Chương 1121: Sư tôn độc sủng (47)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Bọn họ chỉ muốn nhanh chóng giải quyết ma thú trên tay, lấy tinh hạch ma thú.

"Ngao ngao ngao, đại nhân, cứu mạng a, mau cứu cứu bọn ta!" Mấy con ma thú cảm nhận được nguy hiểm, tê tâm liệt phế hướng về phía Tô Mộc kêu lên.

Tô Mộc muốn kéo giá trị hận thù thì đương nhiên cứu chúng nó.

Quý Lăng Thương và Nam Cung Tĩnh Vân vốn tưởng rằng bọn họ nhất định sẽ lấy được tinh hạch ma thú, nhưng sau một khắc bọn họ phát hiện ma thú bị thương bị nhốt lại đã được thả ra, chúng nó liều mạng trốn sau lưng Tô Mộc.

"Tô Mộc, ngươi khinh người quá đáng!" Khuôn mặt Nam Cung Tĩnh Vân tức giận đỏ bừng.

Nàng ta từ phụ thân mình biết được, nàng là người đã đánh bại phụ thân năm đó, cướp đi Quy Nhất Kiếm!

Nàng quả nhiên có thù oán với Quy Nhất Phái, năm đó cướp lấy Quy Nhất Kiếm, mấy ngày trước đả thương nàng ta và Quý Lăng Thương, hôm nay ma thú bọn họ sắp thu vào túi lại bị nàng thả chạy!

Như thế mà còn nhịn được, thì còn có gì không nhịn được nữa!

"Ừm, chính là khinh ngươi." Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Giọng điệu của nàng nghe vào tai hai người bọn họ chính là khinh miệt!

Nam Cung Tĩnh Vân biết mình không phải đối thủ của cô, cho nên không thể dùng võ lực, chỉ có thể dùng trí lực thắng cô.

"Nếu ngươi thích mấy con ma thú này, ngươi có thể nói cho bọn ta biết, ngươi là người mà chưởng môn Cửu Tinh Phái gọi là sư thúc, thân là tiền bối, bọn ta đương nhiên sẽ đưa cho ngươi, nhưng ngươi quá ngang ngược không nói lý, không sợ hủy hoại thanh danh của Cửu Tinh Phái sao?"

"Liên quan gì tới ta?" Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Ở một nơi nào đó trong Hiệp Cốc Vô Tức, Việt chưởng môn không ngừng hắt xì, sờ sờ vào mũi.

"Ngươi không màng thanh danh của Cửu Tinh Phái cũng muốn đối địch với bọn ta, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?" Nam Cung Tĩnh Vân khó hiểu hỏi.

Câu hỏi này đã trúng trọng tâm, Tô Mộc từ từ trả lời: "Làm các ngươi hận ta."

Nam Cung Tĩnh Vân: !?

Trên đời lại có người không nói lý như vậy!

"Hận ngươi? Vậy ngươi nhất định có cái mệnh kia!"

Ánh mắt hắn ta lướt qua Tô Mộc, nhìn về phía đám người chưởng môn Quy Nhất Phái bên kia đi tới.

Vừa rồi Tô Mộc lại đây, hắn ta liền truyền âm cho đám người chưởng môn, không bao lâu sau chưởng môn liền tới.

Ma thú trốn sau lưng Tô Mộc nhỏ giọng nhắc nhở cô: "Đại nhân, lão nhân chưởng môn Quy Nhất Phái đang lại đây."

Tô Mộc quay đầu nhìn, tình cờ bắt gặp ánh mắt đầy thâm ý của Nam Cung chưởng môn Quy Nhất Phái.

"Tô Mộc tiểu hữu ở đây, thế nhưng không có người Cửu Tinh Phái đi theo, nếu như bị ma thú công kích mà chết, sẽ thật đáng tiếc a."

Nam Cung chưởng môn đây là muốn nói cho Tô Mộc biết, bọn họ chuẩn bị động thủ với cô.

Lão ta cảm thấy cô chết vừa đúng lúc, nếu cô chết, giá họa cho đám ma thú, đến lúc đó, ngay cả Việt chưởng môn ở bên cạnh cô, sợ là cũng sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Bách Lý Diễn.

Cứ như vậy, Cửu Tinh Phái rơi vào hỗn loạn.

Hỗn loạn là tốt, hỗn loạn tạo cơ hội cho người ta thừa nước đục thả câu!

Ma thú phía sau Tô Mộc nghe vậy, tức giận nói:

"Nhân loại không biết xấu hổ, vậy mà lại muốn giết đại nhân giá họa lên đầu chúng ta, đúng là nằm mơ! Ta thề bất luận sống chết bảo vệ đại nhân!"

"Đúng vậy, ta thề bất luận sống chết bảo vệ đại nhân!"

Đối với đám ma thú bảo vệ Tô Mộc như thế, Nam Cung chưởng môn cười nói:

"Tô Mộc tiểu hữu thân cận với ma thú như vậy, thật hiếm thấy, nếu chuyện này truyền vào tai mọi người, sẽ có một số tin đồn lung tung."

"Phi, nhân loại ác độc, đại nhân khinh thường làm bạn với nhân loại các ngươi!" Ma thú nói.

"Không làm bạn với nhân loại bọn ta, chẳng lẽ phải làm bạn với lũ ma thú các ngươi sao?" Nam Cung chưởng môn nói với giọng điệu hùng hổ dọa người.

"Đại nhân là thần thú, bọn ta cũng không dám nói là đồng bạn, nhưng thề bất luận sống chết bảo vệ đại nhân!"

"Thần thú?!" Điều này làm đám người Nam Cung chưởng môn, Quý Lăng Thương, Nam Cung Tĩnh Vân rất ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro