Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo yêu cầu của cha mẹ Bùi Giác, tôi để lại một lá thư chia tay cực kỳ độc ác, cắt đứt hoàn toàn tình cảm của anh.

Khi mùa thu đến, mối tình đầu kéo dài trong ba tháng này cũng lặng lẽ tan vỡ.

Tôi đổi tên và không liên lạc với tất cả các bạn bè thời trung học.

Tôi từng không có cảm giác tồn tại, thường bị các bạn cùng lớp bắt nạt.

Tôi trân trọng cơ hội học tập khó giành được này, tôi cũng sẽ học cách giữ dáng và ăn mặc đẹp.

Tên và ngoại hình của tôi đã thay đổi, vì cha mẹ của Bùi Giác cố tình che giấu, nên Bùi Giác không thể tìm thấy tôi.

Trong mắt anh, không có gì khác ngoài việc tôi đã chết.

Nhưng tôi lại nghe rất nhiều về Bùi Giác.

Sau khi tôi bỏ đi, anh quyết định học lại và được nhận vào Bắc Điện.

Vừa tốt nghiệp, đã một bước thành danh.

Trước ống kính, anh luôn là người đẹp trai,dịu dàng, nụ cười của anh đã chạm đến trái tim của người hâm mộ.

Không còn nhìn thấy bóng dáng Bùi Giác năm nào nữa.

Tôi nghĩ ai rồi cũng sẽ thay đổi, tôi cũng vậy.

Kết thúc ngày làm việc, tôi mệt mỏi, toàn thân đau nhức.

Chợt nghe tiếng đồng nghiệp cực kỳ hưng phấn.

"Chết tiệt! Tấm hình này đẹp trai quá!!"

"Cái gì?"

"Ảnh mới của Bùi Giác trên Reuters! Nó đang được tìm kiếm nhiều nhất!"

Tôi vươn đầu ra xem.

Một bức ảnh đã gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi.

"Bùi Giác tình cờ gặp lại người yêu cũ trong cảnh này, cô hãy nhìn vào mắt anh ấy! Thật tuyệt vời!"

"Bùi Giác đóng vai nam chính!!"

Trong ảnh, Bùi Giác lẳng lặng nhìn về phía trước.

Tay và cử chỉ rất nhẹ nhàng.

Ngọn lửa đang cháy trong đáy mắt anh, tùy ý và điên cuồng.

Điều làm tôi sốc hơn nữa là nơi mép của bức ảnh, ánh mắt của anh ấy đang nhìn.

Lại là tôi.

Việc quay phim tiếp tục vào ngày hôm sau.

Nữ chính gặp tai nạn phải đến bệnh viện.

Vì tiến độ gấp gáp nên không thể trì hoãn.

Cuối cùng đạo diễn quyết định tìm diễn viên đóng thế và quay những cảnh của Bùi Giác trước.

Bùi Giác muốn được chọn người đóng thế.

Tôi đứng ở ngoài cùng trong đám đông.

Đôi mắt của anh nhìn thẳng vào tôi.

"Chọn cô ấy."

Ôi cha mạ ơi tôi không đồng ý có được không.

Đạo diễn cũng không phản đối, giục tôi nhanh đi thay trang phục của nữ chính.

Họ chỉ cần quay bóng lưng tôi là được.

Nhưng để phòng ngừa, họ vẫn trang điểm cho tôi.

Lúc đứng trước Bùi Giác, anh sững sờ trong giây lát.

Tôi không dám nhìn anh.

Bùi Giác hỏi: "Cô đang lo lắng à?"

"Trước đây tôi chưa diễn xuất bao giờ”

"Cô không cần phải diễn, chỉ cần nghe là được." Dừng một chút, anh nói: “Thư giãn đi. Nếu cô căng thẳng, cơ thể sẽ bị cứng và cảnh quay sẽ không tự nhiên."

"Được."

"Cô có thể hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh."

"Cảm ơn thầy Bùi."

"Ừm, máy quay sẽ hướng về phía tôi, cô chỉ cần nghe lời thoại của tôi. Và…"

Anh không nói tiếp. “Còn gì nữa?” Tôi ngước lên nhìn anh.

"Còn nữa, sô cô la của anh đâu?"

Bùi Giác gằn từng chữ, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, không khác gì năm đó.

Anh từ từ đưa tay ra.

"Tuế Tuế, đã bảy năm rồi, chắc em đã mua được rồi chứ?”

08
Toang rồi.

Đây là phản ứng đầu tiên của tôi.

Bùi Giác có lẽ đã nhận ra tôi từ lâu.

Thật tình cờ, cảnh này cũng là lời tâm tình sau khi gặp lại mà nam chính dành cho nữ chính, họ đã chia tay một khoảng thời gian dài.

Tôi mơ hồ nghĩ đó là điều anh muốn nói với tôi.

Nhưng làm sao có thể.

Bùi Giác ngoài đời chưa bao giờ nói những lời yêu thương như vậy...

Sau khi quay xong, đạo diễn giơ ngón tay cái khen ngợi tôi.

"Tiểu Trình, em đóng phim rất có tài, vừa rồi ánh mắt của em quá tốt."

Tôi: ...

Có khi nào cả hai chúng tôi đều đang diễn đúng tâm trạng của mình không?

Trong vài cảnh tiếp theo, Bùi Giác cũng chỉ đích danh tôi đến đóng thế.

Tôi được thăng chức từ trợ lý đạo diễn lên phó đạo diễn, thành trợ lý riêng của Bùi Giác.

Tôi cảm thấy đau đầu, vì quyền lợi, đạo diễn không muốn đắc tội anh, lúc này bổ nhiệm tôi không phải báo thù thì là gì?

Tôi phải đi theo Bùi Giác mười tám tiếng một ngày.

Nhưng tôi không chỉ là trợ lý bình thường.

Ví dụ nhóm cần mang đạo cụ nặng thì các bạn nữ cũng phải góp sức.

Tôi vừa xắn tay áo lên, bị Bùi Giác bắt gặp.

"Mua cho tôi ly trà sữa."

Không chỉ trà sữa, anh còn gọi rất nhiều đồ ăn vặt.

Rõ ràng là có thể đặt người ta giao, nhưng phải bắt người bằng xương bằng thịt như tôi đi mới chịu.

Nói đi phải nói lại, đồng nghiệp rất ghen tị với tôi, tôi được trả tiền để đi chơi.

Tôi mua một số đồ ăn nhẹ, nhưng Bùi Giác không ăn.

"Không muốn ăn, đem đi."

Cho nên, chỉ một tuần sau khi làm việc với Bùi Giác, tôi đã tăng cân.

Một thời gian sau, đồng nghiệp bắt đầu thắc mắc.

"Có phải anh ấy cố ý mua đồ ăn vặt cho cô không?"

"Không thể."

"Nhưng anh ấy thực sự chiều chuộng cô." Đồng nghiệp nói: "Bùi Giác rất nghiêm khắc, công ty anh đã đầu tư tiền vào bộ phim này, các trợ lý đạo diễn trước đây đều bị anh mắng, nhưng cô thì không.”

"Không phải đâu." Tôi phủ nhận.

Anh không hành hạ tôi là may mắn lắm rồi.

Những lời đồn thổi trong đoàn phim đã đến tai Tô Chu Nhiên.

Tô Chu Nhiên vội vàng chạy tới.

"Cô là trợ lý mới của anh Bùi?"

Tôi liền sửa lưng cô ta: "Là phó đạo diễn."

"Còn trẻ như vậy, cô có thể làm được sao?"

"Cô Tô, xin đừng đánh giá con người qua vẻ bề ngoài."

Tô Chu Nhiên bĩu môi, nhìn chằm chằm tôi một lúc.

"Tôi và cô đã gặp nhau rồi phải không?"

09
"Có lẽ cô nhìn nhầm người rồi."

Tôi không có hứng thú cùng tiểu công chúa hồi tưởng lại chuyện xưa, tiếp tục sắp xếp công việc theo kế hoạch.

Tô Chu Nhiên khịt mũi: "Phụ nữ như cô trên phim trường tôi đã gặp rất nhiều."

Tôi: "?"

“Đừng tưởng anh Bùi coi trọng cô thì cô có thể một bước lên mây, tôi khuyên cô nên biết vị trí của mình, nếu không, người tổn thương cuối cùng cũng chỉ có cô.”

"Cô đang nói gì vậy?"

”Cô có chút giống bạn gái trước đây của anh Bùi."

Sau khi Tô Chu Nhiên nói xong, cô ta chờ xem phản ứng của tôi.

Cô ta nghĩ tôi sẽ buồn và sốc vì bị coi là người thay thế.

Nhưng tôi bối rối nhìn cô ta: "Cho nên?"

"Anh ấy chỉ lợi dụng cô, xem cô là thế thân chứ không phải đang coi trọng cô! Anh Bùi hận cô ta, nên cô đừng vội đắc ý!”

Tôi dừng công việc, nhìn Tô Chu Nhiên và mỉm cười.

"Đã ghét rồi thì cần người thay thế làm gì? Cô không thấy rất mâu thuẫn sao, cô Tô."

Tô Chu Nhiên không nói nên lời, tức giận dậm chân.

Sau khi cô ấy đi, lòng tôi không thể yên tĩnh được.

Bùi Giác ghét tôi.

Chắc chắn rồi.

Buổi tối, Bùi Giác đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn muốn tôi đem thuốc cho anh.

Theo nguyên tắc nam chính không thể đắc tội, nên tôi liền mua thuốc đem lên.

Tôi nghĩ Bùi Giác chẳng qua chỉ muốn dày vò tôi một chút.

Nhưng anh thực sự bị ốm, mồ hôi đổ rất nhiều: “Anh cảm thấy sao rồi?” tôi hỏi.

"Đau dạ dày."

"Trợ lý của anh đâu?"

"Lên thành phố chưa về."

Lạ thật, trước đây Bùi Giác không có bệnh này.

Tôi hỏi: "Dạ dày anh sao thế?"

"Sau khi đi học lại, thì không ăn nhiều cơm”

"Sao không ăn cơm?"

"Không ai để dành cơm." Anh khép hờ mắt nhìn tôi.

Tôi nhớ trước đây.

Khi Bùi Giác đến chơi, tôi sẽ để lại cho anh ấy một phần thức ăn.

Lúc tôi làm xong bài tập, anh cũng ăn xong.

"Còn thức ăn sáng thì sao?"

"Anh khó chịu."

Chà, đúng là tính khí bướng bỉnh của Bùi Giác.

Tôi thấy trên bàn có một đĩa thức ăn, vẫn còn nghi ngút khói.

Bùi Giác nói: "Mới đem đến, đau bụng không ăn được."

"Thật đáng tiếc."

Ngày nào cũng ăn cơm hộp cùng đoàn phim, nên lúc nào tôi cũng cảm thấy đói.

"Em ăn đi." Anh ta thản nhiên nói, "Bỏ thì phí, không ăn thì đem vứt.”

Tôi bẻ đôi đũa dùng một lần rồi ngồi xuống  bàn.

Tôi ăn rất lặng lẽ, trong phòng cũng yên tĩnh.

Tôi nghĩ Bùi Giác đã ngủ.

Quay đầu lại, anh đang nhìn tôi, miệng còn đang mỉm cười.

Chỉ cần nhìn nhau, nụ cười của anh liền biến mất.

Anh ta trở lại với khuôn mặt mà dường như cả thế giới này đang mắc nợ anh ta.

Một chút cũng không hề thay đổi.

Tôi âm thầm nghĩ.

Như thường lệ, chúng tôi im lặng và không nói với nhau câu nào.

Bùi Giác không nói gì đến khi tôi chuẩn bị ra về.

"Tuế Tuế, tôi và Tô Chu Nhiên không có quan hệ gì, trước đây không, bây giờ và sau này cũng không.”

"Ồ," tôi gật đầu một cách lịch sự, "Thầy Bùi, tôi không quan tâm nữa."

10
Những lời tôi nói khiến mặt Bùi Giác mấy ngày sau lúc nào cũng đen như đít nồi.

Không sao, dù gì phim cũng quay gần xong rồi.

Nhưng vài ngày trước khi bộ phim kết thúc, một tai nạn lớn đã xảy ra.

Lúc quay cảnh đi thuyền vào một ngày lộng gió.

Kỹ sư âm thanh đi vệ sinh, tôi tạm thời tiếp quản công việc của anh ấy, đứng trên mép boong tàu, tay cầm micrô.

Tôi hơi mất thăng bằng và loạng choạng.

Một cơn gió thổi qua, tôi đứng không vững nên ngã khỏi thuyền.

Phía dưới là hồ nước, tôi lại không biết bơi.

Trong lúc bối rối, tôi nghe thấy tiếng hô.

"Tuế Tuế!"

Bùi Giác nhảy xuống.

Anh lo lắng ôm lấy tôi, tưởng như sẽ không bao giờ buông ra nữa.

Sau đó, tôi không nhớ gì hết.

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng lạ.

Trên đầu giường có một tin nhắn viết tay:

"Đây là nhà của anh, cách trường quay không xa, anh đã xin phép cho em, cứ nghỉ ngơi vài ngày đi, nếu muốn đi đâu thì trong phòng thay đồ có một bộ quần áo, anh đã nhờ người ta mua giúp.”

Là chữ viết tay của Bùi Giác.

Nhiều diễn viên có nhà xung quanh phim trường.

Bùi Giác cũng không ngoại lệ.

Tôi nghe nói hầu hết thời gian Bùi Giác đều sống ở đây.

Ngôi nhà rất sạch sẽ. Tôi bước vào phòng để đồ, một chiếc ô hoa đập vào mắt tôi.

Đó chính xác là cái tôi đã tặng Bùi Giác nhiều năm trước.

Chiếc ô đã cũ và chất lượng không tốt, nhưng nó được đặt ở chính giữa phòng.

Tôi chợt nhớ hôm đó trời mưa to.

Tôi dùng chiếc ô này để che cho anh ấy.

Bùi Giác cố đuổi tôi đi.

Không biết tôi lấy dũng khí từ đâu, xé áo ngoài ra xem vết thương.

"Cô--" Anh muốn chửi thề, nhưng đã kìm lại được.

“Cũng may không cần đi bệnh viện.” Tôi nhét ô vào tay anh,
“Anh chờ chút, em đi mua thuốc sẽ quay lại.”

“Mau lên !”

Anh cáu kỉnh nói.

Mười phút sau, tôi đi đi lại lại, vừa mua thuốc vừa mua thức ăn.

Mưa nặng hạt biến tôi thành người cá.

Anh lặng lẽ nhìn tôi.

Kể từ ngày đó, Bùi Giác không bao giờ nói xấu tôi nữa.

Sau này tôi mới biết, thực ra, hôm đó anh đã bị sốc.

Đời người không bao giờ trở lại.

Tôi là người đầu tiên.
...
Ký ức đã qua.

Tôi tìm thấy một bộ quần áo phụ nữ và từ từ thay đồ.

Tôi chưa kịp mặc áo khoác vào thì cánh cửa phòng đột ngột bị đẩy ra.

Tôi và Bùi Giác nhìn nhau thất thần.

Tôi có chút xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro