Vị hôn thê của Tổng Giám đốc 7-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị hôn thê của Tổng Giám đốc (7)

Quả nhiên Lương Tư Kỳ không thốt ra được câu nào, Bách Hợp cũng chẳng thúc giục cô ta làm gì. Yên tĩnh một hồi, Lương Tư Kỳ mới cắn răng run rẩy nói: "Bách Hợp? Cuối cùng cậu muốn gì? Vì sao lần này cậu về nước xong lại thay đổi thành người khác thế?". Lương Tư Kỳ cảm thấy oan ức tủi nhục vô cùng, trước khi xuất ngoại Dung Bách Hợp chiếu cố cô ta vô cùng, giống như hai người trời sinh hợp ý, Dung Bách Hợp như một người chị chăm sóc mình, không hề cao ngạo tỏ vẻ tiểu thư quý tộc. Lúc còn đang học về nước thăm thân Dung Bách Hợp cũng vẫn thân cận với mình vô cùng. Nhưng vì cái gì sau khi tốt nghiệp trở về Dung Bách Hợp lại thay đổi thái độ với mình như vậy?

"Có phải vì tối qua mình không đi đón cậu ở sân bay nên cậu tức giận đúng không?"

Càng nghĩ Lương Tư Kỳ cũng chỉ nghĩ đến lý do đắc tội Dung Bách Hợp là lý do này. Cũng không nghĩ qua quan hệ mập mờ giữa mình và Cố Thiên Thịnh đã bị lộ, bởi vì cô ta và Cố Thiên Thịnh luôn che giấu rất kỹ mối quan hệ này. Có dạo báo chí đánh hơi được điều gì đó, nhưng vì cô ta có bạn thân là đại tiểu thư của tập đoàn Dung thị, nên tin đồn đưa lên báo thì nhà họ Cố cùng nhà họ Dung đều liên thủ đè chuyện này xuống. Mối quan hệ bạn giường với Cố Thiên Thịnh, cô ta tự nhận thấy Dung Bách Hợp không thể nào biết được. Cô ta phỏng đoán có thể tính tình đại tiểu thư của Dung Bách Hợp lại bộc phát, vì hôm qua mình biết rõ giờ Dung Bách Hợp trở về, nhưng mà không kịp đi đón tại sân bay cho nên Dung Bách Hợp mới tức giận với mình như vậy. Tuy rằng Dung Bách Hợp trong quá khứ chưa bao giờ nhỏ mọn với cô ta, nhưng Lương Tư Kỳ không thể nghĩ ra được nguyên nhân khác, chỉ cảm giác mình chỉ đắc tội với Dung Bách Hợp mỗi việc đó mà thôi. Cho nên Dung Bách Hợp mới muốn trả thù mình.

Trong lòng Lương Tư Kỳ cũng vô cùng ủy khuất, cô ta nhớ rõ giờ hạ cánh của Dung Bách Hợp. Nhưng hết lần này tới lần khác lúc ấy Cố Thiên Thịnh không nên hẹn cô ta. Cố Thiên Thịnh là người lãnh đạo trực tiếp của Lưu Cảnh, nắm giữ tiền đồ của a Cảnh. Hắn ta gọi, mình dám không đi hay sao? Ở đây toàn kẻ lắm tiền, nói cho cùng cô ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không thân phận chẳng địa vị, nghĩ tới đây, Lương Tư Kỳ cảm thấy bi ai, không tự chủ được mà cười khổ hai tiếng: "Nếu là vậy, mình xin lỗi cậu được không nào?".

Hừ! Một câu xin lỗi mà muốn xóa sạch nợ á? Bách Hợp nhếch nhếch khóe miệng cười lạnh: "Sự kiện nợ nần hai ngày nữa nói sau đi. Hiện tại cô Lương có rảnh theo giúp tôi đi dạo phố không nhỉ?"

Nói cả buổi, Lương Tư Kỳ cho rằng Bách Hợp muốn mượn cớ nói về món nợ này để ép mình đi dạo phố cùng, vì thế Lương Tư Kỳ vừa tức vừa hận, cái gọi là tình bạn cũng chẳng hơn gì sở thích cá nhân, cô ta cảm thấy vài năm chơi chung cùng nhau rốt cuộc cũng không có khả năng một vị tiểu thư xinh đẹp con nhà giàu có có thể chính thức phát sinh tình bạn thân thiết gì với mình. Trong lòng cô ta cảm thấy lạnh lẽo, liền buông nhạt một câu: "Năm phút sau tôi sẽ trả lời!". Nói xong cô ta liền dập máy. Bách Hợp đoán chừng cô ta trả lời do dự như vậy chắc muốn cầu xin sự giúp đỡ từ Cố Thiên Thịnh. Mặc dù bản chất Lương Tư Kỳ lạnh nhạt mọi thứ nhưng mà chắc chắn cô ta có điểm mấu chốt không thể xâm phạm, bây giờ Bách Hợp bức ép cô ta tới tình trạng này thì chắc chắn cô ta không thể cam lòng nổi. Huống chi mình vừa mới nói đem công việc của cô ta ra làm trò tiêu khiển, lại còn muốn cô ta bồi thường gấp hai mươi lần của hơn hai trăm vạn, có nghĩa là Lương Tư Kỳ mà không đem tới năm ngàn vạn số tiền khổng lồ ấy.Nếu như cô ta không muốn rời khỏi nhà họ Cố, vẫn muốn làm người đại diện của Lưu Cảnh, thì chắc chắn cô ta phải nghĩ biện pháp kiếm được người thay cô ta giải quyết đống phiền toái này. Nhân vật lớn duy nhất mà Lương Tư Kỳ nhận thức ngoại trừ Cố Thiên Thịnh ra thì chẳng còn ai khác. Tiếc thay trước đó Bách Hợp đã gọi điện thông báo với mẹ Cố, dựa theo tính tình mẹ Cố thì đã sớm chặt đứt đường lùi duy nhất của Lương Tư Kỳ rồi. Quản nhiên chẳng tới hai phút sau, Lương Tư Kỳ gọi điện thoại đến, giọng nói có vẻ âm trầm: "Ở chỗ nào?". Giọng nói của Lương Tư Kỳ có vài phần bất mãn cùng áp lực, để cho người mới nghe sẽ có cảm nhận được rằng cô ta không vui nhưng phảng phất lại thấy không phải. Bách Hợp hé miệng cười tươi: "Ở nhà! Lái xe tới đón tôi nhé". Liên tiếp cúp điện thoại trước Lương Tư Kỳ hẳn hai lần liền. Trước đây Dung Bách Hợp dung túng cho Lương Tư Kỳ, lần nào gọi điện cũng để cô ta cúp điện thoại trước; nhưng giờ không như vậy, bây giờ chính xác điều Bách Hợp muốn là muốn giày vò người ta. Lương Tư Kỳ càng mất hứng, Bách Hợp càng vui vẻ. Bởi vậy sau khi cúp máy, Bách Hợp tiếp tục liên hệ với bảo vệ chuyên nghiệp khu biệt thự, thông báo cho họ biết nếu Lương Tư Kỳ có tới cũng không dễ dàng cho vào như mấy lần trước. Sau đó, Bách Hợp chậm rãi luyện Tinh thần luyện thể thuật.

Trong lúc đó, Lương Tư Kỳ từng gọi điện cho Bách Hợp nhưng mà Bách Hợp không nhận điện thoại của cô ta. Hai tiếng sau Bách Hợp đã luyện trọn vẹn các thức của Tinh thần luyện thể thuật thì cô mới quay đầu chầm chậm tắm rửa sấy tóc, đổi quần áo mới rồi bước ra ngoài. Quả thực bên ngoài đã thấy Lương Tư Kỳ đang chờ đợi đến sắp điên, cô ta bỏ công tác, bỏ Lưu Cảnh ở lại, bản thân bị ép thành bảo mẫu tầm thường tới hầu hạ Bách Hợp đi dạo phố. Thế nhưng mà Bách Hợp dám chậm trễ cô ta? Lương Tư Kỳ muốn điên, trước đây Cố Thiên Thịnh mà hẹn cũng chưa bao giờ để cô ta chờ lâu như vậy. Lúc này Lương Tư Kỳ đang tự nhủ thầm trong lòng, hãy đối xử với Bách Hợp giống như những con buôn xảo trá trong quá khứ đã từng gây khó dễ cho Lưu Cảnh. Nhưng cái cảm giác này không giống!! Nếu trước đây Dung Bách Hợp không đối xử tốt với cô ta, không tạo điều kiện cho cô ta thì lúc này Lương Tư Kỳ cũng không có cảm thấy được ác ý tràn trề của Bách Hợp nhắm vào mình. Nhưng bởi vì đã từng có một Dung Bách Hợp vô cùng tốt với cô ta, hiện tại thái độ khinh thị của Bách Hợp lại càng đối lập rõ ràng.

"Lâu như thế, cô còn chưa trang điểm xong?" – Lương Tư Kỳ thấy bộ dạng Bách Hợp như thế, mặc dù việc Bách Hợp trang điểm hay không chẳng phải chuyện của cô ta, nhưng mà trong lòng Lương Tư Kỳ vẫn có một cơn giận bùng lên. Cô ta cảm giác trong lòng tức giận giống như không xả ra thì không được thoải mái, nên mới miễn cưỡng hỏi Bách Hợp một câu. Bách Hợp chẳng thèm để ý cô ta, mở cửa sau ngồi trực tiếp, vẻ mặt ghét bỏ sờ soạng ghế ngồi: "Đi làm hai năm, lại còn ngậm nhiều tiền của nhà họ Dung như thế, sao cậu vẫn còn lái cái xe rởm đời này vậy?". Vốn dĩ Bách Hợp trực tiếp ngồi sau xe chính là đem Lương Tư Kỳ trở thành một người cấp dưới chuyên dụng về lái xe, lúc này còn dùng giọng điệu ngạo mạn hỏi, trong lòng Lương Tư Kỳ vô thức cho rằng Bách Hợp đang cười nhạo mình, nên bàn tay nắm vô lăng xiết thật chặt, mặt trắng bệnh không nói câu nào. Nửa ngày sau mới khởi động xe ra khỏi phạm vi biệt thự nhà họ Dung.

Cô ta không muốn nói chuyện, Bách Hợp cũng chẳng để ý mà ngồi an tĩnh chợp mắt ở ghế sau. Lương Tư Kỳ thiếu kiên nhẫn hỏi một câu: "Đi chỗ nào?". Sau khi Bách Hợp nói địa chỉ cũng kiệm lời không nói thêm. nhà họ Dung rất cưng chiều hòn ngọc quý duy nhất này, rất nhiều đồ đạc của Dung Bách Hợp đều là đặc biệt đặt hàng. Lương Tư Kỳ quen biết Dung Bách Hợp nhiều năm cũng chưa bao giờ thấy Dung Bách Hợp mặc cùng một bộ đi dạo phố hai lần. Dung Bách Hợp dẫn Lương Tư Kỳ đi một đoạn dài không mục đích, mua đồ xong quăng cho Lương Tư Kỳ ôm theo. Chính là trên đường đi dạo thấy thích cái gì đều bỏ tiền ra mua, tốn không ít tiền mà chẳng biết có dùng tới hay không; còn Lương Tư Kỳ đi theo sau giống như tùy tùng nhỏ đáng thương trong tay một chốt lát cầm rất nhiều túi đồ. Lương Tư Kỳ trước đây đi dạo phố cùng Lương Bách Hợp chưa từng làm chuyện như vậy. Lúc này đồ đạc nặng Lương Tư Kỳ không còn sức cầm, nhưng mà lòng tự trọng lại thêm xấu hổ khiến Lương Tư Kỳ câm miệng không lên tiếng. Bách Hợp đi phía trước, đột nhiên thấy hình ảnh phản chiếu trong cửa thủy tinh chính là một Lương Tư Kỳ hai tay xách túi lảo đảo đi sau, trán trắng noãn lấm tấm mồ hôi, hàng mi thanh tú nhíu lại, sắc mặt trắng bệch dọa người. Cô ta đang giận mà không dám nói gì, đầu luôn cúi thấp, mái tóc dài che hết nửa mặt mà Lương Tư Kỳ không vén tóc lên, nên hình tượng trông càng chật vật hơn.

Nửa ngày đi dạo, Bách Hợp chẳng có ý tứ muốn dừng lại nghỉ ngơi ăn uống. Cô đi dạo một lúc cũng mệt mỏi, mặc dù nói đã tu luyện Tinh thần luyện thể thuật đã mấy vòng, trạng thái cơ thể hôm nay không tệ, nhưng mà thời gian tu luyện ngắn, số lần tu luyện ít ỏi; trong khi đó cả nửa ngày nay vì tra tấn Lương Tư Kỳ nên Bách Hợp cũng cảm thấy mệt mỏi. Vì vậy, Bách Hợp bước ra cửa lớn khu trung tâm thương mại, lên xe rồi lại thấy Lương Tư Kỳ bỏ đồ ra ghế sau; lúc cô ta ngồi vào ghế lái, Bách Hợp thấy hình ảnh cô ta thở phào nhẹ nhõm trong kính chiếu hậu. Bách Hợp thậm chí còn chú ý tới bàn tay run run của cô ta.

"Đi hội sở" – Bách Hợp nhắc tới hội sở, chính là một thẩm mỹ viện lớn vô cùng mà Dung Bách Hợp trong quá khứ vẫn thích lui tới khi về nước. Trong thẩm mỹ viện này sẽ bao gồm vô vàn các liệu pháp làm đẹp nổi tiếng tại Việt Quốc khiến cho rất nhiều vị phu nhân quyền quý ưa thích tới nơi này tiêu xài. Bách Hợp đã làm thẻ hội viên tại đó, Lương Tư Kỳ cũng cùng cô ấy đi nên tự nhiên biết rõ hội sở trong miệng Bách Hợp là nơi nào. Lúc Bách Hợp thốt ra lời này, sắc mặt Lương Tư Kỳ trở nên khó nhìn hẳn, đã giữa trưa rồi, cô ta nghĩ rằng Bách Hợp chỉ gọi mình đi nửa ngày rồi sẽ cho mình về, không nghĩ rằng Bách Hợp còn đòi đi thẩm mỹ viện. Lương Tư Kỳ hít sâu rồi thở ra một hơi, nửa ngày sau mới thốt ra được một chữ lí nhí lạnh lùng: "Được!".

Lông mày Lương Tư Kỳ nhíu chặt, giống như đang cố gắng kiềm chế nhẫn nhịn điều gì đó, Bách Hợp thì giả bộ chẳng nhìn ra việc Lương Tư Kỳ cắn chặt môi cùng vẻ mặt không kiên nhẫn của cô ta. Bách Hợp kiểm tra xem những hạng mục làm đẹp từ đầu tới cuối, cũng chẳng thèm để ý Lương Tư Kỳ, giống như đem cô ta vứt bỏ sang một bên vậy. Bách Hợp theo chuyên gia làm đẹp bước vào trong, Lương Tư Kỳ muốn theo kịp để nói chuyện, lại bị người của viện thẩm mỹ dịu dàng lễ phép ngăn lại. Ở địa phương này cô ta không thể cao giọng gọi bừa, cuối cùng chẳng biết làm sao ngoài việc vào phòng chờ ngồi.

Vị hôn thê của Tổng giám đốc (8)

Làm xong toàn bộ hạng mục làm đẹp, Bách Hợp quay ra phòng ăn để lấy những mỹ thực dưỡng nhan. Trong lúc này Lương Tư Kỳ vẫn ngồi ở phòng chờ, nơi này còn mấy vị giống như người hầu, bảo mẫu, người giúp việc đang ngồi đó. Lương Tư Kỳ ngồi trong này không hợp với bọn họ, thấy Bách Hợp đi ra liền thở phào nhẹ nhõm, đứng lên giống như được tiếp thêm dung khí: "Cô Dung, tôi phải về!". Nói xong, Lương Tư Kỳ đem những thứ mà Bách Hợp mua đưa tới: "Hôm nay tôi ở với cô cả ngày, có lẽ cô thỏa mãn??". Khuôn mặt Lương Tư Kỳ trắng nõn, lúc nói ra lời này trên mặt cô ta lộ ra sự trào phúng cười lạnh, trong lời nói còn có mấy phần tự giễu: "Có thể cầu xin cô Dung giơ cao đánh khẽ, về sau bỏ qua cho tôi một mạng?".

Bách Hợp nhìn cô ta: "Cô cảm thấy năm ngàn vạn nợ nần, mà cô chỉ theo tôi đi dạo phố một ngày là xong á? Cô Lương, cô bị điên rồi đúng không?" Lúc Bách Hợp nói ra những lời này, trên mặt Lương Tư Kỳ biến sắc, có chút không biết làm sao, như là đau khổ vô cùng, lại hết lần này tới lần khác không nói nên lời.

"Tóc tôi có vẻ dài hơn, muốn sửa một chút. Đề cử cho tôi mấy kiểu tốt xem nào?". Bách Hợp nhìn thấy Lương Tư Kỳ không thốt ra được lời nào, cũng chẳng thèm nhìn cô ta mà quay đầu nhìn chuyên gia làm đẹp đứng sau mình. Trong thẩm mỹ viện này ngoại trừ hạng mục làm đẹp cơ thể, còn bao gồm cả thiết kế cho gu ăn mặc cũng như kiểu tóc các loại. Nghe được lời này của Bách Hợp thì nhân viên tiếp khách lấy bộ đàm trong thẩm mỹ viện gọi nhà tạo mẫu tóc, sau khi thảo luận nửa ngày mới quyết định đổi kiểu tóc cho Bách Hợp. Khi Bách Hợp chuẩn bị đi theo nhà tạo mẫu tóc, thấy Lương Tư Kỳ đứng ngu người một chỗ thì ánh mắt khẽ đảo: "Tư Kỳ cũng đi cùng đi". Nghe Bách Hợp nói vậy, Lương Tư Kỳ có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn qua, vẻ mặt Bách Hợp vui vẻ: "Tóc cô cũng dài rồi mà? Tôi thấy tóc cô vừa dày vừa dài, chắc là làm việc cũng bất tiện, hay là cắt ngắn đi một chút?". Bách Hợp cũng chẳng hỏi thăm ý của Lương Tư Kỳ mà thay cô ta quyết định luôn, thời gian cho Lương Tư Kỳ từ chối cũng chẳng có. Nhân viên công tác nghe được Bách Hợp nói lời này liền gọi điện yêu cầu thêm nhà tạo mẫu tóc mới. Ở nơi này công tác, mỗi người đều là một cá thể nhạy bén tinh ý, ai cũng có thể nhìn ra Bách Hợp chính là cố ý nhục nhã Lương Tư Kỳ. Vì vậy đợi tới khi Lương Tư Kỳ yếu ớt nói: " Tôi không cần hớt tóc..." thì đã có một cô gái trẻ tuổi tóc nhuộm vàng, trên người mặc quần áo da, thoạt nhìn chân tay còn có một chút luống cuống nhưng hai tay vẫn nghiêm chỉnh đặt ở bụng dưới sải bước tới. Nhìn thấy Bách Hợp và chuyên gia làm đẹp vừa có đàm thoại gọi mình lên, cô gái này quay sang phía Lương Tư Kỳ cung kính gọi một tiếng: "Cô Kỳ!".

Chuyên gia trang điểm thu bộ đàm lại mà nói: "Vị tiểu thư này muốn cắt tóc, ngắn một chút, lại phải gọn gàng nữa! Cô hiểu chứ?" Cô gái trẻ tóc vàng có chút hơi sợ hãi gật đầu. Lương Tư Kỳ cắn cắn môi, lại nhìn Bách Hợp một cái. Bách Hợp đã đi trước hai bước nhưng mà không thấy Lương Tư Kỳ nhúc nhích thì quay người nhìn cô ta một cái: "Còn chưa đi à?".

Lương Tư Kỳ cắn răng, trên mặt lộ vẻ giãy dụa rồi một lúc sau lại im lặng thở dài, chắc là cô ta đang nghĩ đến món nợ năm ngàn vạn. Cuối cùng vẫn quả quyết bước theo sau Bách Hợp. Bên này nhà tạo mẫu sau khi xếp đặt thiết kế kiểu tóc rồi cầm kéo lên, chỉ là mỗi xếp đặt thiết kế đã tốn không ít thời gian. Cho dù là tóc cần phải dài bao nhiêu, tém lên hoặc co lại để cho thích hợp với tạo hình trước đó thì nhà thiết kế đều phải cân nhắc rất lâu. Trong lúc Bách Hợp ở bên này cùng nhà thiết kế thảo luận thì Lương Tư Kỳ bên kia đã nhanh chóng ....xuống tóc. Cô ta đang mải nghiền ngẫm, khuôn mặt trắng nõn hiện ra thần sắc hờ hững, lúc Bách Hợp quay đầu lại đã suýt nữa không nhận ra cô ta. Nguyên bản mái tóc dài xinh đẹp đã bị cắt rơi đầy đất, cô gái trẻ tóc vàng đang cầm kéo còn có chút run rẩy, vẻ mặt bất an. Vì tóc cắt bỏ vẫn chưa đến tai, hơn nữa phần đuôi sợi tóc lởm chởm nham nhở cao thấp không đều giống như chó gặm. Vẻ mặt Lương Tư Kỳ không buồn không vui, giống như đã cam chịu số mệnh, chỉ là bờ môi nhếch lên đã thể hiện ra được trong lòng cô ta chẳng hề bình tĩnh giống như vẻ mặt cô ta đang trưng ra. Cô gái trẻ vô cùng khẩn trương, nhìn thấy đuôi tóc của Lương Tư Kỳ không ngay ngắn lại cầm kéo lên sửa, chỉ là càng khẩn trương thì sửa càng không chuẩn. Càng sửa thì tóc càng ngắn, đến cuối cùng khi tóc Bách Hợp đã cắt xong thì tóc của Lương Tư Kỳ đã nhanh thấy chân rồi (Lời edit: =)) mốt đầu cạo, tự tin cá tính nha Kỳ Kỳ :-j). Lúc này tóc của Lương Tư Kỳ còn ngắn hơn tóc Cố Thiên Thịnh nữa, mà lại còn lộn xộn nham nhở lởm chởm vô cùng. Mặt cô ta vốn tròn, vốn cần tóc che đi mới có thể trông xinh đẹp đáng yêu, nhưng tóc bây giờ đã bị cắt trụi, đừng nói là đẹp khoe xấu che, chính xác phải nói là xấu thì phô ra hết còn vẻ đẹp che giấu sạch sành sanh. Một khuôn mặt tròn ủng, kể cả dùng mỹ phẩm đắt tiền trang điểm cũng không cách nào trang điểm ra Lương Tư Kỳ nhiều ưu thế như trước nữa. Quan trọng hơn là, nguyên bản trước kia cô ta mang dáng vẻ trẻ con mặt mập mạp, sau khi tóc tém lại phô ra cái mặt tròn lớn vô cùng, đã không có nhỏ như bàn tay, mà giống như một cái mâm lớn, khiến Lương Tư Kỳ trông có vẻ béo thêm vài phần.

Bách Hợp chỉ nhìn thoáng qua suýt nữa thì cười thành tiếng, nhà tạo mẫu tóc sau lưng Bách Hợp cũng giật giật khóe miệng. Cho tới khi tóc Bách Hợp đã cắt tỉa xong, nhà tạo mẫu tóc phủi vụn tóc trên người cô xong xuôi thì Bách Hợp liền đứng dậy liếc về phía Lương Tư Kỳ, ra vẻ giật mình mà nói: "Yaaaaaa! Tư Kỳ, làm sao cô lại thành cái dạng này rồi hả? Không phải chỉ xén chút tóc để sau này công tác thuận tiện thôi mà? Như thế nào tóc ngắn quá vậy?".

Nhà tạo mẫu tóc phía sau Lương Tư Kỳ không dám động kéo nữa, vẻ mặt muốn khóc lại nghe thấy Bách Hợp nói chuyện thì mặt cô nàng đỏ bừng, nhìn Lương Tư Kỳ sợ hãi cúi đầu, đôi tay bất an cầm lấy cái kéo trong tay mà niết.

"Đây không phải là mục đích của cô sao?". Lương Tư Kỳ luôn cúi thấp đầu mặt không biểu tình lúc này giống như tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương rồi cắn răng nín thở, lúc này mắt cô ta đã rưng rưng đầy nước. Mặc dù Lương Tư Kỳ lạnh nhạt không màng mọi thứ, nhưng mà cũng có chút cảm giác của người thường. Trong quá khứ cô ta không phải là người quá coi trọng bề ngoài, nhưng nếu như nguyên bản cô ta xấu xí thì thôi, nhưng mà không phải, cô ta cũng thanh tú dễ thương hình tượng không xấu. Bây giờ lại bị Bách Hợp biến thành cái bộ dạng này, trong lòng Lương Tư Kỳ vô cùng tức giận uất ức. Khi nghe giọng Bách Hợp có chút hả hê, cô ta không thể nhịn nổi mà đứng lên quát: "Giờ cô vừa lòng chưa?"

Âm thanh cô ta có chút sắc nhọn, trên người còn choàng khăn của nhà tạo mẫu để tránh tóc vụn lúc cắt, giờ cô ta đứng lên đột ngột khiến một ít tóc cắt vương trên áo choàng chưa bị nhà tạo mẫu phủi xuống rơi lả tả như mưa. Bộ dạng Lương Tư Kỳ lúc ấy chật vật không chịu nổi mang theo vài phần buồn cười.

Trong trí nhớ của Dung Bách Hợp quen biết Lương Tư Kỳ mười mấy năm qua, lần đầu tiên Bách Hợp thấy Lương Tư Kỳ kích động như vậy. Trong quá khứ Lương Tư Kỳ là kẻ lạnh lùng chẳng quan tâm cái gì, hết thảy chẳng thèm để ý. Ở trường cấp hai bao người chê cười cô ta béo, khinh bỉ thành tích của cô ta kém, hết thảy cô ta đều không tức giận. Các giáo viên xem thường cô ta, cô ta cũng bày ra vẻ chẳng làm sao cả. Trong tình tiết chuyện Lương Tư Kỳ chiếm đoạt vị hôn phu của Dung Bách Hợp sau đó bị Dung Bách Hợp phát hiện ra, vẻ mặt Lương Tư Kỳ cũng chỉ lộ ra vài phần áy náy, không có tự giác hoảng sợ về việc đoạt vị hôn phu của bạn thân là việc xấu mặt đê tiện đến mức nào.

Bách Hợp nhìn thấy Lương Tư Kỳ bị mình áp bức tới bộ dạng điên cuồng này thì không nhịn được cười: "Mục đích gì của tôi? Tôi thỏa mãn thế nào? Người quản lý nơi này đâu? Gọi cô ấy tới đây? Không phải tôi nói là chỉ hớt tóc cô Lương ngắn thôi sao? Hiện tại sao lại trở thành cái này?"

Lương Tư Kỳ không nghĩ tới việc Bách Hợp đem trách nhiệm đẩy qua không còn liên hệ, cô ta biết rõ Bách Hợp không vừa mắt cô ta, cố ý muốn cô ta xấu mặt. Thật không nghĩ đến lúc này Bách Hợp dám làm không dám chịu, cô ta tức giận tới mức muốn khóc. Trong cả đời này, Lương Tư Kỳ chưa bao giờ giận tới như vậy, muốn bùng phát cơn giận lần nữa thì vị quản lý của thẩm mỹ viện đã sải bướ ctiến tới, chính là cô gái xinh đẹp gọi bộ đàm vừa nãy. Thấy Lương Tư Kỳ, cô gái xinh đẹp này mím miệng nín cười, gật đầu với Lương Tư Kỳ: "Thực xin lỗi cô Lương, người cắt tóc cho cô là cộng tác viên, nếu như cô không hài lòng, thẩm mỹ viện nguyện ý tạo hình miễn phí cho cô, bồi thường tổn thất của cô".

Hôm nay tóc dài của mình bị hớt tém thành cái dạng này, Lương Tư Kỳ vô thức giơ tay vuốt khoảng không. Nguyên bản mái tóc tơ mềm mại đen dài đã nuôi mười năm, chỉ trong nháy mắt đã chẳng còn. Trên đầu cô ta chỉ còn sợi tóc ngắn lởm chởm khó giải quyết vô cùng. Trong lòng cô ta rỉ máu, sợ là không quan tâm chuyện gì nhưng mà lại quan tâm tới mái tóc đang yên lành bị Bách Hợp không vừa mắt mà xén đi mất. Cô ta có chút không chịu nổi mà hét lên: "Không cần!". Lương Tư Kỳ mím môi. Bờ môi run rẩy, Lương Tư Kỳ liếm đôi môi vì tức giận mà khô, thật lâu sau giọng nói của cô ta như rít ra từ kẽ răng: "Bây giờ đã ra cái dạng này, còn tạo hình gì nữa hả?"

"Còn chưa cám ơn cô Lương không truy cứu? Sau này cô phải cố gắng học tập mới được đấy nhé?" – Người quản lý nghe được lời của Lương Tư Kỳ, lại giống như không nghe được giọng nói oán hận của cô ta, cười mà không cười lườm cô gái tóc vàng mới cắt tóc cho Lương Tư Kỳ mà nói vậy. Cô gái trẻ tuổi nghe vậy liền cuống quýt cảm tạ Lương Tư Kỳ. Lương Tư Kỳ nghe được lời cảm ơn thì trong lòng cô ta giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, nuốt không trôi, phun không ra. Cuối cùng cô ta lại nắm chặt tay giấu dưới tay áo, móng tay đâm suýt thủng da bàn tay, lúc này Lương Tư Kỳ mới kìm nén cơn giận dữ tột độ trong lòng xuống.

Vị hôn thê của Tổng Giám đốc (9)

Bách Hợp nhìn thấy Lương Tư Kỳ im ỉm nhận hết thiệt thòi nhưng mà không nói nên lời, tâm tình vô cùng sảng khoái. Ngày hôm nay ra ngoài đáng giá rồi, tra tấn Lương Tư Kỳ cả buổi, lại còn cắt hết tóc của cô ta. Trong quá khứ Dung Bách Hợp trăm ngàn lần sủng cũng không thể lấy được một phần thật lòng của Lương Tư Kỳ, thế thì Bách Hợp sẽ thay Dung Bách Hợp tặng vô vàn điều cay nghiệt cho Lương Tư Kỳ. Nhưng tất cả, mới chỉ là bắt đầu.....

Hai người được nhân viên viện thẩm mỹ tiễn ra ngoài cửa, bên ngoài sắc trời đã tối đen, ánh đèn nê ông chớp lóe năm màu ở bốn phía. Dưới ánh đèn, mái tóc của Bách Hợp đã được thiết kế tu bổ lại càng tôn lên khuôn mặt mỹ lệ của cô, ngược lại khuôn mặt Lương Tư Kỳ đã không còn tóc che giấu nữa, khiến cho người nhìn có cảm giác cô ta béo lên vài phần. Trong quá khứ cô ta khiến cho người đối diện thấy vẻ nhu nhược, làm người thương tiếc lúc này khí chất đó bị quét sạch không còn một mảng. Một khi đã không còn mái tóc xinh đẹp, Lương Tư Kỳ bỗng nhiên trông xấu hơn rất nhiều.

"Về đi! Tôi mệt rồi!" – Bảo vệ ở bãi đỗ xe lái xe tới, Bách Hợp lập tức mở cửa sau ngồi vào, nhắm hai mắt lại. Lương Tư Kỳ vừa ngồi vào ghế lái thì nắm chặt tay lại. Hôm nay cả một ngày cô ta đi cùng Bách Hợp, bị tra tấn như vậy, hiện tại Bách Hợp còn không biết xấu hổ mà kêu mệt mỏi. Cô ta hít thở sâu vài lần, bộ ngực nhỏ phập phồng, lâu sau mới khởi động xe, tức giận lái về hướng Nhà họ Dung.

Bách Hợp đưa một nửa những đồ vật hôm nay mua được cho người hầu trong nhà. Những vật này Bách Hợp chẳng thiếu, hôm nay mua sắm điên cuồng chủ yếu là muốn tra tấn Lương Tư Kỳ chơi mà thôi. Mục đích đã đạt được, dĩ nhiêm đồ đạc đem tặng người luôn rồi. Người trong nhà nhận được lễ vật thì lại cảm ơn Dung Bách Hợp rất nhiều. Cầm những đồ vật quý ném vào trong xe, Bách Hợp nhìn đồng hồ. Lúc này đã chín giờ, đối với Cố Dung hai nhà, chín giờ tối không tính là muộn đúng là thời điểm sống ban đêm phong phú nhất. Nhà họ Dung cách nhà họ Cố không xa. Hôm nay tin tức dì Cố cùng chú Cố đi ra ngoài xã giao Bách Hợp đã sớm hỏi quản gia nhà họ Cố mà nghe ngóng rồi. Biệt thự hai nhà Cố Dung mỗi cái lên tới gần ba nghìn mét vuông. Xung quanh cũng có không ít gia đình giống như hai nhà Cố Dung, ngoại trừ mỗi nhà có một quản gia, bên ngoài cũng có rất nhiều quản lý khác. Người nhà họ Cố có ra ngoài hay không Bách Hợp muốn hỏi thì vô cùng dễ. Cho đến khi quản gia y lời Bách Hợp hỏi được xe của Cố Thiên Thịnh đã lái vào biệt thự, Bách Hợp tranh thủ thời gian lên xe lái về hướng Nhà họ Cố. Đến nhà họ Cố quả nhiên lại thấy chú Cố cùng dì Cố đang ở nhà. Bách Hợp đem đồ hôm nay mua được phân phát cho những người làm nhà họ Cố, nhận được ánh mắt cảm kích của bọn họ. Ước chừng mười phút sau bên ngoài đã vang lên tiếng người làm chào hỏi Cố Thiên Thịnh: "Thiếu gia đã trở về!".

Cố Thiên Thịnh không lên tiếng, theo lý mà nói nhà họ Cố là một gia đình coi trọng truyền thống lễ nghi hơn so với những người bình thường rất nhiều, người làm chắc chắn phải chào chủ nhân, mà chủ nhân cũng sẽ đáp lễ. Nhưng lúc này Cố Thiên Thịnh không đáp lời. Hiển nhiên tâm trạng hắn ta không hề tốt tí nào. Dì Cố đang ngồi trong phòng nói đùa cùng Bách Hợp thấy vậy liền cau mày, chú Cố ngồi một bên không lên tiếng. Trong chốc lát Cố Thiên Thịnh mặc bộ âu phục màu xanh ngọc, dáng người cao lớn xuất hiện ở cửa. Quản gia tự mình đưa dép lê cho hắn ta, trong khi đó hắn ta một tay đút túi quần, vẻ mặt âm trầm lợi hại, biểu hiện rằng ngày hôm nay của Cố Thiên Thịnh rất là không vui. Theo tình tiết nội dung câu chuyện, Cố Thiên Thịnh là kẻ hứng thú sống về đêm. Hôm nay lại không đến mười giờ liền có mặt ở nhà đúng là hiếm có dịp. Nghĩ tới việc hôm nay, rồi lại nhìn mặt Cố Thiên Thịnh, Bách Hợp chẳng khó khăn mà đoán ra được sở dĩ hắn ta trở về nhà sớm như vậy chắc chắn là vì thấy được vẻ ngoài của Lương Tư Kỳ liền tâm tình khó chịu, chẳng có hứng thú chơi đùa mà oán giận trở về nhà. Bách Hợp nhìn hắn ta có chút hả hê, đồng thời lúc này hắn ta cũng hìn thấy được Bách Hợp thì khuôn mặt tuấn tú âm trầm quả nhiên đen kịt như đáy nồi. Cái tay đang đút túi quần liền chỉ thẳng vào mặt Bách Hợp mà quát: "Dung Bách Hợp! Cô quậy đủ chưa hả?".

Vừa mới về đến nhà đã bắt đầu nổi điên, đừng nói là Bách Hợp, ngay cả chú Cố sắc mặt cũng khó coi, liếc Bách Hợp một cái rồi lại lườm con trai: "Có chuyện gì thì thay giày xong hẵng nói!".

Chú Cố nói lời này ra nghe như là trách cứ con trai nhưng thực ra trong lời nói lại bảo vệ Cố Thiên Thịnh, ám chỉ hắn ta là dù có chịu thiệt từ Bách Hợp cũng có thể từ từ nói chuyện, một dạng biến tướng của việc cho Cố Thiên Thịnh chỗ dựa. Bách Hợp thì nghe ra ý tứ trong lời nói của chú Cố, nhưng mà Cố Thiên Thịnh lại nghe không lọt, hắn ta nghĩ tới công việc hôm nay thì cơn tức lại bùng lên: "Ba! Ba không biết hôm nay Dung Bách Hợp đem Lương Tư Kỳ ra ngoài cả ngày, làm cho Lưu Cảnh chỉ có một trợ lý mà không có người đại diện!". Quan trọng hơn là, tiểu yêu tinh của hắn ta lại biến thành em gái béo, mái tóc dài đen nhánh gợn sóng đã biến thành một cái đầu tóc ngắn lởm chởm như bị chó gặm. Lần đầu tiên nhìn thấy Lương Tư Kỳ như vậy, bản thân Cố Thiên Thịnh sợ hãi không thôi. Cái này..... cho dù Lương Tư Kỳ có phải là người hợp khẩu vị của Cố Thiên Thịnh tới đâu đi chăng nữa, dù cho tối nay hắn ta đã hẹn tốt em gái xinh đẹp Lương Tư Kỳ có một đem phong lưu, thậm chỉ nội y gợi cảm hắn ta muốn Lương Tư Kỳ đeo lên đều mua xong rồi nhưng mà thấy bộ dạng Lương Tư Kỳ hôm nay thì nửa phần hứng thú đều không có lên nổi. Hăn ta mang Lương Tư Kỳ đi mỹ viện tóc, nhưng mà nhà thiết kế đỉnh cao cũng đều bất lực với mái tóc như đầu đinh của Lương Tư Kỳ, ngoại trừ việc có thể tu sửa độ nham nhở của mái tóc thì mỗi người đều uyển chuyển khích lệ Cố Thiên Thịnh đợi tóc bạn gái dài ra một thời gian rồi nói sau. Trải qua một phen sửa chữa, đầu tóc Lương Tư Kỳ đã gọn gàng hơn rất nhiều, nhưng tóc cũng ngắn hơn lúc bị cắt nham nhở, so với tóc của Cố Thiên Thịnh còn ngắn hơn một nửa, thế là Cố Thiên Thịnh không còn tâm trạng lêu lổng cùng em gái béo, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay về nhà. Nghĩ tới việc đêm nay không có được phong lưu sảng khoái một đêm với tiểu yêu tinh, mà lại gặp Lương Tư Kỳ đang không vui bướng bỉnh nín nhịn chẳng thèm nói ra điều gì, trong lòng Cố Thiên Thịnh lo lắng vô cùng. Sau khi biết tất thảy kẻ gây họa chính là Dung Bách Hợp, điều đầu tiên hắn làm là xông vào nhà họ Dung, mà Dung Bách Hợp lại không có nhà. Không nghĩ tới lúc về nhà lại thấy Bách Hợp đang ngồi trên ghế salon, nghĩ đến việc hôm qua Bách Hợp còn chọc tức mình, hôm nay lại gây thêm phiền toái, Cố Thiên Thịnh liền không suy nghĩ mà nói: "Cô ở lại Mỹ thì hay rồi, trở về đây làm gì? Biến về nước Mỹ của cô đi, nhìn thấy cô là thấy phiền toái!".

Hai người trước kia là thanh mai trúc mã, cho dù không tính tới việc họ đã đính hôn, chỉ cần tình nghĩa hai đứa nhỏ lớn lên cùng nhau thì Cố Thiên Thịnh không nên có thái độ ác liệt với Bách Hợp. Sở dĩ hắn ta chẳng khách khí như vậy đơn giản là ỷ vào danh nghĩa vị hôn thê của Dung Bách Hợp. Hắn biết cô gái này có vẻ tự tin kiêu ngạo nhưng thực chất lại vô cùng vô cùng yêu thích hắn ta. Cố Thiên Thịnh biết rõ điểm này, cho nên mặc dù hiện tại không muốn kết hôn cùng Bách Hợp, biết rõ giữa hai người có quan hệ như vậy mà lại nói những lời ác liệt như thế. Trong phút chốc Bách Hợp trầm mặt xuống. Chú Cố cho dù muốn bảo vệ con trai, nhưng cũng cảm thấy con trai mình nói vậy quá khó nghe. Lời vừa rồi của hắn ta nếu khiến Bách Hợp để bụng sẽ truyền vào tai vợ chồng nhà họ Dung, nói không chừng liền tạo thành nguyên cớ khiến hai nhà Dung Cố trở mặt. Nhà họ Dung là tập đoàn bất động sản nổi danh của Việt Quốc, tài sản khổng lồ. Nhà họ Dung lại chỉ có một con gái duy nhất. Tài sản lớn như vậy sau này đều do Dung Bách Hợp thừa kế. Nhà họ Cố trước kia kiếm được cô con dâu như vậy đã khiến không biết bao nhiêu gia tộc hâm mộ. Cố Thiên Thịnh trước đây là người nhìn mặt đoán ý, vô cùng nghe lời, hiện tại không biết vì sao lại nói chuyện chẳng thèm suy nghĩ như thế?

"Con im miệng lại cho ba! Tối nay có phải con uống nhiều rượu nên say rồi phải không?". Chú Cố quát tháo con trai một câu, vỗ mạnh tay lên đùi lại như vô tình liếc dì Cố một cái, ra hiệu bà trấn an Bách Hợp vài câu. Bách Hợp lúc này tỏ vẻ không giận, nhưng trong lòng đã cười lạnh lẽo. Nhà họ Cố, hay là chính Cố Thiên Thịnh thiếu Dung Bách Hợp thì cô sẽ để cho Cố Thiên Thịnh trả nợ bằng sách. Lúc này cô muốn dựa vào sự ủng hộ của dì Cố, trước tiên phải dìm cái người gọi là bạn thân Lương Tư Kỳ này khiến cho nguyên chủ nhả nỗi hận trong lòng ra mới được. Đợi một thời gian nữa thì cô sẽ thu thập nhà họ Cố sau, bởi thế nên Bách Hợp cố nén cơn tức này, trên mặt lại có vài phần chịu nhục, vô cùng xúc động hô lên: "Dựa vào cái gì tôi phải quay về Mỹ? Anh mới phải biến ra ngoài ấy! Vừa mới về đến nhà đã điên điên khùng khùng gây sự với tôi cái gì chứ? Tôi bảo Lương Tư Kỳ đi cùng tôi thì đã làm sao? Cô ta chính là người nhà họ Dung tôi, tôi để cho cô ta theo giúp tôi thì có vấn đề gì à? Đừng nói tôi muốn cạo tóc cô ta, tôi muốn cô ta đi móc hố phân cô ta cũng phải thành thật mà đi làm". Bách Hợp cố ý nói lớn, một bên chú Cố cùng dì Cố bị ù hết cả tai, dì Cố nén đau đầu nhức óc chưa kịp mở miệng nói chuyện, Cố Thiên Thịnh lại rống lên như con sư tử bị chọc giận: "Lúc nào Tư Kỳ lại trở thành người nhà họ Dung? Cô ấy là nhân viên của nhà họ Cố, là người đại diện của nghệ nhân dưới cờ của Công ty giải trí Cố thị, cô lại dám để cho cô ấy cầm xẻng hót phân? Tôi cảnh cáo cô sau này đừng có tìm cô ấy nữa!".

"Cô ta cả vốn lẫn lãi nợ tôi không ít tiền, số tiền kia lúc trước chính là vì đầu tư cho cô ta học để cô ta vào làm cho Công ty nhà họ Dung, hiện tại cô ta công tác tại Công ty giải trí Cố thị đã vài năm là trái với thỏa thuận. Phải bồi thường năm ngàn vạn, bồi thường không được thì cô ta phải đến Công ty nhà họ Dung để làm việc trả nợ" – Bách Hợp dùng giọng cao hơn Cố Thiên Thịnh mà đáp trả lại.

Cố Thiên Thịnh nghe nói như thế thì không chút nghĩ ngợi nói ra: "Năm ngàn vạn? Tôi thay cô ấy trả cho cô!".


Bách Hợp nói cả buổi chỉ đợi mỗi câu này mà thôi. Trong kịch tình lúc Dung Bách Hợp cùng Cố Thiên Thịnh giải trừ hôn ước thì việc lêu lổng giữa Lương Tư Kỳ và Cố Thiên Thịnh được che giấu vô cùng tốt. Vì vậy cho nên khi hai người này có con rồi kết hôn, cho dù sau lừng có người từng đồn đoán hai người này có quan hệ không minh bạch trước hôn nhân nhưng vì chẳng có căn cứ chính xác nên cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Ngược lại Dung Bách Hợp, là đối tượng bị ruồng bỏ bị người người cườ inhạo vô cùng thê thảm. Hôm nay Bách Hợp châm ngòi chuyện này, để cho Cố Thiên Thịnh chính miệng nói ra, mà không phải do cô phá vỡ gian tình giữa Cố Thiên Thịnh và Lương Tư Kỳ. Chính hai kẻ đê tiện này làm chuyện cẩu thả thì cho dù cuối cùng có yêu nhau say đắm đích thực thế nào, nhưng không thể hạnh phúc như trong tình tiết câu chuyện được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro