Chương 1085: Sư tôn độc sủng (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

"Gọi ta là Phủ Hi." Hắn sửa lại cho đúng.

Lúc này Tô Mộc mới biết, hóa ra bởi vì cô gọi sai tên, cô không biết hắn còn có tên thứ hai, nếu hắn đã yêu cầu, cô sẽ thỏa mãn hắn.

"Phủ Hi ba ba."

Phủ Hi: "..."

Huyệt thái dương hắn không khỏi giật giật, nói: "Bỏ hai chữ ba ba đi."

Tô Mộc: ?

Chẳng lẽ hắn cảm thấy gọi là ba ba quá già rồi sao?

Người lớn tuổi thật là phiền toái.

Dù vậy, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nên cô vẫn theo ý muốn của hắn mà gọi:

"Phủ Hi."

"Ừm." Phủ Hi gật đầu.

-

Phong Dao bị lãng quên, đông lạnh suốt một ngày đêm, đệ tử thân cận của hắn ta phát hiện sư phụ cả đêm không về nên đến tìm, thì phát hiện hắn ta vẫn còn bị đông cứng.

Đệ tử kia quỳ gối trước mặt Phủ Hi cầu xin hắn tha thứ cho sự bất kính của sư phụ, Phủ Hi mới thả Phong Dao đi.

Tuy nhiên, Phong Dao cần phải dâng trả gấp mười lần chiếc hộp bị vỡ và nhân sâm vạn năm chạy mất.

Phong Dao: !?

Nhân sâm vạn năm còn dễ, nhưng chất liệu của hộp được tinh chế từ tuyết liên hoa vạn năm mới nở một lần...

Tuyết liên hoa rất dễ biến hóa, muốn luyện chế thành hộp lại cực kỳ khó khăn.

Còn gấp mười lần...

Không phải muốn nửa mạng già của hắn ta sao!?   

Phong Dao làm không được, sau đó...

"Tiểu tổ tông, ta sai rồi, ta ngàn vạn lần không nên, không nên mắt mù mắt chó quấy rầy ngài chơi đùa."

Thừa dịp Phủ Hi bị chưởng môn gọi đi, Phong Dao vào Mộc Hề Sơn, hết sức có thành ý bưng trà rót nước quạt mát cho Tô Mộc.

Chỉ cần vị tiểu tổ tông này mở miệng, lời nói của Bách Lý Diễn sẽ trở thành mây khói.

Phong Dao nghĩ hay lắm, chỉ là đi theo phía sau Tô Mộc hầu hạ một canh giờ, cũng không thấy cô di chuyển.

Quả nhiên là do Bách Lý Diễn nuôi dưỡng, cũng khó đối phó như vậy.

Tô Mộc nằm trên chiếc ghế bập bênh mà Phủ Hi đã làm cho cô, phơi nắng.

Bên cạnh có Phong Dao hầu hạ, nghỉ ngơi trong chốc lát, tỉnh lại hắn ta vẫn ở đó bưng trà rót nước cho cô.

Phong Dao thấy cô đã tỉnh, lại tiếp tục nhắc mãi: "Tiểu tổ tông, ngài ngủ có thoải mái không? Vai có đau không? Ta xoa bóp cho ngài được không?"  

"Không cần."

"Vậy hẳn là đói bụng, ta đi hái trái cây cho ngài."

"Không đói bụng."  

"Nếu không ngủ thêm một lát?"

"Ngủ đủ rồi."

"Tiểu tổ tông, ngài cần gì có thể sai sử ta."

"Đưa ta xuống núi."

"Được thôi!"

Nói xong hai chữ này, Phong Dao mới phản ứng lại cô đang nói cái gì.

Vội vàng nói: "Nếu Bách Lý Diễn đồng ý, ta sẽ đưa ngài xuống núi chơi ngay."  

Nếu không hắn ta đưa cô xuống núi, lại gây ra tội lỗi.   

"Ngươi hỏi đi." Tô Mộc nói.

"Ta... Tốt hơn là ngài hỏi đi, ta sẽ thay ngài truyền âm." Phong Dao ngượng ngùng cười.   

Tô Mộc gật đầu, nói xong, Phong Dao liền đem phù truyền âm ra ngoài.   

Hai người im lặng chờ đợi hắn trả lời.   

Hiện giờ.

Ở chủ phong của Cửu Tinh Phái.   

Phủ Hi cùng chưởng môn môn phái, còn có vài vị trưởng lão trao đổi chuyện quan trọng, thì một phù truyền âm bay vào bên trong.   

Phủ Hi nghe được giọng nói của cô, ánh mắt dịu dàng, sau đó liếc nhìn chưởng môn.   

"Bản tôn đồng ý với những gì ngươi nói, nhưng mọi chuyện đều do bản tôn định đoạt."  

"Nếu không còn chuyện gì nữa, bản tôn đi trước."  

Nói xong, hắn đã biến mất.   

Để lại chưởng môn và vài vị trưởng lão ở trong phòng nhìn nhau.   

"Bạch Lý tôn thượng vừa mới nói gì?" Chưởng môn có chút không xác định hỏi.   

"Ngài ấy vừa đồng ý." Một trưởng lão nói.   

"Ngài ấy đồng ý..." Chưởng môn kích động.   

Biết bao nhiêu năm, Bách Lý tôn thượng cuối cùng cũng đồng ý!   

Hắn ta cảm giác như mình cảm động sắp khóc.

"Như vậy, đại điển mấy ngày sau, bản chưởng môn phải thu xếp thật tốt."

Chưởng môn đứng dậy, vội vàng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro