Vị hôn thê của Tổng giám đốc 4-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị hôn thê của Tổng giám đốc (4)

Cố Thiên Thịnh vất vả mới hẹn được Lương Tư Kỳ một lần. Tiểu yêu tinh này bình thường đối với hắn ta chỉ ôn hòa có lễ, hôm nay hắn để bụng mãi mới có cơ hội, phí một đống sức tạo cơ hội cho Lưu Cảnh được tuyên truyền mới gọi được Lương Tư Kỳ không tình nguyện tới gặp. Vừa mới bịp bợm lêu lổng được một chút, đúng lúc sảng khoái vừa phải lại bị Bách Hợp chặn ngang, trong lòng phiền muộn vô cùng. Bách Hợp lại bắt hắn ta trong vòng nửa tiếng phải có mặt tại sân bay. Cố Thiên Thịnh vốn là không muốn đi nhưng mà kết quả Bách Hợp cũng gọi cho Lương Tư Kỳ bắt cô ta cũng phải đi đón. Cố Thiên Thịnh chính mình không muốn đi, có Lương Tư Kỳ bị bắt đi nên hắn ta cũng phải lái xe đưa Lương Tư Kỳ đi qua. Không nghĩ tới hai người vội vàng hấp tấp tắm rửa thời gian không có còn phải vội vàng mặc quần áo đi tới sân bay, thế nhưng sân bay lại không có một bóng người.

Vốn cho là Bách Hợp có thể gặp sự cố ngoài ý muốn hoặc là trễ máy bay, hai người ở sân bay đợi một lúc lâu, trong lúc chờ còn gọi cho Bách Hợp nhưng máy luôn báo bận. Cố Thiên Thịnh trong lòng có một cơn giận không tên bùng lên, cuối cùng mới nhớ ra phải hỏi đến nhân viên quản lý sân bay thì mới biết rõ chuyến bay Bách Hợp ngồi đã hạ cánh từ hơn hai giờ trước. Biết rõ sự thật này Cố Thiên Thịnh suýt nữa tức hộc máu, hắn ta lái xe như bay trở về nhà chuẩn bị tìm Bách Hợp tính sổ. Tới nhà họ Dung thì không tìm thấy Bách Hợp, định mang Lương Tư Kỳ về nhà ăn cơm lại không nghĩ rằng sẽ thấy cái người chơi mình một vố kia. Trong lòng Cố Thiên Thịnh bây giờ thực sự muốn đâm cho Bách Hợp hai dao, nhìn thấy Bách Hợp liền không cho cô sắc mặt tốt, mặt nghiêm nghị mắng lớn: "Cô có phải bị bệnh thần kinh không? Trở về không nói sớm, điện thoại rách nát lại không liên lạc được. Trở về rồi còn bắt tôi đi đón làm cái gì hả?"

Cố Thiên Thịnh lúc này là lúc nổi giận vô cùng, dục vọng chưa thỏa mãn bị Bách Hợp phá ngang. Không những thế đại thiếu gia như hắn lại phải ở sân bay vô duyên vô cớ đợi Bách Hợp hai tiếng liền, trong lòng vô cùng không thích thú gì cả nên chỉ muốn trút giận, hoàn toàn quên mất Lương Tư Kỳ đang xấu hổ cúi thấp đầu không biết làm sao đứng tại cửa ra vào. Lúc hắn ta đang nổi giận quở trách Bách Hợp, Bách Hợp tựa đầu lười biếng ở salon quay ra, nhíu mày vẻ mặt ghét bỏ: "Cố Thiên Thịnh, mấy năm không gặp mà anh học được tính tình xấu như vậy à?". Bách Hợp mặt lạnh, hai đầu lông mày ẩn chứa sự không kiên nhẫn cùng xem thường, vừa nãy mới còn mặt đầy ý cười nói chuyện cùng Cố phu nhân bây giờ thần sắc lại không vui nữa. Dù là Bách Hợp không ác miệng giống như Cố Thiên Thịnh nhưng với những thế gia hào môn mà nói thì luôn coi trọng lễ nghi. Bách Hợp vừa mới trở về đã biết đến gặp người lớn nhà họ Cố, mà con trai chính mình dạy dỗ vừa về tới nhà đã chỉ tay vào mặt Bách Hợp nói cô bé thất lễ. Bà tuy đau lòng con trai nhưng mà hôm nay Cố Thiên Thịnh thất lễ trước mặt Bách Hợp, sau này dễ dàng khiến cho nhà họ Dung khinh thị nhà họ Cố. Cố phu nhân dù thương con trai nhưng cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh, bởi thế bà đứng dậy lườm con trai: "Có chuyện gì nói nhẹ nhàng, la hét lớn như vậy còn ra thể thống gì nữa? Nhà họ Cố dạy con như vậy à?"

Cố Thiên Thịnh nghe thấy mẹ mắng liền càng tức giận trong lòng: "Mẹ, ngày hôm nay Dung Bách Hợp gọi điện như đòi mạng bắt con đi đón ở sân bay. Kết quả con đến sân bay đợi hơn hai tiếng đồng hồ mà điện thoại cô ta cũng không thèm nghe...". Cố đại thiếu gia như hắn, chỉ có hắn đùa bỡn người khác, lúc nào lại bị người khác đùa bỡn? Bách Hợp hôm nay làm cho Cố Thiên Thịnh tức giận vô cùng, muốn mách Cố phu nhân. Bách Hợp liền cười lạnh: "Anh quên mình là ai rồi à? Anh vẫn là vị hôn phu của tôi đó! Việc tôi trở về hôm nay, hôm qua tôi đã nhắc anh rồi. Anh vốn nên đến sân bay trước một chút để đón tôi. Lúc máy bay hạ cánh mấy chục phút tôi đâu có thấy bóng dáng anh? Nhà họ Cố hiện giờ có chú Cố bận bịu, chuyện gì khiến anh bận không thoát thân được?" .

Bách Hợp nói xong liền đem ánh mắt dừng trên người Lương Tư Kỳ. Cô ta đứng tại cửa cũng chẳng ai thèm chú ý, Lương Tư Kỳ cho dù tính tình lạnh nhạt mấy cũng thấy luống cuống chân tay, còn có chút xấu hổ. Cô ta cúi đầu, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn lại gầy yếu tựa ở cạnh cửa, áo lông rộng thùng thình màu xám không làm lộ dáng người của cô ta, chỉ thấy nhô lên một bộ ngực nhỏ, mặt mũi lại thất thần. Dáng người nguyên chủ vô cùng đẹp, có lồi có lõm, quần áo lại tỉ mỉ chỉn chu bất phàm, chính là loại người xinh đẹp tài trí cùng gợi cảm. Nhưng kiểu con gái này Cố Thiên Thịnh không thích, ngược lại vô cùng có hứng thú với Lương Tư Kỳ thoạt nhìn gầy còm. Lúc này thấy cô ta cúi thấp đầu, Bách Hợp khinh thường nhếch miệng. Kỹ thuật diễn xuất của cô đã ở đẳng cấp cao, lúc này lại chủ tâm biểu lộ sự khinh thường Lương Tư Kỳ, chỉ cần sóng mắt lưu chuyển đã thể hiện thái độ, lại khiến cho người ta cảm thấy Dung Bách Hợp xem Lương Tư Kỳ như là rác rưởi bình thường: "Anh cùng Lương Tư Kỳ thế nào lại trùng hợp gặp nhau vậy? Mà Lương Tư Kỳ tới đây rồi sao không vào nhà?".

Bách Hợp không thèm nhìn cái tên Cố Thiên Thịnh mặt mũi hung dữ, mà lại giống như một nữ chủ nhân bình thường đang ngồi trên ghế salon gọi Lương Tư Kỳ một tiếng. Cô nói lời này muốn để cho Cố phu nhân cùng Cố Thiên Thịnh dời lực chú ý từ trên người mình sang người Lương Tư Kỳ. Cố phu nhân cả buổi trưa ở chung cùng Bách Hợp đang rất thoải mái, nhìn thần thái tự tin ưu nhã của Bách Hợp rồi lại phải nhìn Lương Tư Kỳ lúc này bị điểm danh mờ mịt ngẩng đầu, mái tóc rối tung. Một bộ tóc dài hơi uốn lọn rủ trên người, làm cho cô ta có vẻ gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn khiến người mến thương, một khuôn mặt nhỏ nhắn tựa bàn tay, một đôi mắt mờ mịt không thấy tiêu cự. Cố phu nhân lập tức nhíu mày.

Lương Tư Kỳ rất nhạy cảm, lập tức cảm thấy ánh mắt không thích của Cố phu nhân đang nhìn mình. Cố phu nhân xuất thân danh môn, lại là người tiếp quản nội bộ nhà họ Cố, lúc nhíu mày khí thế rất lớn. Lương Tư Kỳ bản chất với mọi thứ đều có thái độ thản nhiên không sao cả, nhưng dưới ánh nhìn của Cố phu nhân cùng với Bách Hợp ngồi cạnh cao ngạo đến mức không bỏ cô ta vào trong mắt, Lương Tư Kỳ chợt cảm thấy khó chịu vô cùng. Cô ta mấp máy khóe miệng một hồi rồi mới khẽ khàng lên tiếng, chật vật xoay người mở tủ giày lấy dép lê. Trong quá khứ khi cô ta đến nhà họ Cố, nếu quản gia không tự mình xếp dép cho cô ta thì cũng là có nữ hầu đem dép đưa cho cô ta. Đây là lần đầu tiên Lương Tư Kỳ tự mình lấy giày ở nhà họ Cố. Cho dù cô ta tỉnh táo thì cũng có cảm giác khó chịu, hồ đồ đem boots dài tháo ra, một tay cầm dép lê, một tay cởi boots vô cùng bất tiện, vì vậy tư thế sẽ khó coi một chút. Bởi thế mà Cố phu nhân ngồi trên ghế salon liền hừ mũi một tiếng. Ngoại trừ Cố Thiên Thịnh bày ra vẻ mặt chẳng ra sao cả, không phát hiện ra Lương Tư Kỳ đang khó chịu thì người ở nhà họ Cố đều thấy tình huống quẫn bách của Lương Tư Kỳ.

"Cô có phải bị bệnh không? Cô gọi điện cho tôi rồi lại gọi cho Tư Kỳ? Hai người chúng tôi gặp nhau là chuyện bình thường. Cô ấy cũng đợi cô hai tiếng. Tôi đưa cô ấy về nhà họ Cố ăn cơm tối thì sao? Cô đừng có rảnh rỗi bới thêm chuyện!" Cố Thiên Thịnh liếc nhìn Lương Tư Kỳ rồi không kiên nhẫn quay lại nhìn Bách Hợp. Cuộc hẹn tỉ mỉ chuẩn bị hôm nay bị Bách Hợp quấy rầy đúng lúc cao trào, hắn định bụng mắng Bách Hợp thêm vài câu thì Bách Hợp quay lại nhìn hắn:"Có bệnh? Người bệnh thì lúc nào cũng nhìn thấy bệnh khắp nơi! Hai người thật đúng là trùng hợp" . Cố Thiên Thịnh nghe được Bách Hợp nói một lúc còn chưa kịp phản ứng, đợi tới khi nhận ra Bách Hợp nói lời ấy mỉa mai hắn ta có bệnh thì lập tức nổi giận đùng đùng, vừa định nói vài câu trả đũa thì phát hiện câu sau ý vị sâu xa của Bách Hợp. Cố Thiên Thịnh tuy bị Bách Hợp quấy rầy phá chuyện tốt nên có chút khó chịu. Nhưng lúc này hắn vẫn nhớ tới mình là vị hôn phu của Bách Hợp, tự dưng liền cảm thấy chột dạ, khi tâm tình buồn bực hắn thường vò đầu bứt tai, ra vẻ trấn định mà hừ lạnh một tiếng: "Lười đôi co với cô!". Nghe có vẻ Cố Thiên Thịnh ghét bỏ Bách Hợp nói hươu nói vượn.

Cố phu nhân nghe những lời này có vẻ có vấn đề gì đó. Trước kia Cố Thiên Thịnh ngẫu nhiên thường mang Lương Tư Kỳ về nhà họ Cố ăn cơm, mà Cố phu nhân ngay từ đầu đã chướng mắt cô gái này, nhưng mà Cố Thiên Thịnh lấy Dung Bách Hợp làm cái cớ, nói lúc trước Dung Bách Hợp đi du học có từng dặn dò qua hắn phải chiếu cố Lương Tư Kỳ nhiều hơn. Thời gian lâu dần Cố phu nhân cũng thấy quen mà nhắm một mắt mở một mắt. Nhưng mà lúc này xem ra cô gái họ Lương này có một chân với con trai mình thì phải. Nếu mà Bách Hợp chưa về nước thì Cố phu nhân mặc kệ, nhưng giờ Bách Hợp đã về nước rồi lại khác. Trước kia Cố phu nhân không biết việc giữa Cố Thiên Thịnh và Lương Tư Kỳ thì thôi. Hiện tại bà đã biết, vì thể dụng của nhà họ Dung, bà nhất định sẽ bảo vệ Bách Hợp.

"Thiên Thịnh, con không nói chuyện cùng Bách Hợp à? Hai người các con đã nhiều năm chưa gặp, lên lầu nói chuyện chút đi! Tư Kỳ theo bác ra sân một chút". Lương Tư Kỳ khẽ lên tiếng, cô ta vừa mới tháo được một cái giầy, nghe thấy Cố phu nhân muốn mình cùng ra ngoài với bà, liền nhất thời khó xử nhìn giày trong tay mình, không biết là nên tháo hết giày ra hay lại xỏ vào. Cố Thiên Thịnh nghe thấy mẹ muốn mình nói chuyệ với Bách Hợp thì sắc mặt lạnh hẳn. Hắn vô thức liếc nhìn Lương Tư Kỳ, giống như sợ cô ta hiểu lầm gì. Nhưng lúc này Lương Tư Kỳ cúi thấp đầu, một tay xoắn lấy tóc dài rối tung bên má, động tác nhanh chóng lại cấp bách, tóc bị xoắn ra sau tai liền làm lộ khuôn mặt tái nhợt làm cho hắn càng nhìn càng yêu. Cố Thiên Thịnh ngẩn người quên luôn việc mà Cố phu nhân vừa giao cho hắn.

Vị hôn thê của Tổng Giám đốc (5)

Chính lúc đó, quản gia đã bưng một ly hồng trà nóng hổi tới theo lời yêu cầu của Bách Hợp. Bách Hợp nhàn nhã nhận lấy tách trà, thổi nhè nhẹ rồi nhấp một ngụm trà, vẻ mặt ghét bỏ nhíu mày nói: "Tư Kỳ, vị trà hơi nhạt. Cậu lấy cho tôi một chút quế đến nhé?". Giọng nói của Bách Hợp lúc này so với lúc yêu cầu chị Tam giống nhau như đúc. Ở nhà họ Cố, bất luận là trà phẩm hay điểm tâm đều mời đầu bếp nổi danh nhất nước điều chế ra, mà Dung Bách Hợp chính là vị hôn thê của Cố Thiên Thịnh, từ nhỏ đã lớn lên cùng một chỗ với hắn. Đầu bếp nhà họ Cố đối với vị giác của Dung Bách Hợp là vô cùng hiểu rõ. Hồng trà thêm nhiều đường hay ít, hay pha thêm vị gì này nọ chắc chắn vị đầu bếp sẽ biết rõ, tuyệt đối không có khả năng trà pha cho Bách Hợp bị nhạt. Lúc này Cố phu nhân cũng nhìn ra được Bách Hợp hẳn là đã phát hiện ra có chuyện gì mờ ám giữa Lương Tư Kỳ và Cố Thiên Thịnh. Nhưng mà cô bé này cũng chẳng làm ầm ĩ cãi lộn to tiếng, ngược lại dùng phương pháp như vậy khiến bà vô cùng hài lòng. Dù sao Bách Hợp cũng không hủy hoại đi thanh danh của Cố Thiên Thịnh, cho nên Cố phu nhân coi như chẳng nghe thấy, quay lại liếc quản gia ra ý một cái, lại cúi đầu xem xét nhẫn đeo tay mà không nói một lời nào.

Lương Tư Kỳ không nghĩ tới việc Bách Hợp ở tại nhà họ Cố dùng giọng sai bảo hạ nhân để nói cô ta làm này làm nọ, nên vẻ mặt sửng sốt một chút. Dung Bách Hợp trong quá khứ lúc thân mật cũng sẽ gọi cô ta là Tư Kỳ, nhưng chưa bao giờ dùng ngữ khí kẻ trên nhìn kẻ dưới mà giao việc cho cô ta. Trong lúc nhất thời Lương Tư Kỳ còn không quen thái độ như vậy của Bách Hợp, lúc sau lại thấy chân mày của Bách Hợp cau lại, cô ta vô thức liếc nhìn Cố Thiên Thịnh, trên mặt lộ ra thần sắc lo sợ không yên. Sau đó cô ta lại thấy Bách Hợp có vẻ như đã không còn kiên nhẫn được nữa, thế là thanh âm cô ta giống như tiếng muỗi kêu vo ve mà hừ một tiếng: "Tốt thôi!".

Mặc dù vào nhà họ Cố cũng không phải lần một lần hai, nhưng mà Lương Tư Kỳ chưa bao giờ biết phòng bếp nhà nhà họ Cố ở nơi nào. Cô ta nhìn quản gia ý tứ xin giúp đỡ, thế nhưng mà quản gia mới lúc trước còn nhận được ánh mắt ra hiệu của nữ chủ nhân nhà họ Cố, nên coi như hoàn toàn không thấy ánh mắt cầu cứu của Lương Tư Kỳ, mìm cười gật đầu với cô ta sau đó lại thu hồi tầm mắt. Hai tay vị quản gia đan vào nhau đặt trước bụng, cung kính đứng cạnh Cố phu nhân không nói lời nào. Thấy chị Tam bày ra tư thế này, trên mặt Lương Tư Kỳ xuất hiện vẻ chật vật đỏ bừng, cô ta bất đắc dĩ cúi đầu nhìn xuống sàn nhà, cuối cùng chính cô ta nở nụ cười tự giễu, quyết đoán cởi nốt đôi giày trên chân ra. Ở nhà họ Cố mọi người nhìn chằm chằm hành động của Lương Tư Kỳ, thấy cô ta bỏ giày vào tủ, đổi dép lê xong thì đi về phía Bách Hợp, nhận lấy tách trà trên tay Bách Hợp sau đó ngẩng đầu hào phóng mỉm cười với Bách Hợp, phảng phất như đây là lần đầu tiên cô ta quen biết Bách Hợp, lớn tiếng hỏi: " Không biết phòng bếp nhà họ Cố ở đâu?". Lương Tư Kỳ mặc dù tính cách lạnh nhạt với mọi thứ, ở trường cô ta không quan tâm thành tích, chẳng quan tâm người ta cười nhạo thân hình mình, cũng không quan tâm tới việc các giáo viên có suy nghĩ gì về mình nhưng cô ta cũng không phải là người cứ thế mà lạnh nhạt đi suốt đời. Cô ta cũng có yếu điểm, khi có người khiêu chiến cô ta có thể cảm thấy không quan tâm nhưng mà đụng đến mấu chốt cô ta sẽ phản ứng lại.

Vốn dĩ cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Bách Hợp vạch trần việc mình lên giường cùng Cố Thiên Thịnh, lúc trước cô ta từng cảm thấy có lỗi với Bách Hợp, nhưng lúc này sự tình đã gấp gáp rồi thì Lương Tư Kỳ lại vô cùng bình tĩnh, bản chất không-màng-thế-sự của cô ta lại phát huy tác dụng cao nhất. Nếu Bách Hợp đồng ý làm bạn với cô ta, thì cô ta sẽ cố gắng rời xa Cố Thiên Thịnh, nhưng việc Cố Thiên Thịnh có dây dưa với cô ta hay không thì cô ta không nắm chắc. Ngược lại nếu Bách Hợp không muốn làm bạn với cô ta thì cô ta cũng hiểu đươc. Dù sao giấy không gói được lửa, chân tướng sự việc rồi cũng sẽ bị phơi bày, nhưng Lương Tư Kỳ cảm giác mình sẽ không thương cảm với thái độ của Bách Hợp. Cô ta đoán được nếu Bách Hợp biết rõ chân tướng sẽ vô cùng giận dữ, nhưng mà Bách Hợp laị cứ như vậy có hành động khiến cô ta cảm thấy nhục nhã thì giống như động vào yếu điểm của Lương Tư Kỳ vậy.

Nếu người làm vậy là Cố phu nhân, nếu như người nhục nhã cô ta là Cố phu nhân thì cô ta có thể sẽ không để ý tí nào, mỉm cười mang bột quế ra cho Cố phu nhân, dù sao làm tí việc mà không mất miếng thịt nào, mà Cố phu nhân cũng chẳng phải người liên quan tới cô ta thì cũng không tổn thương cô ta nhiều lắm. Nhưng sao Bách Hợp lại có thể đối xử như vậy với mình? Dù sao hai người đã từng là bạn bè, Lương Tư Kỳ cảm giác mình có địa vị ngang hàng với Dung Bách Hợp. Lương Tư Kỳ không đem Cố phu nhân để trong lòng nên nếu Cố phu nhân có hành động nhục nhã cô ta thì cũng chẳg nsao cả, nhưng mà Dung Bách Hợp là bạn bè với cô ta vài năm, Lương Tư Kỳ đem hai người bọn họ sánh ngang địa vị với nhau, vậy mà Dung Bách Hợp lại muốn nhục nhã cô ta thì Lương Tư Kỳ không thể nhẫn nại được. Vì vậy cô ta lớn tiếng hỏi, vẻ mặt thản nhiên vui vẻ, vô tâm không áy náy, một đôi mắt đen bóng lại có vài phần mỉa mai, giống như đang cười nhạo tình bạn đáng thương rẻ mạt của hai người vậy. Bách Hợp trầm mặc nhìn cô ta một lúc, xung quanh tất cả mọi người đều cho rằng Dung Bách Hợp sẽ vì hành động đáp trả của Lương Tư Kỳ mà cảm thấy mất mặt rồi bộc phát tính tình, thậm chí Cố Thiên Thịnh đã trưng cái vẻ mặt khẩn trương, lúc vô thức muốn bảo vệ cho Lương Tư Kỳ thì Bách Hợp đã đứng dậy ngay lúc đó: "Tư Kỳ, cậu vừa mới thay giầy đã rửa tay chưa?"

Lời này sâu sắc ngoài dự kiến của mọi người, khóe miệng Cố phu nhân nhếch lên một cái, cúi đầu xuống ánh mặt lạnh lẽo. Cố Thiên Thịnh thở dài một hơi, lườm Bách Hợp: "Đồ quái dị lắm chuyện! Phiền phức". Sắc mặt Lương Tư Kỳ lại lúc xanh lúc trắng, cô ta bưng chén trà của Bách Hợp, càng cảm thấy mình bị nhục nhã quá thể, cô ta không tự chủ được cắn làn môi đang run rẩy. Bách Hợp lại thở dài: "Trà không tệ, nhưng mà thiếu một xíu bột quế. Tiếc quá đi!"

Lời này của Bách Hợp làm cho Lương Tư Kỳ cúi gằm mặt xuống, Bách Hợp lúc này cười tươi như hoa liếc nhìn Cố phu nhân: "Dì Cố, hôm nay con làm phiền dì nhiều rồi nha! Giờ con xin phép về, ba mẹ con có khi đã về tới nhà rồi ấy chứ. Hôm khác con tới thăm dì sau!". Cố phu nhân đứng lên, đối với việc hôm nay bà thấy, dù Bách Hợp có khám phá ra chút gì đó chân tướng nhưng lại không để lộ, ngược lại dùng thủ đoạn như thế để khinh bỉ Lương Tư Kỳ làm bà vô cùng hài lòng. Hơn nữa, Bách Hợp ở cùng bà cả một buổi chiều, tặng bà một kiện sườn xám vô cùng hợp ý cùng một cái ghim cài áo đẹp tuyệt vời. Còn cô gái được goị là cô Lương có quan hệ mập mờ với con trai mà con trai rất nhiều lần mang về nhà mà còn không có một lần nào mang lễ vật tới tặng. Cố phu nhân mặc dù chẳng thiếu thốn cái gì, nhưng lại coi trọng cấp bậc lễ nghĩa. Vì vậy lúc này bà càng nhìn Lương Tư Kỳ càng thấy không vừa mắt, bởi thế cũng vô cùng vui vẻ khi Lương Tư Kỳ khó chịu; lúc này thấy Bách Hợp muốn ra về liền đứng dậy nói cùng Bách Hợp hai câu: "Tốt, vốn là dì định giữ con lại ăn cơm chiều. Con bé này thực hiếu thảo! Vậy thôi con về trước để xem xét tình hình ba mẹ con đi!". Bách Hợp vừa mới về nước, liền ngay lập tức tới nhà họ Cố chào hỏi mình, với điểm này Cố phu nhân vô cùng hài lòng, nên nói chuyện với Bách Hợp cũng trưng ra vẻ mặt ôn hòa. Bách Hợp khách khí hai câu liền ra ngoài, lúc này đã thấy quản gia Tam tỷ tự mình giúp cô thay giày, đối lập với tình cảnh của Lương Tư Kỳ lúc trước, lại càng thể hiện địa vị của Bách Hợp tại nhà họ Cố. Lúc Bách Hợp ra khỏi cửa nhà họ Cố, chợt nghe thấy trong phòng khách Cố phu nhân nói chuyện với Lương Tư Kỳ bằng âm thanh lạnh lùng: "Cũng muộn rồi, cha mẹ cô Lương chắc chắn đang sốt ruột chờ cô. Người đâu, chuẩn bị xe đưa cô Lương về". Nghe thấy vậy, Bách Hợp cơ hồ tưởng tượng ra cái vẻ mặt của Lương Tư Kỳ liền vui vẻ quay cái chìa khóa xe trong tay mình, nở nụ cười. Haha! Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, Lương Tư Kỳ hiếm lạ Cố Thiên Thịnh hả? Vậy thì cho cô ta!.

Hừ! Một kẻ ngoại trừ tướng mạo đẹp cùng gia thế lớn, chỉ biết chơi đàn bà thì chính là kẻ bỏ đi. Lương Tư Kỳ muốn? Đưa cho cô ta luôn! Chỉ sợ cô ta không có tư cách mà nhận thôi. Coi như cô ta nhận được thì Bách Hợp cũng muốn cái cô ta nhận là một củ khoai nóng bỏng tay, cô ta không thể nuốt xuống đơn giản như vậy được.

Lúc về tới nhà họ Dung, vốn Bách Hợp có chuẩn bị lễ vật cho cha mẹ Lương Tư Kỳ là một chiếc vòng tay cùng hai cái khăn lụa, liền giao cho người làm, sai họ đưa cho quản gia cùng đầu bếp của nhà họ Cố. Làm xong hết những việc này thì ba mẹ cũng trở về. Bách Hợp ném đôi nam nữ đê tiện kia ra sau đầu, chuyên tâm nói chuyện phiếm cùng ba mẹ nguyên chủ. Trong lòng Dung Bách Hợp có chút tiếc nuổi và hối lỗi cùng cha mẹ, vì lúc trước không nhận thức rõ người nào cần giao tiếp đem Lương Tư Kỳ trở về nhà, làm hại nhà họ Dung trở thành trò cười của giới thượng lưu. Lần này Bách Hợp sẽ thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, ngoại trừ đả kích Lương Tư Kỳ cùng Cố Thiên Thịnh, cô sẽ hiếu thuận với cha mẹ. Vợ chồng nhà họ Dung chỉ có một đứa con gái, vốn dĩ là trân bảo trong mắt cha mẹ, hôm nay Bách Hợp còn cố ý làm nũng. Cô con gái du học nhiều năm mới trở về, cả nhà đều vui mừng. Cho tới nửa đêm khi Bách Hợp trở về phòng cũng không thấy Lương Tư Kỳ gọi điện tới. Cô ta chính là một kẻ tính tình lạnh nhạt, lúc nào cũng ra vẻ không màng thế sự, nên không thèm gọi điện để giải thích vì sao hôm nay mình và Cố Thiên Thịnh lại cùng xuất hiện một chỗ, cũng không hỏi Bách Hợp vì sao hôm nay trở về lại không báo cho cô ta. Bách Hợp từ trong tình tiết chuyện đã sớm biết tính cách của con người này, nên cách hành xử của Lương Tư Kỳ cũng không ngoài dự liệu của cô. Vì vậy, Bách Hợp tắt máy, luyện qua hai vòng Tinh thần luyện thể thuật rồi mới lên giường đi ngủ. Vì luyện Tinh thần luyện thể thuật nên ngày thứ Hai thức dậy, tinh thần Bách Hợp vô cùng sảng khoái. Ba Dung đã rời nhà đến công ty, còn Bách Hợp mới về nước nên ba mẹ cũng không nỡ đem quá nhiều áp lực mà đặt lên người con gái, mà hi vọng cô bé có thể nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi mới tiếp quản công việc. Chiều hôm qua ba Dung cũng nói thắng, hi vọng con gái nếu không có việc gì thì có thể rủ bạn bè ra ngoài uống trà chơi đùa nói chuyện phiếm. Bách Hợp mặc dù không có mong muốn đi chơi bời uống trà, nhưng mở máy điện thoại lại thấy số của Lương Tư Kỳ, bèn trực tiếp gọi. Đầu dây bên kia cũng chần chờ không tiếp, chờ khi vang lên bảy tám hồi chuông thì âm thanh lạnh lùng của Lương Tư Kỳ mới vang lên: "Cô Dung! Có chuyện gì à?"

Vị hôn thê của Tổng giám đốc (6)

Sự việc hôm qua làm cho Lương Tư Kỳ có cảm giác mình bị tổn thương, vì thế lúc này cô ta không gọi tên Bách Hợp như trước, mà lạnh nhạt gọi cô Dung . Bách Hợp sớm biết tính cách cô ta, mà thực ra nói dễ nghe thì là không màng thế sự, mà nói khó nghe một chút chính là kẻ lạnh mạt tâm tình. Lương Tư Kỳ xưng hô như vậy, nhưng Bách Hợp sớm đã không phải nguyên chủ, nên chẳng có cảm giác bị tổn thương như vậy, ngược lại còn thấy thái độ của Lương Tư Kỳ đã chứng minh rằng hôm qua mình đã xúc phạm tới cô ta, thế là Bách Hợp nhếch miệng cười tươi: "Hôm nay tôi chẳng có việc gì cả! Ra ngoài chơi đi!". Bách Hợp giả bộ không nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng nói của Lương Tư Kỳ, trực tiếp mở lời. Bên kia đầu dây truyền đến một hồi âm thanh ầm ĩ, một lúc sau Lương Tư Kỳ không liên tiếng nhưng tạp âm đã nhỏ hơn nhiều, giống như cô ta đi tới nơi vắng hơn mà mở miệng: "Thực xin lỗi, hôm nay tôi không rảnh!"

"Tại sao không? Công tác bận rộn à? Tôi nói với Cố Thiên Thịnh cho cậu nghỉ hôm nay!". Bách Hợp nói ra lời này lại chọc phải yếu điểm của Lương Tư Kỳ, vì trong mắt cô ta quan trọng nhất chính là thần tượng Lưu Cảnh của mình. Tuy rằng đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng có vẻ như bản chất Lương Tư Kỳ chính là một bé gái đam mê thần tượng, điểm bất đồng là trước giờ cô ta chỉ ưa thích duy nhất một người. Nếu nói nhược điểm của nguyên chủ là Lương Tư kỳ, vậy thì cái người tính cách lạnh nhạt Lương Tư kỳ chỉ có một nhược điểm chính là Lưu Cảnh. Vì Lưu Cảnh cô ta cố gắng rất nhiều, thậm chí không tiếc gì mà cầu xin bạn thân để được tiến vào Công ty giải trí của nhà họ Cố, lại càng vì tiền đồ của Lưu Cảnh, phản bội bạn thân bò lên giường Cố Thiên Thịnh. Có thể thấy được trong lòng Lương Tư Kỳ có bao nhiêu chấp niệm với Lưu cảnh, vậy nên khi Bách Hợp nói công việc của cô ta là thứ công việc nhàm chán bỏ đi thì giống như bị giội một tầng dầu nóng lại cho người đổ thêm lửa. Ngữ điệu cô ta lại lạnh lẽo xuống: "Thực xin lỗi cô Dung , cái loại công việc nhàm chán bỏ đi thì cũng là công việc. Tôi rất nhiều việc, đừng có phiền quá thế"

"Bề bộn? Nhiều việc? Tôi gọi cho Cố Thiên Thịnh báo cho cậu nghỉ nguyên ngày hôm nay" – Bách Hợp giả bộ không nghe thấy âm thanh mang chút phiền chán lãnh đạm, chẳng đếm xỉa tới lời này của Lương Tư Kỳ, mà còn tỏ vẻ muốn tắt điện thoại luôn để gọi cho Cố Thiên Thịnh. Giọng Lương Tư Kỳ trong điện thoại thoáng chốc cao vút, dĩ nhiên trong lòng đã giận dữ cực kỳ: "Cô Dung! Tôi cũng không phải người hầu của cô! Dựa vào cái gì mà cô bắt tôi phải ra ngoài với cô? Hiện tại tôi không muốn dạo phố, chỉ muốn làm việc của mình. Cho nên xin lỗi nhé cô Dung ! Tôi không đi với cô được!".

Nói xong những lời này thì Lương Tư Kỳ dập máy. Khi nghe thấy âm thanh "tút tút" trong điện thoại thì Bách Hợp nở nụ cười lạnh. Lương Tư Kỳ đang nổi nóng, cô ta sẽ lập tức cho số của mình vào sổ đen, Bách Hợp cũng chẳng muốn gọi thêm điện thoại cho cô ta, ngược lại gọi trước cho Cố phu nhân. Bách Hợp đem một chút thông tin giống như mình nghe ngóng được về sự mập mờ trong mối quan hệ giữa Cố Thiên Thịnh và Lương Tư Kỳ nói qua một lần. Cố phu nhân cũng là người sống trong giới thượng lưu, đối với những nam nhân giới thượng lưu cũng có chút ít hiểu ngầm. Bách Hợp cũng biểu đạt luôn ý tưởng của mình chuẩn bị đối phó với Lương Tư Kỳ, Cố phu nhân tự nhiên là đồng ý. Bách Hợp lại nói tiếp: "Dì Cố, con chuẩn bị tính sổ với Lương Tư Kỳ. Nhưng con sợ Cố Thiên Thịnh giúp cô ta đó dì. Con cùng với Cố Thiên Thịnh có thể có, cũng có thể không kết hôn. Nhưng mà cơn tức này con nuốt không trôi dì ơi! Lương Tư Kỳ hưởng không biết bao điều tốt từ nhà họ Dung, hiện tại con muốn cô ta một năm một mười nhổ ra bằng sạch. Nhưng mà con nghĩ Cố Thiên Thịnh sẽ âm thầm giúp đỡ cô ta đó. Tiền kia chắc chắn lại giống như từ tay trái chảy đến tay phải thôi dì!". Bách Hợp muốn thu thập Lương Tư Kỳ, nếu như Cố Thiên Thịnh có lòng trợ giúp cô ta, dựa vào địa vị nhà họ Cố và nhà họ Dung không chênh lệch bao nhiêu, có thể Cố Thiên Thịnh sẽ dễ dàng dọn dẹp phiền toái cùng Lương Tư Kỳ. Cố phu nhân hiểu rõ ý tứ những lời nói này của Bách Hợp, bởi vậy bà sảng khoái biểu đạt việc mình nguyện ý về phía Bách Hợp, lại nói vài câu rằng bà vô cùng yêu thích Bách Hợp, cũng mong sau này Bách Hợp có thể trở thành con dâu của mình. Hai bên không hề nói thật với nhau nhưng cuối cùng lại đạt thành quan điểm nhất trí. Có sự hỗ trợ của Cố phu nhân, chi phiếu của Cố Thiên Thịnh đang tại nhà họ Cố công ty viết ra bị thông báo là sai lầm, tạm thời bị khóa. Cố Thiên Thịnh không để ý sự cố này, vì nhà họ Cố Công tử có bao giờ phải mang theo tiền mặt? Những nơi hắn tiêu tiền cơ hồ không ai không biết cậu ta, nơi cậu ta xài chi phiếu cơ bản không nhiều, bình thường chỉ cần ký tên là được, cuối tháng những chỗ này sẽ mang hóa đơn tới nhà họ Cố tính tiền. Vì vậy, Cố Thiên Thịnh mới bỏ qua việc này ra sau đầu. Bách Hợp liên lạc với Cố phu nhân xong thì liên hệ với Ngân hàng làm thủ tục tra soát xem những năm gần đây nhà họ Dung đã chi bao nhiêu tiền cho Lương Tư Kỳ. Trước khi xuất ngoại Dung Bách Hợp đã từng dặn dò người nhà nhà họ Dung chiếu cố bạn thân của mình. Ba mẹ nào chẳng thương con, vì vậy những lời Dung Bách Hợp dặn dò đều nhớ kỹ. Ba Dung là nhân vật nào? Ông không có thời gian làm những việc nhỏ nhặt mỗi lần đưa tiền trực tiếp cho Lương Tư Kỳ, vì vậy ông giao cho thư ký cấp dưới trực tiếp làm. Sau khi Dung Bách Hợp xuất ngoại, mỗi tháng nhà họ Dung sẽ cố định gửi hai vạn tới tài khoản của Lương Tư Kỳ. Lễ mừng hàng năm, mừng năm mới, ăn tết sẽ còn có một con số xa xỉ gọi là tiền lì xì. Số tiền này với nhà họ Dung mà nói giống như là một sợi lông trâu, nhưng đối với gia đình bình thường thì lại là một khoản kinh phí lớn vô cùng. Lương Tư Kỳ lúc trước không phải là người dư dả gì, lại còn muốn theo đuổi minh tinh thần tượng là Lưu Cảnh nên số tiền nhà họ Dung gửi qua hàng năm đều tiêu xài sạch sẽ không dư chút nào để giúp đỡ thần tượng. Lúc Bách Hợp muốn tra soát những sổ thu chi này, phía Ngân hàng cũng biết thân phận của của cô xong thì nhanh chóng đem toàn bộ sao kê giao dịch mang tới nhà họ Dung. Bách Hợp nhìn mặt trên tài liệu một chút thì nhếch miệng, bấm số điện thoại của Lương Tư Kỳ. Quả nhiên cô ta đã cho số điện thoại của Bách Hợp vào sổ đen, nên nghe chỉ toàn máy bận. Bách Hợp không do dự thêm chút nào nữa, mà trực tiếp gọi điện thoại tới văn phòng Luật sư đại diện của nhà họ Dung, thông báo về yêu cầu của mình vì để Lương Tư Kỳ mượn tiền hơn hai trăm vạn bây giờ muốn thu hồi lại. Sau khi trao đổi rõ ràng liền cúp máy. Không tới năm phút sau, điện thoại của Bách Hợp vang lên dồn dập. Bách Hợp nhìn thấy tên Lương Tư Kỳ nhấp nháy, biểu tượng đầu con chó chớp chớp nháy nháy lè lưỡi, Bách Hợp bắt máy thì nghe thấy âm thanh của Lương Tư Kỳ vang dội giận dữ: "Dung Bách Hợp, cuối cùng cô muốn làm cái gì hả? Lúc nào tôi nợ cô hai trăm vạn? Cô đừng có đặt điều vu khống đi! Cô là tiểu thư nhà giàu xinh xắn xuất thân thế gia không cần làm việc, không có nghĩa là người khác cũng không cần làm việc giống cô. Cô không tôn trọng người khác như vậy ư? Bắt người ta giống như món đồ chơi của mình, cho tới giờ cô vẫn muốn gì được nấy, còn tôi chịu đựng đủ rồi!". Lương Tư Kỳ thực ra chẳng muốn nhiều lời, tính cách cô ta chính là không thèm đếm xỉa tới xung quanh, ngoại trừ Lưu Cảnh cô ta chẳng chú ý tới cái gì hết, thậm chỉ cả thân thể cùng trinh tiết còn không thèm quan tâm. Bản chất lạnh nhạt không dễ nổi giận, thế nhưng bị Bách Hợp ép tới mức nổi điên, Lương Tư Kỳ có cảm giác mạch máu trong đầu đang giần giật luôn: "Lúc trước đi học cũng thế, cô muốn tôi học trường gì liền chuyển tôi tới trường đó. Cô có tiền, nhưng mà vì cái gì lại quyết định cuộc sống của tôi hả? Hiện tại cô cũng vậy, muốn bắt tôi đi dạo phố liền dùng phương pháp bỉ ổi uy hiếp tôi! Tôi không sợ đâu!"

Chuyện hôm nay cùng chuyện hôm qua, thù mới hận cũ trong lòng Lương Tư Kỳ như núi lửa bùng nổ. Hôm qua xảy ra chuyện như vậy cô ta vẫn canh cánh trong lòng. Bách Hợp nhục nhã cô ta, Cố phu nhân sai người đưa cô ta về. Lương Tư kỳ lúc đó nén giận đi về nhưng trong lòng oán hận, hôm nay Bách Hợp lại dùng lời sai bảo bắt cô ta đi dạo phố cùng, mà hôm nay Lưu Cảnh lại có một buổi hòa nhạc cần tập luyện, thân là người đại diệnc ô ta phải có mặt, sự việc vô cùng chính đáng để cự tuyệt đi chơi, không nghĩ tới Bách Hợp lại sai người thông báo cho cô ta, thêu dệt vô cớ nói cô ta nợ nhà họ Dung một khoản tiền lớn tới hai trăm vạn. Lương Tư Kỳ không thể nhịn được nữa: "Tôi sẽ không đi dạo phố với cô. Muốn báo cái gì lại cứ báo tiếp đi, tôi bận bịu trăm công nghìn việc, về sau chuyện như vậy xin cô thông báo trực tiếp cho nhà họ Cố...."

"Tư Kỳ, cô là một người thông minh, đừng tưởng rằng mang ra nhà họ Cố đến có thể hù dọa tôi, cô có thiếu nợ nhà họ Dung 200 vạn hay không thì trong lòng cô tinh tường, theo hơn sáu năm trước tôi ra nước ngoài, mỗi tháng nhà họ Dung chuyển hai vạn vào thẻ của cô, mặt khác đến tết đều có thêm tiền lì xì, số tiền này tính cả vốn lẫn lời cho tới bây giờ đã hơn 200 vạn rồi." Bách Hợp vừa nói vừa mở sổ thu chi ngân hàng ra. Lương Tư Kỳ đang định tắt điện thoại nghe xong thì dừng lại, lúc này Bách Hợp mới nói tiếp: "Tôi nói cho cô biết đây là số tiền nhà họ Dung đầu tư mời chào nhân tài, cô tiêu hết rồi thì phải chấp nhận thôi, giời cô nói không thiếu nợ nhà họ Dung, cô đang kể chuyện cười à?"

Bách Hợp nói nhỏ nhẹ thậm chí thái độ vô cùng hiền hòa, phảng phất như không thề tức giận vậy, nhưng lại khiến Lương Tư Kỳ á khẩu: "Nếu như cô không thừa nhận Dung thị giao số tiền kia là vì mời chào cô tiến công ty, thế thì cô hãy trả hết nợ đi, hiện tại tôi đổi ý, cô tiếp nhận tài trợ của Dung thị mà lại không có vào công ty làm thì cô phải bồi thường gấp 20 lần số tiền kia, không có vấn đề gì chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro