Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Ngôi sao điện ảnh Bùi Giác đứng sau tôi năm mét.

Chỉ cần tôi xoay người, sẽ thấy anh.

Phó đạo diễn nói: “Thầy Bùi, cảnh sau cậu gặp lại người yêu cũ, cậu phải biểu hiện quyến luyến và bất đắc dĩ nhé.”

Bùi Giác nhẹ giọng giễu cợt.

"Quyến luyến?"

Phó đạo diễn: "Thầy thấy không ổn?"

"Đã là bạn gái cũ, có gì quyến luyến."

Giọng nói của anh vẫn giống như trước, phòng túng và không biết kiềm chế.

Bùi Giác năm mười tám tuổi, cũng dùng chính giọng điệu này có lúc nhẹ nhàng, có khi nặng nề để gọi tên tôi…

"Tuế Tuế."

Cuộc thảo luận vẫn đang tiếp tục.

Không hiểu phó đạo diễn nói gì.

Nhưng giọng nói xa lạ của Bùi Giác lại lọt vào tai tôi rõ mồm một:

"Người yêu cũ của tôi? Tôi đã quên lâu rồi. Tôi không phải là người thích quay đầu nhìn lại qúa khứ." (chờ tự vả nha anh)

Ồ.

Tôi cũng không có ý định nhận lại anh ta.

Rất tốt, quay phim xong là giải tán, mạnh ai về nhà nấy.

Còn đang suy nghĩ, đồng nghiệp đột nhiên lớn tiếng gọi: "Tuế Tuế, tìm được đồ biểu diễn chưa?”

Sau lưng đột nhiên yên tĩnh.

Tôi nhặt đạo cụ rồi vội vã chạy đi.

Bùi Giác không kịp đuổi theo.

Có thể anh không nghe thấy.

Cũng có khi nghe rồi nhưng không quan tâm.

Khi sắp xếp xong phòng thu, tôi nói với các anh chị đồng nghiệp: “lần sau gọi em là Tiểu Trình nhoa, đừng kêu là Tuế Tuế nữa.”

"Sao vậy? Tuế Tuế nghe hay mà."

"Tiểu Trình chuyên nghiệp hơn.”

Mọi người cười và tin vào lý do này.

Đây là bộ phim đầu tiên tôi thực hiện với tư cách trợ lý đạo diễn.

Trước khi vào nhóm tôi đã biết nam chính là Bùi Giác.

Anh là Phú nhị đại, ngồi trên một nửa tài nguyên của làng giải trí, kỹ năng diễn xuất của anh cũng không tệ, Bùi Giác đã giành được giải Nam diễn viên xuất sắc nhất ở tuổi hai mươi lăm.

Thật ra, anh chính là mối tình đầu của tôi.

Tôi do dự không biết có nên đến hay không.

Cuối cùng, tôi không muốn bỏ qua công việc tốt như vậy nên vẫn quyết định đến đây.

Tôi thề với lòng không được để anh tìm thấy tôi.

Nếu không thì tôi tiêu chắc.

Bảy năm trước, cuộc chia tay của chúng tôi không hề đẹp đẽ.

Trong thư tôi viết:

Tôi đã sớm biết anh là Phú nhị đại, tôi chỉ muốn đến gần anh để thu thập tin tức của gia đình anh, thực ra tôi không thích côn đồ cắc ké như anh chút nào. Tôi thích những chàng trai dịu dàng. Sau này đừng gặp nhau nữa nhé."

Tôi không biết tâm tình của Bùi Giác thế nào sau khi đọc bức thư đó.

Nhưng anh là người có thù tất báo.

Nếu anh biết tôi ở đây, sự nghiệp tôi coi như đi tong.

Đồng nghiệp nói : "Bùi Giác ngoài đời đẹp trai hơn trên TV, gen của anh ấy bất khả chiến bại."

"Cô không nghĩ xem ba mẹ cậu ấy là ai, là ảnh hậu và ảnh đế đó, nhìn là biết hơn người rồi.”

"Tôi thích khí chất của Bùi Giác! Anh ấy đẹp trai, dịu dàng, ồ, anh ấy chắc chắn là hotboy khi còn đi học?"

Tôi thiếu chút nữa thở không nổi vì sặc.

Bùi Giác? hotboy?

Sai lầm lớn.

Anh không những không phải là hotboy mà còn là một tên đầu gấu khốn kiếp, ai cũng muốn tránh xa.

Tôi không bao giờ quên lần đầu tiên nhìn thấy anh…

Bùi Giác vừa mới đánh nhau xong, người đầy vết bầm tím.

Trời thì mưa to, ngoài đường người đi hối hả, anh như người chết, ngồi bất động bên vệ đường.

Mãi đến khi tôi đến gần, anh mới ngước mắt lên:

"Cút đi."

Giọng điệu của anh lúc đó giống như một con chó điên muốn xé xác tôi.

Nhưng tôi không đi.

Đôi tay tôi run run che mưa cho anh bằng chiếc ô hoa.

Đây là khởi đầu của tôi và Bùi Giác.

Tôi lắc đầu, không suy nghĩ nữa.

Sau khi quay xong một phân đoạn, chúng tôi có thời gian để nghỉ ngơi.

Trường quay quá ồn ào, nên tôi trốn vào cầu thang.

Vừa mở cửa bước vào, tôi bị sặc vì mùi thuốc lá.

Bùi Giác đứng trong bóng tối, ánh lửa đỏ đang cháy trên đầu ngón tay.

Anh nhướng đôi mi mỏng nhìn tôi.

Giống như lúc trước.

Cầu thang tối và yên tĩnh.

"Xin lỗi đã làm phiền." Tôi cúi đầu rời đi.

Bùi Giác ngăn tôi lại: "Cô làm gì?"

"Trợ lý đạo diễn."

"Mới tốt nghiệp?"

"Ừ."

" Vừa tốt nghiệp đã có thể làm trợ lý cho đạo diễn Trương, giỏi thật.”

"Cảm ơn thầy Bùi."

"Cô bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi lăm."

Anh khẽ cười, uể oải nói: "Chúng ta bằng tuổi nhau, cô gọi tôi là thầy?"

"Đạo diễn cũng gọi anh là thầy, anh ấy bốn mươi ba tuổi."

"Gọi lại lần nữa. "

Tôi: “?”

Tôi nhắm mắt: "Thầy Bùi."

Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ, dường như Bùi Giác đang nhếch mép?

Nhưng cái kiểu cười lạnh lùng không chút cảm xúc ấy.

Khiến tôi ớn lạnh.

Còn may, chắc anh không nhận ra tôi.

So với bảy năm trước, tôi thay đổi rất nhiều.

Từ đứa con gái gầy gò xanh xao như mầm đậu xanh, giờ trở thành tiểu mỹ nhân người gặp người yêu.

Người thân của tôi còn không nhận ra, đừng nói giờ tôi đang đứng trong bóng tối.

"Thầy Bùi, nghỉ ngơi đi, tôi về trước."

"Đợi đã." Anh lại ngăn tôi lại.

"Cô tên gì?"

Bùi Giác đột nhiên hỏi.

"Trình Tuế Nghi”

"Tôi tên Trình Tuế Nghi."

"Cô có dùng tên khác không?”

"Không."

Bùi Giác im lặng.

Tôi đổ mồ hôi lạnh.

Lúc trước tôi tên Trình Á Nam, nhưng sau đó tôi đổi tên.

Anh lừa tôi, bây giờ tôi lừa lại, coi như hòa nhau.

Vào kỳ nghỉ hè của năm đầu cấp ba, tôi gặp Bùi Giác.

Anh nói không có nơi nào để đi và không có gia đình.

Tôi tin điều đó.

Tôi nghĩ anh cũng như tôi, một đứa trẻ nghèo không ai muốn.

Khi tôi còn nhỏ, mẹ ghét tôi vì tôi là con gái.

Sau khi bố mẹ ly hôn, họ đều có gia đình mới.

Lại có con trai.

Họ không muốn tôi, nên tôi được nuôi dưới tầng hầm nhà dì.

Tử nhỏ tôi rất ngoan.

Vì tôi biết trẻ ngoan mới có cơm ăn.

Tôi và Bùi Giác là hai người hoàn toàn khác nhau.

Anh hút thuốc, đánh nhau, không chuyện nào không dám làm.

Tôi sống nội tâm, ít nói, ngoài học ra thì tôi không biết gì khác.

Tôi và Bùi Giác học cùng lớp vào năm thứ hai trung học.

Tôi ngồi ở hàng đầu tiên, anh ngồi ở hàng cuối cùng.

Gia đình anh làm nghề gì cũng không ai biết, thậm chí còn có tin đồn anh không cha không mẹ, không nhà cửa.

Hai chúng tôi như những người xa lạ ở trường.

Nhưng không ai biết Bùi Giác sẽ gõ cửa sổ tầng hầm nhà tôi mỗi đêm.

Tôi chừa một khoảng nhỏ để anh nằm đó.

Ngày hôm sau, trước khi dì thức dậy, anh rời đi sớm, như chưa từng xuất hiện.

Bùi Giác thường trốn học và luôn bị thương.

Lần nào cũng là tôi bôi thuốc cho anh.

Anh nói: "Trịnh Á Nam, cô có thể nhẹ nhàng được không?"

"Gọi tôi là Tuế Tuế."

"Ồ, bạn học Tuế Tuế."

Tuế Tuế là tên bà ngoại hay gọi tôi.

Tôi thích cái tên này hơn Trịnh Á Nam.

Bùi Giác luôn nằm dưới sàn, tôi vô thức cảm thấy anh thật đáng thương.

Ngoài ra, tôi còn có một ảo giác…

Tôi quên mang sách giáo khoa đi học, khi bị thầy giáo hỏi, Bùi Giác đi từ hàng cuối lên và ném sách giáo khoa vào người tôi.

Tôi bị bạn học lớp khác bắt nạt, lúc bị oan không biết cãi lại thế nào, Bùi Giác đứng trước mặt tôi nói anh sẽ bảo vệ tôi.

Tôi đã lầm tưởng rằng chúng tôi trân trọng nhau.

Mãi sau này tôi mới biết chẳng có chút đồng cảm nào.

Bùi Giác là Phú nhị đại, trong gia đình có vô số bất động sản và xe thể thao.

Một đôi giày của anh có thể mua cho tôi cả một tủ quần áo.

Anh chỉ đang mượn tôi để chọc giận gia đình mà thôi.

Tôi phát hiện ra khi nào?

Đó là vào ngày Tô Chu Nhiên xuất hiện——

Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn.

Sau khi quay lại phim trường, một ly trà sữa được nhét vào tay tôi.

Đồng nghiệp nói: " Tô Chu Nhiên lại đến thăm và mua trà sữa đãi mọi người. Nhìn kìa! Bạch Phú Mỹ và ảnh đế cùng đứng chung một chỗ, thật là đẹp đôi quá đi!”

Tôi nhìn cách đó không xa.

Tô Chu Nhiên đang nũng nịu như đứa trẻ.

Bùi Giác nghiêng đầu, kiên nhẫn lắng nghe.

Cũng như mọi người, tôi không thể rời mắt khỏi bức tranh tuyệt đẹp này.

Đột nhiên.

Bùi Giác ngước lên nhìn tôi.

Tôi lập tức cúi đầu.

Lúc tôi nhìn lên, Bùi Giác không còn nhìn tôi nữa.

Dường như nó chỉ ảo giác của tôi.

Tô Chu Nhiên vẫn cư xử như một đứa trẻ.

"Anh Bùi, quay xong rồi anh với em đến Paris xem biểu diễn đi."

Giọng nói vẫn như bảy năm trước.

Tôi không khỏi rơi vào trầm tư.

Ở trường học, tôi và Bùi Giác luôn duy trì mối quan hệ bạn học trong sáng.

Cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nghỉ hè năm ấy, lớp chúng tôi tổ chức họp lớp kéo dài đến nửa đêm.

Lần đó, tôi bị vài gã say xỉn bám theo.

Bùi Giác từ trên cao nhảy xuống, đánh bọn chúng vừa chạy vừa kêu cha gọi mẹ.

Có lẽ vì tôi đã trút bỏ được gánh nặng học tập, và vì tôi đã trưởng thành.

Tôi chợt thấy Bùi Giác rất vừa mắt.

Tôi lấy hết can đảm để tỏ tình.

Sau đó, lại chủ động nắm tay, ôm và hôn anh.

Bùi Giác không nhiệt tình, cũng không từ chối.

Anh vẫn như khúc xương cứng không gặm được, miệng không nói được lời dịu dàng.

Nhưng ở một khía cạnh khác, anh là một người bạn trai đủ tiêu chuẩn.

Ví dụ, tôi gọi sẽ đến và rất hào phóng với tôi.

Bùi Giác không bao giờ đưa tôi đi gặp bạn bè của anh.

Một lần, tôi đến phòng bi-a tìm anh, tôi muốn tạo cho anh một bất ngờ.

Nhưng anh lại cáu kỉnh nói: “Sau này em đừng đến đây nữa”.

Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, cho rằng tính cách của anh ta chính là như vậy.

Đến khi Tô Chu Nhiên xuất hiện.

Cô ấy mặc một chiếc váy đắt tiền, trang điểm tinh tế, như ánh sáng xuất hiện trong thế giới của tôi.

Nũng nịu gọi Bùi Giác là anh.

"Anh Bùi, sao anh lại đến đây?

"Anh Bùi, chiếc Ferrari anh vừa mua đâu? Đưa em đi một vòng đi!"

Chữ "Ferrari" khiến tôi rùng mình.

Tô Chu Nhiên nhìn tôi, mở to đôi mắt ngây thơ: "Anh Bùi, cô ấy là ai vậy?"

"Xin chào, tôi là bạn gái của Bùi Giác."

"Hả, Chị đùa gì vậy? Anh Bùi làm sao có thể yêu chị, em là bạn gái tương lai của anh ấy, hai nhà chúng em đã có hôn ước rồi."

"Hôn ước cái rắm."

Bùi Giác đẩy Tô Chu Nhiên ra với vẻ mặt u ám.

"Đừng nghe cô ấy nói, hôn ước này anh không đồng ý."

Lời giải thích của anh rất nhạt.

Sau đó, cha mẹ của Bùi Giác tìm đến tôi, lúc này tôi mới biết Bùi Giác là Phú nhị đại.

Không phải là Phú nhị đại bình thường, gia đình anh hầu như kiểm soát một nửa ngành giải trí.

Mối quan hệ của Bùi Giác và cha mẹ không được tốt đẹp.

Anh cố tình chuyển từ một trường quý tộc sang một trường trung học bình thường.

Và không chịu về nhà.

Cha mẹ Bùi Giác quanh năm không có ở nhà, ít quan tâm đến con cái, thậm chí họ còn không biết hàng ngày con mình làm gì.

Hôm đó, sau khi nói chuyện xong, cha anh nói với tôi: “Bạn học Tiểu Trình, có thể con không biết, Bùi Giác rất ngỗ ngược. Nó ở bên con là cố ý chọc giận chúng ta chứ không phải vì nó thật sự thích con, đứa trẻ này từng làm không ít chuyện. Nếu không tin, con có thể quan sát cách nó đối xử với Nhiên Nhiên."

“Người nó thích là Nhiên Nhiên, do hai đứa chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên nó chưa nhận ra tình cảm của mình.”

"Tiểu Trình, con và chúng ta không cùng một thế giới."

Tôi nghe  như tiếng sét giữa trời quang.

Sau đó tôi phát hiện ra cha anh không nói dối.

Dù miệng lúc nào cũng nói Tô Chu Nhiên phiền phức, nhưng lại rất kiên nhẫn với cô ấy.

Sẽ nuông chiều tính khí nóng nảy và thỏa mãn sự bướng bỉnh của cô ấy.

Điều quan trọng nhất.

Một giây trước Tô Chu Nhiên vẫn cười nhạo và chê tôi nghèo, nhưng khi Bùi Giác đến, cô ta đã thay đổi thành một khuôn mặt đau khổ chỉ vào tôi nói:

"Anh Bùi, vừa rồi Trần Á Nam cố ý đem côn trùng để lên người em, làm e sợ muốn chết!”

Bùi Giác đột nhiên trở nên lo lắng: "Tuế Tuế, anh đã nói với em rồi, đừng trêu chọc cô ấy. "

Tô Chu Nhiên đứng phía sau anh, làm mặt quỷ đắc ý.

Lúc đó tôi đã hiểu.

Bùi Giác không phải là cây vạn tuế không thể nở hoa, mà là hoa chẳng nở vì tôi mà thôi.

Cuối tháng 8, tôi nhận lời đề nghị của cha mẹ Bùi Giác.

Họ sẽ tài trợ để tôi đi du học.

Dựa trên điều kiện của tôi, đây có thể là cơ hội du học duy nhất trong cuộc đời.

Ngày tôi rời đi, tôi nói với Bùi Giác tôi muốn mua sôcôla.

Bùi Giác theo thói quen móc ví ra: "Mua cái đắt nhất đi, anh cũng muốn ăn."

Tôi không trả lời: "Không cần đâu, em... đi rồi quay lại."

" Uh, anh đợi."

Nhưng, tôi đã không bao giờ quay lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro