Chương 30: Trở thành tiểu tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Hằng người đàn ông chó kia kia, trước khi rời đi còn quấn lấy cô muốn hai lần mới cảm thấy mỹ mãn, hại cô cả ngày cũng chưa bò dậy được từ trên giường, may mà anh còn có lương tâm không quên giúp cô gọi cơm đưa đến phòng, cơm trưa trà chiều bữa tối không thiếu bữa nào, đều rất phong phú.

Khi dùng bữa tối, vừa lúc nhân viên công tác ở đoàn phim còn có Lục Thần tới phòng thăm cô, đúng lúc cơm còn lại rất nhiều, Đàm Hạ liền mời bọn họ cùng nhau ăn, không biết là ai nhìn chằm chằm Đàm Hạ đang ăn bò bít tết, nói: "Bò bít tết chị Hạ Hạ ăn hình như là của nhà hàng 5 sao, một miếng vài ngàn đó, làm biên kịch kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"

"Đắt như vậy?" Đàm Hạ cũng không khỏi kinh ngạc một chút, trong lòng tức giận mắng Cố Hằng tự nhiên xa xỉ như vậy!

"Cậu nhìn nhầm rồi, có lẽ chỉ trông giống nhau mà thôi." Đàm Hạ lung tung lừa gạt cho qua.

Nhưng từ ngày đó trở đi, cũng không biết tại sao, Đàm Hạ phát hiện thái độ của người ở đoàn phim với cô thay đổi rất nhiều, mặt ngoài cung kính lễ phép, sau lưng liền bắt đầu khe khẽ nói nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ, Lục Thần cũng không đi tìm cô tập kịch bản nữa.

Nhân viên công tác còn tốt chút nhưng nữ 1, nữ 2 kia không biết ỷ bối cảnh của mình hay là như thế nào, thái độ đối với cô chợt kém đi rất nhiều, lời nói cũng nghe không lọt tai lắm, tính tình Đàm Hạ có thể nhẫn nhịn, làm bộ không nghe thấy.

Nhưng hôm nay, nữ một kia, thế nhưng cố tình gây sự ở trước mặt mọi người, buộc Đàm Hạ cho sửa kịch bản cho cô ta, cốt truyện này vốn là từ hôn nhân của cô, cô cảm thấy logic cốt truyện đều vô cùng hợp lý, nhưng nữ 1 kia không nghe, một hai phải sửa, nói là chiếu lên sẽ ảnh hưởng hình tượng của nữ chính.

Đàm Hạ đành phải kiên nhẫn giải thích: "Nữ chính đã ly hôn, chỉ là không công khai, hiện tại cô ấy sinh ra cảm tình với nam chính, tất nhiên thân mật vậy là rất bình thường, sao lại ảnh hưởng đến hình tượng?"

"Sao lại không ảnh hưởng đến hình tượng? Không công khai chính là mọi người đều không biết, cho dù người xem không cảm thấy nữ chủ lăng nhăng, cũng sẽ cảm thấy nam chính là tiểu tam, tôi không thích loại cốt truyện không có tam quan này, cô không thể vì bản thân đã từng trải qua, cảm thấy làm tiểu tam không phải chuyện đáng gièm pha gì, cho rằng mọi người đều cảm thấy như vậy!"

Nữ nhất cũng là từng bước ép sát, ngấm ngầm bôi xấu Đàm Hạ. Nghe xong Đàm Hạ liền thấy mơ màng hồ đồ, nói như thể trong đời sống hiện thực cô cũng làm tiểu tam vậy. Có nữ 1 đi đầu, người còn lại khinh thường Đàm Hạ sôi nổi nói thầm the0.

"Đúng vậy, người làm tiểu tam giống như chuột chạy qua đường ẩn giấu ở trong bóng tối, còn chạy đến đoàn phim diễu võ dương oai, da mặt dày kim chọc cũng không thủng."

"Ai bảo người ta công phu tốt đâu"

Trong đó một người hạ giọng tiếp tục nói: "Nghe nói khi trợ lý đạo diễn đi kêu cô ta, giọng nói khàn đến không nói ra lời, phỏng chừng là quấn lấy Cố tổng lăn lộn cả một đêm, thật dâm đãng."

Hiện trường tiếng cười vang khắp nơi, Lục Thần không nhẫn nại nữa, nhìn Đàm Hạ một cái, đem kịch bản ném đi, nói: "Có muốn diễn nữa hay không, sửa xong rồi nói sau."

Nói xong liền trực tiếp mang theo trợ lý rời khỏi phim trường, đạo diễn tính tới khuyên tượng trưng hai câu cũng không dừng được, nhất quyết không thuận theo, không buông tha muốn sửa kịch bản.

Đàm Hạ cuối cùng cũng hiểu rõ, là mọi người đem cô trở thành tình nhân của Cố Hằng, nhưng trước đó cô đối với nhân viên công tác cũng không tệ, sao giờ lại trở mặt tới vô tình như vậy, cô thật sự có chút tức giận.

Nói thẳng ra: "Tôi không biết vì sao mọi người lại hiểu lầm như vậy, nhưng tôi không phải tình nhân hay là tiểu tam của Cố tổng, mà cảnh này tôi cũng sẽ không đổi."

Nữ chính kia thấy thái độ của Đàm Hạ có chút kiêu ngạo, càng cả giận nói: "Nghe nói phim mu toàn bộ bản quyền, vậy có biên kịch này hay không cũng không sao cả, cho dù sửa lại kịch bản, cô ta cũng không có quyền hỏi đến, như vậy đi đạo diễn, nếu Đàm Hạ tiếp tục đảm nhiệm biên kịch, tôi đây liền bỏ diễn, nếu tôi ở lại, cô ta nhất định phải rời khỏi đoàn phim ngay lập tức."

Đạo diễn bị nữ chính bức ép như vậy, cũng gấp không có cách nào, nhanh chóng bảo trợ lý gọi điện thoại cho Cổ tổng, ông ta cũng không rõ ràng lắm, cô biên kịch này ở trong lòng Cố tổng rốt cuộc có vị trí gì, nhưng trước mắt rõ ràng là nữ chính càng quan trọng hơn.

Điện thoại vừa gọi cũng chưa có người nghe đã bị tắt, đạo diễn cân nhắc, chỉ đành uyển chuyển nói với Đàm Hạ, bảo cô về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, chờ đoàn phim thảo luận xong sẽ thông báo với cô, không cần nghĩ nhiều, đoàn phim cũng sẽ chỉnh đốn lại.

Kỳ thật đạo diễn cũng sợ vạn nhất chọc tới Cố tổng, giữ lại một đường lui mà thôi, người ở đoàn phim thái độ với Đàm Hạ hoặc là cười cợt hoặc là khinh thường, cô thu thập hành lý rời khỏi đây, trong lòng không khỏi đem anh mắng mấy chục lần, nếu không phải anh không có việc gì chạy tới, cô ở đoàn phim sẽ rất yên ổn không có việc gì.

Cô không tính phục hôn, cũng hoàn toàn không muốn công khai với mọi người quan hệ của cô và anh, cô chỉ muốn trở về, nhanh chóng đổi công việc khác, sau đó cách xa nơi thị phi này, rồi tiếp tục kiếm tiền, nuôi dưỡng mẹ vậy là đủ rồi.

Kéo hành lý, Đàm Hạ tùy ý gọi một chiếc xe, chuẩn bị chạy thẳng đến ga tàu cao tốc, trên đường chú tài xế lại cố ý vô tình nói chuyện với cô.

Vốn dĩ đầu óc cô ong ong không thoải mái, chỉ phải mở miệng nói: "Chú à, cháu muốn nghỉ ngơi một lúc, tới ga tàu cao tốc thì gọi cháu nhé."

Liền nhắm mắt dưỡng thần, nhưng ở trên xe cảm giác không đúng, đường đi gập ghềnh, âm thanh dòng xe cộ bên tai lại không có, đợi cô mở mắt ra, thế nhưng phát hiện xe lại đang chạy trên đường nhỏ hoang vu.

"Chú à, có phải chú đi nhầm đường rồi không?" Trong lòng Đàm Hạ đã cảm thấy bất an, thanh âm cũng luống cuống không ít.

Cô lặng lẽ mở di động ra, vốn định báo cảnh sát, nhưng lại sợ chọc giận tài xế, vừa vặn thấy Cố Hằng gửi WeChat tới hỏi cô kết thúc công việc ở đoàn phim chưa, sao lại không ở trong phòng.

Đàm Hạ theo bản năng mở vị trí ra rồi chia sẻ, tiếp tục nói với ông chú kia: "Chú à, chú đi đường tắt sao? Tôi không gấp vậy đâu."

Tài xế không nói một lời phanh xe dừng lại, trìn nháy mắt tài xế kéo cửa xe ra, Đàm Hạ lập tức mở cửa xe ghế sau ra, chạy ngược lại phương hướng của ông ta, Đàm Hạ thấy may mắn vì mình đi giày đế bằng, nếu đi giày cao gót, thì thật sự là kêu trời trời không thưa.

Cô chạy cả đoạn đường tài xế kia tay cầm dao đuổi theo cả đoạn đường, mỗi khi Đàm Hạ lquay đầu lại nhìn liền bị lưỡi dao sắc bén kia làm cho hoảng loạn, trái tim càng thêm run rẩy sợ hãi, cô không biết ông ta là cướp tiền hay là cướp sắc, tóm lại cô đều không thể thỏa hiệp.

Nhưng dần dần thể lực cô chống đỡ hết nổi, một người phụ nữ mềm yếu sao có thể chạy lại một người xế đàn ông khoẻ mạnh, trong nháy mắt bị tài bắt lấy vai bị ấn chặt, Đàm Hạ hoảng loạn đại não trống rỗng, trong tay cô gắt gao nắm chặt di động, ý niệm cùng hy vọng duy nhất đó là Cố Hằng nhìn thấy định vị chạy nhanh tới cứu cô.

Tài xế cầm dao gắt gao để trên cổ cô, dưới màn đêm hai mắt đỏ tươi trừng cô, tay ông ta cũng đang run run, khống chế không được lực đạo, Đàm Hạ chỉ cảm thấy trên cổ đau đớn, có chất lỏng ấm áp chảy ra.

"Cho tôi tiền, tôi chỉ cần tiền! Tôi không muốn thương tổn cô, cho tôi tiền, tôi sẽ tha cho cô!"

"Tôi cho chú...đều cho chú~~" Đàm Hạ run rẩy mở túi ra, đem tiền mặt bên trong lấy ra hết, còn rơi đầy trên mặt đất.

Người đàn ông nhìn tiền mặt rơi trên mặt đất, giận dữ hét: "Không đủ! Này căn bản không đủ! Tôi muốn rất nhiều tiền để cứu mạng người. Về sau hoặc là kiếp sau tôi có thể làm trâu làm ngựa cho cô. Đưa tôi, tiền mặt, trang sức cũng có thể. Các người ở trong khách sạn kia không thể không có trang sức tiền mặt!"

Cô có trang sức, thứ duy nhất mang đi là một chiếc nhẫn kim cương, nhưng ở thời khắc này này, vì sao cô lại không muốn lấy ra?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro