Chương 1113: Sư tôn độc sủng (39)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Cơ thể của hắc long bay vòng lên trên, bị nhốt trên tảng đá bằng sợi xích dày màu đen, mặt dán vào tảng đá, dường như bị dính chặt vào tảng đá.

Đôi mắt hung ác nhìn Tô Mộc, như muốn dùng ánh mắt giết chết cô.

Tô Mộc ở trong tầm mắt của nó, chậm rãi đến gần, trước khi nó kịp động đậy, rút Hắc Ma Đao bị cắm vào xích sắt bên đầu nó ra.

Lúc này hắc long mới nhận ra, tại sao phong ấn lại bị kích hoạt, hóa ra là cô giở trò quỷ!

【Ký chủ, làm sao cô biết điểm kích hoạt phong ấn ở đâu?】Cửu Thiên Tuế nghi ngờ hỏi.

Phong ấn hắc long này rất nhân tính hóa, ngày thường có thể kéo dây xích lắc lư đi dạo xung quanh, sau một thời gian sẽ bị bắt trở lại điểm phong ấn, cũng chính là ở trên tảng đá trong năm giờ.

Sợi xích ở một bên đầu của nó có phong ấn, giống như lỗ khóa, chỉ cần kích hoạt, hắc long sẽ ngay lập tức bị bắt trở lại tảng đá phong ấn, treo ở đó một tháng mới có thể bắt đầu lang thang trở lại.

Phong ấn này, có nhân tính hóa hay không?

Điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao ký chủ biết?

"Đoán."

Bởi vì sợi xích trên người hắc long chỉ tản ra linh khí mỏng manh, nếu ở trên xích không phải mở khóa thì chính là khóa chặt hơn.

Sự thật chứng minh, cô không đoán sai.

Hắc long trừng mắt Tô Mộc, trừng đến nhức cả mắt, lại phát hiện người ta không hề sợ hãi, dường như còn đang đi vào cõi thần tiên.

"Này, tiểu nha đầu phượng hoàng!" Nó lớn tiếng nói, giọng điệu tràn đầy lệ khí.

Âm thanh của nó quá lớn khiến Tô Mộc đau lỗ tai, xoa xoa tai, ngẩng đầu nhìn nó, nhàn nhạt nói: "Ngươi ồn ào quá, để vị vừa rồi ra nói chuyện."

Không biết tại sao hắc long lại thế này, đột nhiên trở nên hung bạo như vậy.

Nhưng so sánh thì cô vẫn thích nói chuyện với hắc long trước hơn.

Hắc long hung bạo: ?!

"Ha ~ nó chỉ là một kẻ hèn nhát, năm đó, nếu không phải nó, ngô cũng sẽ không bị phong ấn ở đây."

"Ồ."

"Ồ? Nó có nghĩa là gì?"

"Từ ngữ khí."

"..."

Hắc long bị thái độ không lạnh không nóng của Tô Mộc làm có hơi suy sụp.

Nó không thể hù dọa được cô, đe dọa cũng vô dụng...

Chẳng lẽ nó bị phong ấn quá lâu, không hiểu được thế giới ngày nay sao?

Tô Mộc đánh giá hắc long, thấy vảy trên người nó được dạ minh châu chiếu rọi dưới hắc quang, nhìn đẹp khác thường.

Cô nhớ đã đọc trong sách, vảy rồng rất quý hiếm, cứng rắn không thể phá hủy, Tô Mộc đã đến gần, chạm vào lớp vảy trên người hắc long, thực sự rất cứng, sờ lên kết cấu xúc cảm cũng không tệ lắm.

Có thể dùng để luyện khí, còn có thể dùng làm đồ trang sức.

Nghe nói máu rồng cũng rất hiếm lạ, tuy đây là hắc long nhưng đều là rồng chắc không khác biệt mấy.

Hắc long: "..."

Nàng chạm vào vảy của mình, hẳn không có ý tốt a.

Trong lòng nó luôn có một cảm giác mơ hồ.

"Tiểu nha đầu phượng hoàng, ngươi muốn làm gì!?"

Rõ ràng chỉ là một tiểu phượng hoàng chưa đến trăm năm tuổi, nhưng nó lại cảm thấy nàng đáng sợ sâu không lường được.

"Lấy ít máu, ít vảy." Cô thẳng thắn thành khẩn nói.

Hắc long vừa nghe xong liền cười lớn.

Đây là điều buồn cười nhất mà nó từng nghe trong nhiều năm qua.

Hơi thở hung bạo vốn có và tiếng cười của hắc long khiến ma thú ở Hiệp Cốc Vô Tức sôi nổi nghi hoặc nhìn về phía trung tâm.

Cùng lúc đó, một số người đang rèn luyện trong Hiệp Cốc Vô Tức cũng đi về hướng này.

Khi hắc long cười điên cuồng, Tô Mộc giơ Hắc Ma Đao lên chém tới hắc long.

Hắc Ma Đao va chạm với vảy, nhưng thậm chí không có một vết xước.

Hắc Ma Đao: "Ong ong ong ——"

Lần này lão tử thực sự không thể làm gì được, đừng lấy lão tử chém, sẽ lại lão tử!

Đến lúc đó, không phải vảy rồng vỡ thành từng mảnh, mà là nó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro