Chương 1089: Sư tôn độc sủng (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Lão tử có một cái tên uy vũ khí phách như vậy, nhưng ngươi lại nói thật quê mùa!

Ngươi mau sửa miệng đổi tên cho lão tử, nếu không lão tử sẽ không đi theo ngươi!

Hắc Ma Đao đột nhiên toàn thân run lên không ngừng, còn tản ra một cỗ uy áp nhàn nhạt.

Làm những người xung quanh đều âm thầm rút lui, phòng bị nhìn nó.

Bạch Sanh Ly cũng hoảng sợ, vội vàng bảo vệ Tô Mộc, rút ​​kiếm chỉa vào Hắc Ma Đao.

Hắc Ma Đao vừa thấy có người rút kiếm chỉa vào nó, càng trở nên hưng phấn.

Muốn đánh nhau!?

Nào, tới, mau tới cho lão tử chém!

Lão tử thích chém người nhất! 

Tô Mộc kéo sợi dây thừng trên tay: "Ồn ào."

Giọng nói lạnh lùng, Hắc Ma Đao đang run lên lập tức dừng lại.

Lại hung dữ với lão tử, lão tử cũng biết giận đó!

Sau đó, Hắc Ma Đao vốn treo trên không đi theo Tô Mộc giờ đây nằm trên mặt đất, bị Tô Mộc kéo lê.

Cửu Thiên Tuế nhìn Hắc Ma Đao, lắc lắc đầu.

Tên ngốc hắc đao này.

Còn trông mong ký chủ có lương tâm dỗ dành nó sao?

Hệ thống đi theo ký chủ lâu như vậy, cũng chưa từng thấy cô dỗ dành nó.

Bạch Sanh Ly thỉnh thoảng liếc nhìn Hắc Ma Đao phía sau Tô Mộc.

Đao này...

Vừa rồi còn rất hung dữ, nhưng bây giờ nó giống như sắt vụn.

Thực sự không hiểu tôn thượng đã cho nữ nhi của mình loại vũ khí kỳ quái gì.

Bạch Sanh Ly vốn bởi vì thực lực tu vi của bản thân mà được chú ý rất nhiều, lúc này, phía sau hắn có một đứa trẻ kỳ quái đang kéo đao.

Không thể tránh khỏi có người đi lên cười nhạo.

"Bạch Sanh Ly, ngươi từ đâu bắt cóc được nhóc con này? Nghèo kiết hủ lậu như vậy, chỉ có thể lôi kéo sắt vụn đồng nát để chơi."

Một nam tử xuất hiện, bên cạnh còn đi theo hai cái chân chó.

Nhìn Bạch Sanh Ly không giấu vẻ cười nhạo, khi nhìn thấy Tô Mộc ở phía sau, gã dùng giọng điệu dụ dỗ nói:

"Tiểu muội muội, hãy đi cùng ca ca, ta mua cho muội một con thú bông đẹp nhé?"

"Bạch Anh Trác, rửa sạch sẽ miệng của ngươi đi." Bạch Sanh Ly tiến lên một bước, bảo vệ Tô Mộc ở phía sau, cảnh giác nhìn người đối diện.

"Sạch sẽ? Tại sao không nói ngươi cùng mẫu thân không đứng đắn của ngươi không sạch sẽ đi?!" Bạch Anh Trác châm chọc mỉa mai.

"Bạch huynh, lời này huynh nói là sao? Bạch Sanh Ly không phải là đại thiếu gia con vợ cả Bạch gia sao?" Chân có Giáp phía sau Bạch Anh Trác giả vờ không hiểu nói.

Chân chó Ất làm biểu tình 'ngươi vậy mà không biết', giải thích nói:

"Ngươi không biết sao? Mẫu thân của Bạch Sanh Ly, năm đó chính là..."

Chân chó Ất chưa kịp nói hết lời thì đã bị thuật pháp của Bạch Sanh Ly đánh bay.

Chân chó Ất đập xuống đất kêu lên đau đớn thu hút rất đông người đến xem.   

"Sao vậy, mẫu thân ngươi đã làm chuyện tai tiếng, ngươi không dám nhận sao?! Đại thiếu gia con vợ cả Bạch gia cái gì chứ, ai biết rốt cuộc ngươi có phải người Bạch gia hay không? Chỉ có mẫu thân không đứng đắn của ngươi mới biết."

Thấy xung quanh nhiều người vây xem, Bạch Anh Trác ngang ngược lớn giọng nói.

Lần này, gã muốn nhìn xem Bạch Sanh Ly còn kiêu ngạo đến mức nào!

Tu vi của hắn áp đảo gã, ngày thường gã không thể dạy hắn một bài học, nhưng hôm nay nhiều người như vậy, gã sẽ khiến cho Bạch Sanh Ly mất hết mặt mũi.

Để xem làm thế nào hắn có thể được bốn vị tôn thượng chọn làm đệ tử quan môn.

Bạch Sanh Ly có thể không biết ý định của Bạch Anh Trác sao?

Tình cảnh của hắn và mẫu thân ở Bạch gia vốn đã gian nan, nếu không nhờ bởi vì hắn thiên tư trác tuyệt, sau khi gia nhập Cửu Tinh Phái, được chưởng môn coi trọng, sợ là Bạch gia một khắc cũng không chấp nhận hắn.

Đây cũng là điều mà Bạch Anh Trác vẫn luôn nhắm vào hắn.

Ngày thường, hắn mặc kệ Bạch Anh Trác nói gì, nhưng chỉ hôm nay là không được!

Đại điển Cửu Tinh Phái, sao có thể để cái miệng không sạch sẽ của gã làm ô uế!

"Ha, thẹn quá hóa giận sao? Muốn giết ta hả?" Bạch Anh Trác không sợ hãi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro