Chương 1136: Sư tôn độc sủng (62)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Mà khi Phủ Hi che chở Tô Mộc, khí tức của Thao Thiết bay tới...

Bỗng nhiên một luồng ánh sáng vàng chói lóa cả bầu trời.

Công kích của Thao Thiết đã bị hơi thở thuần khiết này ngăn chặn, sau đó nó nhìn về phía trước bằng đôi mắt rực lửa.

Những người bên dưới nhìn trên không, kinh ngạc cảm thán.

Vừa rồi, khi Phủ Hi đang che chở cho Tô Mộc, quay lưng về phía Thao Thiết, đòn tấn công của Thao Thiết sắp giáng vào lưng hắn, Tô Mộc lập tức biến hai tay thành đôi cánh để bảo vệ lưng Phủ Hi, hóa giải đòn tấn công của Thao Thiết.

Mọi người bên dưới đã nhìn thấy chính xác cảnh tượng này.

Trong đôi cánh bảy màu lấp lánh, một nam một nữ, giống như thần tiên giáng thế, một khung cảnh đẹp đến mức cảnh sắc nhân gian cũng không bằng.

Cảnh tượng thịnh thế trước mắt in vào trong mắt mọi người, trong lòng họ mơ hồ có cảm giác sùng bái.

Đây là phượng hoàng ——

Ui...

Từ từ.

Phượng hoàng là lưỡng tính đồng thể sao?

Tại sao bọn họ lại nhìn thấy một nam một nữ?

Quả thật những hiểu biết của bọn họ về phượng hoàng rất ít, rất ít a...

Không trung.

Khi Phủ Hi đến, vốn không sợ hãi công kích của Thao Thiết sau lưng, nhưng hắn thực sự rất vui khi cô lo lắng bảo vệ hắn.

Nhưng từ khóe mắt hắn nhìn thấy một tia sáng vàng rơi xuống, đưa tay bắt lấy, đồ vật rơi xuống tay hắn.

Nhìn thấy trên tay mình là chiếc lông vũ xinh đẹp, ánh mắt Phủ Hi cứng đờ.

Hắn đã bảo vệ vợ mình nhiều năm như vậy, hôm nay lại bị Thao Thiết làm bị thương rơi mất một chiếc lông vũ!

Ánh mắt lạnh băng bao quanh Tô Mộc, biến đôi cánh thành hai tay con người, sau đó nhìn về phía Thao Thiết đối diện.

Ai đã làm tổn thương nàng! Đều phải —— chết!

Thao Thiết có chút sợ hãi với sự xuất hiện đột ngột của nam nhân này.

Sợ hãi!?

Nói đùa!

Nó chính là hung thú thượng cổ, một nhân loại nho nhỏ có thể làm gì nó được!?

Thao Thiết chưa kịp suy nghĩ xong, đã cảm thấy thân thể căng cứng, sau đó nó cảm nhận không khí xung quanh bị đè ép, như muốn bị nghiền nát nó thành từng mảnh.

Nó hoảng sợ nhìn Phủ Hi: !?

Nam, nam tử này là ai!?

Lại có lực lượng như thế, lực lượng này, cho dù là cổ thần sáng tạo ra thế giới cũng không bằng...

Thao Thiết giảo hoạt thật sự, biết mình đánh không lại hắn, lập tức xin tha:

"Ngô sai rồi, ngô chỉ là cùng phượng hoàng vui đùa mà thôi."

"Vui đùa." Phủ Hi lạnh lùng nói.

Thao Thiết ngượng ngùng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, đó chỉ là một trò đùa nhỏ của ngô."

"Vậy bản tôn cũng vui đùa một chút với ngươi." Phủ Hi nói.

Thao Thiết đang định hỏi trò đùa đó là gì, thì nghe thấy hắn nguy hiểm nói: "Đi tìm chết."   

Thao Thiết: !?

Nó biết trò đùa này có thể trở thành sự thật, cho nên nó tự bạo trước!

Trong không khí vang lên một tiếng động lớn, làm rung chuyển An Lạc Thành, thậm chí cả các thị trấn xung quanh An Lạc Thành.

Nhìn thân ảnh đối diện nổ mạnh thật lớn vẫn đang cháy, đôi mắt Phủ Hi sâu thẳm, nhìn ra manh mối trong đó, ngay khi hắn chuẩn bị thêm một ngọn lửa nữa, Tô Mộc đã ngăn hắn lại.

Phủ Hi nhìn cô một cái, liền biết cô đang nghĩ gì, cúi người hôn nhẹ lên khóe môi cô, nhẹ nhàng nói: "Tùy nàng."

Tô Mộc nhẹ nhàng gật đầu, hai người lập tức rời đi.

Sau khi hai người rời đi, một luồng khí màu nâu len lỏi ra từ ngọn lửa nơi Thao Thiết nổ tung, hướng về phía Quý Lăng Thương cũng đang quan sát phía dưới.   

Quý Lăng Thương cảm nhận được trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một cỗ linh hồn, sắc mặt thay đổi, đang muốn ép linh hồn rời khỏi cơ thể.

"Nhân loại ngu xuẩn, nếu không muốn nổ tan xác mà chết thì đừng sinh ra ý nghĩ như vậy." Đó là giọng nói của Thao Thiết!

Hóa ra Thao Thiết chỉ là tự bạo để cứu một mảnh linh hồn của mình, muốn lợi dụng Quý Lăng Thương để trọng tố linh hồn và thân thể. 

Quý Lăng Thương trước đây có thể làm được, hiện tại hắn ta cũng có thể làm được.

"Ngươi ——" Sắc mặt Quý Lăng Thương âm trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro