GIÁNG SINH GÌ CHỨ, THẬT LÀ BUỒN CHÁN (PHẦN 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ông già mập mạp râu trắng, mặc bộ đồ màu đỏ ăn mì sợi chắc chắn sẽ làm dơ bộ râu, năm nay sẽ đến chứ? Nói thật, thật sự có người này sao, đã ai thấy qua chưa, là ai bắt đầu tin tưởng trước nhất,tại sao phải tin tưởng.

"Dù sao tôi cũng tuyệt đối không tin, tôi một lần cũng chưa từng được ông ấy tặng quà, Giáng Sinh là thủ đoạn lừa tiền của Disney gì đó, nhà xưởng gì đó thôi." Kha Bố đổi tư thế tiếp tục chơi game điện thoại, cậu ta đối với bất kỳ ngày lễ nào cũng đều không mấy nhiệt tình, càng khỏi nói đến cái kiểu lễ Giáng Sinh, ngày lễ thiếu nhi tràn ngập sắc màu đồng thoại này. Kha Bố chính là một kẻ ngu phá phong cảnh mà thôi.

"Tôi tại sao vô duyên vô cớ lại bị cô mắng, hơn nữa phải nói lại, cái loại tính cách này của tôi phải trách ai hả!"

(Chỉ là cảm giác quá lâu không gặp mọi người, không có gì nên mắng cậu chơi.)

"Tôi cám ơn cô! Năm nay thật hiếm lạ, mọi năm không phải là theo thứ tự bắt đầu viết từ Tô Tiểu Mễ sao, muốn dọa tôi sao? Tôi từ rất lâu về trước đã muốn nhắc nhở cô rồi, cô không cảm thấy đối thoại này của  cô không nên xuất hiện ở đây sao, tác giả với nhân vật được viết ra đang đối thoại, người khác sẽ cảm thấy cô tâm thần phân liệt, thật đáng sợ, không hợp logic lắm rồi." Kha Bố dương dương quái khí la gào. Nói tới đây, Kha Bố khát nước, đột nhiên muốn uống nước trong bồn cậu, cậu đứng lên...

"Dừng lại! Dừng lại cho tôi! Xem như tôi chưa nói gì hết, được chưa! Hài lòng chưa!"

(Muốn nói logic, cậu quen Tô Tiểu Mễ cũng không hợp logic đó, tôi không nhớ các cậu từng gặp nhau rồi.)

"Từ đầu đến giờ, em một mình nói chuyện với ai vậy?" Chi Lý ngồi bên kia sofa cũng đang chơi game hỏi, tuy rằng đang hỏi, nhưng dường như không có chút hứng thú muốn biết câu trả lời.

"Đừng giả vờ anh không nghe thấy giọng của cô ta!"

"Anh không nghe được tạp âm trong không gian khác." ngón tay của Chi Lý đang lướt nhanh trên màn hình điện thoại, Kha Bố sau khi đợi một phút, đứng dậy, đem điện thoại ném trên sofa: "Bây giờ sao cô không xuất hiện, cô cũng kêu Chi Lý đi uống nước bồn cầu đi, này, làm gì mà không thấy tôi!"

Trở lại vấn đề chính, trong tin tức tivi, nữ MC đang tường thuật cảnh sắc Giáng Sinh ở các nước. Kha Bố dùng sức duỗi eo,  ngã về sofa, một chân đặt trên đầu gối Chi Lý: "Giáng Sinh gì chứ,  thật buồn chán, tối nay đi đâu ăn cơm?"

"Tối nay không muốn ra ngoài."

"Tại sao?"

 "Sẽ bỏ lỡ ông già Noel tặng quà cho anh." giọng điệu của Chi Lý một chút cũng không giống như đang nói đùa, trên khuôn mặt đẹp trai của cậu khiến người ghen tị là vẻ mặt đơn thuần lại mang theo tự nhiên. Ahh -- Kha Bố trong lòng thở dài, cậu cũng sắp quên rồi, Chi Lý là người tin tưởng có ông già Noel tồn tại, dừng từ có lẽ có chút hiểu lầm, không phải "tin tưởng" mà là "tin chắc". Kha Bố lúc nhỏ có lẽ cũng tin, con nít không phải đều như vậy sao, người lớn nói gì cũng tin cái đó, nhưng Kha Bố đã trưởng thành rồi, mà tình hình của Chi Lý là, cậu ta vẫn giữ cái thường thức của con nít mà trưởng thành. Lúc này Kha Bố đột nhiên nhớ đến một chuyện, ông già Noel nhà Chi Lý hình như hai năm trước đã ra nước ngoài du lịch.

"Chi Lý, em muốn nói anh một tin tức bất hạnh."

"Em sắp chết sao?" cậu ta không phải đang phun tào! Điểm này là điều khiến người ta thống hận nhất.

"Không phải!! Anh đừng trù ẻo em!!!" vừa cùng Chi Lý nói chuyện là đã muốn đánh điên cuồng, rốt cuộc là tại sao chứ. Ngón tay chơi game của Chi Lý ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Kha Bố, con ngươi sâu thẳm của cậu giống như một cạm bẫy mê hoặc, không cẩn thận là sẽ thành con mồi, Chi Lý không hiểu hỏi: "Vậy còn có tin gì có thể khiến anh bất hạnh?" cố ý sao, không phải cố ý, là cố ý sao, không phải cố ý sao. Trong đầu Kha Bố vẫn cứ mãi quấn quýt hai vấn đề này, cuối cùng cậu bỏ cuộc, vốn muốn chơi xấu chọc phá hiểu lầm của Chi Lý với Giáng Sinh, nhưng mà lòng chơi xấu của Kha Bố bị một cái càng xấu hơn ăn mất.

"Bỏ đi, không tính toán với con nít như anh." Kha Bố xua xua tay, làm ra vẻ người lớn.

"Em tối qua cùng con nít làm loại chuyện đó,  kẻ phạm tội tình dục."

"Đừng có đặt biệt danh khó nghe cho em như vậy!" Kha Bố đạp nhẹ lên đầu gối Chi Lý. Trùng hợp lúc này, điện thoại Chi Lý vang lên, bởi vì chơi game bị cắt ngang, Chi Lý dường như không hề lưỡng lự mà cúp điện thoại tiếp tục chơi game. Một giây sau, điện thoại Kha Bố liền vang lên, vừa nhìn thấy tên người gọi đến, Kha Bố liền thanh thanh cổ họng: "Nương nương, ngọn gió nào thổi ngài đến đây."

"Máy bay đến muộn, cậu nói với Chi Lý, ông già Noel sẽ đến muộn chút." giọng của Lam Ngân hoàn toàn lạnh nhạt như trước đây. Cô có thể đặt thêm chút tâm tư ở nơi khác không! Kha Bố rất muốn phun tào như vậy, nhưng đối phương đã cúp máy. Nói thật, tại sao Chi Lý chưa bao giờ nghi ngờ qua, đây là câu hỏi cực đại.

"Nói chuyện nè Chi Lý, lễ Giáng Sinh không phải là nên tặng quà sao?"

"Lễ Giáng Sinh không phải là ngày anh được nhận quà sao?"

"Lễ Giáng Sinh không phải là vì anh mà tạo thành!"

Mặt Chi Lý hiện rõ nét mặt như lần đầu tiên nghe thấy sự thật này, tên gia hỏa này chắc không phải lúc trước vẫn luôn cho rằng Giáng Sinh là vì mình mà tạo nên chứ, rốt cuộc là nhận được giáo dục như thế nào Kha Bố không muốn nghiên cứu sâu.

"Vậy em muốn gì."

"Sảng khoái như vậy? Vậy..." Kha Bố bị hỏi ngược một câu đột ngột như vậy mà không biết nên cân nhắc cái gì, Chi Lý nói tiếp: "Em muốn cái gì anh không có cái đó."

"Vậy thì đừng hỏi!"

"Anh cho rằng hỏi rồi em sẽ vui vẻ."

"Không hề!!"

Màu sắc bầu trời và không khí lạnh đều theo thời gian mà càng thêm đậm, Chi Lý không biết vào lúc nào đã ngủ, Kha Bố cũng có chút mệt mỏi. Cậu pha cho mình ly cà phê, đi đến ban công. Phong cảnh không khác gì đêm qua, không có tuyết, không có cây thông rực rỡ. Kha Bố thở ra một làn khói trắng, nhẹ giọng tự nói: "Giáng Sinh gì chứ, quả nhiên cực buồn chán." lời nói vừa buông, trước mắt xuất hiện một bóng người màu đỏ hiện ra, thiếu chút nữa dọa Kha Bố. Kha Bố định thần lại, bóng dáng đó từ hàng rào leo vào,  tuy rằng miễn cưỡng xem như là mặc đồ có chút giống ông già Noel,  nhưng chi bằng nói là ông già Noel, cũng không bằng nói đó là yêu tinh  từ cái hố ma thuật nào đó chui ra, mái tóc dài tùy gió thổi bay, thỉnh thoảng che khuất mắt, trong miệng ngậm đèn pin cỡ nhỏ. Nhìn nhiều lần, còn có thể dùng tuyệt sắc mà hình dung mặt cô. Lam Ngân nhanh chóng quét mắt nhìn Chi Lý ở phòng khách, sau khi khẳng định Chi Lý đã ngủ, ném một cái hộp cho Kha Bố, liền từ lan can nhảy xuống.

"Này..." Kha Bố nhào ra lan can, nhìn thấy Chi Tả Tư đang đợi dưới lầu, vội vàng tiếp lấy Lam Ngân, chân dài của Lam Ngân quấn lên eo của Chi Tả Tư, Chi Tả Tư mặt không biểu cảm: "Tại sao thứ tự của anh luôn phải xếp sau tên nhóc Chi Lý đó."

Cho, cho nên, hóa trang rốt cuộc có ý nghĩa gì, Kha Bố giết phong cảnh muốn lớn tiếng hỏi.

"Ông già Noel đến rồi?" nghe thấy tiếng động, Chi Lý nhẹ mở mắt ra, Kha Bố phi thường không tình nguyện quay người, muốn đem quà trong tay ném đi, cậu bây giờ mới nhớ ra, Chi Lý dường như đã từng nói mỗi năm ông già Noel từ nơi đó sẽ lấy ra quà gì đó, tại sao mình bây giờ mới nhớ ra. Hơn nữa quà một chút cũng không có vết tích đóng gói, trên hộp in kiểu lời như khoái cảm, cợt nhã. Đúng, không sai, chính là như mọi người nghĩ, là cái đó, là ba con sói!

"Đúng lúc dùng hết, đang đợi ông già Noel tặng."

"Anh đón một mùa Giáng Sinh còn không bằng đi siêu thị!!" Kha Bố đem quà ném lên đất, Chi Lý lại lộ ra vẻ mặt không hiểu, cậu đứng dậy, cong lưng nhặt hộp trên đất lên, sau đó khiêng Kha Bố lên, động tác liền mạch đến mức Kha Bố không kịp phản ứng, liền bị ném lên giường.

" Anh đừng hòng!" Kha Bố nghiêm giọng cự tuyệt.

Chi Lý cởi áo, thân trên áp lại gần Kha Bố: "Giáng Sinh vui vẻ, Kha Bố." giọng của cậu quá xảo quyệt, vẻ mặt cũng quá xảo quyệt, thân thể ấm áp của cậu cũng quá xảo quyệt, thật sự, như vậy cứ, quá xảo quyệt.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Pink: phần này tác giả viết vào 25/12 hai năm trước mà giờ tui mới phát hiện ra để mà khai quật, thế nên vào mùa hè chúng ta đọc cẩu lương mùa Noel. haizzzz đã bao năm trôi qua, sao tui vẫn là cẩu độc thân ngày ngày đi gặp cơm chó chớ. hiuhiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro