Chương 1134: Sư tôn độc sủng (60)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Chợ giao dịch của An Lạc Thành là giao dịch tự nguyện, nếu dám trộm cướp ở đây, sẽ bị An Lạc Thành đuổi giết đến chết!

Nhưng nếu sau khi giao dịch, rời khỏi An Lạc Thành, tranh đoạt trộm cướp không liên quan gì đến An Lạc Thành.

Đây là quy tắc mà những người đến An Lạc Thành phải hiểu rõ.

【Ký chủ, Quý Lăng Thương muốn hãm hại cô.】

Ánh mắt Tô Mộc nhàn nhạt dừng trên vai mình, vừa rồi va chạm với ma thú màu nâu kia, đã bị dính máu.

Là máu phượng hoàng.

"Cô nương, trên vai ngươi có máu, ngươi bị thương sao?" Một nam tử gầy gò cách Tô Mộc không xa đột nhiên hét lên.

Âm thanh không lớn cũng không nhỏ, nhưng vào thời điểm nhạy cảm này, chữ "máu" lại khiến sự chú ý của mọi người đổ dồn vào Tô Mộc.

"Là máu phượng hoàng của ta! Nhất định là ngươi trộm!" Một bóng dáng hung hãn lao về phía Tô Mộc, Tô Mộc nghiêng người tránh né.

"Trả lại máu phượng hoàng cho ta!"

Nam tử dùng ánh mắt hung ác nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc chỉ vào vị trí của Quý Lăng Thương, nói: "Cho hắn."

Nam tử đỏ mắt không kịp suy nghĩ nữa, lập tức lao về hướng Tô Mộc chỉ.

Khi những người ở hướng đó nhìn thấy nam tử đến gần, bọn họ đều tránh ra, chỉ có Quý Lăng Thương không biết khi nào Hắc Ma Đao đã xuất hiện sau lưng chống vào eo hắn ta, chỉ cần hắn ta vừa động sẽ bị cắt đứt eo.

Chờ nam tử kia đi tới, Hắc Ma Đao di chuyển ra xa, để cho nam tử nắm lấy cổ áo Quý Lăng Thương, lắc lắc hắn ta một cách không tự chủ.

"Trả lại! Trả lại đây!"

Hắc Ma Đao trở lại bên cạnh Tô Mộc.

Tiểu kỹ xảo này còn cần lão tử lên sân khấu, thật là đại tài tiểu dụng*.

*Đại tài tiểu dụng: sử dụng tài năng không hợp lí, lãng phí, bậc tài hoa mà dùng vào những việc nhỏ nhặt.

Quý Lăng Thương vừa hồi thần lại, liền dùng ma pháp thoát thân, sửa sang lại cổ áo, nói: "Ngu xuẩn, cắn lung tung có ích lợi gì?"

"Rốt cuộc ai trộm máu phượng hoàng của ngươi, để ma thú phân rõ xem trên người ai có mùi máu phượng hoàng, không phải sẽ lộ ra chân tướng sao?"

Đối với một kẻ điên cuồng tóm người nói là hung thủ, mọi người đều cảm thấy lời nói của Quý Lăng Thương rất có đạo lý.

Người mang theo ma thú đứng lên, nhưng ma thú trình độ quá thấp, dường như ngửi thấy được mùi máu phượng hoàng, bị huyết mạch thượng cổ áp chế, khiến chúng nằm trên mặt đất run rẩy.

Có người tìm được một người cấp bậc cao ở An Lạc Thành đến mang theo một con ma thú.

Ma thú cấp cao vừa tới, đều chỉ vào Quý Lăng Thương.

Quý Lăng Thương lập tức hết đường chối cãi.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn ta bỗng trở nên kỳ dị.

Mà vừa lúc người có tu vi cao ở An Lạc Thành cũng ở đây, nên muốn bắt Quý Lăng Thương.

Quý Lăng Thương vội vàng trốn thoát, nhưng đây là An Lạc Thành, sao hắn ta có thể trốn thoát dễ dàng như vậy?

Đơn giản, trong khi né tránh, để ma thú của mình uống máu phượng hoàng.

Sau khi uống máu phượng hoàng, ma thú lập tức biến hình.

Một khối màu nâu từ trong ngực Quý Lăng Thương bộc phát ra, trong không trung dần dần lớn lên, bị làn khói màu nâu bao quanh, mơ hồ có thể thấy được cái đuôi và sừng trên đầu.

Khi làn khói nâu từ từ tan đi, mọi người đều nhìn thấy bộ dạng thật của nó.

"Đó là..."

"Thao Thiết!"

Mọi người hít hà một hơi.

Thế mà là Thao Thiết, một trong tứ đại hung thú!

Những kẻ yếu ở dưới bỏ chạy.

Quý Lăng Thương nhìn Thao Thiết, có chút mờ mịt thất thố.

Sao lại thế này!?

Tại sao lại là Thao Thiết!?

Rõ ràng phải là thần thú Bạch Trạch mới đúng, tại sao lại là hung thú Thao Thiết!

Quý Lăng Thương không hiểu được.

Tô Mộc nhìn Thao Thiết to lớn hung ác giữa không trung, Thao Thiết kia cũng nhìn cô.

"Phượng hoàng? Không nghĩ tới khi ngô trở về nhìn thấy đầu tiên lại là ngươi!"

Mọi người ở An Lạc Thành đều nghe thấy.

Phượng hoàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro