liên kết" này, trừ Lương Diệp, giống như một BUG (1) ra thì y không có đối thủ, hơn nữa còn có Triệu Kỳ ở bên ngoài Bắc Lương miễn cưỡng có thể coi là đồng đội, bản còn thiếu của Lâm Đồ chi minh nếu lấy ra, dù sứ giả Đông Thần có hùng hồn đến đâu cũng phải ngậm miệng.

(1) lỗi phần mềm.

"Vị Vương đại nhân này nói năng thật hùng hồn." Thôi Ngữ Nhàn đột nhiên nói, cười nhìn về phía Vương Điền: "Thì ra đây là vị tiên sinh mà Tử Dục tốn rất nhiều công sức mới có thể mời rời núi, quả là danh bất hư truyền".

"Nhận được thánh ân của Bệ hạ, vi thần cũng chỉ là làm đúng chức trách của mình, nói đúng sự thật." Vương Điền chắp tay hành lễ.

Thôi Ngữ Nhàn sắc mặt không thay đổi: "Nhưng theo ai gia thấy, đây cũng chỉ là chuyện giữa hai đứa trẻ mà thôi, cái gì mà Lâm Đồ chi minh, cũng đã quá lâu rồi, nếu Nguyệt Lệ thích Tử Dục, lại có ân cứu mạng với Tử Dục, hậu cung Tử Dục cũng không có người, thì đây cũng có thể coi là duyên trời tác hợp đi".

Lời này vừa nói ra, một số quan viên Bắc Lương vẫn còn đang ra sức từ chối đều cúi thấp đầu xuống, lại có người do dự, chỉ có những người không dây dưa với bất kì người nào ở ngoại triều vẫn kiên cường không chịu khuất phục.

"Nương nương, chuyện này tuy rằng là chuyện tình cảm của hai người, nhưng lại liên quan đến hai nước Bắc Lương và Đông Thần, thông gia hai nước tuyệt đối không phải chuyện nhỏ, không thể dễ dàng quyết định". Vương Điền nói.

Đáy mắt Thôi Ngữ Nhàn hiện lên sự không vui, rất nhanh liền biến mất, bà ta cười nói: "Tín vật đều ở đây, Tử Dục cũng không thể nói không giữ lời".

Vương Điền liếc mắt nhìn Lương Diệp, thấy hắn gật đầu với mình, liền nói: "Đã như vậy, có thể để Bệ hạ cùng công chúa trước ——"

Lời còn chưa dứt, một mũi tên lạnh lùng xuyên qua đám người bắn thẳng về phía Lương Diệp, Lương Diệp động tác rất nhanh lắc mình tránh thoát, nhưng mũi tên đột nhiên lại tách ra làm hai, một mũi đâm thẳng vào trái tim của Lương Diệp.

Lương Diệp có chút sững sờ, chậm rãi cúi đầu nhìn mũi tên cắm vào tim mình, sau đó hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Điền.

Vô số mũi tên bắn lén từ bốn phương tám hướng bắn về phía Lương Diệp.

"Lương Diệp!" Vương Điền nhất thời sửng sốt, xung quanh tiếng thét chói tai hoảng sợ cùng hộ giá, y xen qua đám người chạy trốn, trực tiếp chạy tới chỗ Lương Diệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro