Chương 1062: Đại Hạ Lĩnh Vực (53)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

"Ngươi đi mà nói với tôn chủ."

"Thôi quên đi."

"Nói nhảm nhiều thế, xử lý xong nơi này thì nhanh về nghỉ ngơi."

Đại quân trăm vạn yểm thi, đang tìm kiếm thứ tốt giữa đống thi thể quân địch.

Bên kia, Tô Mộc và Phủ Hi trở lại cung điện bên trong Minh Vực.

Vừa đáp xuống, cô đã kéo áo trên ngực hắn ra.

Phủ Hi chỉ ái muội cười nói: "Dù gấp gáp thế nào cũng phải tắm rửa trước đã."

Nhìn xuống, hắn thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Mộc đang căng thẳng nhìn vết thương trên ngực.

"Không có gì nghiêm trọng, điều dưỡng một chút là được."

"Vết thương này là do Vô Vọng Kiếm gây ra, phải điều dưỡng ít nhất bảy ngày, nhiều thì nửa năm."

Vô Vọng Kiếm, là chí bảo của Hiên Viên vương tộc.

Nếu đả thương ai đó, miệng vết thương không thể sử dụng pháp thuật làm khép lại, nếu sử dụng pháp thuật, vết thương sẽ chỉ trở nên nghiêm trọng hơn, mà điều trị phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ bỏ mạng.

Cho đến khi vết thương lành lại, phải chịu đựng cơn đau nóng rát của vết thương mỗi ngày.

Với thực lực trước đây của Phủ Hi, Hiên Viên Văn Thừa thậm chí còn khó có thể đến gần hắn, nhưng hiện tại, hắn lại bị thương.

Tô Mộc dìu hắn ngồi xuống: "Trước tiên chàng nghỉ ngơi một lát đi."

"Đừng nhíu mày, ta không sao." Phủ Hi vuốt ve lông mày của cô, nói.

"Đừng lại vì ta mà làm tổn thương chính mình nữa." Tô Mộc nắm tay hắn, nghiêm túc nói.

Phủ Hi tiến lên, hôn trán cô: "Được."

Tô Mộc buông hắn ra, từ trong không gian lấy lô đỉnh ra, sau đó lục lọi những loại thảo dược quý hiếm trong không gian, ở một bên bắt đầu luyện chế.

Phủ Hi nhìn dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú của cô, cưng chiều mỉm cười.

Cơn đau từ vết thương không ảnh hưởng gì đến hắn.

Cơ thể này có hơi yếu, làm cô lo lắng, hắn thử lực lượng trong cơ thể, lại mất đi một chút.

Nếu không phải đám lão nhân trong Tinh Tế đang canh giữ chân thân của hắn, hắn cần gì phải dùng cơ thể của người khác bước vào thế giới này.

Hiện giờ, nơi này không thể ở lâu được.

Đan dược bay ra khỏi lô đỉnh, Tô Mộc đút hắn ăn một viên, nghiền nát viên còn lại rồi bôi lên vết thương.

Nhìn vết thương dữ tợn trên ngực hắn, Tô Mộc hỏi: "Có thể kiên trì được bao lâu?"

Hắn biết ý cô là gì.

"Một năm."

Phủ Hi cho cô một thời gian.

"Mấy ngày nữa chúng ta liền rời đi."

Cô không thể để hắn mạo hiểm như vậy.

Chờ vết thương của hắn tốt lên, sẽ rời khỏi thế giới này.

"Sự việc còn chưa kết thúc."

Thế cục cô bày ra, lúc này mới bắt đầu, không thích hợp rời đi.

"Mấy ngày, đã đủ rồi." Tô Mộc nói.

Thấy cô kiên định, Phủ Hi chỉ có thể gật đầu.

"Được."

Phủ Hi ăn dược, cảm thấy buồn ngủ, hắn ôm Tô Mộc nghỉ ngơi một lát.

Tô Mộc nghỉ ngơi mười lăm phút liền tỉnh lại, thấy hắn ngủ say, cẩn thận đứng dậy đi ra ngoài.

Ôn Diên Hòa và Ôn Diên Dật đang chờ ở bên ngoài, nhìn Tô Mộc đi ra, cũng đi theo Tô Mộc.  

"Chủ tử, Diên Dật và ta cùng tra qua, trường tiên không có vấn đề gì, mà ba người bọn hắn kết đồng sinh cộng tử, một người chết, hai người còn lại cũng sẽ chết."

"Xử lý thi thể ba người bọn hắn đi." Tô Mộc nói.

Nếu Ôn Diên Hòa và Ôn Diên Dật không tra ra được, nói vậy mưu tính của Tu Tùy nhất định sâu xa hơn.

Không biết hắn ta có ý đồ gì xấu, cứ chờ xem.

"Ôn Diên Hòa, Ôn Diên Dật, các ngươi có phát hiện cái gì trong Minh Vực không?" Tô Mộc hỏi.

Ôn Diên Dật có chút không hiểu, nhìn bốn phía lắc đầu: "Bẩm chủ tử, không có."

Ôn Diên Hòa đi theo Tô Mộc thời gian dài, hắn đoán được ý cô không phải vật ngoài mặt, cho nên ngưng thần tụ khí cảm nhận một phen, không bao lâu linh quang chợt lóe.

"Bẩm chủ tử, linh khí của Minh Vực nồng đậm hơn vài ngày trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro