Chương 1058: Đại Hạ Lĩnh Vực (49)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

"Được." Tô Mộc đáp.

Trong tình thế hiện tại, nếu Ôn Diên Dật dám ở lại Minh Vực, cô đương nhiên dám thu.

"Đa tạ chủ tử!" Ôn Diên Dật cảm kích.

Rốt cuộc hắn cũng có thể cùng huynh trưởng và nàng, đứng chung chiến tuyến chống lại kẻ thù!

Ôn Diên Dật còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Ôn Diên Hòa quyết đoán đem Ôn Diên Dật đi.

Tiểu tử ngốc này, còn muốn nói cái gì?! Không muốn sống nữa sao? Không nhận ra sau khi chủ tử đồng ý, sắc mặt vị bên cạnh chủ tử không tốt sao?

Hai người bước đi cực nhanh, như thể đang chạy trốn.

Lần nữa chỉ còn lại Tô Mộc và Phủ Hi.

"Nàng rất thích tiểu tử kia sao?" Người nào đó hỏi với giọng điệu chua lòm.

"Khi ta mới trở lại thế giới này, được hắn chiếu cố chút ít." Cho nên chỉ trả lại nhân tình thôi.

"Hiện tại bên ngoài như hồ rình mồi, hắn lại không sợ chết, nếu không cẩn thận, mạng nhỏ của hắn sẽ không còn."

"Đó cũng là mệnh của hắn, liên quan gì đến ta?"

"Nàng không chiếu cố hắn sao?"

"Tại sao ta phải chiếu cố hắn?"

Phủ Hi cười, vừa lòng nói:

"Nàng chỉ cần chiếu cố ta đủ rồi."

Hắc Ảnh xuất hiện, quỳ xuống bên cạnh Phủ Hi.

"Tôn chủ, phu nhân, Tu Tùy cầu kiến."

Hắc Ảnh chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, không khỏi nín thở, vội vàng nói:

"Hắn ta nói muốn cùng phu nhân nói chuyện liên quan đến Chung Ly An Nhiên."

"Làm hắn lăn." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Hắc Ảnh cảm thấy lạnh sống lưng giảm đi một chút, nói: "Phu nhân, hắn để thuộc hạ đưa thứ này cho ngài."

Tô Mộc nhìn trường tiên trong tay Hắc Ảnh, ánh mắt sắc bén.

Đó là trường tiên của Chung Ly An Nhiên.

Hắc Ảnh khốn khổ cảm thấy mạng sống của mình đang gặp nguy hiểm.

Trường tiên bay đến trên tay Tô Mộc, cô cầm trường tiên, thân hình chợt lóe, đã không thấy bóng người, Phủ Hi cũng đi theo cô cùng biến mất.

Bên ngoài kết giới Minh Vực, Tu Tùy một thân bạch y tung bay, ôn nhuận như ngọc, oán khí xung quanh thổi vào góc áo hắn ta, lại không dám đụng vào hắn ta.

Hắn ta rất tự tin chờ đợi Tô Mộc xuất hiện.

Hắn ta biết, cô nhất định sẽ xuất hiện.

Mà hắn ta đã đúng, Tô Mộc quả thực đã xuất hiện.

Cô vừa xuất hiện, Tu Tùy đang định nói thì nhìn thấy trường thương bay về phía mình.

Phạn Nguyệt!

Trong mắt Tu Tùy có chút hưng phấn.

Phạn Nguyệt đã nhiều năm không thấy, nó vẫn khí thế bức người như vậy.

Phạn Nguyệt phá không mà đến, khi nó sắp đâm vào cổ họng Tu Tùy, bị một thiết phiến (quạt sắt) xuất hiện chặn lại.

Đầu thương của Phạn Nguyệt chạm vào thiết phiến, hai vũ khí đối đầu, Phạn Nguyệt dần dần xuyên qua thiết phiến, tiếp tục hướng về phía cổ họng của Tu Tùy.

Tu Tùy nắm thiết phiến sau đó lùi lại, sau đó thi pháp chặn Phạn Nguyệt.

Nhưng hộ thuẫn chặn Phạn Nguyệt đã bị phá vỡ trong nháy mắt.

Cuộc tấn công của Phạn Nguyệt dữ dội đến mức Tu Tùy không thể chống lại được, máu tràn ra từ khóe môi.

Tô Mộc lại dùng một pháp thuật công kích, Tu Tùy bay ra ngoài như một miếng giẻ rách.

Phủ Hi vung tay, tất cả oán khí đều hướng về phía hắn ta, lúc sắp cắn nuốt hắn ta thì có hai bóng người xuất hiện, một người đỡ lấy Tu Tùy, đánh lui oán khí xung quanh hắn ta, một người tay cầm kiếm chặn Phạn Nguyệt muốn giết chết Tu Tùy.

Là Bất Ly và Ảnh Truy.

Bất Ly đỡ Tu Tùy, chậm rãi đáp xuống đất, nhìn Tu Tùy bị thương nặng, thấp giọng chất vấn: "Tu Tùy, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì!?"

Hắn cùng Ảnh Truy được truyền âm gọi tới, đến đây liền nhìn thấy cảnh này.

Tu Tùy lau máu trên khóe miệng, nụ cười nhuốm máu đầy vẻ điên cuồng: "Mục tiêu của ta từ đầu đến cuối chỉ có một."

"Nếu ngươi dám làm chủ tử bị thương, ta sẽ giết ngươi trước!" Ánh mắt Bất Ly đầy sự tàn nhẫn.

Tu Tùy cười, không nói gì.

Ảnh Truy chặn Phạn Nguyệt, Tô Mộc liếc nhìn ba người bọn hắn, triệu hồi Phạn Nguyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro