Chương 1116: Sư tôn độc sủng (42)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

"Cô nương, ngươi không hiểu được, chân thân của hắc long này thực chất là kim long, tuy nhiên, bởi vì một sự cố xảy ra cách đây vạn năm trước, sau đó thành ma, tâm sinh hắc ám, bị nhiều môn phái hợp lực phong ấn ở trung tâm Hiệp Cốc Vô Tức, một mình ngươi không thể chống lại nó."

Nam Cung Tĩnh Vân giải thích.

Tô Mộc cho nàng ta cái nhìn lạnh lùng.

"Ta nói, không cần."

Nam Cung Tĩnh Vân lần đầu tiên cảm nhận được giá lạnh trong mắt một người.

Nàng ta còn muốn thử khuyên nhủ cô lần nữa, nhưng Quý Lăng Thương ở bên cạnh lại nói:

"Không cần nhiều lời với nàng ta, chúng ta lên!"

Trên khuôn mặt kiều mỹ của Nam Cung Tĩnh Vân có chút do dự, nhưng thấy Tô Mộc cũng không có ý định thỏa hiệp, nàng ta cũng không còn bận tâm đến ý định của cô nữa, cùng Quý Lăng Thương đi về phía hắc long.

Chỉ là bọn họ chưa đến gần hắc long, chân hỏa trên tảng đá đột nhiên bùng cháy dữ dội cao vút, hắc long không ngừng giãy giụa, gầm lên, xung quanh đều có thể cảm nhận được dao động giận dữ của nó.

Quý Lăng Thương và Nam Cung Tĩnh Vân không thể đến gần hắc long, hai người có chút nôn nóng.

Nhìn thấy hắc long bị giam cầm, muốn nhân cơ hội đến gần hơn để lấy máu rồng, nhưng hiện giờ, thậm chí còn không thể đến gần.

Mà tất cả những điều này, đều đến từ Tô Mộc.

Ánh mắt bọn họ quay lại nhìn Tô Mộc.

Nữ tử này rốt cuộc là ai, lại có thực lực như vậy?

"Cô nương, chúng ta cần máu rồng để cứu người, ngươi có thể dập lửa cho chúng ta lấy chút máu, chúng ta tất có hậu tạ?" Nam Cung Tĩnh Vân lại cùng Tô Mộc thương lượng lần nữa.

Tô Mộc nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Hậu tạ?"

Cô đối với cái này rất có hứng thú.

Cửu Thiên Tuế: !?

【Ký chủ, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta!】

Nam Cung Tĩnh Vân nghe thấy cô thả lỏng, nhanh chóng lấy ra một cây trâm trên người, cây trâm vô cùng hoa mỹ, lấp lánh khi cài trên đầu, đúng là thứ mà mấy tiểu cô nương thích.

Tô Mộc nhìn thoáng qua, không có hứng thú lắm, có hoa không quả, cây trâm này, chỉ chiếm không gian.

Nam Cung Tĩnh Vân thấy cô không có hứng thú, liền nói: "Cô nương, chúng ta là đệ tử của Quy Nhất Phái, sau này nếu ngươi có chuyện gì, có thể đến Quy Nhất Phái, cầm cây trâm này tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi."

"Xin lỗi, ta chỉ thu vàng bạc châu báu, vật phẩm quý hiếm." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Nam Cung Tĩnh Vân khó xử, Quý Lăng Thương khinh thường hừ một tiếng, từ trên người lấy ra một khối ngọc bội.

"Vật này đã đủ chưa?"

Tô Mộc nhìn thoáng qua, hai mắt sáng lên, nhưng cũng không phải do ngọc bội Quý Lăng Thương lấy ra, mà là vỏ kiếm bên trên có khắc đá quý.

Màu xanh đậm, bên trong có chút màu đỏ, ánh sáng đơn giản rõ ràng, trông giống như một thứ gì đó không tầm thường.

"Kiếm của ngươi..."

"Không có khả năng!" Quý Lăng Thương quát lớn nói.

Nữ tử này tham lam đến mức muốn có vũ khí của hắn ta.

Nam Cung Tĩnh Vân biết rằng không thể dùng thanh kiếm của Quý Lăng Thương, sau khi suy nghĩ, chỉ có thể tìm ra cách khác.

"Đắc tội!"

Nam Cung Tĩnh Vân rút vũ khí ra tấn công Tô Mộc, nàng ta vốn tưởng rằng bất ngờ xuất chiêu, sẽ có thể bắt cô làm con tin.

Nhưng nàng ta không hề biết, Tô Mộc không hề sợ hãi trước kiếm của nàng ta, Nam Cung Tĩnh Vân liền bị pháp thuật đánh ngã xuống đất.

Quý Lăng Thương vội vàng đến đỡ Nam Cung Tĩnh Vân.

Nhìn Nam Cung Tĩnh Vân không sao, hắn ta mới yên tâm một chút, ánh mắt nặng nề, rút ​​kiếm công kích Tô Mộc.

Tô Mộc quay lưng về phía Quý Lăng Thương, ngoái đầu lại, ánh mắt lạnh lùng.

Quý Lăng Thương chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, cũng không có suy nghĩ nhiều, nhưng sau một khắc, hắn ta chỉ cảm thấy long trời lở đất.

!?

Hắn ta bị cô đá văng!!!

Lớn lên hắn ta vẫn luôn được coi là thiên tài, tu vi cực cao, hôm nay lại bị...

Bị người ta một chân đá bay?!

Hắn ta không thể tin được, những người đứng xem cách đó không xa cũng không thể tin được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro