Chương 1167: Ngân hà không lấp lánh bằng em (28)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tieen

Thư ký Lâm nhìn qua, thấy đó là ví của cô ấy.

Nhớ lại, tối hôm qua trên đường về, hẳn là khi lấy điện thoại ra khỏi túi xách không cẩn thận đánh rơi ví tiền.

"Cảm ơn." Thư ký Lâm đưa tay cầm lấy chiếc ví.

Triều Dương rụt tay lại, lấy lại chiếc ví trên tay.

Thư ký Lâm cầm vào khoảng không, nghi ngờ nhìn anh ta.

"Hiện tại là giờ ăn trưa." Triều Dương nói.

"Ừm." Thư ký Lâm đương nhiên biết ý của anh ta, cô ấy chỉ giả ngu thôi.

"Nhìn bộ dáng này của cô, chắc đang chuẩn bị cơm trưa, tôi đã đi thật xa để đưa đồ cho cô, chẳng lẽ cô không nên mời tôi lên ngồi một lát sao?" Nếu cô ấy giả ngu, anh ta liền nói rõ.

Ngày thường nhìn thấy cô ấy, luôn có vẻ chuyên nghiệp, xa cách mà điềm tĩnh, giống Tô Mộc, như một người máy tinh xảo.

Bộ dáng ở nhà của cô ấy, mới trông như một người bình thường.

Bình thường đến mức anh ta cảm thấy thật rung động.

"Xin lỗi, trong nhà có người, không tiện." Thư ký Lâm trả lời.

Phản ứng rất tự nhiên, như thể đang xử lý công việc của mình, nhưng Triều Dương lại sửng sốt.

Người khiến cô ấy rửa tay nấu canh...

Là đàn ông sao?

Trong lòng anh ta có chút khó chịu, rõ ràng đến mức anh ta dù muốn cũng không thể xem nhẹ.

"Người trong nhà có phiền nếu thêm một người khách là tôi không?" Triều Dương thay đổi cách hỏi.

Anh ta tới gần như vậy, nhưng thư ký Lâm vẫn tự nhiên phòng thủ như cũ: "Nếu trưởng phòng Triều Dương muốn ăn, lần sau tôi sẽ chiêu đãi anh đến Thanh Viên ăn cơm."

Đây là ý muốn mời anh ta tự đi tiệm ăn.

Triều Dương khóe miệng co giật, cảm thấy bất lực.

Một khi cô ấy đã không vui như vậy, nếu anh ta tiếp tục ép buộc, thật là người mất nhân cách.

Anh ta lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra, đưa lại cho cô cùng với chiếc ví.

"Cảm ơn." Thư ký Lâm khách khí nói, cũng tự nhiên nhận lấy cây kẹo mút, sau khi cầm đồ vật, điện thoại di động vang lên, một tay lấy di động, một bên nói với anh ta:

"Trên đường chú ý an toàn."

Giống như cuộc gọi dịch vụ, không làm mọi người quan tâm.

Triều Dương từ lâu đã quen với thái độ của cô ấy, nhưng hôm nay cảm thấy đặc biệt khó chịu, dù trước mặt là ai, cô ấy dường như luôn đeo một chiếc mặt nạ.

Bọn họ đã biết nhau nhiều năm, nhưng cô ấy không thể đối mặt với anh ta một cách bình thường, đối với cô ấy, anh ta cũng chỉ là một đồng nghiệp, thật là một người phụ nữ không tim không phổi...

Anh ta đang định nói câu tạm biệt, lại thấy cô ấy trả lời điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trở nên cuống quít, giọng nói run run:

"Bảo bối ngoan, con đừng sợ, mẹ sẽ đến ngay."

Nói xong, khi nhìn thấy hai thang máy, một cái dừng ở tầng 40, một cái vừa lên tầng một, cô ấy lập tức lao tới cầu thang bộ thoát hiểm.

Nhìn dáng vẻ của cô ấy, Triều Dương biết ở nhà có chuyện nên vội vàng đi theo, tạm thời không để ý đến những xưng hô "bảo bối" và "mẹ" bất ngờ vừa rồi của cô.

"Lâm Nguyệt!" Triều Dương nhìn thấy cô cởi giày vì đi không dễ, phản ứng đầu tiên của anh ta là lo lắng cô ấy bị sỏi nhỏ dưới đất làm bị thương.

Anh ta cầm giày qua đưa cô: "Tôi lên trước, em xỏ giày vào rồi đi theo sau."

Anh ta đặt giày dưới chân cô ấy rồi nhanh chóng leo lên.

Không suy nghĩ nhiều, cô ấy đi giày cao gót vào.

Anh ta chạy nhanh đến mức cô mất dấu trong giây lát.

Tầng 17.

Triều Dương luôn biết cô sống ở tầng mười bảy, nhưng chưa từng lên.

Ngay cả khi anh ta ở dưới lầu, cô ấy cũng là người đi xuống lầu.

Không ngờ lần đầu tiên vào nhà cô ấy lại là do tai nạn.

Trước cửa đã có một bóng người nhỏ bé đang đợi, mặt và tay đầy bụi, một đôi mắt to ngấn nước, trông rất bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro