Chương 1166: Ngân hà không lấp lánh bằng em (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Thư ký Lâm đang cùng con trai làm sủi cảo, đột nhiên điện thoại di động của cô ấy vang lên âm thanh thông báo có tin nhắn đến.

Vừa nhìn thấy nó, cô ấy đã bị sốc.

Tô tổng kết hôn?!

Nhiều người trong công ty đã hỏi cô về nội tình.

Có vẻ như cô ấy có thể là người cuối cùng trong công ty biết.

Hỏi cô ấy nội tình cái gì?

Cô ấy không biết gì cả.

Lâm Lê Thần nhìn mẹ mình đang xem điện thoại, cười bất lực.

Tò mò, cậu cúi xuống nhìn.

!?

"Dì Tô kết hôn?!"

"Gạt người."

Lâm Lê Thần khẳng định nói.

Dì Tô của cậu là người cực kỳ lý trí, sao có thể làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như kết hôn chớp nhoáng như vậy.

"Con trai, ngoan, trốn một góc khóc đi, dì Tô của con quả thật đã kết hôn."

Thư ký Lâm sờ đầu con trai, khẳng định thông báo.

Lâm Lê Thần: "..."

"Mẹ ơi, nói nhanh cho con biết, đó là quỷ hồn nào?"

"Con đã gặp." Thư ký Lâm nhìn cậu một cái khiến cậu hiểu ra.

Lâm Lê Thần lập tức hiểu ra, mở to mắt nhìn thư ký Lâm, không, xuyên qua thư ký Lâm nhìn về phía nước đang sôi phía sau cô ấy.

"Mẹ, nước nấu sủi cảo đang sôi."

"A —— mẹ quên mất..." Thư ký Lâm quay người đi về phía nước đun sôi.

Lâm Lê Thần ngồi lại trên chiếc ghế nhỏ của mình, gói cái sủi cảo cuối cùng.

Nhìn những sủi cảo cậu đã làm, ban đầu cậu nghĩ đến việc nấu chúng và đưa cho dì Tô.

Bây giờ có vẻ như điều đó là không cần thiết.

Khi cậu đang buồn bã, điện thoại di động của thư ký Lâm reo lên.

Nhìn vào chữ "Triều Dương" trên ID người gọi, Lâm Lê Thần nheo mắt, không biết cậu đang nghĩ gì.

Không ai trả lời điện thoại, cúp máy, rồi gọi lại.

Lâm Lê Thần vỗ vỗ tay, cầm điện thoại di động lên, đi về phía thư ký Lâm trên đôi chân ngắn ngủn của mình.

"Mẹ, điện thoại của mẹ đổ chuông."

Thư ký Lâm đang khuấy sủi cảo, nghe thấy con trai nói chuyện, cúi đầu nhìn điện thoại, trong mắt hiện lên sự hoảng loạn, nhưng vẫn bình tĩnh bắt máy, kết nối cuộc gọi.

"Alo."

"Thư ký Lâm, ngày hôm qua cô làm rơi đồ ở chỗ tôi, tôi đã đem qua cho cô, ở dưới lầu."

Giọng nói của Triều Dương vang lên.

"Được rồi, đợi một chút, tôi đi xuống lấy." Thư ký Lâm nói xong cúp máy.

"Con trai, mẹ xuống lầu lấy đồ, con nhìn sủi cảo nha."

Lâm Lê Thần ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy thư ký Lâm cũng không thèm cởi tạp dề ra, buộc lại mái tóc rối bù của cô ấy, mang giày đi xuống lầu.

Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, trong mắt cậu lóe lên một tia sáng.

Trong lòng của mẹ vẫn quan tâm đến người đàn ông ngốc nghếch đó.

Nếu không, đã không đi cùng chú ta đến bữa tiệc tối qua.

Rõ ràng mẹ sợ bị tên ngốc đó phát hiện, nhưng bề ngoài lại phải giả vờ thờ ơ.

Mẹ quan tâm đến anh ta, nhưng còn anh ta thì sao?

Lâm Lê Thần đột nhiên rất muốn biết.

Thư ký Lâm vội vàng xuống lầu, ra khỏi thang máy, khi mở cửa tầng dưới, cô ấy nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cửa.

Anh ta khoanh tay, dựa vào tường với một cây kẹo mút trong miệng.

Khi nghe thấy giọng nói, anh ta nhìn sang một bên, bắt gặp ánh mắt của thư ký Lâm.

Cô ấy không đeo kính, anh ta xâm nhập vào ánh mắt đó.

Đôi mắt của cô ấy thực sự rất đẹp, giống như những vì sao rộng lớn trên bầu trời đêm, lấp lánh, mềm mại nhưng lại ươn ướt, khi vô tình cụp mắt xuống, giống như sắp khóc, chọc người thương tiếc.

Triều Dương nhìn, chỉ cảm thấy hô hấp có chút nặng nề.

Anh ta nhớ lại cách đây vài năm, trong một đêm, có một đôi mắt như vậy nhìn anh ta, làm anh ta muốn ngừng cũng không được.

Miệng anh ta đột nhiên khô khốc, để che đậy cảm xúc kỳ lạ của mình, Triều Dương cắn cây kẹo mút trong miệng, mồm miệng không rõ nói:

"Là đồ cô để quên trên xe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro