Chương 1159: Tô Mộc chi danh (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

"Xin chào mọi người, chào mừng đến với bữa tiệc tối nay, tôi là Tịch Chính Hiên..."

Từng lời nói của anh ta đều cao vút, uy lực, tràn đầy khí thế.

Khi Tô Mộc trở về Hoa Quốc, cô đã hiểu rõ tình hình Hoa Quốc.

Tình hình Hoa Quốc có thể tốt như hiện giờ, Tịch gia có công lao lớn nhất.

Khi các quan chức ở Hoa Quốc tham nhũng, thông đồng hơn mười năm trước, Tịch gia không sợ đắc tội nhiều thế lực, liên thủ với hai nhà Long gia và Chu gia để chấn chỉnh tình hình.

Cũng bởi vậy, xe của ông Tịch bị tông vào phía sau, vụ tai nạn làm hai chân ông bị liệt; vợ của Tịch Chính Hiên bị bắt cóc, vứt xác xuống biển, đồng thời một đoạn video ghi lại toàn bộ quá trình được gửi đến Tịch gia; các cuộc tập kích đe dọa lớn nhỏ khiến Tịch gia không được yên bình.

Nếu là người bình thường, đã sớm không chịu nổi, nhưng ba gia tộc này đã cố gắng chịu đựng, mang đến một tình thế mới cho Hoa Quốc.

Tịch gia đã trở thành gia tộc kế vị tổng thống tân nhiệm, mọi người đều mong đợi.

Tô Mộc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cô biết thành viên nhà họ Tịch, ông Tịch cả đời chỉ có một người con trai: Tịch Viễn.

Tịch Viễn có một trai một gái, Tịch Chính Hiên là con cả Tịch gia, Tịch Tử Yến con thứ hai, là một nữ trung hào kiệt Hoa Quốc, giữ danh hiệu nữ thượng tướng đầu tiên.

Sau khi Tịch Viễn ổn định ở Hoa Quốc, ông ta cùng vợ Lý Nhan đi du lịch khắp thế giới, mối quan hệ giữa hai vợ chồng rất tốt, không có kẻ thứ ba chen chân.

Cho nên thân phận của Phủ Hi...

Phủ Hi chú ý tới cô đang nhìn anh, cười nói: "Đồ ngốc, suy nghĩ miên man cái gì? Muốn biết thì hỏi anh."

"Anh là người nhà họ Tịch à?" Tô Mộc hỏi thẳng.

Phủ Hi ghé sát vào tai cô thì thầm: "Không, anh là người của em."

Tô Mộc: "..."

Phủ Hi cười khẽ, giải thích nói: "Chi tiết có chút phức tạp, nói một cách đơn giản thì anh là người họ Tịch, con thứ ba của Tịch gia."

Khi đứa con thứ ba của nhà họ Tịch ra đời, thời điểm quá nguy hiểm, Tịch gia sợ không sống nổi nên giao anh cho thân tín của Tịch gia, đưa anh rời khỏi Tịch gia, gần đây anh mới trở về Tịch gia vào dịp năm mới.

Cho nên, người dân Hoa Quốc không biết Tịch Chính Hiên và Tịch Tử Yến có một đứa em trai.

"Chi tiết bên trong, sau khi em khôi phục trí nhớ, anh sẽ giải thích cho em."

"Ừm." Tô Mộc gật đầu.

Lúc Tịch Chính Hiên đang phát biểu trên sân khấu, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào Phủ Hi và Tô Mộc.

Anh ta không chút dấu vết đánh giá Tô Mộc.

Anh ta biết thân phận của Tô Mộc, nhưng cô từ khi nào lại thân thiết với em trai anh ta như vậy, có lẽ anh ta cần phải điều tra.

Sau khi Tịch Chính Hiên nói xong, anh ta bước xuống sân khấu để trò chuyện với những người có mặt.

Phủ Hi kéo Tô Mộc sang một bên, dẫn cô đến chiếc cốc thủy tinh mà anh vừa nhắc tới, cầm chiếc cốc trưng bày lên.

Các nhân viên bảo vệ canh giữ đồ cổ không rời mắt cũng không ngăn cản.

"Em thích không?" Phủ Hi hỏi Tô Mộc.

Tô Mộc nhìn chiếc cốc thủy tinh trong suốt như pha lê, ánh sáng trong mắt anh chính là hình ảnh phản chiếu của chiếc cốc thủy tinh in trong đó.

"Là hàng thật."

Sau khi xem kỹ hơn, nó không chỉ là hàng thật mà còn có chất lượng hàng đầu.

"Sau đó anh sẽ cho người đóng gói đưa cho em." Phủ Hi cười nói.

Tô Mộc ngước mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

"Được."

Người bảo vệ vốn không có chút cảm xúc nào, cuối cùng cũng giật giật khóe mắt.

Đây là đồ cổ, tam thiếu, anh nói đưa liền đưa, tùy hứng như vậy sao?!

Trong lúc hai người đang thưởng thức chiếc cốc thủy tinh, một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi tới, tôn kính nói với Phủ Hi:

"Tam thiếu, lão gia tìm ngài."

"Chờ anh." Phủ Hi siết chặt tay Tô Mộc, nhẹ giọng nói.

"Đi đi." Tô Mộc buồn cười nói, người đàn ông này coi cô như một đứa trẻ, sợ là anh đã quên mất cô là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro