Chương 17: Tình địch xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Cố Hằng quen biết Đàm Hạ cho đến sau khi ly hôn, đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy bộ dáng cô phát điên nói không lựa lời như thế, nói thật so với bộ dáng quy quy củ củ vâng vâng dạ dạ trước đây, anh càng thích tính tình cô như vậy có máu có thịt thích cười thích nháo.

Cố Hằng không chút tức giận, nhướng mày hỏi ngược lại: "Vậy nếu em phỏng vấn qua thì sao? Có phải nên khen thưởng tôi cái gì không?"

"Khen thưởng? Anh còn muốń khen thưởng? Vì anh mà tôi sắp đến muộn rồi, Vì anh cũng là ông chủ, không biết việc đến muộn là điều tối kỵ khi đi phỏng vấn sao?" Đàm Hạ vừa bước xuống giường, vừa mở tủ quần áo lấy bộ quần áo hôm qua mặc ra, chuẩn bị vào phòng tắm rửa mặt.

"Sao lại là do tôi nên đến muộn? Tôi cũng không bắt em ngủ?" Cố Hằng buông tay vẻ mặt vô tội.

Đàm Hạ cả giận: "Sao lại không phải do anh! Nếu không phải tối hôm qua anh..." Nói đến chỗ này Đàm Hạ đỏ mặt xấu hổ nói không nên lời, cô ngay cả nói ra cũng cảm thấy ngượng ngùng, tối hôm qua vì cảm thấy sung sướng, chịu đựng anh muốn cô một lần lại một lần, thật sự là không biết cố gắng!

Cố Hằng lướt qua đuôi giường, đi nhanh tới gần Đàm Hạ, cười cười tiếp tục khiêu khích cô: "Tối hôm qua như thế nào? Sao lại không nói tiếp!"

"Lười nói chuyện với anh!" Đàm Hạ ôm quần áo vội vã chạy vào phòng tắm, Cố Hằng chậm một bước, phát hiện cô lại khóa trái cửa phòng tắm.

"Hạ Hạ, tôi cũng muốn tắm rửa, cùng nhau đi." Cố Hằng gõ cửa.

"Đi phòng tắm khác đi!" Đàm Hạ dứt khoát cự tuyệt, dù sao tối hôm qua tên này chính là phát tình ở phòng tắm, cô đang gấp gáp cũng không thể chậm trễ nữa.

Cố Hằng đành phải đến phòng tắm trong phòng cho khách, cô còn đang rửa mặt sửa sang anh đã xong trước, tắm rửa sạch sẽ ăn mặc chỉnh tề, chờ đưa cô đi phỏng vấn.

Quả nhiên phản ứng đầu tiên của cô là cự tuyệt, nhưng nói được một nửa, nhìn di động, mới sửa miệng nói là cho anh cơ hội lập công chuộc tội.

Sau khi lên xe, Cố Hằng hỏi địa chỉ, phát hiện lại là công ty giải trí manga anime Áo Nhạc, kinh ngạc hỏi: "Em phỏng vấn ở công ty manga anime? Ứng tuyển chức vị gì?"

Đàm Hạ nghe vậy cười chua xót, đạm nhiên nói: "Tôi học thiết kế manga anime, anh nói tôi ứng tuyển chức vị gì?"

Kỳ thật, lần đầu tiên gặp mặt, Đàm Hạ cũng đã nói cho anh mình học chuyên ngành gì, cô còn hưng phấn nói chính ở trường học đoạt được danh hiệu, cô chỉ muốn anh xem trọng cô một chút, để anh thưởng thức mình một chút, hy vọng anh không chỉ vì hôn ước hoang đường do ông nội định ra mà bị bắt ép kết giao với cô, hy vọng anh có thể giống như mình, thật sự thích đối phương.

Nhưng kết quả rất rõ ràng, kết hôn hai năm, anh ngay cả chuyên ngành của mình cũng không nhớ rõ, cô lại nhớ rõ từng sở thích lớn nhỏ của anh.

Ý thức được mình dẫm phải bãi mìn, nụ cười của Cố Hằng cũng cứng đờ, không nói nữa, một đường không nói gì, sau khi đưa cô đến dưới lầu công ty, anh không vội vã rời đi, dừng xe lại, chuẩn bị chờ kết quả phỏng vấn của cô.

May mắn thay, Đàm Hạ không có đến trễ, nhưng khi phỏng vấn một vài người phỏng vấn đã có một số bất đồng nhỏ về lý lịch của cô và việc cô có ở lại hay không, với kinh nghiệm ít ỏi của cô, tuy cô đã ở tuổi kết hôn sinh con rồi nhưng kinh nghiệm làm việc cũng chỉ như thực tập sinh năm nhất, cũng may, ở trường thành tích của cô rất xuất sắc và đạt được một vài danh hiệu nhỏ, lúc này mới có cơ hội được đến phỏng vấn.

Trong đó có một vị phỏng vấn không chút khách khí hỏi thẳng: "Đàm tiểu thư 25 tuổi rồi, đúng là tuổi hoàng kim để kết hôn sinh con, nếu có kế hoạch kết hôn con, Đàm tiểu thư sẽ làm gì để cân bằng giữa gia đình và công việc?"

"Tôi vừa mới ly dị, mấy năm tới thậm chí lâu hơn, tôi cũng không có ý định tái hôn, cũng không để chuyện kết hôn sinh con ảnh hưởng đến công việc." Đàm Hạ cũng nói thẳng không cố kỵ, cô thật sự không có ý định tái hôn, nếu mẹ cô không quá bận tâm, cô cũng đã chuẩn bị độc thân cả đời.

"Nói cách khác, Đàm tiểu thư vừa mới tốt nghiệp đã làm bà nội chợ, hơn hai năm qua, cô vẫn luôn là tách biệt với xã hội?"

"Tôi là bà nội trợ toàn thời gian, nhưng không có nghĩa sẽ tách biệt với xã hội, tôi nhiệt tình yêu thích chuyên ngành của mình cũng thích truyện tranh cùng manga anime, cho nên tốt nghiệp hơn hai năm, tôi vẫn luôn chú ý tới lĩnh vực này, manga anime cùng truyện tranh đứng đầu tôi vẫn luôn quan tâm, tôi cho rằng mặc dù hơn hai năm làm nội chợ, tôi vẫn có năng lực cống hiến cho ngành này, tác phẩm ở trường của tôi cùng với các kịch bản và bản thảo tôi làm ở nhà, các vị có thể nhìn thấy trên máy tính, tôi cảm thấy năng lực của mình không hề giảm đi." Đàm Hạ không kiêu ngạo không siểm nịnh bình tĩnh trả lời.

Người phỏng vấn gật đầu nói: "Bản thảo của cô quả thật không có vấn đề, nhưng vấn đề ở kịch bản gốc có thể liên quan rất nhiều đến việc kết hôn sau khi tốt nghiệp của Đàm tiểu thư, lấy vai chính là bà nội trợ gia đình, Đàm tiểu thư sẽ thích xem loại truyện tranh hay manga anime này sao?"

Người phỏng vấn vừa dứt lời, mấy người phỏng vấn còn lại đều không nhịn được cười vang lên, trong đó có một nữ phỏng vấn cười nói: "Đàm tiểu thư có lẽ nên tìm một công việc khác trước, trải nghiệm cuộc sống một chút, một lần nữa tiếp nhận xã hội này, hoặc là để xã hội này một lần nữa tiếp nhận cô, rồi lại đến phỏng vấn thì tốt hơn."

Kỳ thật, lời này của cô ta không tính là khó nghe, nhưng cộng với giọng điệu từ trên cao nhìn xuống của cô ta và tiếng cười của một số người phỏng vấn khác, lại đặc biệt gay gắt chói tai.

Trong lòng Đàm Hạ có chút tức giận, lại chỉ có thể ẩn ó chút tức lực c nhẫn, nỗ lực điều chỉnh biểu nhẫn, nỗ lực tình trả lời: "Vai chính trong kịch bản gốc của tôi không đơn giản là bà nội trợ gia đình, các vị hẳn là không nhìn kỹ, mặc dù thân phận của cô ấy chỉ là bà nội chợ, nhưng vẫn có thể..."

Nói còn chưa dứt lời, đã bị một người phỏng vấn trong đó ngắt lời nói: "Được rồi, Đàm tiểu thư, kết quả phỏng vấn chúng tôi sẽ gọi điện thông báo, người tiếp theo."

Cảm giác khuất nhục này cùng cảm giác bị vắng vẻ trong hôn nhân hoàn toàn khác biệt, một cái làm người ta thấy bất lực, một cái làm người ta thấy phẫn nộ, Đàm Hạ vốn định mở cửa rời đi, nhưng nghe thấy tiếng cười đùa phía sau, đầu óc cô oanh một tiếng nổ tung.

Đàm Hạ phanh một tiếng đóng thật mạnh cửa lại, quay đầu lại nhìn kỹ vài vị phỏng vấn nói: "Cười đủ rồi chứ? Bà nội chợ làm nhân vật chính buồn cười vậy sao? Đại Thanh đã tàn! Ở xã hội hiện đại này, xuất hiện thể loại truyện tranh khác biệt, thì khó tiếp thu như vậy sao? Các vị đánh giá thấp thị trường bà nội chợ sao? Tôi vốn tưởng rằng công ty Áo Nhạc không giống với công ty manga anime khác, nhưng nhìn đức hạnh của người phỏng vấn các người, Mới biết được Sở Áo cũng chỉ có như thế, là tôi xem trọng anh ấy rồi."

Đàm Hạ vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng bị đẩy ra, Đầm Hạ theo bản năng quay đầu lại. thấy một người đàn ông tây trang giày da cao cấp đứng ở cửa, nói với người phỏng vấn ở trong: "Thứ hai tuần sau làm thủ tục nhận chức cho cô ấy."

Mấy người phỏng vấn vội đứng lên gật đầu nói: "Vâng, Sở tổng."

"Đàn... Đàn anh!" Đàm Hạ ngơ ngác nói.

Cô sao có thể nghĩ đến, mắng Tào Tháo, Tào Tháo thật sự tới luôn.

"Tới văn phòng của anh rồi nói." Sở Áo nói xong liền xoay người rời đi.

Đàm Hạ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một đường chạy chậm đi theo sau Sở Áo.

Sau khi tới văn phòng, Sở Áo ngồi trên sô pha, ngước mắt dò hỏi: "Tới phỏng vấn, sao không trực tiếp liên hệ với anh?"

"Em... Em quên mất..." Đàm Hạ nào dám nói, cô đã xóa WeChat của Sở Áo.

Kỳ thật, hai người cũng có giao tình gì, nhưng học cùng trường đại học, khi cô năm nhất, anh ta năm 4, là nhân vật phong vân trong trường học, học lực tốt lại cao lớn đẹp trai, khi chưa tốt nghiệp, kịch bản manga anime đã được công ty lớn coi trọng, kiếm được rất nhiều tiền.

Sau khi tốt nghiệp, rất nhiều công ty tới đoạt người, anh ta không lựa không lựa chọn một công ty nào, tự mình sáng lập công ty trực giải trí manga anime Áo Nhạc, hiện giờ trở thành công ty manga anime lớn nhất thành phố A, khi Đàm Hạ năm ba, ở trường học Sở Áo tổ chức một cuộc thi viết bản thảo, tác phẩm của Đàm Hạ đạt được giải quán quân, lúc ấy truyện tranh cũng trở thành một hiện tượng nhỏ, càn quét các danh sách, Sở Áo cũng thêm WeChat của cô, nói sau khi tốt nghiệp nếu tìm việc làm, có thể trực tiếp liên hệ với anh ta.

Sau đó Đàm Hạ vừa tốt nghiệp liền kết hôn, dựa theo yêu cầu của Cố gia, trở thành người vợ toàn thời gian không thể ra ngoài xuất đầu lộ diện, lúc ấy cô liền dọn sạch thông tin WeChat, cũng bao gồm Sở Áo.

Cô kinh ngạc chính là Sở Áo vậy mà vẫn còn nhớ cô!

"Anh biết năng lực chuyên môn của em, gửi kịch bản gốc của em vào WeChat của anh, để anh nhìn xem." Trên người Sở Áo không có cảm giác khoảng cách của người thành công, khiến Đàm Hạ cảm thấy có chút gần gũi.

Nhưng cô không thể không trả lời: "Thực xin lỗi, đàn anh.... WeChat của anh em đã xóa rồi..."

Sở Áo vừa lấy di động ra, vẻ xấu hổ trên mặt khẽ lướt qua, ngay sau đó hào phóng nói: "Vậy thì thêm lại đi."

Đàm Hạ vội lấy di động ra, quét mã của Sở Áo, sau hai người nói chuyện vài câu, Sở Áo muốn đưa Đàm Hạ về, thuận tiện nghe một chút cái nhìn của cô đối với kịch bản gốc, Đàm Hạ vui vẻ đồng ý, Đàm Hạ vừa ra khỏi cửa công ty, Cố Hằng xa xa nhìn thấy đi qua đón, chuẩn bị hỏi cô phỏng vấn thế nào rồi.

Kết quả, mới đi được một bước, hai người một bước thấy một chiếc xe tiến vào, trực tiếp nhìn cửa xe mở ra, sau đó Sở Áo đi ra, vội thân sĩ đi đến bên ghế lái phụ, chủ động mở cửa xe cho Đàm Hạ, còn nói với Cố Hằng ở bên cạnh: "Tiên sinh, làm phiền chút."

Thật ra, Đàm Hạ đã sớm nhìn thấy Cố Hằng, nhưng bởi vì Sở Áo xuất hiện, làm vẻ mặt Cố Hằng khó chỉu, cô nhìn thế lại cảm thấy rất vui vẻ.

Cô tiếp tục làm lơ Cố Hằng, đang chuẩn bị ngồi vào ghế lái phụ, Cố Hằng rốt cuộc không chịu nổi, một phen giữ chặt tay Đàm Hạ, nhíu mày nói: "Cứ như vậy ngay trước mặt tôi, lên xe của người đàn khác?"

"Cho nên? Cái này cũng không liên quan tới anh." Đàm Hạ ném tay Cố Hằng ra, lạnh giọng trả lời.

Người phụ nữ này thật là sướng xong liền trở mặt, trong lòng Cố Hằng căm giận nói.

Sở Áo nghe thấy động tĩnh, vội từ trong xe đi ra, dò hỏi Đàm Hạ nói: "Vị này chính là?"

"Chồng cũ." Đàm Hạ nhàn nhạt trả lời.

Sở Áo gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, phảng phất giống như không có việc gì phát sinh, thong dong nói: "Vậy lên xe đi."

Cố Hằng trơ mắt nhìn Đàm Hạ cùng người đàn ông mắt nào cũng thấy không thuận lên xe, lại một bụng oán khí không chỗ phát tiết, chỉ đành nhanh chóng lên xe, theo sát phía sau.

Sau khi tới tiểu khu rồi xuống xe, Đàm Hạ phát hiện Cố Hằng cũng xuống xe đi theo phía sau cô và Sở Áo, lúc đang đợi thang máy, Đàm Hạ không thể nhịn được nữa, xoay người hỏi: "Cố tiên sinh, anh cảm thấy làm như vậy có thú vị không? Theo đuôi người khác rất vui sao?"

"Đàm tiểu thư, tôi cũng ở chỗ này, ai theo đuôi cô"

Làm trò trước mặt người đàn ông khác, Cố Hằng nhất thời sĩ diện, vội phủ định chuyện mình đi theo Đàm Hạ, dù sao anh xác thật cũng thuê ở chỗ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro