Chương 1130: Sư tôn độc sủng (56)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Vì vậy, cô phải tận dụng thật tốt mấy cái bình trong tay, đổi lấy thứ tốt.

Cô đã gấp không chờ nổi muốn đến chợ giao dịch để xem.

Nhưng chợ giao dịch chỉ bắt đầu vào ban đêm.

Hiện giờ đã là buổi chiều, cách buổi tối vẫn còn khoảng thời gian.

Tô Mộc tới An Lạc Thành đi dạo.

Khắp nơi trong thành đều là những trò chơi ca hát nhảy múa, lúc cô đang đi, ngẫu nhiên bị người kéo qua nhiều lần.

Đi tiếp một đoạn, phát hiện có nhiều bóng người lén lút theo sau mình.

Rõ ràng thấy cô một mình một người, dung mạo tuyệt sắc khuynh thành nên có ý đồ xấu.

Tô Mộc lười tốn sức giải quyết bọn họ, bước nhanh đi, rất nhanh đã cắt bỏ mấy cái đuôi phía sau.

Chỉ là cô vừa thoát khỏi những người theo sau mình, lại gặp Quý Lăng Thương và Nam Cung Tĩnh Vân.

Vẻ mặt Nam Cung Tĩnh Vân nhìn Tô Mộc, cảm giác như ta muốn ăn thịt ngươi.

Mà đôi mắt Quý Lăng Thương bị Tô Mộc làm mù đã khôi phục.

Quý Lăng Thương nhìn Tô Mộc, phát hiện đôi mắt của cô đã bình phục, hắn ta hận chính mình không có năng lực hủy hoại hoàn toàn đôi mắt của cô!

Hai người nhìn Tô Mộc bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng Tô Mộc lại đi ngang qua bọn họ mà không hề quan tâm.

Cửu Thiên Tuế không vui, hét lên:

【Ký chủ, cố lên a, tiếp tục kéo thù hận!】

Chỉ thấy Tô Mộc đi về phía bàn đánh bạc đằng kia, lấy Quy Nhất Kiếm ra đặt lên đó.

Những con bạc đang sôi nổi đánh cược bị khiếp sợ khi Tô Mộc lấy ra Quy Nhất Kiếm.

"Quy, Quy Nhất Kiếm!" Có người kinh ngạc lên tiếng đánh thức những người có mặt đang khiếp sợ.

Mọi người nhìn Quy Nhất Kiếm trên bàn của Tô Mộc với ánh mắt cuồng nhiệt.

"Cô nương, đây là..." Các khách nhân ngồi trên bàn dùng ánh mắt dò xét nhìn Tô Mộc.

"Tiền đặt cược."

Dùng Quy Nhất Kiếm làm tiền đặt cược?!

Mọi người đều có biểu cảm khác nhau, bọn họ nhìn chằm chằm vào Quy Nhất Kiếm với ánh mắt thèm khát.

"Ngươi có tư cách gì dùng Quy Nhất Kiếm của môn phái ta làm tiền đặt cược!?" Nam Cung Tĩnh Vân nghe được tin tức ở đây liền đi tới chất vấn Tô Mộc.

Tô Mộc nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, chậm rãi nói: "Đây là của ta."

Sắc mặt Nam Cung Tĩnh Vân cứng đờ, thái độ mạnh mẽ nói:

"Hôm nay, ta sẽ thắng đem Quy Nhất Kiếm trở về!"

"Được thôi." Thái độ Tô Mộc bình tĩnh, nhìn có vẻ Nam Cung Tĩnh Vân quá mức kích động.

Như mọi người đều biết.

Quy Nhất Kiếm không còn thuộc về Quy Nhất Phái từ nhiều năm trước, mà thuộc về một đệ tử của Bách Lý Diễn ở Mộc Hề Sơn.

Mà hiện giờ...

Vị cô nương này, chẳng lẽ là người đã đánh bại ba vị chưởng môn mười năm trước, thắng được Quy Nhất Kiếm trong tay chưởng môn tiền nhiệm Quy Nhất Phái?

Chưởng môn Quy Nhất Phái đã qua đời cách đây vài ngày, Nam Cung Tĩnh Vân nhìn vật nhớ người, muốn thắng vật ấy trở về, cho nên cùng Tô Mộc tỷ thí trên bàn đánh bạc.

Sự việc này ngay lập tức ảnh hưởng đến An Lạc Thành.

Người An Lạc Thành đang đổ xô đến đây.

Ngay cả phía trên không cũng chật kín người, bàn đánh bạc phía dưới chỉ có thể thắp đèn hỏa chiếu sáng.

Đánh cược vô cùng đơn giản, lắc xúc xắc.

Ai có nhiều điểm hơn sẽ thắng.

Để công bằng công chính cho mọi người.

Một ván định thắng bại.

Thực sự kích thích!

Đầu tiên là lắc thử, cả hai bên mở cốc, Tô Mộc thắng.

Kết quả của lần lắc thử, làm Nam Cung Tĩnh Vân có chút khẩn trương.

Đánh cược chính thức bắt đầu, hai bên bắt đầu lắc xúc xắc.

Quý Lăng Thương đứng ở một bên, ánh mắt đảo qua, rất nhanh, một làn khói màu nâu từ ống tay áo bay ra, hướng về phía Tô Mộc mà đi.

"Ong ong ong..." Hắc Ma Đao không biết từ đâu xuất hiện, chặn làn khói nâu dưới gầm bàn.

Dưới cái bàn có một tấm khăn trải bàn nên không ai biết dưới gầm bàn có một chuyện như vậy.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào bàn sau khi hai bên lắc xong, chờ đợi kết quả sau khi mở cốc ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro