Chương 1153: Tô Mộc chi danh (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

"Em ăn no chưa?" Giọng nói của người đàn ông tuy trầm thấp nhưng Tô Mộc vẫn cảm nhận được một chút huyết tinh.

"Anh sao vậy?" Tô Mộc bất giác hỏi.

Phủ Hi nhìn những người nằm trong vũng máu bên cạnh mình, nói: "Không sao đâu, xử lý một số người không có mắt."

"Ừm." Tô Mộc đột nhiên cảm thấy mình đã hỏi hơi nhiều.

"Ăn xong rồi em nghỉ ngơi một lúc, anh sẽ đón em."

"Được."

A...

Tại sao cô bất giác lại đồng ý rồi?

Trong mắt cô hiện lên một tia ảo não.

Người đàn ông này có ảnh hưởng quá lớn đến cô.

"Dì Tô, ăn canh đi, độ ấm vừa phải." Lâm Lê Thần múc canh đưa cho Tô Mộc.

Tô Mộc nhận lấy, nhấp một ngụm.

"Uống ngon không?" Đôi mắt to của Lâm Lê Thần tràn đầy mong đợi.

"Không tệ." Tô Mộc nói.

Lâm Lê Thần hạnh phúc đến mức trong mắt cậu tràn ngập ý cười.

Thư ký Lâm nhìn bộ dáng của con trai mình liền biết cậu đang âm mưu điều gì.

Không khỏi cảm thấy bất lực lại buồn cười.

Phủ Hi đang muốn cúp điện thoại, nghe được âm thanh ở đây, ánh mắt cứng đờ.

Anh đang ngắt hoa đào nát ở đây, nhưng có một bông hoa đào đã ở gần cô rồi, thật là sai lầm.

"Anh lập tức tới đó."

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Tô Mộc ý thức được điện thoại vẫn chưa cúp máy.

Khi Phủ Hi đến, anh nhìn thấy một cậu bé ngồi bên cạnh cô, chỉ cách cô vài centimet, trên khuôn mặt cậu bé nở nụ cười như hoa đào, điều này trực giác cho anh biết cậu bé đang dụ dỗ vợ mình.

Anh sải bước tới, phớt lờ sự chú ý mà vẻ ngoài của anh thu hút.

Cậu bé đang nói với Tô Mộc về chuyện học hành của cậu, bỗng nhiên có một bóng đen đổ xuống sau lưng, mang theo khí tức lạnh lùng áp chế cậu.

Bóng người đứng bên cạnh Tô Mộc, ngăn cách cậu bé với Tô Mộc, khi Lâm Lê Thần ngước mắt lên, cậu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.

Người đàn ông nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ lên trán Tô Mộc.

Tuyên bố chủ quyền một cách rõ ràng!

Cậu bé hơi nheo mắt lại, nhìn người đàn ông, cố gắng tìm ra điều gì đó không ổn ở anh.

Đôi môi ấm áp của người đàn ông nhẹ nhàng rơi xuống trên trán cô, trong lòng Tô Mộc nóng lên, cô không có cự tuyệt, rất thích.

Thư ký Lâm suýt rớt hàm vì sốc.

Tô, Tô tổng bị hôn, hôn!?

Hơn nữa người đàn ông hôn Tô tổng không bị Tô tổng đánh cho tàn phế?!

Người đàn ông này...

Ách...

Nếu là cô ấy, cũng sẽ không nỡ đánh anh tàn phế.

Một người đàn ông như vậy, cho dù bắt cô ấy dùng tiền lương hàng tháng của mình bao dưỡng anh ta, cô ấy cũng sẵn lòng.

Nhìn sự tương tác giữa hai người, thực sự không ngờ rằng họ lại phát triển nhanh đến vậy.

Thư ký Lâm thực sự rất khâm phục tính cách kiên quyết sấm rền gió cuốn của Tô tổng, bắt lấy nam thần nhanh như vậy.

Phủ Hi thanh toán tiền xong, liền dẫn Tô Mộc lên xe.

Thư ký Lâm vui vẻ nắm tay con trai, nhìn Tô Mộc lên xe.

Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, sắc mặt của Lâm Lê Thần suy sụp.

Cậu nhìn thư ký Lâm một cách u oan.

"Mẹ ơi, sao mẹ không sinh con sớm hơn."

Với thân hình nhỏ bé hiện tại của cậu, làm sao cậu có thể tranh giành dì Tô với người đàn ông đó.

Thư ký Lâm bật cười.

"Mẹ có tâm nhưng không có sức."

"Mẹ đã mất đi một người con dâu ưu tú." Lâm Lê Thần nghiêm túc nói.

Thư ký Lâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai, đưa tay nhéo nhéo mặt cậu.

"Thằng nhãi này, học mẫu giáo cho giỏi đi, cho dù mẹ sinh con ra sớm hơn hai mươi năm, con cũng không phải mẫu người của dì Tô."

"Mẹ nhẫn tâm đả kích con ruột của mình như vậy sao?"

"Đả kích hay không cái gì, huống hồ lời mẹ nói là sự thật."

"Mẹ ơi, con trai mẹ không muốn nói chuyện với mẹ, cũng nhìn mẹ bằng ánh mắt xem thường."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro