26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc thì Khương Phùng cũng đạt được ý nguyện.

Bất chấp sự bỡn cợt trong mắt Nghiêm Dược, cô dán môi lên môi anh, chỉ dừng lại mấy giây rồi rời đi.

Vành tai cô vẫn chưa hết đỏ, Khương Phùng giơ tay nâng mặt Nghiêm Dược lên, chạm vào đôi mày rậm, cái mũi cao và cuối cùng là đôi môi mềm mại của anh.

Cô biết anh trông đẹp trai nhưng lúc này có vẻ là lại càng đẹp hơn.

Nhìn thế nào cũng không đủ.

Khương Phùng lén vui vẻ, trong lòng thấy hài lòng không thôi. Cô bỏ tay xuống, môi lại lần nữa dán tới.

Hôn một chút, dời đi, lại hôn một chút, cứ thế lặp lại.

"Em đang chơi với mèo sao?" Nghiêm Dược buồn cười hỏi.

Khương Phùng không đáp, vươn đầu lưỡi áp vào hàm răng anh, nhẹ nhàng mút lấy môi anh, từng chút từng chút cuốn lấy đầu lưỡi anh.

Thong thả ung dung, không chút hoang mang.

Nếu không phải hàng mi run rẩy không ngừng thì Khương Phùng thật sự có thể giả bộ thành thạo. Nhưng tiếng tim đập như trống, môi lưỡi loạn xạ cùng với tiếng nuốt nước bọt lại làm lộ ra vẻ thẹn thùng của cô.

Nghiêm Dược há miệng để Khương Phùng đi vào, anh phối hợp, dụ dỗ, cánh tay ôm eo cô siết lại khiến phần thân trên của Khương Phùng áp sát vào người anh không chút khe hở. Khương Phùng nắm chặt lấy cánh tay Nghiêm Dược, sự e thẹn của cô nhanh chóng biến mất, phóng túng nụ hôn này.

Bọn họ hôn nhau một lúc lâu. Đến khi không thở nổi Khương Phùng mới quay mặt sang một bên, mấy giây sau lại tìm đến môi anh, bắt đầu một vòng quấn quít mới.

Cuối cùng đến lúc dừng lại, Khương Phùng chôn mặt ở vai anh thở hổn hển.

Hạ thân của Nghiêm Dược đã cứng nhắc, Khương Phùng cũng không khá hơn chút nào, không cần phải kiểm tra cô cũng biết nơi đó đã ướt.

Bọn họ đã lâu không làm tình, vì Khương Phùng mang thai nên cũng không nghĩ tới. Tuy rằng lúc trước hôn nhau cũng động tình nhưng dục vọng cũng không tới mãnh liệt như lần này, cô vô cùng khao khát muốn được Nghiêm Dược lấp đầy, rất muốn Nghiêm Dược lưu lại gì đó trên người cô.

Nhưng không được.

Lý trí của Khương Phùng trở về trong thoáng chốc, kiềm chế dục vọng đang dâng trào, muốn đi xuống khỏi người Nghiêm Dược. Nhưng cô không động đây, cô giống như kẻ biến thái, ngửi mùi cơ thể anh, cô hy vọng Nghiêm Dược có thể ôm cô chặt hơn một chút, đừng buông tay.

Nghiêm Dược ôm eo, đặt cô xuống sô pha. Khoảnh khắc thoát khỏi vòng tay anh, Khương Phùng duỗi tay ôm lấy cổ anh theo bản năng, phần thân trên nâng lên dán lên người anh. Ngay sau đó một tiếng cười khẽ vang bên tai cô, Khương Phùng xấu hổ tỉnh táo lại

Nghiêm Dược nắm lấy tay cô, hôn lên cổ tay cô rồi áp nó lên tai mình. Hai mắt anh không rời Khương Phùng, thân thể dịch xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở bụng cô, cách lớp quần áo hôn lên đó.

Có lẽ do ánh mắt của Nghiêm Dược có tính xâm lược quá mạnh, rõ ràng cách một lớp vải nhưng Khương Phùng vẫn có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của anh khiến cô rùng mình.

Nghiêm Dược xốc áo cô lên. Chưa đến ba tháng, bụng nhỏ vẫn bóng loáng bằng phẳng, không nhìn ra được là có một đứa bé ở bên trong. Nghiêm Dược chưa từng nghĩ tới năm hai mươi tám tuổi mình sẽ có con. Trong kế hoạch năm hai mươi tám tuổi của anh, không có đứa bé nào có mặt trong đó. Sinh mệnh nhỏ tới một cách bất ngờ, Nghiêm Dược cũng không bài xích, anh tiếp nhận một cách rất tự nhiên chẳng qua là không quá chờ mong.

Nhưng lúc này anh lại cảm thấy vô cùng may mắn đồng thời cũng biết ơn nó.

Vì đứa bé này mà anh có được Khương Phùng, không phải một đoạn tình duyên như sương sớm mà là tình yêu cả đời.

Nghiêm Dược cẩn thận hôn lên bụng dưới của cô như hôn một báu vật.

Khương Phùng nín thở nhìn Nghiêm Dược trong chốc lát, đợi khi anh hôn xong mới vội vàng nhổm dậy: "Đừng hôn."

Nghiêm Dược không nghe lời, anh không dừng lại cho đến đích cuối cùng, lông mày anh nhướng lên, ý vị không rõ nói: "Thật ướt."

Khương Phùng vội vàng vươn tay đẩy đầu Nghiêm Dược, dùng tay kia che miệng anh lại.

"Nghiêm Dược!"

Nghiêm Dược chỉ bị đẩy hơi ngửa ra sau, miệng vẫn dừng ở chỗ cũ không di chuyển.

"Em không muốn sao?"

Khương Phùng vội vàng lắc đầu: "Không cần."

Nghiêm Dược mặc kệ dáng vẻ như sắp khóc của Khương Phùng, tay cởi quần cô, kéo theo cả quần lót.

"Nghiêm Dược!"

Giọng cô mang theo cả tiếng nức nở, Nghiêm Dược dừng lại một chút, cúi người hôn cô, dỗ dành: "Không phải lần trước em được nếm mùi vị của anh sao? Anh không được nếm thử của em sao?"

Khương Phùng lắc đầu, cô cảm thấy chuyện này không giống, nhưng không giống ở đâu thì cô không biết, lúc ấy chẳng qua là cô bị mất trí.

"Đừng sợ, sẽ rất thoải mái."

Sự kháng cự của cô im bặt vào khoảnh khắc Nghiêm Dược hôn lên nơi đó. Cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng cô, xông thẳng đến bụng dưới, thần kinh mẫn cảm khiến cô run rẩy.

Khương Phùng không nhịn được kêu ra tiếng, hai tay bám chặt lấy sô pha bên dưới, hai chân mở rộng bị treo lên cánh tay anh. Nơi yếu ớt non mềm không ngừng bị liếm mút, lối đi nho nhỏ bị vạch ra, có thứ gì đó mềm mại tiến vào. Cơ thể của cô run lên, hai mắt ngân ngấn nước, hai má đỏ ửng, đôi môi hơi nhếch, tiếng rên rỉ không ngừng tuôn ra.

Khoái cảm dâng trào, khoảnh khắc đến cao trào, Khương Phùng thét chói tai, cả người căng chặt rồi sau đó nhẹ nhàng ngã xuống, thở dốc liên tục.

"Thoái mái không?"

"Nghiêm Dược..."

"Anh đây."

"Anh thật đáng ghét."

Nghiêm Dược bật cười, anh nghĩ, Khương Phùng quả là đáng yêu.

Đợi đến khi Khương Phùng bình tĩnh, Nghiêm Dược lại cúi người hôn cô, nhưng cũng chỉ hôn chứ không làm gì khác.

Khương Phùng không thể bỏ qua vật cứng ở trên bụng mình, cô duỗi tay muốn sờ nhưng lại bị Nghiêm Dược túm lấy cản lại.

"Hử?" Khương Phùng hừ nhẹ, nghi hoặc.

"Em nghỉ xong chưa?"

"Đừng mà, A Dược..." Khương Phùng cho rằng mình đang xin tha nhưng vào tai Nghiêm Dược lại là cô đang làm nũng, cầu xin được 'yêu'.

"Một lần sao đủ được?"

Hai người làm loạn một hồi lâu, đến khi kết thúc Khương Phùng đã kiệt sức. Cuối cùng Nghiêm Dược đành phải dùng tay Khương Phùng để giải quyết vì cô đang mang thai nên cả hai không dám làm bậy.

Hai người ôm nhau rúc trên sô pha, tình cảm mãnh liệt rút đi, chỉ còn lại sự ấm áp. Khương Phùng nhắm mắt lại, cảm nhận từng cái vuốt ve của Nghiêm Dược, tiếp xúc với da thịt ấm áp của anh khiến cô mơ màng, đang lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì cô nghe Nghiêm Dược hỏi: "Anh nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không nghĩ ra. Hồi cấp 3 em đâu có vẻ gì là thích anh đâu, chúng ta cũng chưa từng nói chuyện tử tế lần nào. Em không lừa anh chứ?"

Khương Phùng nghĩ nghĩ: "Anh có tin vào nhất kiến chung tình khong?"

Nghiêm Dược hỏi ngược lại: "Hồi cấp 3 anh đẹp trai lắm à?"

Khương Phùng bị giọng điệu nghi ngờ của anh chọc cười: "Ừm, rất đẹp trai. Lúc anh ôm bóng rổ đi từ trên bục giảng về phía em, em cảm thấy trái tim mình như ngừng đập ấy."

"Hai ngày nay đi tu luyện ở đâu hả? Nói lời ngon ngọt trơn tru ghê."

"Muốn nghe nữa không? Em có thể nói ngọt hơn đấy."

"Thế sao hồi cấp 3 không nói?"

Vì không dám.

"Anh còn nhớ lần đầu tiên gặp em không? Chắc là không nhớ. Mười năm trước trong mắt anh, em chỉ là một người bạn học bình thường. Thậm chí trong ký ức của anh về em mười năm trước chỉ là một bạn nữ lạnh nhạt, không còn gì nữa. Huống chi hồi ấy anh có bạn gái, sao em nói cho anh được? Yêu thầm chính là như vậy, anh không phải cảm thấy có lỗi."

Chuyện tưởng như khó mở miệng lúc này lại có thể mở miệng dễ dàng như vậy làm Khương Phùng không cảm thấy chua xót chút nào, thậm chí cô còn lo lắng Nghiêm Dược có cảm xúc khác.

Đúng là Nghiêm Dược có, không thể nói là ảo não hay hối hận. Anh nghĩ nếu anh biết từ đầu thì liệu kết quả có khác không, anh hy vọng là khác. Anh không muốn làm cô buồn. Nhưng anh cũng không dám chắc, nếu khi ấy anh biết anh sẽ có thể không làm cô thất vọng.

Nhưng có đưa ra giả thiết nữa cũng vô dụng, cũng may là lúc này cô đang ở trong lòng anh.

"Bạn học Khương Phùng, cảm ơn em đã thích anh. Sau này anh sẽ yêu em."

Khương Phùng cười vui vẻ: "Bạn học Nghiêm Dược, em cũng sẽ yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro