Chương 23: Không đồng ý giải trừ quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Hằng thấy thế thái độ cũng dịu xuống, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết em vôi vã muốn chứng minh bản thân, nhưng sau khi được nhiều người đón nhận, không phải em càng có thể tùy tâm sở dục mà sáng tác sao? Các tác phẩm sau này của em cũng không cần vì hùa the0 thị trường, thêm vào những nhân vật em không hề ủng hộ, điều này đối với em mà nói chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao? Tôi làm những việc này đều là muốn tốt cho em."

"Tốt với tôi? Cố tiên sinh, anh không cảm thấy mình rất nực cười sao?" Đàm Hạ cười lạnh, nhìn Cố Hằng tiếp tục nói: "Trước khi ly hôn, tôi buông bỏ tự tôn, buông bỏ mặt mũi, hèn mọn lấy lòng anh, cũng không đổi được anh quay lại nhìn tôi vài lần, bây giờ đã ly hôn như anh mong muốn vốn nên là không ai nợ ai, nhưng anh lại không thể hiểu được mà quấn lấy tôi, trong cuộc sống dây dưa còn chưa tính, hiện tại ngay cả công việc anh cũng tới xen vào, thái độ của Cố tiên sinh đối với vợ và bạn tình, thật đúng là làm người ta không thể tưởng tượng được."

Nhớ lại cuộc sống kết hôn hai năm, Cố Hằng tự biết mình đã thiệt Đàm Hạ rất nhiều, cũng hiểu được vì sao cô lại phẫn nộ, Cố Hằng ở trên thương trường sát phạt quyết đoán khôn khéo cơ trí, nhưng đối đối với chuyện tình cảm của chính mình lại giống như cuộn chỉ rối không có đầu mối, anh không thể phủ nhận, kết hôn với Đàm Hạ là bị bắt ép, bởi vậy sau khi kết hôn vẫn luôn có mâu thuẫn cảm xúc đối với cô, nhưng chính anh cũng không biết, mấy năm nay, người phụ nữ mà anh kiên trì muốn thoát khỏi, sớm đã hằn sâu vào trong cuộc sống và xúc cảm của anh.

Buổi tối khi cô đưa ra đề nghị ly hôn, anh chỉ có cảm giác được giải thoát trong thời gian ngắn ngủi, là sau khi Đàm Hạ rời đi, đối mặt với căn phòng cô đã từng ở hiện tại đã trống không, anh lại cảm thấy vô cùng mất mát.

Mỗi ngày sau khi tan tầm, trong nhà đều tối đen như mực, không còn cô gái nhỏ ngồi trên sô đèn pha, đèn trong phòng mở lên đến sáng bừng, trên mặt bàn bày bữa tối cô tỉ mỉ chuẩn bị, sau khi nhìn thấy anh trở về, tươi cười nói với anh: "Anh đã về rồi."

Anh biết, hiện tại ở trong mắt Đàm Hạ, mình cũng chỉ là thèm thân thể cô, nhưng chính anh cũng không dám xác định, có phải trước đêm đó anh đã yêu Đàm Hạ rồi hay không, anh đương nhiên không dám nói chính xác điều này, nhưng trong lòng anh biết rõ, hiện giờ so với việc lấy lòng cô trong chuyện làm tình, anh càng muốn tiến gần cô thêm một bước trên phương diện tình cảm.

"Tôi không biết trong lòng em thấy thế nào về tôi, tôi chỉ muốn nói, em ở trong lòng tôi không phải là bạn tình." Lời nói của Cố Hằng chân thành, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đàm Hạ.

"Không phải bạn tình thì là gì? Cố tiên sinh đừng nói là, sau khi ly hôn phát hiện ra yêu tôi, thời gian hai năm, không thể khiến lòng anh có một tia gợn sóng, nhưng mới làm vài lần, liền yêu tôi?" Đàm Hạ ngữ khí không tốt, trên mặt càng tràn đầy địch ý.

Cố Hằng khẽ thở dài: "Bây giờ cảm xúc của em không tốt, chờ em bình tĩnh lại, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với em, tôi về công ty trước."

Cố Hằng dứt lời, liền xoay người kéo cửa phòng họp rời đi, từ cửa sổ nhìn bóng dáng Cố Hằng, Đàm Hạ cũng không có cảm nhận được khoái cảm chiến thắng, chỉ cảm thấy ngực âm ỉ, trong lòng cô hiểu rõ, cô hùng hổ doạ người châm chọc mỉa mai, cũng là vì sự vắng vẻ ủy khuất trong hôn nhân, chưa bao giờ tiêu giảm đi.

Trước khi tan tầm, Đàm Hạ đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ chồng, lúc này mới nhớ tới, mỗi tháng cô và Cố Hằng đều phải đi tới chỗ ba mẹ chồng ăn cơm, cô mới vừa cùng Cố Hằng khắc khẩu xong, thật sự sợ không thể đối mặt với anh bình thường được, muốn tìm cớ không đến, nhưng trong khoảng thời gian ngắn số lần mình làm phiền Cố Hằng có lẽ sẽ càng nhiều, dù sao sắp tới ngày lễ còn rất nhiều, cô chỉ có thể căng da đầu mà đi.

Cũng may trước đó, cô và Cố Hằng cũng
không về nhà quá nhiều lần, cho nên sau khi tan tầm, Đàm Hạ một mình đi đến nhà ba mẹ Cố Hằng cũng không làm ba mẹ anh hoài nghi, bình thường cuối tháng Đàm Hạ và mẹ chồng sẽ cùng nhau xuống bếp nấu cơm, mẹ Cố Hằng một tháng cũng chỉ vào bếp lúc này, giống như trợ thủ giúp đỡ Đàm Hạ, hai người nói chuyện cũng không nhiều. Đàm Hạ vẫn luôn biết, mẹ Cố Hằng cũng không vừa lòng với cô con dâu là cô, vẫn luôn khách khí, trước khi ly hôn mỗi lần Đàm Hạ tới đây, đều cảm thấy thần kinh căng chặt, sợ đi sai một bước sẽ khiến ba mẹ chồng không vui.

Hiện tại ly hôn rồi, ngược lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều, không cần phải cố tình khiến ba mẹ anh vui lòng, cũng tự tại hơn, không cần cố gắng tìm đề tài, chỉ an tĩnh nấu ăn là được.

"Vâng mẹ, việc này con và Cố Hằng sẽ thương lượng với nhau, hơn nữa cũng không phải con không muốn, mà là Cố Hằng không nóng vội."

Một câu này đem vấn đề ném cho Cố Hằng, bởi vì dựa theo tình huống trước khi ly hôn, đúng là anh sẽ không nóng vội muốn sinh con, anh thậm chí chưa từng vào phòng cô!

"Ai nói anh không nóng vội?" Giọng nói của Cố Hằng đột nhiên truyền đến.

Đàm Hạ quay đầu thấy anh mang the0 ý cười dạo bước lại đây, tự nhiên đi đến phía sau cô, đôi tay từ sau lưng vây lấy cô, ôn nhu nói: "Mẹ là sốt ruột ôm cháu trai, cho nên chúng ta cũng phải nắm chặt chút."

Trước đây mỗi lần hai người trở về, tuy sẽ giả vờ không xa cách cho ba mẹ anh xem, nhưng cũng chưa từng thân thiết như vậy, bởi vậy không chỉ Đàm Hạ, ngay cả mẹ Cố cũng có chút sửng sốt, nhưng lại lập tức thay đổi thần sắc, cười nói: "Nhìn dáng vẻ này mẹ cũng không cần sốt ruột, đồ ăn cũng sắp nấu xong rồi, mẹ ra ngoài phòng khách chờ ăn cơm trước."

Mẹ Cố vừa rời đi, Đàm Hạ ngay lập tức tránh thoát khỏi Cố Hằng, hạ giọng nói: "Anh buông tôi ra."

Cố Hằng buông tay, thân mình dựa vào bàn bếp, đầy mặt ý cười nhìn Đàm Hạ: "Còn tưởng rằng hôm nay em sẽ không tới."

"Anh đã giúp tôi giấu giếm, tôi tất nhiên cũng sẽ không qua cầu rút ván." Đàm Hạ không hề nhìn anh, chuyên tâm thái đồ ăn, lại không nghĩ tới anh thế nhưng cúi người ở bên tai mình thấp giọng nói: "Đêm đó tôi giúp em, em cũng đã cảm tạ tôi thật tốt rồi, vậy đêm nay em giúp tôi, tôi không phải cũng nên cảm ơn em thật tốt sao."

Đàm Hạ nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng, cô đương nhiên biết anh nói cảm ơn là cái gì, cũng nhớ rõ đêm đó điên cuồng đến mức nào, hại phía dưới của cô sưng đỏ vài này.

"Cố Hằng anh có biết xấu hổ hay không? Nói cái này làm gì?" Đàm Hạ có chút phẫn nộ.

"Nhắc nhở em chúng ta vẫn là bạn tình đấy, hơn nữa quan hệ này, không phải em đơn phương giải trừ là xong, gửi một tin nhắn cho tôi là coi như kết thúc, quá không tôn trọng tôi rồi." Cố Hằng cười nhẹ nói.

"Anh! Được, chờ cơm xong, chúng ta nói chuyện rõ ràng, tóm lại hiện tại anh câm miệng lại đi đến phòng khách, tôi không muốn nghe anh nói chuyện."

"Tôi đây câm miệng ở lại đây giúp em, có thể chứ, tôi sợ em mệt rồi, buổi tối không có sức lực nói chuyện."

"Anh... Tóm lại mặc kệ anh ở phòng khách hay là phòng bếp, hiện tại đem miệng ngậm chặt lại là được."

Anh lại trêu chọc như vậy nữa, cô sẽ không thể tập trung nấu ăn được.

Bữa tối, không biết là vì cô và Cố Hằng cử chỉ thân mật, hay là cô không còn tâm trạng lo lăndg, có thể thong dong cùng ba mẹ Cố Hằng nói chuyện phiếm, lần đầu tiên cảm thấy, không khí nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ba mẹ Cố Hằng trừ bỏ khách khí, cũng hiền hoà hơn nhiều.

Sau bữa tối, khi chuẩn bị rời đi, mẹ Cố vậy mà lại chủ động gọi cô, có chuyện muốn nói, sau khi tới phòng ngủ của mẹ Cố, bà mở két sắt ra, lấy ra một bộ trang sức phỉ thúy, nói đây là trang sức gia truyền của Cố gia đời đời truyền cho con dâu, trước đây bà không đưa cho cô, cũng không phải vì không tán thành gia thế của cô.

Mà là vì bà biết con trai không thích cô, cưới cũng là vì ý nguyện của ông nội, nhưng hiện tại bà nhìn ra, cô và Cố Hằng có tình cảm với nhau, nếu đôi vợ chồng nhỏ bọn họ ân ái, bà làm mẹ chồng tự nhiên càng vui vẻ tiếp nhận cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro