Chương 18: Muốn anh ăn cơm hay là ăn em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Hạ liếc Cố Hằng một cái, cười nhạo nói: "Tốt nhất là như vậy."

Sau khi vào thang máy, Đàm Hạ và Sở Áo đứng phía sau, tiếp tục thảo luận kịch bản truyện tranh.

"Anh cảm thấy giả thiết chồng cũ nữ chính, có thể vừa tra một chút vừa ác độc một chút, logic câu chuyện này mới hợp lý hơn, chỉ bạo lực lạnh và thờ ơ không đủ để khiến nữ chính nản lòng thoái chí, từ đó bỏ cái tôi lựa chọn tiếp nhận sứ mệnh của mình."

"Đàn anh có lẽ không hiểu rõ uy lực của bạo lực lạnh trong hôn nhân, thật ra truyện tranh này đa phần là dành cho nữ giới, có lẽ sẽ hiểu được cảm giác này."

Sở Áo cùng Đàm Hạ đang tham thảo kịch bản truyện tranh, nhưng Cố Hằng đứng ở phía trước, lại càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, cái tên chồng cũ tra nam kia chính là nói anh sao?

Đang muốn quay đầu lại hỏi cho rõ ràng, cửa thang máy đã mở ra, Cố Hằng chỉ đành căng da đầu ra khỏi thang máy, đứng trước cửa nhà nhưng dư quang vẫn lặng lẽ đánh giá hai người.

Sau khi Đàm Hạ và Sở Áo vào nhà, trước khi đóng cửa, Đàm Hạ còn hung hăng trừng mắt nhìn một cái, chính là đang khiêu khích cảnh cáo Cố Hằng, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại.

"Ngại quá, chỉ có một người ở, nên trong nhà có hơi bừa bộn." Đàm Hạ vội đem quần áo trên sô pha lấy đi, thu dọn chỗ ngồi cho Sở Áo.

Ở trong xe cô chỉ lễ phép hỏi anh ta có muốn lên uống ly trà không? Chủ yếu là cảm thấy đàn anh đưa cô về rồi, cô trực tiếp xuống xe có chút xấu hổ, mới hỏi một câu, ai ngờ anh ta lại là người thật thành, thuận miệng liền gật đầu đồng ý, xuống xe cùng cô.

"Không sao, loạn thất giai nhân* sao." Sau đó Sở Áo ngồi xuống, cười cười nói.

Đàm Hạ xấu hổ cong khóe miệng, Sở Áo một bộ nghiêm túc như vậy, nói loại chuyện cười này, thật sự làm cô cười không nổi, đang nghĩ ngợi nên nói cái gì đó để giảm bớt không khí xấu hổ, chuông cửa đinh linh vang lên không ngừng.

Đàm Hạ bước nhanh đi đến trước cửa, mở cửa liền thấy Cố Hẳng đứng ở cửa, vừa đứng trước cửa xem xét tình hình vừa không chút để ý hỏi: "Có dầu không? Mới vừa chuyển đến nên còn thiếu nhiều đồ, không thể nấu cơm được."

Thấy người đàn ông trở về cùng đang ngồi ở phòng khách, lúc này mới yên tâm đem ánh mắt chuyển qua trên người Đàm Hạ.

"Không có, anh không thể gọi cơm hộp sao. Tôi đang nói chuyện đứng đắn, không có việc gì thì đừng gõ cửa, Cố tiên sinh!" Đàm Hạ tức giận trả lời.

Dụng ý của Cố Hằng cô dùng ngón chân cũng có thể đoán được, còn không phải là không yên tâm cô cùng người đàn ông đơn độc ở chung sao! Cũng thật nực cười, trước khi ly hôn, anh chẳng quan tâm gì tới mình, sau khi ly hôn anh khẩn trương không ngừng ăn dấm.

"Tôi đây không phải có việc gì mới..."

Nói còn chưa dứt lời, Đàm Hạ đã thật mạnh đóng cửa lại, Cố Hằng tự thấy không thú vị, ngượng ngùng trở về phòng.

Trở lại phòng khách ngồi xuống, Sở Áo ý vị thâm trường nói: "Chồng cũ của em có vẻ rất quan tâm em..."

"Sự quan tâm muộn màng với em mà nói không khác gì lành bệnh mới cho thuốc uống." Đàm Hạ buồn bã trả lời.

Sở Áo nghe vậy, anh ta có chút suy nghĩ rồi gật đầu.

"Được rồi, không nói việc tư nữa. Đàn anh, thật ra hôm nay phòng nhân sự nói cũng có chỗ đúng, em làm bà nội chợ hai năm, sự nhạy bén đối với sở thích của thị trường khẳng định đã giảm xuống, giống như đề tài truyện tranh này của em, có trên thị trường hay không, em cũng không dám xác định."

"Đề tài kịch bản gốc này của em quả thật hơi khác lạ, tương đối mới mẻ độc đáo, nhưng logic chuyện lưu hành vững chắc, hơn nữa bây giờ ý thức nữ quyền đang dần thức tỉnh, cá nhân anh cảm thấy sẽ có thị trường phát triển."

Hai người thoải mái nói chuyện, nói rất vui vẻ, Đàm Hạ một lần nữa tiếp xúc với chuyên ngành mình yêu thích, càng thêm vui sướng hưng phấn, tuy trò chuyện chính sự, nhưng tươi cười vẫn luôn dào dạt ở trên mặt, thẳng đến giờ này khắc này, cô đột nhiên có cảm giác mình như được sống lại.

Thế giới của cô không chỉ có Cố Hằng, rời khỏi anh, thì ra có thể có một vạn khả năng...

Đang nói chuyện hăng say, chuông cửa lại vang lên lần thứ hai, Đàm không muốn để ý tới, nhưng chuông cửa vẫn vang lên không ngừng, thật sự nhiễu loạn suy nghĩ của cô, chỉ có thể nổi giận đùng đùng đứng dậy đi mở cửa, đang muốn phát hỏa với Cố Hằng, lại phát hiện ở cửa chính là người giao cơm hộp.

"Đàm tiểu thư phải không? Đây là cơm hộp cô đặt."

Đàm Hạ vẻ mặt ngốc lăng: "Hình như tôi đâu có đặt cơm hộp?"

Người giao cơm nhìn đơn đặt hàng, lại ngẩng đầu nhìn số nhà, kiên định nói: "1002, số nhà không sai? Địa chỉ chính là chỗ này."

Lúc này Cố Hàng chậm rãi từ phòng mình đi ra, đi đến trước cửa Đàm Hạ nói: "Là tôi đặt, từ tối hôm qua đến giờ hai chúng ta cũng chưa ăn gì, em khẳng định đói bụng rồi, tôi săn sóc tỉ mỉ đặt cho em, hai ta cùng nhau ăn."

Cố Hằng dứt lời liền nhận lấy cơm hộp trong tay người giao cơm, ngay khi Đàm Hạ
còn chưa phản ứng, trực tiếp vào trong
phòng đóng cửa lại, giống như chủ nhà đem
cơm hộp đặt lên bàn, thân thiện mời Sở Áo
cùng ăn chút.

Đàm Hạ đối với da mặt dày của Cố Hằng quả thực nhìn đủ rồi, hình tượng của anh trước và sau khi ly hôn đều vô cùng kém, một cái là cao lãnh đạm mạc một cái là mặt dày mày dạn!

"Ai cho phép anh vào nhà! Không thấy nhà tôi đang có khách sao? Cố Hằng anh đi ra ngoài!"

"Đi ra ngoài cũng có thể, em chờ tôi ăn cơm xong đã, rồi sẽ đi?"

Cố Hằng quyết định ăn vạ ở nơi này, đã ngồi xuống mở cơm hộp ra, chuẩn bị ăn.

Sở Áo giương mắt thoáng đánh giá hai người, liền đứng dậy nói: "Đàm Hạ, nếu chỗ này không tiện, chúng ta có thể đi ra ngoài tìm một nhà hàng vừa ăn vừa nói chuyện."

"Thực xin lỗi, đàn anh, hôm nay thật sự ngại quá, bằng không hai ngày này em sẽ cải biên lại kịch bản như vừa rồi đã nói, sau đó sang tuần lúc nhận chức sẽ nói chuyện tiếp, vì việc tư mà quấy rầy đến anh, thật sự xin lỗi." Đàm Hạ đầy mặt có lỗi nói.

Sở Áo thần sắc dừng lại, nhưng lại lập tức khôi phục bình thường, gật đầu nói: "Cũng được, dù sao tương lai còn dài, sau này từ từ nói chuyện."

Đàm Hạ không nghe hiểu ý tứ trong đó nhưng Cố Hằng nghe rất rõ, sau khi Sở Áo rời đi Đàm Hạ mới vừa ngồi xuống, Cố Hằng liền ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Đàm Hạ dò hỏi: "Hôm nay mới vừa gặp mặt, hay là trước kia đã quen biết?"

Người phụ nữ này sau khi ly hôn liền giống như được sống lại, người đàn ông đưa cô về, rõ ràng muốn theo đuổi cô, anh chuyển nhà lựa chọn đúng đắn, bằng không có lẽ ķhông bao lâu, bà xã sẽ thành của người khác.

"Có liên quan gì đến anh? Bất luận anh là bạn tình hay là chồng cũ, cũng không có tư cách quản đi? Cầm cơm hộp của anh biến nhanh đi!" Đàm Hạ tức giận đem hộp đồ ăn Cố Hằng vừa lấy ra, lại để trở về.

Lại bị Cố Hằng đè tay lại, khóe miệng anh mang theo ý cười, ngôn ngữ ái muội: "Hoặc là ngồi xuống ăn cơm, hoặc là ăn em, em chọn một cái đi!"

"Anh!" Đàm Hạ bị chọc tức nghẹn không nói lên lời.

Cô càng tức giận hơn chính là thân thể của cô so với người cô càng không biết cố gắng, chỉ một câu vô cùng đơn giản như vậy, cô vậy mà nghe xong hai má nóng lên, giữa hai chân cũng có chút phản ứng.

Có phải cô nên tiếp xúc với nhiều người đàn ông khác hay không? Cô rất muốn biết cô đối với Cổ Hằng mới có phản ứng, hay là sau khi phá xử nên mới dâm đãng, chỉ cần nói đến chuyện làm tình, thân thể cô đều sẽ có phản ứng.

Đàm Hạ vội rút tay từ trong tay Cố Hằng ra, căm giận mắng: "Lưu manh!"

Cố Hằng lại mở hộp cơm ra, kẹp một miếng bào ngư, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cắn xuống, khẽ cười nói: "Ừm, hương vị rất tuyệt, đáng tiếc em lại không được nếm thử."

Đàm Hạ lập tức nhớ tới, tối hôm qua trên sô pha ở nhà anh, cô bị anh bẻ âm hộ ra, cảm giác liếm đến triều xuy, hạ thể kích động, trực tiếp hóa thành dâm thủy, chảy ra ngoài đường đi, quần lót đều ẩm ướt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro