Chương 1156: Tô Mộc chi danh (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Thư ký Lâm: "..."

Anh ta vẫn đáng ghét như mọi khi.

Cô ấy bóp chặt cây kẹo mút trong tay muốn vứt đi nhưng cuối cùng lại bỏ vào túi.

Buổi tối.

Tô Mộc còn đang ở trong phòng làm việc, lúc Phủ Hi tới, liền được quản gia dẫn vào phòng làm việc.

Sợ là cô ấy đã ở đây cả ngày.

Phủ Hi nghĩ không sai, Tô Mộc xác thực đã ở chỗ này suốt một ngày.

Phủ Hi sải bước đi tới: "Đã đến lúc nghỉ ngơi."

"Không vội." Tô Mộc cũng không ngẩng đầu lên trả lời một cách máy móc.

Phủ Hi cướp lấy tài liệu từ tay cô, bất lực trước sự nghiêm túc quá mức của cô.

Tài liệu của Tô Mộc bị lấy đi, cô liếc nhìn anh một cách sắc bén, khi chạm vào khuôn mặt quen thuộc của anh, cô hơi mềm lòng.

"Sao anh lại ở đây?"

Tại sao anh luôn xuất hiện một cách tự nhiên như vậy, mà cô cũng không có chút kinh ngạc nào.

"Đưa em đi dự tiệc tối."

Anh ngắt lời khiến cô nhận ra hai mắt mình rất khó chịu, cô cụp mắt xuống, đang định ấn vào thái dương thì nhận ra anh đã nhanh hơn mình một bước.

Tay anh hơi lạnh, anh nhẹ nhàng mát xa huyệt thái dương cô.

"Đồ ngốc, sao em cứ không chăm sóc tốt bản thân thế?"

Lúc trước thật vất vả anh cũng sửa được thói quen xấu ngày đêm làm việc của cô, nhưng lại mất trí nhớ, quên mất.

Anh cần phải sửa đúng lại cho cô mới được.

Tô Mộc luôn có thể cảm thấy tim mình rung động khi nghe anh nói chuyện.

Thật là tổn thọ a.

Cô cảm thấy mọi thứ đều không ổn khi anh xuất hiện.

Chờ cô bớt khó chịu, anh dẫn cô đi thay lễ phục.

Phòng thay đồ.

Tô Mộc thay lễ phục đi ra, nhìn trước tấm gương dài chạm đất.

Chiếc váy này thực sự rất đẹp, nó là một chiếc váy chuyển màu xanh nước biển đơn giản, được khảm kim cương thành từng lớp, nó lấp lánh như ánh đèn huỳnh quang khi bước đi, lấp lánh như những gợn sóng nước.

Anh chọn chiếc váy này với ý định không để vợ lộ da thịt quá nhiều, tuy nhiên, vợ anh quá ưu tú, cô diện bộ váy khá bảo thủ này lại bắt mắt như vậy.

Những đường cong cơ thể xinh đẹp của cô dưới chiếc váy màu nước chuyển sắc mát mẻ, chuyển động như thần nước.

Đôi mắt sâu thẳm của anh tối sầm, anh bước tới, vòng tay qua eo cô, ôm sau ót cô hôn lên môi.

Lần này không chuồn lướt như lần trước mà dữ dội như muốn xé nát cô.

Tô Mộc bị anh dây dưa say mê đến mức gần như mất khống chế.

Cắt cắt tỉnh lại, đẩy anh rồi tách ra.

"Làm sao anh..."

Tô Mộc lên tiếng, phát hiện trong giọng nói của mình tràn ngập dục vọng, mềm mại tê dại, quyến rũ động lòng người.

Hơn nữa không biết từ khi nào, tay cô trèo lên ngực anh, những chiếc cúc trên cổ áo anh đều được cởi ra.

Vẻ mặt Tô Mộc đột nhiên sụp đổ.

Ký ức của cô nói cho cô biết, cô là một người máu lạnh vô tình, nhưng bây giờ...

Anh nhìn thấy trong mắt cô có chút không tin, không khỏi bật cười, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.

Anh buông bàn tay đang ôm cô ra, giơ tay chỉnh lại cổ áo, cài lại những chiếc cúc trên cổ áo mà cô đã cởi cúc.

Anh nhướng mày nói:

"Anh như thế nào?"

Hành vi của anh dường như ám chỉ cô rằng cô gấp không thể chờ nổi...

Tô Mộc lập tức đỏ mặt.

Phủ Hi nhìn thấy cô đỏ mặt, rất thích.

Anh chỉnh lại quần áo, đi vòng ra phía sau cô, kéo khóa váy cho cô.

Anh nhìn cô trang điểm rồi ôm cô xuống lầu.

"Tiểu thư..." Quản gia kinh ngạc nhìn hai người chậm rãi đi xuống cầu thang.

Khoảnh khắc đó giống như nhiều năm về trước, cha mẹ của tiểu thư cũng như vậy.

Xứng đôi, bắt mắt, làm người ta cực kỳ hâm mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro