Chương 1131: Sư tôn độc sủng (57)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Tô Mộc mở nắp trước.

Điểm số: hai hai bốn.

Điểm số không cao, rất nguy hiểm.

Nam Cung Tĩnh Vân cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nhìn vào những điểm mà Tô Mộc lắc ra, nàng ta nắm chặt cái nắp khẩn trương đến chết lặng khi từ từ mở nắp ra trước mặt mọi người.

Nhìn điểm số hiện lên, con ngươi Nam Cung Tĩnh Vân co rụt lại.

Hai hai ba!

KHÔNG!

Không nên như thế này!

Nàng ta mới vừa...

Nam Cung Tĩnh Vân kinh ngạc nhìn về phía Quý Lăng Thương, Quý Lăng Thương cũng hơi giật mình, vẻ mặt không thể tin được, cảm nhận được ánh mắt của Nam Cung Tĩnh Vân, hắn ta nhíu mày lắc đầu, ý bảo nàng ta đừng kích động.

Mặc dù bọn họ vừa nghe được xúc xắc của Nam Cung Tĩnh Vân chấn động điểm cao hơn điểm này rất nhiều, nhưng trước mặt mọi người, nếu như muốn nuốt lời, chẳng phải sẽ khiến nhiều người tức giận!

Cho nên, cần nhẫn nhịn!

"Tô cô nương, ta thua." Nam Cung Tĩnh Vân không vui, nhưng vẫn nhận thua nói.

"Nam Cung tiểu thư, hãy đưa tiền đặt cược." Tô Mộc nói.

Nam Cung Tĩnh Vân: !?

Tiền đặt cược?!

"Ta dùng Quy Nhất Kiếm làm tiền đặt cược, nói vậy tiền đặt cược của Nam Cung tiểu thư hẳn phải tương xứng với Quy Nhất Kiếm."

"Ta..." Vừa rồi nàng ta nhiệt tình đến cá cược với nàng, không nghĩ đến tiền đặt cược, hiện giờ kêu nàng ta lấy ra đồ vật giá trị ngang bằng với Quy Nhất Kiếm, nàng ta kiếm đâu ra?

Người xung quanh bắt đầu ồn ào:

"Đừng nói là Nam Cung tiểu thư không có chuẩn bị tiền đặt cược?"

"Nam Cung tiểu thư là người của môn phái lớn như thế, chẳng lẽ không hiểu được trên bàn đánh bạc cần có tiền đặt cược sao?"

"Các ngươi nghĩ Nam Cung tiểu thư người ta thành người nào? Chuyện con nít ba tuổi cũng biết, nàng làm sao không hiểu được?"

...

Lời nói của mọi người làm sắc mặt Nam Cung Tĩnh Vân dần dần trở nên khó coi.

Nàng ta nhìn lại trên người mình, xác thật không có gì có giá trị ngang bằng với Quy Nhất Kiếm.

"Nam Cung tiểu thư không lấy ra tiền đặt cược, có phải muốn chơi thêm một ván nữa không?" Không ngờ Tô Mộc lại tới giải vây cho nàng ta.

Nhưng lần giải vây này rốt cuộc có ác ý gì, Nam Cung Tĩnh Vân cũng không suy nghĩ liền đồng ý.

"Ván này, Nam Cung tiểu thư đã nghĩ kỹ dùng gì làm tiền đặt cược chưa?" Tô Mộc hỏi.

Nam Cung Tĩnh Vân suy nghĩ một lúc, sau đó đáy mắt hung ác nói: "Tô cô nương, ván này, chúng ta chơi lớn nhé?"

"Ồ?" Tô Mộc khá hứng thú.

"Ván này chúng ta đồng ý một điều kiện của đối phương, được không?"

"Được thôi."

Bởi vì cô cũng đang đợi Nam Cung Tĩnh Vân nhảy vào cái hố mà nàng ta đào ra.

Trong ván này, Nam Cung Tĩnh Vân rất cẩn thận, sau khi lắc xúc xắc, nàng ta đợi Tô Mộc dừng trước rồi mới dừng.

Nàng ta mở nắp trước.

Sáu sáu sáu!

Nhìn thấy điểm số, Nam Cung Tĩnh Vân kích động, chờ Tô Mộc mở nắp.

Điểm số sáu sáu sáu đã lớn nhất rồi, nhưng nàng ta muốn xem, nàng còn có thể lớn hơn như thế nào?!

Tô Mộc chậm rãi mở nắp ra, điều khiến người ta kinh ngạc là sau khi mở nắp, thứ xuất hiện là ba viên xúc xắc xếp chồng lên nhau!

"Tô cô nương thắng!" Tiểu Mai, bà chủ sòng bạc nói.

Nam Cung Tĩnh Vân: !?

"Không đúng! Với số điểm như thế, lẽ ra ta thắng mới đúng!"

Chủ sòng bạc vẫn mỉm cười kiên nhẫn giải thích: "Nam Cung tiểu thư hiện tại đang ở trong phạm vi của An Lạc Thành, đương nhiên phải tuân theo quy định của An Lạc Thành."

"Tất cả những ai từng ngồi vào bàn đánh bạc ở An Lạc Thành đều biết rằng Tô cô nương thắng!"

Chủ sòng bạc vừa nói, mọi người cũng nhốn nháo nói:

"Đúng vậy, đây là An Lạc Thành của chúng ta, tất nhiên phải tuân theo quy định của An Lạc Thành, là Tô cô nương thắng!"

"Chẳng lẽ Nam Cung tiểu thư không biết quy định của sòng bạc ở An Lạc Thành sao?"

Mọi người chất vấn làm Nam Cung Tĩnh Vân nghẹn lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro