Chương 1091: Sư tôn độc sủng (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Trong phòng nghỉ, Tô Mộc đi mệt nên ngồi trên ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắc Ma Đao giống như hộ vệ, nằm ở bên cạnh cô, nếu có người dám tới gần dù chỉ một mét, Hắc Ma Đao với khí thế dọa ngươi 'lão tử sẽ chém chết ngươi'.

Sắc mặt Bạch Sanh Ly có chút kỳ quái.

Nghi ngờ, thận trọng, cảm kích...

Bao nhiêu cảm xúc trộn lẫn vào nhau khiến hắn muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào.

Hắn ngồi một bên, lặng lẽ cùng Hắc Ma Đao bảo vệ cô.

Tô Mộc nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó tỉnh dậy vươn vai.

Lại sử dụng linh lực biến thành sợi dây trói Hắc Ma Đao.

Hắc Ma Đao run rẩy, né tránh dây thừng linh lực.

Lão tử là một Thần Khí thần ma sợ hãi, ngươi rốt cuộc xem lão tử thành cái gì!?

Nếu hôm nay ngươi không cho lão tử một đáp án vừa lòng, sau này lão tử sẽ không theo ngươi nữa!

Khi Hắc Ma Đao đang hùng hổ chất vấn, nhìn thấy một phù truyền âm bay vào, hơi thở trên phù truyền âm đã làm Hắc Ma Đao vẫn luôn run loạn dừng lại.

Tô Mộc nhận phù truyền âm từ Phủ Hi, nói Bạch Sanh Ly đưa cô đến đại điển.

Tô Mộc truyền đạt lại ý của Phủ Hi, Bạch Sanh Ly lập tức dẫn Tô Mộc qua đó.

Hắc Ma Đao thu nhỏ, ngụy trang thành một chiếc trâm cài, cắm vào tóc Tô Mộc.

Bạch Sanh Ly đã nhìn thấy hết thảy: ?

Nếu loại vũ khí này có thể thu nhỏ, vậy tại sao vừa rồi lại muốn thu hút nhiều người chú ý như vậy?

Hắc Ma Đao sẽ không nói cho hắn biết, mặc dù điều đó thật ngốc, nhưng nó thích cảm giác được chú ý!

Trên đường Bạch Sanh Ly dẫn Tô Mộc đến đại điển, đã bị người Bạch gia chặn lại.

Biết bọn họ muốn làm gì, Bạch Sanh Ly nhỏ giọng nói Tô Mộc rời đi trước.

Tô Mộc nhìn thấy tư thế của người Bạch gia, hiển nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Bạch Sanh Ly, đến lúc đó hắn bỏ lỡ đại điển, không thể vào môn hạ Mộc Hề Sơn, cô sẽ không hoàn thành nhiệm vụ.

Điều đó là không thể.

"Cùng nhau." Tô Mộc nói.

"Tô tiểu thư, ngài hãy đi trước, ta sẽ theo sau." Bạch Sanh Ly cảm động trước sự chấp nhất của cô, nhưng hắn không thể để cô gặp nguy hiểm.

"Thiếu gia, ý của lão gia là muốn mời vị tiểu thư này gặp mặt." Gã sai vặt Bạch gia nói, nhìn chằm chằm Tô Mộc sợ cô chạy thoát.

"Muốn gặp ta, kêu hắn lại đây." Tô Mộc nói.

Sau đó cô đi về phía trước, nhưng người Bạch gia lại chặn đường cô.

Tô Mộc không hề khách khí sử dụng pháp thuật chào đón bọn hắn.

"A!"

"Ôi, đau, đau quá!"

Mọi người theo tiếng rên nhìn qua, chỉ thấy có hai người nằm trên mặt đất với tư thế kỳ quái, không ngừng kêu đau.

Mà nhìn phục sức trên người của hai bọn họ, đều là hạ nhân của Bạch gia.

Người Bạch gia mà cô bé này cũng dám đắc tội.

Trong đám người có người nhận ra Tô Mộc:

"Ủa, cô bé này không phải là người vừa mới làm Bạch Anh Trác bị thương sao?"

Có người kinh ngạc: "Nàng chính là người đã làm Bạch Anh Trác bị thương sao? Thân phận của Bạch Anh Trác ở Bạch gia quan trọng hơn Bạch Sanh Ly, nàng lại dám làm Bạch Anh Trác bị thương, khó trách người Bạch gia muốn đối phó nàng!"

"Cô bé này rốt cuộc là người phương nào, liên tục làm người Bạch gia bị thương, mà Bạch Sanh Ly luôn bảo vệ cho nàng, chẳng lẽ là người quan trọng nào đó?"

"Nghĩ xem, người có thể được Bạch Sanh Ly bảo vệ, sẽ có thân phận gì?"   

"Chẳng lẽ là nhân vật quan trọng của môn phái khác sao?"

"Nếu là môn phái khác, nhất định có mối quan hệ cực tốt với chưởng môn, mới có thể cử Bạch Sanh Ly người chưởng môn luôn coi trọng đến bảo vệ nàng."

"Cho dù có là nhân vật quan trọng trong bất kỳ môn phái nào, nhưng Bạch gia cũng không phải ăn chay, sợ là..."

Người này vừa nói xong, liền nhìn thấy đám người Bạch gia đang hùng hổ đến gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro